Ác Bá

Chương 129: Phần kiều diễm đó




Lúc từ nhà thầy Trương ra đã chín giờ tối, gió đêm có chút lạnh. Cường Tử cởi áo của mình khoác lên vai Tôn Văn Văn, hai người nhìn nhau cười. Tôn Văn Văn không từ chối, cô không phải là một người phụ nữ biết làm nũng, cũng không phải là một người phụ nữ biết làm dáng.

- Về nhà chứ?

Cường Tử mở cửa xe, để Tôn Văn Văn ngồi vào trước. Sau đó hắn mới lên xe.

- Muốn đi dạo, em lái xe đến bờ sông Ngưu Hà đi.

Mặt Tôn Văn Văn lại đỏ lên giống như lửa, cô không biết tại sao mình lại nói ra câu đó, rất tự nhiên, cô không cho mình cũng không cho Cường Tử một chút đường lui,. Sau khi nói ra câu này, Tôn Văn Văn cũng thấy khiếp sợ, nhưng lại không hối hận.

- Ừ.

Cường Tử không khỏi căng thẳng một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Xe vẫn lái rất vững vàng, tốc độ vẫn khống chế trong vòng bốn mươi dặm. Trong lòng Cường Tử có chút mâu thuẫn, hắn sợ rất nhanh đến bờ sông, cũng sợ lái không đến.

Xuống xe ở đầu cầu hình vòm, Cường Tử xuống xe trước sau đó mở cửa cho Tôn Văn Văn. Tôn Văn Văn sắc mặt bình tĩnh nhìn Cường Tử một cái, hai tay ôm lấy vai đi lên trên cầu.

Cường Tử duy trì một đoạn khoảng cách phía sau Tôn Văn Văn, không dám sóng bước cùng cô. Lúc Cường Tử to gan, trên thế giới này gần như không có gì có thể dọa được hắn, ngoại trừ phụ nữ. Trên đảo Yên Hà, đối diện với mưa bom bão đạn Cường Tử đều không kinh sợ, bây giờ nỗi sợ hãi từ trong ruột gan mà ra.

- Thực sự tính đến Cát Lâm sao?

Tôn Văn Văn đi đằng trước cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Hai người đi dọc theo bờ sông đến gần nửa tiếng đồng hồ mới nói chuyện lần đầu.

- Ừ, có người muốn tới thăm.

- Là cô Chu sao?

Tôn Văn Văn ném ra câu hỏi thứ hai.

Cường Tử theo đó dừng bước, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn yểu điệu của Tôn Văn Văn có chút ngơ ngẩn. Hắn trong giờ khắc này đột nhiên rất sợ thừa nhận vấn đề này, nhưng lại vẫn không cự tuyệt nỏi. Có lẽ là cảm thấy sự ngượng ngùng của Cường Tử, Tôn Văn Văn xoay đầu cười với hắn nói:
- Cô tùy tiện hỏi thôi, em đừng để ý.

- Vâng!

Cường Tử quay đầu đáp.

- Cái gì?

- Em nhớ cô Chu.

Sau khi Tôn Văn Văn nghe thấy Cường Tử thật thà trả lời, cũng bất giác dừng bước. Cô quay người tựa vào gốc một cây liễu rủ, nhìn ánh mắt Cường Tử có chút u oán.

- Thế còn cô? Nếu em đi Cát Lâm, liệu có nhớ cô không?

- Có!

Cường Tử gật đầu thật mạnh.

Tôn Văn Văn nhoẻn miệng cười, giống như đóa Tường Vi nở rộ. Thân thể cô có một loại mùi thơm đặc biệt, tuy không phải là rất đậm nhưng thấm vào ruột gan, Cường Tử ngây ngất mùi thơm của cô nhất. Khoảng cách của hai người không phải là rất xa, mùi thơm theo làn gió mát khiến người ta tâm mất đi linh hồn xông vào mũi Cường Tử, khiến hắn cảm thấy như sinh ra ảo giác.

- Cô rất vui, thật đấy.

Tôn Văn Văn nói.

- Em thích Bùi Nhuợc sao?

- Vâng!

- Thích Chu Lâm Nhã?

- ... Vâng

- Thích cô không?

---

- Không thích à?

- Thích.

Tôn Văn Văn cười vô cùng xinh đẹp, dưới ánh trăng cô giống như một vị tiên tử hạ phàm, không nhiễm bụi trần.

- Em nhắm mắt lại, cô tặng em một món quà tạm biệt.

Tôn Văn Văn nói.

- Qùa gì vậy?

Cường Tử có chút tò mò hỏi.

- Nhắm mắt lại.

- Vâng.

Cường Tử ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đang đón chờ Tôn Văn Văn sẽ tặng hắn quà gì, đột nhiên cảm thấy mũi ngửi thấy mùi hương của Tôn Văn Văn càng ngày càng rõ ràng, hắn biết đây là Tôn Văn Văn đi đến bên cạnh mình, Cường Tử càng căng thẳng.

