Thuyền đánh cá không coi là cũ kỹ nhưng cũng qua nhiều năm rồi, lão ngư dân lái thuyền nói rất nhiều, chuyện lạ việc xấu nhân tình phong thổ trên biển nói không mệt mỏi nói rất êm tai, mấy người bọn Cường Tử tựa ở trên thuyền nghe hết sức say sưa.
- Các anh tại sao khi không lại muốn đi đảo Yên Hà! Chỗ đó rất ít người lui tới. Mấy năm gần đây thuyền đánh cá xung quanh đảo Yên Hà ít đi nhiều, đều nói phía trên đảo có thứ không tốt lành, nếu không phải do các anh tôi cũng không dám tới gần. Những năm nay đã có ba con thuyền đắm xung quanh đảo Yên Hà, đều được đóng ở xưởng thuyền nhiều năm kinh nghiệm Đại Phong, đắm không biết tăm tít.
- Đại bá, đây là nhiệm vụ bí mật không thể nói.
Kim Tiểu Chu cười nói với lão ngư dân.
Trước đó bọn họ dùng giấy chứng minh thân phận do Trần Đông Thanh cung cấp nói với lão ngư dân là bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ, cho nên lão ngư dân mới chịu đồng ý rời bến. Dân chài đều rất mê tín, đây là thói quen ngàn năm chưa từng thay đổi, lão ngư dân đồng ý rời bến đã khiến cho bọn người Cường Tử không thể không có chút cảm động.
- Biết rồi, biết rồi, nhiệm vụ bí mật khẳng định là không thể tuỳ tiện nói được. Tôi cũng tuỳ tiện hỏi như vậy thôi, đừng để ý.
Lão ngư dân thật thà phúc hậu cười nói.
Trên mặt Kim Tiểu Chu lộ ra vài phần biểu hiện hối lỗi, lừa gạt một người gia lương thiện như vậy thật sự không có chút nhân đạo nào. Tuy nhiên nếu như không nói như vậy thật đúng là không có người đồng ý rời bến đi đảo Yên Hà, một cái đảo nhỏ và một cái thị trấn nhỏ diện tích không lớn kia thật là mơ ước của dân quê xung quanh đây.
- Tiểu tử, giúp tôi lái một lát, tôi đi tiểu tiện một chút.
Lão ngư dân nói với Kim Tiểu Chu.
Kim Tiểu Chu lên tiếng đi sang thế vào chỗ lão ngư dân giữ tay lái, thứ này thật ra không có gì khác biệt với tay lái xe hơi, điểm quan trọng vẫn là giữ cho thẳng.
Lão ngư dân có vẻ đã lớn tuổi thân thể hết sức yếu ớt, cước bộ tập tễnh sau khi cười với bọn Cường Tử đi nhà vệ sinh trong khoang thuyền. Sau khi vào khoang thuyền lão ngư dân đóng cửa lại, từ trong khe nhìn bốn người bọn Cường Tử thấp giọng nói chuyện gì đó với nhau, cũng không có chú ý đến ông ta. Ông ta xoay người vào trong nhà cầu sau đó khoá cửa lại, ngừng thở nghe ngóng bên ngoài có động tĩnh gì không.
Sau đó ánh mắt loé lên một tia âm lạnh, lão ngư dân móc điện thoại cầm tay ra soạn một tin nhắn, khi còn thiếu mấy chữ bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu có người cười khẽ.
- Lão đại bá, ngài cũng thật không trung thực, nhưng vậy thật không tốt.
Thiếu niên cả đầu tóc bạc kia không biết từ khi nào giống như con nhện áp sát ở trên nóc khoang thuyền, từ trên cao nhìn xuống theo dõi ông ta dường như cười mà không phải cười. Tứ chi của hắn giống như có giác hút bám dính trên nóc khoang thuyền, trong ánh mắt tươi cười giống như có một luồng ánh sáng như sao trời loé lên rồi biến mắt.
Cảnh tượng quỷ dị và biểu hiện này khiến cho lão ngư dân sợ đến hồn phi phách tán, trong lòng hoảng hốt làm rơi điện thoại xuống.
Ầm một tiếng!
Cửa nhà cầu bị một quyền đánh ra một lỗ lớn, một bàn tay đập xuyên qua cửa vào nhà cầu vừa vặn chụp được chiếc điện thoại kia, giữa lúc đang rơi xuống.
