Lúc Cường Tử nhận được thông báo đã trúng tuyển đại học Cát Lâm, tâm trạng của hắn như nước với lửa. Một năm rưỡi trước đây hắn vẫn còn là một kẻ ăn xong ngồi chờ chết ở chợ bán rau, không thể ngờ được sẽ có ngày vào được đại học. Trong suy nghĩ của hắn, sân trường đại học dường như là điều không thể, bây giờ giấc mơ đã thành sự thực hắn lại bắt đầu lo chuyện được mất.
Hưng phấn là điều đương nhiên, mặc dù nằm trong dự liệu hơn nữa lại nhận được thông báo trúng tuyển của một trong hai trường đại học nổi tiếng ở Bắc Kinh.Thông báo của đại học Cát Lâm rõ ràng là kém hơn một bậc. Nhưng vì mối quan hệ của Chu Lâm Nhã, vốn dĩ Cường Tử chưa từng nghĩ sẽ vào đại học Thanh Hoa thì hắn cũng không có gì nuối tiếc.
Lo được lo mất, trước đó chủ yếu là vì Bùi Nhược, bây giờ nhiều hơn một người chủ yếu cũng giống như Bùi Nhược. Trong một mức ý nghĩa nào đó Tôn Văn Văn còn quan trọng hơn Bùi Nhược.
Lần đó Cường Tử và Tôn Văn Văn ở trong nhà của cô thực sự giống như một đôi vợ chống nhỏ trải qua đêm tân hôn. Tôn Văn Văn vô cùng dịu dàng, ngoan ngoãn phục tùng hắn. Hai người làm chuyện yêu đương trong nhà của Tôn Văn Văn. Dường như một lần, một lần lại một lần mãi mãi cũng không thể thỏa mãn được. Bời vì bọn họ biết điều mà không ai đề cập đến đó là không xác định được tương lai của cả hai như thế nào.
Nếu Cường Tử đi Đông Bắc, vậy thì Tôn Văn Văn phải ở đâu?
Lúc Cường Tử đang đau đầu lắc mái tóc thì cô gái nhỏ Bùi Nhược đã đi đến cửa rồi. Cô nàng cười thanh khiết như một đóa hoa chớm nở, bím tóc đuôi ngựa xoã thẳng khẽ vung vẩy sau lưng nhanh nhẹn bước lên lầu, đứng trước cửa phòng nhìn tờ thông báo trong tay Cường Tử có vẻ ngây ngô không biết nên làm sao.
- Chồng yêu, chúc mừng anh!
Bùi Nhược gọi hai chữ này “chồng yêu” nặng nề như núi.
Là lời hứa, là lời thế, là tâm niệm khắc vào xương tủy.
Tôn Văn Văn, Bùi Nhược một lớn, một nhỏ, hai người ngu ngốc.
- Bùi Nhược…
Cường Tử nghe thấy Bùi Nhược gọi mình là “chồng yêu” trong lòng hắn căng thẳng. Hắn là một trong ba người trên thế giới này hiểu Bùi Nhược nhất, hắn biết cô gái này là người cố chấp. Phương hướng cô nàng đã lựa chọn ngay cả là núi đao biển lửa cũng không ngăn cản được bước chân của cô nàng.
Chính vì như vậy hắn mới lo lắng cho cô nàng.
- Sao phải tỏ ra đau khổ thế, thi đỗ đại học phải vui vẻ mới đúng chứ. Cậu đã di trước tớ rất xa rồi,tớ phải cố gắng gấp đôi để không bị cậu làm cho càng ngày càng tụt lại phía sau. Cho nên tớ quyết định, mỗi ngày tăng thêm hai tiếng học tập, giành lấy mọi thứ về tay không cho cậu tiếp tục đắc ý, hừ!
Bùi Nhược lắc lắc nắm tay nhỏ, ra vẻ ý chí chiếu đấu sôi sục.
- Bùi Nhược… em…
- Cậu cậu cậu sao thế, lề mề như một đứa con gái vậy, nào cười lên một cái cho tớ xem nào. Tớ nói cho tiểu tử cậu biết, nếu cậu không mời tớ ăn một bữa hoành tránh để chia tay, chắc chắn tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.
- Ừ, cậu muốn ăn gì tớ sẽ mời cậu ăn cái đó.
- Hotel&Resorts Luxury không được, không được, quá đơn giản. Ái chà, hay là khách sạn quốc tế Đại Trung đi? Cũng không được, quá xoàng. Nhưng cậu đừng có nghĩ sẽ dùng Kentucky Fried Chicken Pizza để đãi tớ. Bây giờ tớ là không ngốc mà dễ dàng thỏa mãn như vậy đâu. Nếu không phải đi quán ăn lớn Cật Hát Đổ, chỗ lớn nhất, mắc nhất, hoành tráng nhất của thành phố Đông Đỉnh chúng ta vẫn chưa đi, cậu phải đi ngay. Nhất định phải ăn cho cậu một lần cháy túi mới hết giận, bằng không tớ sẽ hối hận lắm.
