Trác Thanh Chiến chậm rãi bước vào trong căn phòng thấp trũng, hắn vừa đi vừa từ trong túi móc ra một điếu thuốc châm lên. Nhìn Vưu Nỗ Tư phía trước, nhìn bước chân đối phương và thần tình vừa mới hiển hiện ra cũng có thể nhận ra Vưu Nỗ Tư hiện giờ có chút nóng vội, nói thẳng ra là không thể chờ đợi được?
Gian phòng rất nhỏ cũng không có quét dọn cẩn thận, ở tầng dưới kỷ trà và phía dưới mặt bàn đều có một tầng đất bụi rất dày, con nhện trong góc gian phòng gây dựng mạng lưới đã trở nên có quy mô, mấy con nhện con màu đen to chừng nửa ngón tay cái đang vất vả cần cù thiết lập cơ sở vững chắc cho mình sửa chữa vá víu.
Vị trí đối diện cửa đặt hai cái ghế sô pha nhìn bộ dạng cũng là thứ đồ rất lâu năm, thứ đồ này chỉ có ở trong biệt thự xa hoa mới có bản hoàn hảo đặt ở thành phố như Bắc Kinh Thượng Hải ngay cả ra bãi phế liệu khó có thể tìm được. Sô pha ngược lại làm bằng gỗ rất tốt, chỉ là vải phía trên đã có chút rách nát trên vị trí tay vịn còn có một khối xốp vô cùng bẩn lộ ra ngoài.
Trên kỷ trà bày một bộ dụng cụ uống trà cũng có thể xem là mới, từ trong miệng ấm trà còn có hơi nóng lượn lờ rất đẹp xuất hiện. Chỉ chẳng qua bộ đồ vật này tuy rằng có vẻ giống ấm tử sa, người sáng suốt chỉ cần nhìn qua thì biết chẳng qua là đất sét nung tạo ra.
Vưu Nỗ Tư như cũng không ngại vết bẩn trên ghế sa lông trực tiếp đặt miing ngồi xuống, hắn chỉ vào một cái ghế sô pha khác cười với Trác Thanh Chiến:
- Nơi này hết sức lụi bại Thanh Chiến huynh đệ bỏ qua cho, đợi có cơ hội đến Ô Lỗ Mộc Tề tôi làm ông chủ ở khách sạn Dụ Hoa tẩy trần cho anh.
Trác Thanh Chiến mỉm cười:
- Không hề chi, không cần quá khách khí.
Anh ta nheo mắt nhìn lướt qua chiếc ghế sô pha còn trống kia, anh ta chậm rãi bước đi lúc chuẩn bị ngồi xuống bỗng nhiên dừng lại. Ngay tích tắc ánh mắt Vưu Nỗ Tư sáng ngời nhưng nhìn thấy anh ta dừng lại lập tức lại hiện ra một nỗi thất vọng khó thể che giấu, hắn giơ ta ra nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Trác Thanh Chiến giơ tay nửa vòng quanh bên cạnh ghế sô pha dùng lực vỗ hai cái trên tay vịn ghế sô pha, một hồi bụi bặm bay lên gần như sặc đến lỗ mũi của anh ta.
Lúc anh ta vỗ sô pha sắc mặt Vưu Nỗ Tư rõ ràng cứng đo một thoáng, ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy Trác Thanh Chiến nhìn hắn như cười mà không cười, Vưu Nỗ Tư che giấu bối rối trong ánh mắt nói giả lả:
- Đến đây vội vàng cho nên cũng không có hoàn toàn quét dọn hết, tôi là từ khốn cùng mà ra cho nên đối với hoàn cảnh cũng không có yêu cầu khắc khe gì, ngược lại để anh chê cười rồi.
Trác Thanh Chiến nói:
- Không có việc gì, tôi ngồi xe một ngày mệt hết sức, vẫn là đúng nói chuyện hay hơn.
Anh ta nói xong cố ý xoay người nhìn một bức hoạ dán trên tường, trên bức hoạ là chân dung Thành Cát Tư Hãn một đời ngạo nghễ với trời chỉ chẳng qua bởi vì đã lâu năm tổn hại không thế nói hết. Tích tắc xoay người đó anh ta dùng ánh mắt còn dư lại nơi khoé mắt nhìn lướt qua Vưu Nỗ Tư, trên mặt Đại Kiêu Tân Cương hẳn là có lòng dạ sâu không thể dò này ngược lại có vẻ thất vọng khó có thể che giấu.
Trác Thanh Chiến không tự chủ được trong lòng bật cười, người này diễn kịch thế nào bộ dạng vụng về đến như thế này?
