Trần Tử Ngư mím chặt khoé môi, nét mặt của cô ta bình tĩnh thần kỳ thậm chí ngay cả một chút phẫn nộ cũng không có. Nói thật cô ta chưa hề nghĩ đến người đầu tiên tìm được mình không phải Lâm Cường mà là cái tên gương mặt đáng sợ đến cực điểm trước mặt này. Cô ta thậm chí từng ảo tưởng mình lúc ở trong phòng an tĩnh đọc sách Lâm Cường sẽ một cước đá mở cửa sau đó nhe răng cười đi vào, sau đó bóp chết mình đang sống sờ sờ ra đó.
Cô nói chung là ưa thích hoặc là có chút ảo tưởng của bệnh rối loạn thần kinh ám ảnh bản thân chết như thế nào, lúc rãnh rỗi hoặc là khi trong lòng cô quạnh cô ta cũng sẽ không tự chủ được nghĩ đến mình kết thúc cuộc đời như thế nào. Từ khi còn rất sớm trước kia cô ta cho rằng mình sẽ chết ở trong tay chính mình, hoặc là cắt mạch máu, hoặc là thắt cổ, thậm chí uống thuốc độc. Những chuyện này cô ta chưa từng nghĩ trở thành hiện thực, nhưng ngay cả chính cô ta cũng chưa hề nghĩ đến là sức chịu đựng của cô ta không ngờ vượt qua dự liệu của mình.
Về sau cô ta cho rằng mình sẽ chết ở trong tay của Lý Bát Nhất, gã đàn ông kia có quá nhiều bí mật hoặc gián tiếp hoặc trực tiếp tiến vào trong tai cô ta lại không thể nào từ bỏ yêu thích đối với thân thể của cô ta, điều này làm cho cô ta trong những ngày ban đầu nói chung có một loại cảm giác nguy hiểm rình rập như giẫm chân lên băng mỏng, mãi về sau cô ta phát hiện Lý Bát Nhất hoá ra thật sự không nỡ giết cô ta.
Lần đó khi cô không thể nhịn được nữa tát Lý Bát Nhất một cái bạt tai vang dội, từ trong đôi mắt Lý Bát Nhất bùng lên ánh nhìn lạnh lẽo như băng giá khiến cô gần như xác định mình sắp giải thoát tiến vào địa ngục, nhưng tiếc rằng là Lý Bát Nhất không ngờ áp chế đột ngột lửa giận sau đó phất tay áo mà đi.
Cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân là một người sau khi chết sẽ xuống địa ngục không có xác suất một phẩn ngàn tiến vào thiên đường, cô ta là một phụ nữ có thế giới tinh thần tinh khiết như pha la, chẳng những khó khăn với thế giới tư tưởng phải thuần khiết của người khác càng hà khắc đối với bản thân đến mức không thể thêm được gì. Chỉ có điều đáng thương là cô ta chẳng những không cách nào yêu cầu người khác tinh lọc tâm linh ngay cả chính mình cũng không thể nào ra vào nước bùn mà không nhiễm bẩn.
Có lẽ ai cũng không phải thánh hiền, thánh hiền chỉ là nhân vật trong truyền thuyết hơn nữa cũng không phải thật sự ngọc trắng không tỳ vết.
Người chân chính không mảy may tì vết hoặc là thần từ xưa đến nay chỉ có một người, ông ta tên gọi là Bàn Cổ, tinh khiết đến nỗi mục đích sống cũng chỉ để khai thiên tích địa sau đó chết đi mà thôi.
Trần Tử Ngư mỗi lần lúc trong lòng bực bội đều sẽ buộc mình làm một số việc để phân tán sự chú ý, bằng không trong đầu nàng một đống thứ rối loạn sẽ khiến cô nhịn không được sinh ra ý định trong đầu muốn tự sát. Sau khi Lý Bát Nhất cưỡng gian cô, cô đã chết qua lần thứ nhất, sau khi uống hết cả một lọ thuốc ngủ cô bỗng nhiên cảm thấy mình nếu như là chết há không phải rất ngu ngốc sao?
Người cưỡng gian mình lẽ nào sẽ bởi vì cái chết của mình mà có chỗ tiếc hận hơn nữa điều tiếc hận là không thể thưởng thức xác thịt của cô ta nữa, nhưng không mất bao lâu sẽ quên mất cô ta đã từng tồn tại trên thế giới này. Chính như cuộc sống dân chúng bình thường sống hay là chết cũng không ghi vào sử sách, cô ta chết là đang kháng nghị thiên đạo bất công hay là khó chấp nhận mình?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận Trần Tử Ngư tự mình lái xe đi bệnh viện rửa ruột, sau khi bị tra tấn chết đi sống lại mới biết được thì ra chết so với sống còn dễ dàng hơn nhiều.
