Ác Bá

Chương 101: Cơn giận của lân cửu (thượng) !




Xoạt!

Một cây dao sắc bén nhỏ hẹp dài xuyên qua cổ một võ giả Đông Doanh, máu tươi phun ra. Máu phun ra như một cơn mưa nhỏ, xối lên người Lân Cửu, cô ta chỉ tiện tay lau chùi khuôn mặt, lửa giận trong ánh mắt như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Đều là vì những tên heo nhật bản này không dám ra tay với hắn, lại muốn ra tay với phụ nữ của hắn! Thứ bại hoại hèn hạ vô sỉ! nếu không phải do bọn chúng bắt cóc cô ta, làm sao mình không ở bên cạnh hắn? nếu có mình ở bên cạnh hắn, thì làm sao hắn có thể bị thương nặng được!

Trên bộ váy đồng phục màu đen, cho dù là chiếc áo tinh tế hay là chiếc váy dài thẳng đều thấm đẫm máu tươi. Trên đôi giày da chế thủ công máu chảy ra thành giọt, sau mỗi một bước chân đều để lại một dấu chân màu đỏ, nhìn thấy mà giật mình!

Mười chín người, còn chưa đủ!

Lông mày của Lân Cửu nhíu lại một chỗ, đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập sát ý, lạnh lẽo thấu xương.

Lúc nhận được điện thoải của Trần Đông Thanh, Lân Cửu bảo vệ bên cạnh Tôn Văn Văn vừa mới giải quyết xong vài tên đặc công Nhật Bản. Sau khi tiêu diệt đối phương không gây ra âm thanh nào, lúc Lân Cửu đang xử lý mấy cái xác thì nhận được điện thoại.

Sau khi biết được Cường Tử bị trọng thương, cô không giải thích cũng không nói chuyện, chỉ thản nhiên cúp điện thoại, rút ra Huyết Đao từ sau khi gia nhập Lân Tổ chưa lần nào sử dụng qua trên thắt lưng, một mình giết vào tập đoàn Cửu Nhật!

Nàng hận!

Hận bản thân không có thuật phân thân, hận Cường Tử quá cố chấp!

Vì một Tôn Văn Văn không liên quan gì đến mình, tự mình rời khỏi hắn!

Vào một buổi tối mấy hôm trước, ở dưới khung tập bóng rổ Nhất Trung, Cường Tử cười khúc khích nhìn vẻ đẹp hút hồn của Lân Cửu trong cảnh đêm, khóe miệng nhếch lên cười thô lỗ khiến Lân Cửu hận đến nghiến răng.

- Mỗi ngày đi theo phía sau em, có mệt không?

Miệng Cường Tử ngậm một ngọn cỏ, cười rất nham nhở.

Lân Cửu không nói lời nào, cô căm hận nhìn chằm chằm vào con bê đã kêu mình ra đây, cơn tức trong lòng sôi trào. Bóng đêm mê người, êm đềm tĩnh lặng, màn đêm thật đẹp để giết người. Lân Cửu hận không thể thừa cơ tát một cái quất chết con bê cười dâm tặc này.

- Chị nói đi chị là một phụ nữ của mỗi nhà, cả ngày đi theo bên cạnh gã con trai như em, không cảm thấy có đều bất tiện sao?

Điều khiến Lân Cửu buồn bực là, thuật theo dõi ẩn nấp tự mình lấy làm kiêu ngạo nhưng trong mắt Cường Tử lại không đáng một xu nào! Cho dù cô ẩn nấp ở chỗ nào, tên háo sắc này đều có thể phát hiện ra ngay lần đầu tiên, lập tức cho cô một nụ hôn gió hoặc một ánh mắt khiêu khích, loại vẻ mặt đắc chí của tiểu nhân này khiến Lân Cửu phát điên.

- Giờ em cũng không dám đi nhà vệ sinh nam, sợ những thằng đó làm bẩn đôi mắt của chị. Mấy ngày nay em luôn đi nhà vệ sinh nữ lúc không có người để giải quyết đại sự đời mình, chì vì chị coi như em đã tận tình tận nghĩa rồi. Chị nói đi chị không cảm ơn em còn trợn to mắt với em, thật không có đạo lý.

Cường Tử tiếp tục giọng điệu trêu ghẹo, dáng vẻ hắn thật trơ trẽn, có chút phong thái của bọn ăn chơi trác táng.