Chụt

Một cặp môi mềm mại ướt át xẹt qua môi Cường Tử giống như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác này khiến Cường Tử giống như bị điện giật! Hắn ngẩn người ở đó không biết làm sao, hai tay co quắp nắm chặt không biết nên làm thế nào cho tốt. Đây là người con gái thứ hai sau Bùi Nhuợc hôn hắn, rõ ràng là Cường Tử lý luận khác xa với thực tiễn lại sợ đến mức phát run lên.

- Cô... Cô Tôn...

Cường Tử quên cả mở mắt.

Tôn Văn Văn sau khi thơm lên môi Cường Tử, lại không bị đỏ mặt như lửa giống lúc trước. Cô dường như hoàn thành sứ mệnh trọng đại gì đó thở dài một hơi, lặng lẽ nới lỏng nắm tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cô với khuôn mặt có chút tái nhợt dựa vào gốc cây, thở từng hơi lớn.

- Cô Tôn...

Cường tử phát giác có chút bất thường mở to mắt, liền thấy mặt Tôn Văn Văn trắng bệch quá mức, sắc mặt của cô rất kém, giống như bệnh nặng mới khỏi vậy.

– Tôi không sao.

Tôn Văn Văn hít thở thật sâu, điều chỉnh nhịp tim của mình. Biểu hiện của Cường Tử bây giờ không nghi ngờ gì là một tên ngốc, hắn ngốc nghếch ngẩn ngơ đứng ở đó, thậm chí còn không dám đi đến gần bên Tôn Văn Văn.

- Có phải cậu cảm thấy tôi có chút không bình thường? Cảm thấy hôm nay tôi rất dễ dãi?

Sắc mặt Tôn Văn có chút huyết sắc, chợt liếc mắt hỏi Cường Tử.

- Không! Thực sự không có!

Cường Tử ngốc nghếch biện bạch.

- Tiểu tử, sợ cái gì? Ha ha, tôi trêu cậu đấy, tôi hôn cậu là vì tôi phát hiện tôi thích cậu rồi. Là một giáo viên, tôi thích học sinh của mình, có phải là có chút vô sỉ không? Cậu đừng vội giúp tôi giải thích, nếu nghĩ không thông thì tối nay tôi cũng sẽ không chủ động hôn cậu. Tôi nhớ trong một quyển sách nào đó đọc được câu này: ‘Một người phụ nữ, cả đời này nhất định phải vì một người dàn ông nào đó mà ngây ngốc một lần, nếu không trong lòng sẽ luôn có sự tiếc nuối.’

- Coi như tôi ngây thơ một lần đi, qua mấy ngày nữa cậu đến Cát Lâm gặp cô Chu, cũng sẽ dần dần quên tôi, tối nay coi như một giấc mơ. Bắt đầu vô duyên vô cớ, kết thúc vô duyên vô cớ cũng tốt. Đỡ phải lo lắng, cũng không cần phiền não.

- Cô Tôn, em...

- Cậu làm sao...

- Em thích cô! Thật đấy!

Cường Tử có chút đỏ mặt tía tai, bình thường hắn nhanh mồm nhanh miệng bây giờ trở nên ngốc nghếch.

- Thích một người, thì cũng phải biểu hiện gì đó chứ? Cậu dùng cách nào để biểu đạt là cậu thích tôi?

Tôn Văn Văn nhìn thẳng vào mắt Cường Tử hỏi.

- Cái này...

Cường Tử đứng im tại chỗ, không biết làm sao.

- Không thể hiện?

- Có!

Cường Tử bỗng nhiên biểu hiện ra một loại khí khái thấy chết không sờn, đột nhiên bước lớn đến vòng tay ôm lấy eo thon của Tôn Văn Văn, dưới sự kích thích mềm mại không xương đó, Cường Tử mạnh mẽ thu cánh tay, kéo Tôn Văn Văn ôm chặt vào lòng. Sau đó, hắn cúi đầu, bá đạo hôn lên môi Tôn Văn Văn.

Tôn Văn Văn ưm một iếng, gần như mất đi sức lực toàn thân tùy Cường Tử muốn làm gì thì làm, chiếc lưỡi đinh hương màu hồng phấn quấn quít với lưỡi Cường Tử, hai người hôn nhau nồng nhiệt mà vô cùng ngốc nghếch, dường như muốn dung hòa thân thể của mình vào thân thể đối phương vậy, hai thân thể như lửa nóng ép chặt lấy nhau, hoàn mỹ vô cùng.

Lúc hai người thở hổn hển tách nhau ra, đều hiểu được sự si mê trong mắt nhau. Một người con gái trưởng thành trong lịch sử yêu đương trống rỗng suốt hai mươi mấy năm, một người đàn ông đáng thương trẻ trung đều bị cảm giác ngọt ngào này hấp dẫn, muốn ngừng mà không được.

Hai người cứ thế ôm nhau dưới ánh trăng, tham lam lắng nghe mùi cơ thể của nhau. Hai ánh nhìn như thể có thể ngưng đọng thời gian, có thể phá vỡ tất cả mọi cố kỵ, bất cứ người nào bất cứ việc gì đều không ngăn được sự kiều diễm này, không ngăn cản được phần nhu tình mật ý này.