Bẻ từng ngón tay đếm từng quán ăn xa hoa nhất của Đông Đỉnh, cuối cùng Bùi Nhược bảo là muốn ăn ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ. Không biết, tại sao vui vẻ mà cười ra nước mắt, cô nàng giơ tay lên lau nhưng ở khóe mắt lên vẫn chảy. Cô nàng vẫn cười, cười ha ha, cười ngửa trước ngửa sau.
Cường Tử đi lên ôm chặt Bùi Nhược vào lòng, dùng tất cả sức lực để khống chế không cho cơ thể run rẩy. Cơ thể Bùi Nhược rất lạnh, gương mặt cô nàng cũng rất lạnh, chỉ có nước mắt là nóng.
- Cậu xem, cậu xem, tớ vui cho cậu mà khóc đây này. Vợ yêu ngoan, được rồi, hiểu ý rồi. Cậu có phải là muốn báo đáp thật tốt cho bà vợ của mình, đúng không nào?
- Ừ!
- Vợ biết chồng đi Đông Bắc là vì cô Chu, có cô ấy chăm sóc vậy thì vợ không cần lo lắng cho chồng nữa. Chồng yên tâm đi, vợ của chồng không phải là đứa trẻ,chưa biết chừng sang năm vợ cũng sẽ thi đại học vượt cấp làm một thủ khoa ở Đông Đỉnh chơi đùa với chồng. Đến lúc đó chúng ta có em bé rồi có thể nổi tiếng, bố mẹ của nó lúc trước đều là thủ khoa, thật hãnh diện?
Cường Tử không nói câu nào, chỉ ôm Bùi Nhược thật chặc.
- Chồng yêu, ở đại học em cho phép anh yêu người khác, nhưng trong lòng anh nhất định em phải đứng vị trí thứ nhất biết chưa? Em biết anh biết, đứng thứ nhất hơi quá, thứ ba được không?
- Thứ nhất!
- Anh nói rồi nhé, không được hối hận đấy!
- Không hối hận!
- Ừ, em tin anh, chồng yêu!
- Bùi Nhược...
- Gọi là vợ yêu!
- Vợ yêu, nhiều nhất nửa năm anh sẽ về một lần, anh bảo đảm chỉ cần vừa về tới thì anh sẽ xuất hiện trước mặt em đầu tiên.
- Ừ! Ở đại học không được đánh nhau! Không được trốn học! Không được... tùy tiện để người ta bắt nạt, cũng không được để người khác vượt mặt!... Đã bị người ta cướp một lần rồi, em không muốn anh ở trong lòng em mà lại bay đi mất lần thứ hai.
Nghe thấy lời Bùi Nhược nói, cơ thể Cường Tử chấn động mạnh.
- Bùi Nhược... thực sự xin lỗi.
- Gọi “vợ yêu”.
- Vợ yêu, thực sự xin lỗi.
- Hì hì, em có thể nói không sao không? Em không nói, bởi vì có liên quan! Em tức giận! Rất tức giận,vì thể hiện sự biết lỗi của chồng với vợ, cho nên...
Bùi Nhược dừng lại một chút, Cường Tử cảm giác được cơ thể của cô nàng đang nhẹ run lên.
- Cho nên... muốn em không?
Bùi Nhược áp lên ngực của Cường Tử nỉ non nói.
- Em không muốn hối tiếc lần đầu tiên của mình, đồng ý với em được không?
- Không, vợ yêu, em biết anh muốn có em thế nào nhưng bây giờ không được.
- Tại sao?
Bùi Nhược ngẩng đầu, ánh mắt có sự mất mát và đau xót.
- Anh muốn có một ngày trao nhẫn cho em, để em chính thức trở thành vợ của anh.
Cường Tử cúi đầu,nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ngấn lệ của Bùi Nhược.
- Thật sao?
Bùi Nhược dè dặt hỏi.
Trong lòng Cường Tử bị câu hỏi của Bùi Nhược làm cho đau xót? Chính hắn còn không lo chuyện được mất, Bùi Nhược hà tất? Hắn sợ mất Bùi Nhược, còn Bùi Nhược sao lại không sợ mất hắn? Vì để hắn nhớ mình, cô nàng đã đã bỏ qua tất cả sự kiêu ngạo của một cô gái, hắn còn không rõ tâm ý của cô nàng hay sao?
Cường Tử biết rõ Bùi Nhược có tình cảm sâu đậm với mình, tình cảm của hắn với Bùi Nhược cũng như vậy. Hai người đều coi trọng tình cảm này biết bao,chân thành như vậy. Cường Tử yêu mến Tôn Văn Văn, thích Chu Lâm Nhã, cũng thích Lân Cửu. Nhưng nơi mềm nhất trong lòng hắn mãi mãi chính là Bùi Nhược người đã chăm sóc cực nhọc cho hắn trong đêm hôn mê sâu kia, dùng nụ hôn nhẹ nhàng và thanh khiết khiến hắn tỉnh lại.
