Ác Bá

Chương 137: Dạo phố




Cường Tử cười né tránh khoát tay áo có ý bảo Mộc Vãn Đình dừng tay.

- Mỹ nữ, đừng làm loạn nữa, tôi nhận sai rồi? Nhưng tôi không muốn ngày đầu tiên đến trường đã kết oán với hoa hậu giảng đường. Nếu quả thực như vậy, thì bốn năm sinh viên sau này tôi sống không bằng chết rồi?

- Cậu nói gì? Không phải cậu cố ý đến tìm tôi ư?

Mộc Vãn Đình lui lại hỏi một câu.

- Phù!

Suýt nữa Cường Tử thổ huyết.

- Tôi nói con gái ấy à, dù cô có đẹp mê người nhưng cô vợ ở nhà của tôi cũng không thua kém gì cô huống hồ còn không chỉ một người. Tôi thực sự không muốn chạy hơn hai ngàn dặm đến để nói chuyện tầm phào. Thứ nhất không có dũng khí đó, thứ hai cũng không cần thiết, thứ ba, tôi còn không nỡ tiêu một đồng. Tôi đường hoàng thi đỗ đại học, nói thật là chẳng có liên quan gì đến cô.

Cường Tử cười nói.

Hắn nói chuyện rất thắng thắn, không tình toán trước sau có làm tổn thương lòng tự trọng của Mộc Vãn Đình hay không?

Mộc Vãn Đình thì ngược lại không hề tức giận, hai mắt cô vụt sáng cẩn thận nhìn Cường Tử thăm dò.

- Nhóc con, không phải lần trước cậu nói với tôi mới lên cấp ba sao?

Cô nhìn mặt Cường Tử chằm chằm hỏi.

- Nhóc con cũng có lúc lớn nhanh như thổi chứ? Cô đừng có coi thường tôi, sự thực đã chứng minh thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm ngoái của tỉnh ta chính là tôi, nói về điểm nhập học tôi còn cao hơn sư tỷ đấy.

- Phì! Nói hươu nói vượn gì chứ! Cậu nghĩ rằng tôi tin cậu nói lung tung à? Cậu đang nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi phải không?

Mộc Vãn Đình xì một tiếng nói khinh miệt.

- Chỉ số thông minh của cô thực ra tôi không cần nghi ngờ, chắc chắn là chẳng cao đến đâu, nhìn ngực cô thì biết.

Sóng trào mãnh liệt

Cường Tử thì thào một câu.

- Cậu nói gì! Ái chà… Đợi chút! Cậu chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên thi vượt cấp trong lời đồn kia, Lâm Cường bỏ Đại học Thanh Hoa mà lại muốn đến Đại học Cát Lâm.

Mộc Vãn Đình như chợt nhớ ra điều gì đó bỗng cao giọng hỏi.

Cường Tử cười nói:
- Thì ra ở ngoài tôi cũng có tiếng tăm như vậy, người nổi tiếng quả nhiên là mệt chết đi được.

Cường Từ cười khoát tay rồi nói tạm biệt.

- Tôi phải đi báo danh rồi, chuyện bên lề sau này hãy nói, tôi nhớ tên cô là được rồi.

Cường Tử nghênh ngang đi vào cổng trường Đại học Cát Lâm, để lại sau lưng bóng hình Mộc Vãn Đình đang tức muốn phát điên.

Đây là chuyện nhỏ xen vào, Cường Tử không đoán trước được cô gái trong webcame kia quả thật là sinh viên Đại học Cát Lâm, cũng không nghĩ rằng trong muôn người trên thế giới lại có ngày đụng phải cô. Hắn không ngờ cái gì mà có duyên với không duyên thật mờ mịt đó, cái này không thực tế cũng không cần thiết phải nghĩ nhiều. Thực sự muốn để hắn nghĩ còn không bằng nghĩ tới Tôn Văn Văn một mực si ngốc gần gũi xác thịt với mình, nghĩ tới Bùi Nhược để mái tóc đuôi ngựa cho đến khi đeo nhẫn kết hôn mới chịu để buông mái tóc xuống kia. Còn có tỷ tỷ Lân Cửu vì mình thà rằng cầm đao giết người cũng muốn trút giận cho mình.

Hắn có rất nhiều cô gái để nhớ, bất kỳ một nha đầu nào tình cờ gặp được trong biển người mênh mông đều đáng để hắn nhớ tới. Nói thật là Cường Tử phát hiện những cô gái kia vì mình mà chịu thiệt nhiều nhất, mỗi một cô gái có được từ hắn thứ gì đều phải trả giá không ít. Không biết có phải kiếp trước hắn làm thái giám đức cao vọng trọng hay không mà kiếp này cuộc đời hắn có phúc như vậy. Hắn chỉ biết mình phải cõng một khoản nợ nặng nề, đó là khoản nợ đào hoa.

Nếu như phụ bạc bất kỳ người nào đó đều là nghiệp chướng nặng nề.

Hiện tại Cường Tử có một cô gái khiến hắn ngày đêm nghĩ ngợi và muốn gặp, nhớ nhung và hi vọng.

