Ác Bà Tình Nhân

Chương 5




Vài ngày sau, Võ Duyệt Dương đưa rất nhiều tôi tới tới viếng thăm, nói là tới thăm chẳng qua là nói cho êm tai mà thôi, chứ kỳ thực ra là hắn phô trương thanh thế, dẫn theo một đám người rồng rắn kéo đến, vừa đi vừa nói bóng nói gió.

“Võ trang chủ, ngài hạ cố viếng thăm Thiên Ưng Bảo thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, bảo chủ của ta hai ngày trước tới giúp đỡ Duyệt Dương sơn trang, như vậy hôm nay ngài đến đây hẳn là để cảm tạ bảo chủ của chúng ta? Thế nhưng bảo chủ của chúng ta từ trước tới nay không bao giờ nhận tạ ơn, chỉ cần ngài có tấm lòng là đủ.”

Tuy rằng Trấn Giáp cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, thế nhưng y tự tin rằng bảo chủ đã cứu giúp Duyệt Dương sơn trang, nên cho dù Võ Duyệt Dương chịu ơn không lo báo đáp thì cũng không đến nỗi lấy oán trả ơn, bởi vậy hắn mang theo rất nhiều người ngựa tới đây hẳn là để cảm tạ bảo chủ, dù sao từ trước tới nay hắn vẫn là ác bà bà mồm miệng chua ngoa, nếu hôm nay tới đây một mình hắn sẽ cảm thấy ngượng nên mới kéo đông người tới cho thêm can đảm.

Thật không ngờ Võ Duyệt Dương chỉ nhếch miệng cười nhạt, khuôn mặt không bày ra chút thái độ biết ơn nào mà vẻ mặt giống như chuẩn bị vấn tội.

“Cứu giúp Duyệt Dương sơn trang, đây là bảo chủ của ngươi chính miệng nói ư?”

Bảo chủ không có nói, thế nhưng bảo chủ trở về mặt bị đánh bầm dập, nếu không phải vì ra tay giúp đỡ Duyệt Dương sơn trang, sao có thể bị đánh giống như cái đầu heo như thế được?

“Bảo chủ từ trước đến nay chưa bao giờ khoe khoang những việc này cả.” Trấn Giáp thận trọng nói.

Võ Duyệt Dương căn bản không thèm để ý tới y, theo một con đường nhỏ đi vào trong bảo, Trấn Giáp không kịp ngăn hắn lại, chỉ nghe thấy Võ Duyệt Dương cao giọng gọi : “Duyệt Tâm, Duyệt Tâm, ngươi ở đâu?”

Võ Duyệt Tâm nghe thấy tiếng huynh trưởng gọi, liền đi ra, nhìn thấy Võ Duyệt Dương có chút giật mình.

“Ca, sao ngươi lại tới đây.”

Võ Duyệt Dương không giải thích gì thêm, chỉ cầm tay nàng kéo đi nói: “Theo ta trở về, ngươi không cần cùng Trấn Lan Ưng thành thân nữa.”

“Cái gì?”

Võ Duyệt Tâm có chút mờ mịt không sao giải thích được tình huống hiện tại, hai ngày trước Võ Duyệt Dương đã đồng ý chuyện thành thân, sau một ngày Trấn Lan Ưng đi cứu Duyệt Dương sơn trang, ca liền không muốn gả nàng cho y.

Trấn Giáp cũng bị dọa ngây người, y chạy tới hỏi : “Có chuyện gì xảy ra vậy, trang chủ? Chúng ta đã thu xếp sính lễ, ngài đúng lúc này mới hủy hôn, này…này chính là không thể nha”.

“Tất cả nguyên do bảo chủ của ngươi là người hiểu rõ nhất, ta tuyệt đối không trao Duyệt Tâm cho một kẻ như y.” Y chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu, lại còn vọng tưởng tề nhân chi phúc, trao Duyệt Tâm cho y, khẳng định y sẽ làm khổ nàng.