Lúc sự nhiệt tình trong ánh mắt đôi bên như lửa thiêu đốt, hai người lại ôm hôn nhau lần nữa. Hai tay Tôn Văn Văn ôm cứng lấy lưng Cường Tử, dường như sợ buông tay sẽ mất đi người đàn ông khiến mình si ngốc trước mặt này, cậu học sinh của mình, đáng để mình ngây ngốc một phen.

- Đưa tôi về nhà!

Lúc Tôn Văn Văn gần như hít thở không thông rời khỏi sự chiếm hữu bá đạo của Cường Tử, thở hổn hển nói nhẹ giọng bên tai Cường Tử.

Bốn chữ này gần như có mê lực không thể tưởng tượng nổi, khiến không khí vốn đã kiều diễm được kéo lên một bậc. Cường Tử không nói gì, hắn cúi người ôm lấy thân hình đang nóng rực của Tôn Văn Văn vào lòng, hướng về phía chiếc Audi A6.

Hai người đều cố gắng không nghĩ đến việc khác, đều sợ phá vỡ không khí trân quý này.

Dưới ánh đèn tường màu tím nhạt nhà Tôn Văn Văn, lúc đặt Tôn Văn Văn yếu ớt yêu kiều đã mất đi sức lực ngã xuống giường, bàn tay giơ ra cởi cúc áo của Tôn Văn Văn run rẩy như người nghiện lên cơn nghiện thuốc vậy. Tôn Văn Văn nhắm chặt mắt, nghiêng đầu nằm trên giường kệ Cường Tử ngốc nghếch bận rộn trên người cô mà không làm được gì.

Cường Tử cuối cùng mồ hôi đầy người mới giải phóng được quần áo của Tôn Văn Văn, hắn không kìm lòng thở dài một hơi.

Đẹp

Tuyệt đẹp

Làn da trắng nõn dưới ánh đèn chiếu rọi hiện ra thánh khiết chói lọi, vòng eo nhỏ nhắn duy mỹ có chút bất an cựa quậy, như sự hấp dẫn đoạt hồn nhất thế gian. Đường cong dưới chiếc cổ dài trắng nõn phập phồng, hai đóa anh đào đỏ sáng lạn trên hai cặp tuyết phong động lòng người, đứng thẳng ngạo nghễ.

Cặp chân trắng tuyết hơi vặn vẹo, dài mà thẳng tắp. Màu đen tươi tốt giữa hai chân khiến lòng người ngẩn ngơ. Trong màu hồng phấn thấp thoáng hiện ra khe nhỏ sáng láng như thủy tinh, giống như động phủ thần tiên có thể tiết ra mật ngọt, khiến ánh mắt Cường Tử không thể động đậy. Cùng với da thịt hoàn mỹ bất an vặn vẹo, trái tim Cường Tử tăng tốc đập cuồng nhiệt.

Khuôn mặt Tôn Văn Văn kiều diễm như hoa đào, cô nhắm chặt mắt khiến người ta hận không thể mọi cách yêu thương.

Lúc Cường Tử giống như triều bái thánh sơn hôn lên điểm đỏ hồng trên nhũ hoa mềm mại, một tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt nhẹ nhàng bật ra từ cổ họng Tôn Văn Văn. Một tiếng rên nhẹ nhàng như được phóng thích, giống như hiệu lệnh xung phong cho Cường Tử, thúc giục dục hỏa vốn đang bị kiềm chế không nổi trong người Cường Tử.

Theo chiếc lưỡi ướt át của Cường Tử chạy dọc theo mỗi tấc da thịt trên thân thể hoàn mỹ của Tôn Văn Văn, Tôn Văn Văn duỗi tay quờ quạng được đầu của Cường tử, ôm chặt vào lòng. Cô dùng sức ôm chặt, giống như muốn để Cường Tử hòa tan trong thân thể mình vậy.

Lúc hai người đều có chút không yên ngưng mắt nhìn nhau, Tôn Văn Văn lần nữa nhắm con ngươi như nước mùa thu. Cô quay đầu, mặt đỏ như lửa.

Nhẹ nhàng tách hai chân mình ra, giơ tay dẫn đến mật động đào nguyên chưa từng có người chiếm hữu, Tôn Văn Văn khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói bên tai Cường Tử:
- Tiến vào đi!

- Tiến vào đi

Ba chữ này lúc này ở trong lỗ tai Cường Tử như âm thanh của trời vậy!

Lúc Cường Tử không dễ dàng động đậy vật nóng như lửa thô lớn bên dưới của mình, gian nan đi vào trong mật đạo nhỏ hẹp ấm nóng của Tôn Văn Văn, Tôn Văn Văn cố nén nỗi đau như xé lòng ôm chặt lấy lưng Cường Tử, lưu lại mấy vệt cào sâu bên trên. Cô cắn chặt môi không kêu ra tiếng, mà chọn lựa lặng lẽ chịu đựng và cổ vũ không lời.

- Yêu tôi cho tốt, để tôi không phụ lần háo sắc này của mình.

Cô nói.