Người có dũng khí chết, không nhất định có dũng khí sống.
Trần Tử Ngư sau khi từ bệnh viện về nhà tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, đi ra ngoài sau thay đổi kiểu tóc dùng thẻ tín dụng của Lý Bát Nhất vứt lại mua quần áo giầy còn có một chiếc xe hơi, sau khi một hơi tiêu sạch mấy chục vạn đồng trong thẻ không có một chút gì lái xe mới chạy đến công ty Lý Bát Nhất, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào sau đó dùng mũi giầy đắt tiền đá mở cửa phòng làm việc của Lý Bát Nhất, hất đầu ném ra một câu tiền tiêu sạch rồi sau đó đặt mông ngồi ở trong ghế sô pha không nói lời nào.
Lý Bát Nhất ngạc nhiên, ngay sau đó thoải mái, hắn móc ra chi phiếu ghi, kết quả Trần Tử Ngư đón lấy một tấm chi phiếu phía chữ số một điền rất nhiều số không xé ra bảy tám mảnh, tiện tay ném vào thùng rác.
- Tôi muốn tiền mặt, ít nhất một hòm.
Lý Bát Nhất lúc ấy nở nụ cười, hắn đứng lên dùng sức hôn trên mặt Trần Tử Ngư mở miệng cười nói:
- Em nói muốn một hòm tiền mặt phải không? Được! Tôi sẽ cho em một hòm!
Trần Tử Ngư từ nhỏ nghèo khổ trong lòng từng nghĩ từng mong ước ngược lại căn bản cũng không biết một hòm hàng trăm đô la là cỡ nào, cô ta chỉ cảm thấy nếu như không lấy một hòm tiền từ chỗ của Lý Bát Nhất thật xin lỗi với quãng đời còn sống của mình. Ngày đó cô nhìn một hòm tiền mặt đầy nhóc không có nghĩ qua tiền này là mình lấy thân thể đổi được, cô muốn dù sao phải sống thật tốt sau đó mãi mãi chán ghét Lý Bát Nhất.
Cô không ngờ Lý Bát Nhất sẽ đưa tiền dễ chịu như vậy, cô đã nghĩ kỹ nếu như Lý Bát Nhất không trả tiền cô tsẽ gây loạn sẽ làm náo động sẽ trước mặt cả công ty nói Lý Bát Nhất hắn chơi kỹ nữ không trả tiền. Ngay sau khi Lý Bát Nhất mỉm cười chuẩn bị tiền xong cho cô, cô mới phát hiện mình thì ra còn rất ngây thơ, ngây thơ đến nỗi không ngờ được mình nhấc theo một hòm tiền sẽ mệt mỏi như vậy.
Cô cầm tiền rời đi trước mặt mọi người không có xì xầm việc mình mất đi lần đầu không có chút ý nào như vậy,sau việc đó cô thậm chí còn từng nói với người khác lần đầu tiên xem ra không chịu thiệt, mặc dù không có cảm giác được cái gì khoái cảm chỉ có đau đớn toàn thân, nhưng Lý Bát Nhất kia chơi đùa thật là rất lớn.
Lúc đầu cầm tiền không biết dùng tiền làm gì cô chạy đi chơi cổ phiếu ngắn hạn, muốn theo đuổi một lần cảm giác khoái cảm xài sạch hết không còn một đồng nào kết quả không ngờ cô đầu tư có lời.
Thắng rồi…
Cô giàu gấp hai ba lần so với lúc đầu, tiền này tới thật sự thực tế ngược lại làm cho cô không còn gì để nói.
Về sau cô từng nghĩ dùng tiền báo thù Lý Bát Nhất, dù sao thuê vài bọn liều mạng bắt cóc một chủ tịch tập đoàn sau đó giết con tin việc này không coi là tin tức kinh thế hãi tục gì cả. Chỉ là cô cuối cùng nhẫn nhịn không có đi làm như vậy, bởi vì cô biết mình nếu như thật sự làm như vậy, Lý Bát Nhất chết hay không đặt qua một bên. Ca ca Trần Chí Hưng vẫn luôn hận trong lòng nhưng không cách nào xem nhẹ tình thân kia của cô chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Trần Chí Hưng về sau chết thật, chết tan thành mấy mảnh ngay cả cỗ thi thể hoàn chỉnh cũng không tìm được, trong lòng cô cảm thấy khó chịu nhưng không có khóc. Về sau nữa biết Lý Bát Nhất cũng chết, cô khóc.
Khóc rồi cười, cười rồi lại khóc.
Sau đó cô phát hiện mình không ngờ không còn ý nghĩa để sống, một tí cũng không còn.