Anh ta đến bên tường nhìn bức tranh chân dung Thành Cát Tư Hãn đã tổn hại gần hết nói:
- Thiết Mộc Chân một tiếng ngựa chiến sáng lập ra một đế quốc to lớn nhất từ xưa đến nay, chỉ sợ ngay cả chính ông ấy cũng sẽ không nghĩ đến trải qua nhiều năm như vậy mọi người vẫn xem ông ấy là một câu chuyện thần thoại.
Vưu Nỗ Tư cũng đứng lên đi theo đến trước bức chân dung kia nhìn nói:
- Người này quả thật có tài đạp đất vá trời, văn hoá chính trị võ nghệ công lao đoạt cả tạo hoá của trời đất.
Trác Thanh Chiến thản nhiên nói:
- Ông ta không biết chữ.
Vưu Nỗ Tư trên mặt đỏ lên lập tức rồi biến mất ngay, hắn xấu hổ ho khan một tiếng móc ra một hộp thuốc từ trong túi quần. Sau khi rút ra một cây thuốc lá dùng sức hít một hơi. Lúc hắn hút thuốc biểu tình trên mặt có chút biến hoá, làm ra vẻ rất hưởng thụ mùi thuốc lá mang lại sự sung sướng cho hắn, híp mắt khoé miệng hơi hơi mở ra bộ dạng có chút say mê.
Trác Thanh Chiến ngửi khói thuốc của Vưu Nỗ Tư, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thuốc này… có thuốc trong đó.
Xem ra đối phương nóng vội đã đến mức có hạn bằng không cũng sẽ không lộ ra nhiều sơ hở như vậy, hắn tuy rằng chưa bao giờ gặp mặt qua Vưu Nỗ Tư nhưng hai người là bạn tri kỷ đã lâu, cho dù xa lạ nhưng cũng coi như tri kỷ tri bỉ.
- Anh cũng hút Hô Luân Bối Nhĩ?
Trác Thanh Chiến nhìn thuốc lá giữa hai ngón tay Vưu Nỗ Tư đột nhiên hỏi.
Vưu Nỗ Tư ngây ra một lúc lập tức cười trả lời:
- Tôi yêu thích mùi vị thuốc Nội Mông Cổ, vẫn luôn yên mến.
Trác Thanh Chiến a một tiếng, anh ta giơ tay muốn lấy hộp thuốc trong tay Vưu Nỗ Tư kẻ kia do dự một chút đưa sang. Trác Thanh Chiến nhìn thuốc lá, ra vẻ lơ đãng hỏi một câu:
- Tôi nhớ rõ anh trước đây đề cập tới trong thư của anh, anh trước giờ không hút thuốc!?
Tích tắc này thần sắc Vưu Nỗ Tư sững sờ, anh ta có chút cừng đờ cười nói:
- Mấy ngày gần đây sự việc khiến cho người ta buồn phiền quá nhiều, mùi thuốc lá thứ này có thể khiến cho lòng người thư thái ấm áp lại, hút thuốc cũng là một năm lại đây mới có thói quen này.
Trác Thanh Chiến nhẹ gật đầu, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Xem kìa trí óc này của tôi, giữa chúng ta vẫn từ trước tới nay chưa có trao đổi thư với nhau, hẳn là tôi nhớ sai rồi.
Vưu Nỗ Tư ngượng ngùng cười, nói tránh đi:
- Không nói việc này nữa, lần này tới có việc lớn muốn bàn bạc cùng anh. Chuyện này tôi vừa có được tin tức đã lòng nóng như lửa đốt chạy đến, nếu như sự tình thật như vậy thì bầu trời phương bắc phải thay đổi.
Trác Thanh Chiến không có nói tiếp, anh ta vẫn xem xét kỹ lưỡng bức chân dung Thành Cát Tư Hãn.
- Mỗi lần nhìn thấy bức chân dung của ông ấy tôi đều sinh ra cảm khái, thiết kỵ của Mông Cổ năm đó tung hoành thiên hạ không có đối thủ, mỗi một lần đại chiến gần như đều là lấy ít địch nhiều. Mà tướng lĩnh chỉ huy những chiến dịch này phần lớn đều không có văn hoá bởi vậy đủ biết người Mông Cổ trời sinh chính là nghệ thuật gia chiến tranh a.
Trác Thanh Chiến cảm khái nói.