Lão ngư dân sợ tới mất ngã lên trên bồn cầu một tiếng thật mạnh, trong lúc hoảng loạn mò tìm được một cây súng ngắn phía sau bồn cầu. Đây là một cây năm mươi bốn ly rất thường thấy, uy lực dù không lớn nhưng ở khoảng cách gần bắn xuyên qua đầu một con người vẫn là không thành vấn đề. Cường Tử bám ở trên nóc khoang thuyền cách lão ngư dân không đến hai thước, một phát súng mất mạng không có gì phải suy nghĩ.
Vội vội vàng vàng moi ra được cây súng từ phía sau bồn cầu, vừa mới ngẩng đầu lão ngư dân đã nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời đang ở trước mặt mình khoảng cách chưa đến năm tấc. Ông ta sợ hãi la lên một tiếng hốt hoảng giơ tay nổ súng, giơ tay lên mới phát hiện trong tay mình đã trống không.
Sau khi kéo chốt bảo hiểm khẩu năm mươi bốn ly trong tay kê khẩu súng trên trán lão ngư dân, khẽ vươn tay xé bộ râu ria giả dán trên cằm ông ta xuống. Lộ ra tướng mạo vốn có là một gã đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi, sắc mặt sợ đến mức trắng bệch.
- Tuy rằng cách dùng súng của lão tử không tốt vẫn thường xuyên cướp cò lung tung, tôi còn thật không tin đặt trên đầu của anh nổ súng vẫn có thể bắn lệch.
Cường Tử vẻ mặt dữ tợn nói.
- Thời gian dài ở bờ biển ngày ngày phơi nắng phơi gió, lão già như ngài còn có thể bảo dưỡng làn da tốt như vậy thật là khó cho ông rồi. Hơn nữa một lão ngư dân trải qua cả một đời cùng biển lớn cộng thêm tuổi tác đã lớn, làm sao có thể ở một mình lên thuyền quả thật không ổn? Phương đại quản lý bộ phận tài nguyên nhân lực tập đoàn Thập Chu, hoá trang kém như vậy muốn man thiên quá hải (dối trời qua biển) thật không biết anh là tự tin hay là ngu ngốc nữa. Ngài lẽ nào quên là chúng ta còn từng có duyên gặp qua một lần?
Người cải trang thành lão ngư dân chính là Phương Lạc, buổi tối mấy ngày trước đây sau khi gã dùng dao găm cắt lấy đầu nhũ hoa của Đỗ Lệ Lệ, cô gái mạng khổ này rốt cuộc chịu không nổi nói tin tức có cảnh sát theo dõi hắn và Lý Bát Nhất ra. Phương Lạc không giết cô ta, gã còn muốn dùng cô ta để câu cá. Lý Bát Nhất và gã cũng không xác định được người đang theo dõi bọn chúng là người bên nào, cho nên Lý Bát Nhất lưu lại gã ở làng chài ven biển giám thị có kẻ đáng nghi xuất hiện hay không.
Sau khi Lý Bát Nhất để cho Phương Lạc hoá trang ẩn núp ở trong Ngũ Lý Phố, dự tính rằng đối phương sẽ không ở cùng một cái làng chài ra biển, vì khu vực này chỉ có hai làng chài, bọn người Chu Hạo Nhiên mới vừa vào thôn đã thu hút tầm mắt của Phương Lạc.
Phương Lạc không biết Chu Hạo Nhiên, nhưng gã nhìn thấy người bên cạnh Chu Hạo Nhiên cầm giấy chứng nhận cảnh sát thăm dò dân chài trong làng cái gì đó. Lúc đầu gã cho rằng là cảnh sát phía đến truy tìm bọn họ, Phương Lạc không hề ngờ rằng là người Cường Tử phái đến. Trước đó rất lâu Lý Bát Nhất đã mua được một chiếc thuyền đánh cá bây giờ thật có ích, Phương Lạc cải trang thành dân chài muốn dẫn hết mấy tên cảnh sát này lên đảo Yên Hà xử lý. Hắn và Lý Bát Nhất ước hẹn nếu như tình hình đặc biệt phải gửi tinh nhắn liên lạc, nhưng cho rằng chẳng qua là mấy tên cảnh sát Phương Lạc không có gửi tin nhắn trước đó.