Đã đi vào cổng trường Đại học Cát Lâm, Chu Lâm Nhã còn xa không?

Cường Tử theo đúng quy tắc báo danh ở chỗ giành cho tân sinh viên. Ngoại trừ mái tóc bạc vô vùng chói mắt của hắn khiến cho các giáo sư sinh viên kể cả đám sư tỷ Hội học sinh phụ trách tiếp đón tân sinh viên bu quanh, biểu hiện của hắn không phải thất bại nhưng thực sự cũng không được đẹp mắt cho lắm.

Sư tỷ của Hội sinh viên là một cô gái dáng vẻ bên ngoài bình thường, thân hình cũng bình thường, mang theo một đôi mắt rất tinh nhanh và khéo léo Nhìn chắc cũng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, là một cô gái rất dễ nhìn.

- Chị ơi, còn chuyện gì nữa không?

Sau khi làm xong các thủ tục, Cường Tử hỏi.

Sau khi biết Cường Tử chính là người thiếu niên trong lời đồn đại đang gây xôn xao ở Đại học Cát Lâm, vị sư tỷ vốn dĩ bởi vì mái tóc bạc trắng của Cường Tử cảm thấy hắn như một kẻ bất lương phải dụi mắt nhìn lại lần nữa. Dù sao mười tám tuổi thi đại học vượt cấp hơn nữa còn lấy được thành tích thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh cũng không thể chỉ dựa vào cái dáng vẻ đẹp trai giống Tây Môn Khánh mà có thể làm được.

- Còn một chuyện, cậu đi đến ký túc xá tìm giáo viên quản lý đăng lý chỗ ở, sẽ có người phụ trách bố trí chỗ ở ký túc xá cho cậu.

Cô gái khóa trên vô cùng tài trí vừa cười vừa nói.

- À, chuyện này không cần, em không ở ký túc.

Cường Tử cười cười, vẻ mặt sáng như ánh mặt trời.

Cô sinh viên đeo kính bị Cường Từ làm cho hơi ngượng đỏ mặt, bất giác cúi đầu xuống.

- Vậy thì không còn chuyện gì nữa, nhớ kỹ thứ hai tham gia buổi lễ chào đón tân sinh viên!

- Vâng, cảm ơn chị. Còn có một chuyện em muốn hỏi một chút, văn phòng của Phó hiệu trưởng Chu ở chỗ nào?

- Phó hiệu trưởng Chu?

- Chu Lâm Nhã.

- A, chúng tôi quen gọi là cô Chu, cậu vừa nói Phó hiệu trưởng Chu tôi nhất thời không quen. Cô Chu đi Bắc Kinh tham gia đại hội giáo dục của Bộ mời rồi, gần đây cô không hay ở trường, chờ cô ấy trở về cậu đến thăm hỏi cũng được.

- Vậy cảm ơn sư tỷ nhé !

Cường Tử có chút thất vọng không thể che dấu được, rồi hắn cười thoải mái dời đi. Nếu đã đến đây rồi, ngày gặp mặt đâu còn xa thế nào được nữa?

Sau khi đăng kí xong không cần đến ký túc xá. Cường Tử có cảm giác không còn việc gì thích thú để làm nữa. Hắn quyết định quay về Húc Nhật Nhất Phẩm, mấy ngày nay bận rộn việc bọn Cáp Mô áo gấm về quê làm gián đoạn việc luyện công của hắn, nên cần luyện bù trở lại. Hơn nữa, không có gì bất ngờ trước buổi tối đám Cáp Mô sẽ quay về. Năm mươi thành viên của Liên minh chấp pháp Trung Hoa cũng cần được sắp xếp nơi chốn.

Ra khỏi chỗ tiếp nhận tân sinh viên Cường Tử đã nhìn thấy mỹ nữ bị hắn đùa giỡn ở cổng trường rõ ràng là đang chờ hắn. Sở dĩ hắn xác định như vậy là vì ánh mắt của mỹ nữ này theo dõ hắn rất sát xao.

- Cậu đúng là Lâm Cường?

Mộc Vãn Đình ôm sách trong ngực hỏi, ngữ khí rất không thân thiện.

- Tôi nói này mỹ nữ, tôi vẫn chưa đến mức một ngày không gặp mà tựa ba thu. Hơn một tiếng trước mới chia tay, nhớ tôi nhanh vậy sao?

Cường Tử lại mặt dày nói.

- Tôi nhớ cậu! tôi nhớ cậu chết đi được!

Mộc Vãn Đình hung dữ nói.

- Này bà chị, tôi hẹn mỹ nữ ở nhà lăn lộn trên giường, nếu không có chuyện gì xin cô nhường đường cho tôi được không?

Cường Tử hếch cằm lên, còn dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn Mộc Vãn Đình.

- Cậu! hừ!

Mộc Vãn Đình thờ phì phò quay người đi thẳng, như thể cô đứng ở chỗ này hơn một tiếng đồng hồ chính là để bị Cường Tử chọc cười hai câu.