- Nếu cậu còn nói thêm một lời, tôi sẽ cắt đứt lưỡi của cậu!

Cuối cùng Lân Cửu cũng không nhịn được nữa, hung hăng nói.

- Ái chà…….. quả nhiên lòng dạ đàn bà độc ác nhất, người ta ngưỡng mộ chị, nhân dịp đêm thanh gió mát ánh trăng sáng hẹn chị ra nói chuyện tình yêu, sao chị lại không hiểu chuyện?

Người đê tiện thì vô số, quả nhiên đều có chân lý.

Lân Cửu không nói lời nào, cô động thủ.

Một con dao bá đạo cực kỳ sắc bén bổ xuống cổ Cường Tử, doạ hắn sợ hãi nhảy dựng lên lui về sau ba thước.

- Ai da da, mưu sát chống à.

Lân Cửu kiềm không được cơn giận, ra tay trút giận. Cường Tử vừa dứt lời thân hình của cô loé lên đã bổ nhào tới, thân pháp uyển chuyển đẹp tuyệt vời. Khiến Cường Tử không thể không há to mồm nhìn chăm chú dáng vẻ xinh đẹp thướt tha của Lân Cửu, ngọn cỏ khô trong miệng rớt xuống rất có phong cách.

Một cước sắc bén quét về hướng Cường Tử, Cường Tử vừa ngồi chồm hổm người xuống né, thò tay chụp vào mông Lân Cửu một cái sau đó nhanh chóng chạy đi, một chiêu Bạch câu quá khích đã chạy đi thật xa.

- Đủ độ nhún! Đủ mềm mại!

Cương Tử cười nhám nhỡ.

- Đi chết đi!

Lân Cửu bị Cường Tử trêu chọc má đỏ ửng lên, giống như một đóa hao đào nở rộ. Lần này cô tức giận thật sự, thời khắc cái tay xấu xa của Cường Tử sờ lên mông cô ta, đã động đến sát ý của cô. Trước nay chưa từng bị ai trêu chọc như vậy, lúc trước có người đã từng khinh nhờn như thế không bị cô đánh gãy chân thì cũng bị vặn gãy cánh tay, hơn nữa những người đó chỉ là cười đùa trêu chọc mà thôi, cô đã vô cùng tức giận rồi, Càng huống chi bị Cường Tử sờ vào……



Nhấc chân lên, Lân Cửu nhanh như chớp xông vọt tới. Bay lên cao một cước bổ xuống, một cú đá này giống như một tia chớp từ trong màn đêm giáng xuống, chói loà khiến người ta khiếp sợ. Cường Tử không chút nghi ngờ nếu cú đá này bổ vào mặt hắn, vậy khuôn mặt anh tuấn phong lưu phóng khoáng mà hắn định sau này dựa vào đó để kiếm cơm sẽ bị hủy hoại.

Một hơi lăn mười tám vòng trên mặt đất thật không nhã nhặn, Cường Tử khó khăn lắm mới tránh được cứu đá của Lân Cửu. Cường Tử ngồi chồm hổm trên mặt đất giơ tay chùi mồ hôi, lầm bầm nói:
- Quả nhiên không nên sờ vào mông cọp, nhất là mông cọp cái.

Ánh mắt tức giận của Lân Cửu nếu như có thể giết người, bây giờ Cường Tử đã trở thành một con gián nướng rồi. mạng Cường có cứng đến mấy, cũng không thể mạnh bằng lửa Tam Muội Chân Hoả thiêu đốt.

Bị Cường Tử liên tục tránh được ba chiêu, trong lòng Lân Cửu càng thêm kích động, cô rất tự tin vào bản lĩnh của mình, ở trong Lân Tổ cho dù là Lân Ngũ chuyên có sở trường đánh cận chiến, cũng đều không dám đấu một mình với cô. Nhưng ba đòn tấn công trong cơn thịnh nộ, tuy ra tay nhân nhượng, nhưng không thể nói là không chính xác mạnh mẽ lại đều bị hắn ung dung tránh được.

Tuy cách né tránh của Cường Tử không mấy lịch sự, nhưng ít ra cũng né tránh được.

- Tôi xem cậu có tránh được nữa không!