- Anh đồng ý, anh sẽ dùng một hôn lễ hoàn mỹ nhất đến đón tân nương của anh, Bùi Nhược của anh, em là người vợ anh đã chọn, không ai cướp đi được!
- Ừ, anh yên tâm đi, chống yêu, em sẽ không cho ai có cơ hội lợi dụng đâu.
Bùi Nhược lại dùng nắm tay nhỏ múa may, nước mắt chảy ngang qua con ngươi trong trẻo.
- Bây giờ dẫn em đi ăn ở quán ăn lớn Cật Hát Đổ em thực sự rất muốn đi.
- Ừ!
Đến trước cửa khách sạn Cật Hát Đổ, Bùi Nhược thấy trước cửa dán đầu thiếp mời, tiếng cười khanh khách, những thứ này có thể thấy khiến tâm trạng của cô nàng dần vui trở lại.
Trước kia rất lâu rồi, cô nàng đã muốn đến thăm hỏi lão Mạc què người có vị trí mãi mãi không thể rung chuyển được trong lòng Cường Tử. Người đàn ông đó bị Cường Tử mắng là tên đầu bếp vô lương tâm nhất thiên hạ, cũng là người cô nàng thực sự tôn kính và tiếp nhận.
- Vào thế nào đây?
Bùi Nhược nhìn thấy cửa chính đã bị khoá của quán ăn lớn Cật Hát Đổ liền hỏi.
Cường Tử cười cười, tiện tay tháo cái kẹp tóc bên tai Bùi Nhược xuống, chỉ mấy giây đồng hồ là khóa cửa mở ra. Lăn lộn ba năm ở chợ, cái danh Tiểu phi long, phi diên của hắn không phải là hư không. Nhớ khi đó thuốc lá, rượu, thức ăn của sư phụ khoá lại cẩn thận cũng không ngăn được một que sắt trong tay Cường Tử.
Sau khi đi vào phòng cảnh tượng không bẩn như trong tưởng tượng của Bùi Nhược, mặt đất, bàn ghế, bệ cửa sổ, thậm chí phòng bếp đều sạch sẽ. Đồ ăn và bàn ghế xếp ngăn nắp đến cả chiếc gương nhỏ trong phòng tắm cũng không dính một hạt bụi.
Cẩn thận đi quanh phòng một lần,sau khi nhìn đồ đạc trang trọng Bùi Nhược xoay người nói với Cường Từ:
- Sau này anh đi học đại học, em đến quét dọn được không? Nhưng e không biết dùng kẹp tóc để mở khóa, anh dạy em nhé!
Một lần nữa Cường Tử bị Bùi Nhược làm cho cảm động, sống mũi cay cay, hắn xoa xoa đầu Bùi Nhược nói:
- Tiểu ngốc lại không biết mở khóa sao? Nếu lão gia kia về em còn lo ông ấy không biết mở khóa sao? Lão què họ Mạc kia đang ngao du thiên hạ, còn chúng ta phải ở đây quét dọn vệ sinh. Hừ!
- Đáng tiếc, sư phụ ông ấy không ở đây, nếu không có thể đã được nếm mấy món cực phẩm mà anh nói là bình thường.
Bùi Nhược thất thần nói.
- Muốn nếm thử tay nghề của chồng không? Nói thật bản lĩnh của lão què kia không hơn anh bao nhiêu, nhớ ngày đó Lôi Tử thúc vẫn chưa ăn ra món rau đó là do anh hay sư phụ sào.
- Ừ, muốn! Em giúp anh.
- Vậy được, em đi mua thức ăn đi, anh chuẩn bị một chút.
Lúc hai cánh tay của Bùi Nhược xách đầy thức ăn về khách sạn Đổ Đại, cô nàng thấy một người không giống Cường Tử.
Mặc một bộ quần áo đầy mỡ, Cường Tử ngậm thuốc bận rộn khiến cô nàng dù hàng ngày vẫn nhìn thấy Cường Tử bị đánh đánh mắng mắng nhưng Mạc Địch lại bị Cường Tử coi ông như cha mình.
Sau khi bày đầy một bàn thức ăn, thấy mặt Cường Tử ám khói, không biết vì sao Bùi Nhược lại khóc đau lòng nát gan như gặp xui xẻo vậy. Cô nàng gục xuống bàn khóc nức nở, bả vai gầy gầy khẽ run run, nước mắt chảy xuống theo kẽ tay cô nàng làm ướt khăn trải bàn.
Bùi Nhược đầm đìa nước mắt nhìn Cường Tử đứng bên cạnh mình với vẻ áy náy.
- Chồng ơi, em yêu anh!
Cô nàng nói.