Cường Từ nhìn bóng lưng thướt tha của Mộc Vãn Đình, rướn cổ gào lên một câu.

- Em à, có gan thì đi trước đi, đầu thối ngốc!

Một Vãn Đình dừng bước, quay lại hung hăng lườm hắn một cái.

- Cậu rống lại lần nữa cho ta xem nào?

Cô nghiến răng nghiến lợi nói.

- Thật không biết nghe lời gì cả, bảo cô đừng quay đầu lại cô lại quay! Khó trị quá, sau này có cơ hội tôi phải dạy cô tam tòng tứ đức mới được.

Cường Tử nói thầm một câu, sau đó cao giọng hỏi:
- Nhưng thực ra tôi muốn hỏi tên tuổi của bà chị, có thể cho đứa em nhỏ này biết được không?

- Thứ hai có buổi lễ chào đón tân sinh viên, tôi là người dẫn chương trình! Đến lúc đó cậu sẽ biết.

Vốn thấy hình tượng Cường Tử cũng khá tốt, Mộc Vãn Đình định bố trí một tiết mục cho hắn, cô cắn rắng nói. Lúc này, trong lòng cô lại sinh ra vài phần suy nghĩ tà ác, một kịch bản lố bịch tự nhiên nảy sinh trong lòng, cô hết sức khâm phục trí tuệ của mình đồng thời cũng bớt giận. Cô nhẹ nhàng quay người lại, ôm sách của mình rồi tung tăng rời đi như con chim sẻ. Từ điểm này có thể thấy cô là một cô gái rất ngây thơ rất dễ thỏa mãn, chỉ vì một suy nghĩ tà ác vừa mới xuất hiện trong đầu của mình mà khiến cơn giận ban nãy tiêu tan. Có thể có lòng dạ độc ác bao nhiêu lớn?

Cường Tử bị thái độ của cô thay đổi làm cho không hiểu gì, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn còn chưa biết được tên cô gái này, quy hết về do tuổi tác nó vậy, như vậy dễ hiểu hơn nhiều.

Trên đường về Húc Nhật Nhất Phẩm Cường Tử rẽ vào siêu thị, vốn là muốn đuổi theo một cô gái có vòng eo đẹp và cặp mông lớn, sau khi người ta đi vào khu vực chuyên bán nội y, Cường Tử cũng không biết xấu hổ cứ đi đằng sau dán mắt vào cô ta. Cường Tử không phải chưa từng đi dạo qua trong khu vực bán nội y dành cho phụ nữ hơn nữa mỗi lần như vậy hắn đều rất bình tĩnh. Nhưng hiện tại, tình huống này rõ ràng là không thích hợp để tiếp tục theo đến cùng.

Đứng từ xa nhìn hai bờ mông mập tròn ẩn hiện trong khu nội y, Cường Tử nuốt nước bọt ừng ực Hắn thầm nói may mắn Cáp Mô ca không ở đây chứ nếu không hắn cũng sẽ chia sẻ cho anh ta. Cái mông đẹp kinh hãi thế tục kia thực khiến ông đây thèm thuồng, nhất là lúc cô ta xoay eo lên trước để lộ ta chiếc quần chữ Đinh càng khiến hắn và Cáp Mô thèm thuồng. Nói đến chiếc quần chữ Đinh này mặc dù phụ nữ ai cũng có thể mặc nhưng không có một bờ mông đẹp thì không thể khoe hết được vẻ đẹp của nó.

Tiện thể đi lòng vòng Cường Tử chọn mua cho đám Chu Bách Tước mỗi người một món quà nhỏ, sau đó quyết định về nhà.

Mua cho Chu Bách Tước là một chiếc đồng hồ điện tử có hình bé gái trong phim hoạt hình, cô bé dưới chín tuổi mới được ra mắt năm nay. Mua cho Triệu Bát Bách một bộ dao cạo râu tự động, có thể sạc điện giá ba mươi đồng. Nhưng Cường Tử hoàn toàn tin tưởng Chu Bách Tước cho rằng bản thân anh ta chiếm được thứ tốt. Mua cho Triệu Bá một bộ đồ ngủ bằng bông số lớn. Lúc ngủ Cường Tử rất ghen tị trắng trợn với cánh tay để trần khoe cơ bắp của Triệu Bá cho nên quyết định mua để che nó lại.

Kim Tiểu Chu đi theo Trác Thanh Đế đến quân khu Thẩm Dương trình diện, Cường Tử không mua quà cho cậu ta vì hắn muốn mua bánh sinh nhật làm quà, không đến một tháng nữa đã là sinh nhật của Kim Tiểu Chu tình ngờ nghe thấy Cáp Mô nhắc đến hắn đã nhớ ở trong lòng.

Mua xong những thứ đó, Cường Tử lại thấy cô gái mặc quần chữ Đinh xuất hiện trước mặt mình, hắn cảm thấy ông trời quá là ưu ái cho mình, đồng thời hắn thấy mình cần phải đi dạo phố nhiều lần nữa.