Vưu Nỗ Tư thần sắc có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn tiếp lời nói:
- Ừ, quả thật là như vậy. Người Mông Cổ không những ngông cuồng khắp một phương Châu Á ngay cả là trên chiến trường Châu Âu cũng là như vào chỗ không người. Tôi cũng đối với tràn đầy ngưỡng mộ đối với những đoạn lịch sử kia. Thanh Chiến huynh đệ bây giờ chúng ta vẫn nên nói chuyện tin tức tôi mang đến đi, như thế nào?
Trác Thanh Chiến lộ ra vẻ mặt xin lỗi nói:
- Thật xin lỗi, nhìn thấy bức chân dung này khiến cho lòng tôi hướng hết thần trí vào đó lại quên đi việc chính. Là tin tức gì khiến cho anh coi trọng như vậy, không ngại đường xa ngàn dặm đến Nội Mông tìm tôi?
Trên mặt Vưu Nỗ Tư đổi thành thần sắc trịnh trọng nói:
- Trước đây ít lâu thuộc hạ của tôi có được tin tức…
- Đợi chút, quên gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
Trác Thanh Chiến có chút áy náy chặn ngang lời Vưu Nỗ Tư, anh ta giờ ta vào trong túi áo dường như là muốn móc ra điện thoại. Nhìn thấy động tác này của anh ta giữa vầng trán Vưu Nỗ Tư sinh ra một luồng hàn ý. Khoé miệng của hắ co giật mấy cái đôi mắt tích tắc trong nháy mắt trở nên âm lạnh.
Hắn cố nén không có bùng phát, Trác Thanh Chiến móc điện thoại nhìn đầy nghi hoặc nói:
- Ai da? Như thế nào không có tín hiệu?
Vưu Nỗ Tư ép ra mấy phần nét cười nói:
- Nơi này hoang vắng thiết bị không đầy đủ, tín hiệu kém chút là chuyện bình thường.
Trác Thanh Chiến tiếc nuối lắc đầu nói:
- Xem ra là như vậy, bỏ đi, không gọi nữa.
Vưu Nỗ Tư thấy Trác Thanh Chiến không có mảy may hoài nghi bỏ điện thoại vào lại, hắn lập tức thoải mái thở ra.
- Anh nói tiếp.
Trác Thanh Chiến nói.
Vưu Nỗ Tư:
- Tin tức này rất quan trọng, một mình tôi chỉ sợ rất khó ứng phó đột biến như vậy cho nên muốn có được sự trợ giúp của anh, sự tình là như vậy…
Trác Thanh Chiến:
- Ai da? Ông chủ khách sạn Dụ Hoa có duyên cùng tôi gặp qua một lần, không biết ông ta bây giờ tật xấu rụng tóc còn hay không.
Vưu Nỗ Tư:
- Ông ấy… Một thời gian ngắn gần đây chưa gặp qua ông ta, tôi cũng không biết.
Trác Thanh Chiến nở nụ cười, vẻ mặt rạng rỡ.
- Luôn cắt lời của anh thật sự xin lỗi, anh tiếp tục.
Vưu Nỗ Tư áp chế tâm tình, hắn hít một hơi thật sâu nói:
- Tổ chức phản động chuẩn bị đại quy mô tiến vào Tân Cương, nghe nói thành viên chủ chốt trên trăm người mang theo khoảng chừng trên dưới hai ngàn người muốn thâm nhập vào đây!
- Ồ?
Trác Thanh Chiến lông mày nhíu lại.
Vưu Nỗ Tư châm một điếu thuốc nữa, thần sắc có chút kích động khó có thể che giấu, Hắn đi vài bước trở về ngồi trên ghế sô pha chỗ ngồi trước đó của hắn. Dùng sức rít thuốc nói:
- Anh cũng biết rõ, bây giờ cục diện Tân Cường vừa mới ổn định chưa được bao lâu. Một khi để cho những người này vào được vậy thì thiên hạ đại loạn rồi. Đến lúc đó một khi phát động phản loạn gì đó, đến lúc đó chính phủ ra mặt bình loạn ngược lại kẻ không may vẫn không phải là dân chúng hay sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú Trác Thanh Chiến nói:
- Cho nên tôi muốn bảo anh giúp tôi.
Trác Thanh Chiến như đang trầm tư, anh ta ngẫm nghĩ hỏi:
- Anh bảo tôi làm thế nào?
Vưu Nỗ Tư đứng lên nói:
- Anh tới Tân Cương giúp tôi! Một mình tôi đối mặt có chút lực bất tòng tâm.
Trác Thanh Chiến hỏi:
- Chính tôi sang hay là mang theo nhân mã toàn bộ sang?
Vưu Nỗ Tư ánh mắt sáng ngời hết sức kích động nói:
- Đương nhiên là tất cả mang hết sang.