Lân Cửu nghiến răng nói, khoang tay móc khẩu súng lục Desert Eagle ngay cả đàn ông cũng thầm hâm mộ từ trong ngực ra. Khẩu súng ngắn kích cỡ lớn hơn so với bàn tay thon thả mềm mại của cô càng có vẻ vô cùng khí phách. Khẩu súng màu trắng bạc loé ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, vô cùng sát khí!

Họng súng chĩa vào Cường Tử đang ngồi trên mặt đất, Lân Cửu đang chờ Cường Tử nhảy lên né tránh lần nữa nhưng phát hiện con bê non này không chút động đậy! Cường Tử giống như một con chó Nhật ngồi trên mặt đất, đôi mắt trừng lên giống như dái bò nhìn chằm chằm vào ngực Lân Cửu! Vì móc khẩu súng, cúc áo của Lân Cửu tuột ra. Hai chiếc cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi tuột ra, để lộ khe ngực thật sâu khiến người ta nhìn sướng con mắt.



- Một khẩu súng to như vậy, đừng nói là cô giấu ở trong đó nhé!

Cường Tử chăm chú nhìn bộ ngực Lân Cửu, chảy cả nước miếng.

To!

To vượt mức bình thường!

To khiến cho lòng người rung động, gan rung động, phổi rung động, dạ dày rung động, cái kia cũng rung.

- Đi chết đi!

Cuối cùng Lân Cửu đã phát hiện, cái tên biến thái này vốn không đáng để thông cảm, lúc nãy mình còn hạ thủ lưu tình thực sự là tự chuốc lấy nhục, không còn lời lẽ nào để nói với con bê con này nữa, một phát súng bắn vỡ đầu hắn mới đúng lẽ.

Ái chà……. Lân Cửu rất trong trắng, không ngờ là muốn bắn một phát súng vào đáy quần.

Lân Cửu vừa định ra tay chợt hoa hết cả mắt, còn chưa kịp nổ súng cảm giác cánh tay của mình đang bị ai đó giữ chặt lấy, vòng eo nhỏ nhắn cũng bị một ma thủ ôm chặt.

Cường Tử một tay giữ chặt tay Lân Cửu, một tay ôm ngang vòng eo của Lân Cửu, khí khái hào hùng.

- Đừng tức giận như vậy được không? Như vậy đi, chúng ta so tài, nếu em thua để mặc chị xử lý, cho dù bị chị lôi ra Ngọ môn búng vào cái kia đến chết em cũng không oán hận. Nhưng nếu chị thua thì phải chấp nhận một điều kiện của em, chỉ một điều kiện thôi không nhiều hơn!

Lân Cửu vùng vẫy vài lần, lực tay Cường Tử rất mạnh, cũng không biết là do cô giãy không ra, hay là hơi ấm từ trên bàn tay Cường Tử truyền áng khiến cô có một chút quyến luyến không muốn xa rời.

Nhìn Cường Tử nghiêm trang gần ngay trước mặt, cơn giận của Lân Cửu cũng tan biến đi một nửa.

- So tài cái gì?

Cô không muốn tỏ ra yếu thế.

- Tùy chị thôi, chỉ cần không đọ súng, em chiều chị tới cùng.

- Hừ, tự đại vô liêm sỉ, cậu cho rằng mình giỏi lắm sao?

- Thắng chị không thành vấn đề.

……….Cuối cùng hai người họ đã đọ năm trận, Cường Tử đã thắng ba trận thua một trận, trận cuối cùng không cần thiết phải đọ nữa, có câu nói đánh ba ván thắng hai là được.

Trận thứ nhất là tốc độ, lúc đó nói thật Lân Cửu không ngờ sở trưởng của mình chẳng qua là tự chuốc lấy nhục ở trước mặt Cường Tử. So tài chạy trăm mét rất đơn giản. Cường Tử chạy nhanh hơn cô chỉ có hai giây.

Trận thứ hai, đánh nhau. Bằng vào chiêu số vô lại và cộng thêm thủ đoạn vô sỉ của Cường Tử, Lân Cửu hoàn toàn không còn sức đánh trả. Nơi con bê này xuất chiêu đều nhắm vào ngực và mông, khiến Lân Cửu than thầm rốt cuộc hắn có phải là con người không.

Trận thứ ba ba Lân Cửu thắng, cô nói so tài hóa trang, Cường Tử thẳng thắn nhận thua. Như thế có thể thấy được Lân Cửu cũng không phải người thật thà, sau khi thua hai trận bắt đầu dùng trí tuệ vĩ đại của phụ nữ.