“Chờ một chút, rút cục là có chuyện gì xảy ra? Ngài tới nói muốn hủy hôn, vậy mặt mũi của bảo chủ chúng ta tính sao bây giờ? Chuyện này thật sự xúc phạm tới chúng ta, ngài không thể cứ phiến diện một phía muốn hủy là hủy được, nhất định phải nói ra lí do.”

Chuyện tối hôm đó, Võ Duyệt Dương sao có thể nói rõ ràng ra cho tất thảy mọi người cùng nghe, mặt hắn đỏ lên, nhất thời không biết nói sao.

Trấn Giáp vừa kéo vừa đưa hắn vào phòng, sai gia nhân dâng trà, cố dùng ba tấc lưỡi khuyên nhủ: “Võ trang chủ, có chuyện gì hiểu lầm, đợi bảo chủ ta về ắt sẽ sáng tỏ.”

Võ Duyệt Dương khuôn mặt vẫn không hết buồn bực, Võ Duyệt Tâm ngồi một bên cũng lo lắng không biết xảy ra việc gì.

Lúc này, Trấn Lan Ưng mời Cổ Vệ về làm khách trong bảo, Cổ Vệ hiện tại vẻ mặt căm tức, bất bình, miệng chửi ầm lên, hơn nữa thanh âm còn rất lớn, bóng người chưa thấy ở cửa nhưng thanh âm của y người người đã nghe rõ.

“Ác phụ này thủ đoạn thật ngoan độc, đánh ngươi thành cái dạng này, còn có đạo lí gì nữa chứ? Đến sư tử Hà Đông còn kém phần, ta thấy ngươi không cần để ý tới nàng nữa, tới lúc đó nàng không danh không phận, liệu nàng còn có thể kiêu ngạo?”

Nguyên lai Trấn Lan Ưng bị đánh tới bầm tím, liền chạy tới tìm Cổ Vệ kể khổ, hai người bọn y là bằng hữu từ nhỏ, một người gặp chuyện , người còn lại sẽ bất bình chẳng tha.

“Người có lỗi là ta.” Trấn Lan Ưng xấu hổ nói.

Y còn nhớ hình ảnh lúc mắt hắn ngấn lệ, hỏi y có phải coi hắn là tàn hoa bại liễu? Lúc này nghĩ lại, đúng là y đã chiếm tiện nghi của hắn, rồi lại nói những lời khó nghe như vậy, quả thật rất không đúng.

“Ngươi căn bản không sai, nếu không phải mụ la sát ấy thừa dịp uống say…” Cổ vệ thâm tâm một lòng bảo vệ Trấn Lan Ưng .

Nói tới đây, hai người bước vào trong phòng, liền thấy có người trong đại sảnh, Cổ Vệ lập tức hạ thấp thanh âm, y nhìn thấy một tuyệt sắc giai nhân đang ngồi cạnh một nam nhân khuôn mặt hàn khốc, hai người tướng mạo rất giống, hẳn là huynh muội. “Này….Vị này chính là..?”

Cổ Vệ có chút ngập ngừng, y chưa từng gặp qua mĩ nhân nào xinh đẹp đến thế, nàng có chút bất an bứt rứt, khuôn mặt như phủ một lớp sương mỏng, khi nàng ngẩng đầu lên nhìn y, khiến y kinh ngạc, tâm đập thình thịch. Có nương xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý, khiến y thần trí mờ mịt, thiếu chút nữa cứ thế hướng phía nàng ngồi mà đi.

“A Vệ, vị này là hôn thê của ta Võ Duyệt Tâm.”

Khi Trấn Lan Ưng giới thiệu Võ Duyệt Tâm, ngực hắn bình thản, không chút hồi hộp, thế nhưng y vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Võ Duyệt Dương, hơn nữa còn thấy rõ hắn quay mặt đi, y liền miệng khô lưỡi cứng, tay chân luống cuống, tới nói chuyện cũng ngập ngừng ngọng nghịu.