Trác Thanh Chiến bật cười hỏi:
- Đều sang cả à?
Đôi mắt anh ta co giật nói:
- Sau đó tận diệt phải không?
Thần sắc Vưu Nỗ Tư sững sờ, hắn có chút bối rối hỏi:
- Lời này của anh là có ý gì?
Trác Thanh Chiến chậm rãi bước đến đứng bên cạnh Vưu Nỗ Tư, nhìn ánh mắt của hắn nói:
- Vưu Nỗ Tư đã chết trong tay các anh rồi à?
- Anh… đang nói cái gì vậy, tôi còn sống sờ sờ đây.
Trác Thanh Chiến nhìn thẳng con mắt Vưu Nỗ Tư, nâng cao ngữ điệu quát hỏi:
- Có phải là mày giết anh ta hay không!
Vưu Nỗ Tư bị khí thế của anh ta kinh sợ hết sức sợ hãi, hắn kiềm không được lùi lại một bước. Trong lòng của hắn giống như đấu tranh mấy lượt sau đó lập tức khôi phục lại, ánh mắt Vưu Nỗ Tư trở nên âm lạnh, hắn ha hả cười nói:
- Dù không phải tao giết, nhưng cũng liên quan trực tiếp đến tao. Nếu không có tao giả dạng hắn ở chỗ trường học cưỡng dâm nữ học sinh giữa ban ngày ban mặt, làm sao dẫn hắn ra mặt?
Sắc mặt Trác Thanh Chiến lạnh như băng, đầu lông mày của anh ta nhíu lại thân hình chớp động.
Vưu Nỗ Tư chỉ cảm thấy trước mắt của mình hoa lên, ngay sau đó trên ngực truyền đó một luồng lực đánh tới cực đại! Trác Thanh Chiến một cước đá vào ngực của hắn, lực trong một cước bùng lên ngay lập tức đá bay hắn ra ngoài!
Thân hình thon gầy của Vưu Nỗ Tư uốn lượn giống như một con tôm hùm co quắp, bị một cước của Trác Thanh Chiến đạp bay vừa vặn ngã ngồi trên ghế sa lông anh ta chưa có ngồi qua kia!
Xoạt!
Một con dao găm sắc bén từ trên chỗ tựa lưng ghế sô pha bật ra, ngay lập tức chui vào sau lưng Vưu Nỗ Tư!
Vưu Nỗ Tư chậm rãi cúi đầu nhìn mũi dao xuyên thấu qua trên ngực mình, trên mũi đao còn có máu nhỏ giọt xuống không ngừng. Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Trác Thanh Chiến, ánh mắt bắt đầu dần dần tan rã.
- Trác Thanh Chiến! … Mày sẽ chết vô cùng khó coi!
Đúng lúc này, từ trong căn phòng phía trong có người khẽ cười bước ra. Thân thể hắn bình thường, không thể nói cao lớn cũng không thể nói cứng chắc. Hắn cũng có tướng mạo đặc thù giống như người theo đạo Hồi, chỉ là từ trong con mắt màu đen của hắn còn có thể nhìn ra hắn là một người có dòng máu lai.
Sắc mặt của hắn rất trắng dã, trên sống mũi đeo một bộ mắt kính mạ vàng. Dưới cằm hắn sạch sẽ làm cho người ta một loại cảm giác rất nhã nhặn, nhất là đôi mắt thâm sâu dưới hàng lông mi cao thẳng của hắn càng có một loại u ám khiến cho lòng người sợ hãi.
- Bố trí vội vàng như vậy quả nhiên không thể nào lừa gạt qua nổi anh, tôi đã biết rõ mình nên áp chế hưng phấn Vưu Nỗ Tư chết giẫm kia. Chẳng qua không có liên quan gì, không thể lừa gạt tất cả thuộc hạ của anh và anh đi đến Tân Cương tuy rằng hết sức tiếc nuối, nhưng hôm nay có thể lưu Trác Thanh Chiến hùng ưng Nội Mông ở chỗ này coi như là thắng lợi rất lớn rồi.
Trác Thanh Chiến đứng chắp tay sau lưng, anh ta nhìn gã đàn ông nhã nhặn trước mặt nói:
- Là thủ hạ của anh hành động quá vụng về.
- Anh hình như trước khi vào cửa đã phát hiện rồi? Có thể nói cho tôi biết không?
Gã đàn ông nhã nhặn ôn hoà hỏi.
Trác Thanh Chiến lắc đầu nói:
- Sự phát hiện này quan trọng lắm không?
Gã đàn ông nhã nhặn bật cười nói:
- Không quan trọng.