Trận thứ tư hai người họ thương lượng cả buổi trời, Lân Cửu kiên quyết đòi đọ xem ai mặc váy xinh hơn, Cường Tử thì đọ xem ai cỡi quần áo nhanh hơn. Lân Cửu nói đọ cân nặng, Cường Tử nói đọ thân cao. Lân Cửu nói đọ vòng ba, Cường Tử nói đọ xem ai tóc dài……cuối cùng hai người họ quyết định oẳn tù tì, kết quả Cường Tử thắng.

- Giúp ta bảo vệ một người, là phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp.

Sau khi thắng Cường Tử châm một điếu thuốc, nhìn bầu trời đêm, nghiền ngẫm, vẻ mặt thâm trầm. Lân Cửu cảm thấy không quen với vẻ mặt này của hắn, nhưng lại có một chút si mê bởi vẻ trầm tĩnh thê lương của hắn.

- Không được! tôi được lệnh là phải bảo vệ cậu, một tấc không rời!

- Chị cho rằng chị mạnh hơn em? Chị cũng không phải là đối thủ của em, còn bảo vệ em cái nổi gì?

Lân Cửu……

- Em có một người huynh đệ tên là Cáp Mô, anh ta đã điều tra dùm em có người muốn ra tay với phụ nữ bên cạnh em, rất chính xác. Tính đi tính lại tính cả chị thì em mới quen biết có ba bốn người phụ nữ, mục tiêu không nhiều cho nên phòng thủ cũng dễ.

Cường Tử giả vờ sâu lắng, nhưng vẫn còn rất giả tạo.

Lân Cửu lườm hắn một cái, cô biết hắn nói không sai, tuy hắn là tên rất hèn hạ, nhưng sức mạnh của hắn cũng không tệ lắm.

- Tôn Văn Văn, là cô giáo dạy lịch sử của em. Thực ra cũng không liên quan gì đến em, tệ hại nhất chính là hôm đó lúc cảnh sát đến bắt em, cô ấy lại ưỡn ngực đứng ra.

Khi nói tới bốn chữ ưỡn ngực đứng ra, Cường Tử liếc nhìn chỗ cổ áo của Lân Cửu, rất ngay cao, rất tròn trịa.

- Coi như giúp em, em có thể tự bảo vệ mình, cô giáo Tôn thì không. Cô ấy chẳng qua chỉ là người bình thường, rơi vào cạm bẫy kỳ thật rất là vô tội. Nếu bởi vì em mà bị liên lụy, em sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Phụ nữ, bất luận là người phụ nữ như thế nào, vẫn là cần đàn ông đến bảo vệ. Nhưng đáng tiếc là tiết mục anh hùng đến cứu mỹ nhân em diễn không được, đành phải nhờ chị quan tâm một chút. Tiếp theo em phải cẩn thận diễn cảnh Dương Đại Lang để ra sức gây sự chú ý của địch, chỉ có điều Dương lão đại đối phó là cường hào Khiết Đan, còn em đối phó là mấy tên càn rỡ Nhật Bản!

- Bất luận người phụ nữ như thế nào, vẫn phải cần đàn ông đến bảo vệ.

Lân Cửu suy ngẫm câu nói này, lúc trước khi nghe đần ông nói câu này cô sẽ xì mũi coi thường, mà hôm nay lại khiến lòng cô rung động.

Chỉ vì câu nói này, cô nhận lời cầu xin của Cường Tử. vừa không thể tưởng tượng nổi, vừa không giải thích được.

- Cũng phải tự bảo vệ lấy mình, nếu chị có chuyện gì em phải làm đàn ông độc thân.

Nói xong câu nói có ý nghĩa sâu xa này, Lân Cửu chưa kịp có chút cảm động, thì nghe Cường vội nói :
- Úi úi úi thật là mỏ quạ đen, lão tử ta sao có thể làm người độc thân, ta phải làm Hoàng Thượng! bảy mươi hai phi tần tam cung lục diện cho ta mặc sức thưởng thức, còn phải có không ít giang hồ nữ hiệp chạy đến cho ta ôm ấp. Tốt nhất là có thể mỗi ngày tay ôm tay ấp lăn lộn trên giường lớn.