Sau khi bọn Cường Tử xuất hiện Phương Lạc quả thật sợ hãi, nhưng bởi vì Chu Hạo Nhiên một tấc cũng không rời khỏi gã, gã cũng không có cơ hội gửi tin nhắn.
Thật ra nếu như gã quang minh chính đại gởi tin nhắn thậm chí gọi điện thoại, lúc đó Chu Hạo Nhiên không có hoài nghi cũng sẽ không cảm thấy có cái gì không ổn về gã. Nhưng tiếc rằng trong lòng Phương Lạc có quỷ cuối cùng không dám làm như vậy.
Bây giờ Phương Lạc càng hận Lý Bát Nhất, bỏ mình một thân một mình ở nơi này đúng là đang bảo mình đi chết đi. Nếu như là người của cảnh sát gã còn không có gì e ngại quá lớn, dù sao không có nguy đến tính mạng, mà bọn người Cường Tử không giống như vậy. Lúc trước chính gã thay Lý Bát Nhất ra mặt bảo Trương Kiến loại bỏ Cường Tử, Cường Tử lúc đó cũng gặp qua mình.
Chĩa súng lục vào trán Phương Lạc, trên mặt Cường Tử biệu lộ sự khinh thường khiến cho trong lòng Phương Lạc sợ hãi.
Giải Phương Lạc ra khỏi của nhà cầu, Cường Tử hỏi Chu Bách Tước đang cầm điện thoại của Phương Lạc:
- Nhắn cái gì?
- Lâm Cường đã dẫn người đuổi theo, Thái tử xin sẵn sàng...
Chu Bách Tước thì thầm.
Tinh nhắn chưa có soạn xong, hẳn là xin Thái thử chuẩn bị sẵn sàng.
- Cứ thế gửi qua đi.
Cường Tử nói.
Chu Bách Tước nghi hoặc hỏi:
- Tại làm sao?
Cường Tử cười nói:
- Cũng không thể để cho Phương quản lý khổ tâm oan uổng, người khác cũng không dễ dàng trách tội. Chúng ta đều là người phúc hậu, theo ý người khác để cho bọn họ làm xong việc chuẩn bị nghênh đón chúng ta, chúng ta hãy lên bờ. Gửi đi Chu thúc, con tính toán rồi.
Sau khi Chu Bách Tước do dự một chút cứ theo lời Cường Tử soạn xong đoạn tin nhắn chưa viết xong gửi đi. Đợi một lát đối phương trả lời hai chữ.
- Biết rõ.
- Cách đảo Yên Hà còn xa nữa không?
Cường Tử hỏi.
Chu Bách Tước nhìn thử hải đồ, tính toán theo tỷ lệ một thoáng trả lời:
- Còn khoảng chừng ba mươi cây số, cứ theo tốc độ này chẳng bao lâu có thể lên bờ rồi. Đảo Yên Hà cách bờ biển không phải xa lắm, chẳng qua xung quanh đảo cũng không phải khu vực đánh bắt cá hơn nữa có việc lạ phát sinh, cho nên dân chài xung quanh đây cũng không muốn đến gần khu vực biển kia.
Giải Phương Lạc đến khoang điều khiển, dưới ánh mắt âm lạnh của Cường Tử Phương Lạc đã hoàn toàn mất đi ý thức chống cự. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi gã chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là như thế nào mới có thể sống sót.
- Trên đảo Yên Hà có phải chính là bài tẩy của Lý Bát Nhất hay không? Trên đảo rốt cuộc có cái gì?
Cường Tử ngồi ở trên ghế hỏi.
- Tôi thật sự không biết, nếu không phải tập đoàn Thập Chu xong rồi tôi đến bây giờ cũng không biết được Thái tử… Lý Bát Nhất có bài tẩy này, tôi cho rằng thế lực của hắn đều ở thành phố Đông Đỉnh.
Phương Lạc thân mình run rẩy trả lời, gã sợ tới mức mặt như giấy vàng, mồ hôi đầm đìa.
- Trên đường gã cũng không hề nhắc qua với ngươi?
- Đến bờ biển hắn mới nói hắn muốn ra biển, nói trên đảo Yên Hà có bài tẩy hắn kinh doanh rất nhiều năm. Hắn nói bảo tôi ở bờ biển đợi tin tức, nếu như nội trong bảy người không có tình hình gì hắn sẽ phái người đến đón tôi lên đảo.
- Xem ra anh cũng chẳng qua là con chốt thí thôi.
Cường Tử trêu chọc nói.
Phương Lạc sắc mặt trắng nhợt cắn mạnh môi.
- Một vấn đề cuối cùng, Lý Bát Nhất tại làm sao phải hợp tác cùng người Nhật Bản?
- Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết hắn vẫn luôn hợp tác buôn lậu với người Nhật Bản. Chuyện bên trong cụ thể ra sao chỉ có Lý Bát Nhất tự mình biết rõ, hắn vẫn luôn không tín nhiệm chúng tôi. Tuy nhiên… bây giờ tôi đoán là bài tẩy trên đảo Yên Hà, khẳng định cũng có liên quan đến người Nhật Bản!
Phương Lạc vò mẻ muốn làm cho sứt luôn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Sau khi nghe Phương Lạc nói xong Cường Tử đứng lên nói:
- Lời này tôi tin, bây giờ anh cảm thấy bản thân lúc trước đi theo Lý Bát Nhất là đúng hay là sai?
- Tôi lúc đầu chính là mắt bị mù!
Phương Lạc hung dữ nói.
Gã đã dần dần trấn định lại, không hề hi vọng xa vời Lý Bát Nhất có thể cứu mình. Quả thật gã vẫn luôn hiểu rõ cách làm người của Lý Bát Nhất, đó là một con người ngoại trừ một mình hắn ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không tin. Người như vậy đủ tư chất trở thành kiêu hùng, tuy nhiên đáng tiếc là Lý Bát Nhất còn có một nhược điểm trí mạng đó là vô cùng tự phụ.
- Không phải mắt bị mù, anh không được trách hắn, chỉ có thể trách bản thân anh tham lam.
Cường Tử nói xong liếc nhìn Phương Lạc, kẻ kia bị một câu nói trúng tim trong nháy mắt ngã phịch xuống.
- Còn xa lắm không?
Cường Tử hỏi Chu Bách Tước.
- Khoảng chừng còn năm cây số nữa.
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Không còn nhiều lắm, ở trong nước gió yên sóng lặng bơi lội năm cây số coi như là tập luyện sức khoẻ. Điều chỉnh tay lái cố định phương hướng, về phía đảo Yên Hà.
Cường Tử nói xong xoay người nhìn Phương Lạc nói:
- Làm khó anh rồi Phương quản lý, chúng tôi muốn xuống nước tự mình bơi đi rồi. Tôi bây giờ trả quyền điều khiển chiếc thuyền này cho anh, coi như là lời xin lỗi chân thành nhất với anh.
Thân thể Phương Lạc run rẩy mạnh một thoáng, đứng hẳn lên bổ nhào về phía cửa khoang thuyền. Cường Tử một mình dịch chuyển tức tới ngăn ở phia trước hắn, một quyền nện trên bụng Phương Lạc đánh hết nước ói của hắn ra ngoài. Đau đớn cực lớn đã khiến cho Phương Lạc cong gập thân thể co rút trên boong thuyền, không ngừng run rẩy.
Chu Bách Tước đi tới dùng dây trói buộc lại thật chặt chắc chắn Phương Lạc mất đi sức chống cự trên bánh lái cố định xong phương hướng, sau đó từ trong bóp móc ra một điếu thuốc nhét vào trong miệng Phương Lạc châm lửa.
- Hoàng Hạc Lâu, thuốc lá tốt, chậm rãi hưởng thụ đi.
Sau khi nói xong Chu Bách Tước nhảy ngay theo phía sau bọn người Cường Tử vào trong biển rộng màu lam thẫm, làm tung toé lên một mảng bọt nước. Trên mặt biển gần như không hề ba động gì, điều này làm cho Kim Tiểu Chu kỹ năng bơi lội không phải tốt lắm cũng có thể dễ dàng thích ứng. Súng bắn tỉa của anh ta Cường Tử phụ trách vác lấy, Cường Tử so về kỹ năng bơi lội kể cả thể lực phải hơn xa anh ta.
Bơi lội năm cây số, đặc biệt là ở trong biển rộng mênh mông bát ngát, cũng không phải một việc nhẹ nhàng cho lắm. May mà đảo Yên Hà đã xuất hiện ở trong tầm mắt, không cầm lo lắng bị lạc phương hướng ở trong biển rộng mênh mông.