“Này …Đây chính là huynh trưởng của nàng, Võ Duyệt Dương.”

“Đây…đây là vị hôn thê của ngươi?”

Cổ Vệ chưa từng gặp Võ Duyệt Tâm, chỉ nghe thấy thiên hạ đồn rằng nàng là một đệ nhất mĩ nhân, thế nhưng đồn thổi chẳng qua chỉ là đồn thổi, Cổ Vệ không mấy quan tâm, y chú trọng mắt thấy tai nghe.

“Giờ đã không phải như vậy nữa, ta muốn từ hôn.” Võ Duyệt Dương thanh âm lạnh băng, từng từ từng từ tuôn ra, Trấn Lan Ưng căng thẳng không nói ra lời, Cổ Vệ thấy tình thế không ổn bèn ghé tai Trấn Lan Ưng nói nhỏ.

“Không phải là vị hôn thê của ngươi biết chuyện ngươi thượng tỷ tỷ của nàng chứ?”

“ Này, Duyệt Dương ….biết…biết chuyện này”. Trấn Lan Ưng lắp bắp nói, kẻ bị y thượng một đêm chính là Võ Duyệt Dương.

“Lý do từ hôn đâu? Bảo chủ, ngài hãy hỏi ngài ấy lí do đi, sao có thể cứ vô duyên vô cớ muốn từ hôn là từ hôn được? Bảo chủ ngài nên thẳng thắn hỏi ngài ấy.”

Trấn Giáp chịu không nỗi sự trầm mặc của Trấn Lan Ưng , một bên lo lắng nhắc nhở, Trấn Lan Ưng không dám nói lời nào, hoàn toàn bày ra bộ dáng một tiểu thiếp đứng trước bà cả, còn Võ Duyệt Dương cao ngạo tôn quý đứng lên, trừng mắt nhìn y, hai tay nắm chặt, nếu không phải là đang đứng trước đông người, hắn nhất định sẽ đánh cho y thê thảm hơn.

Hắn lạnh lùng cầm tay Võ Duyệt Tâm nói: “Đi thôi, ca ca nhất định tìm cho ngươi một đám tốt hơn.”

Hai huynh muội bọn họ hạ sơn, không khí trong bảo thoáng chốc lạnh như băng, thật không hiểu nổi tại sao bảo chủ cam chịu chuyện từ hôn. Trấn Lan Ưng mặt túa mồ hôi nhìn bóng lưng Võ Duyệt Dương, mỗi lần hắn bước đi cái mông lại đong đưa, hại y thiếu chút nước miệng rơi đầy mặt đất.

“Ngô…Oa! Đau quá!”

Y ôm lấy bộ vị, ai bảo y tùy tiện động dục, hạ bộ của y còn sưng phù, hôm nay chỉ cần hưng phấn y nhất định sẽ không chịu nổi, vừa thấy Trấn Lan Ưng ôm bộ vị, Trấn Giáp nhanh nhẹn hiểu ra cơ sự, biết bảo chủ của y rất đau đớn, liền dìu y vào phòng.

Trấn Lan Ưng bi thảm thoa dược lên nơi đau nhức, Cổ Vệ vào phòng y, chứng kiến thảm trạng bảo bối của y, đều là nam nhân, y đương nhiên hiểu được Trấn Lan Ưng có bao nhiêu đau đớn, y chỉ mới nghe qua là Trấn Lan Ưng bị thương nơi này chứ chưa từng thấy qua, hiện tại nhìn thấy, không khỏi sắc mặt trắng bệch, quả thật là bị thương không nhẹ a, nếu như là xảy ra trên người y, y có thể dùng hai từ cực hình để hình dung, Cổ Vệ lầm bẩm chửi, hẳn là mụ là sát này muốn tận diệt hương hỏa của Trấn gia.

“Ác phụ này quả thực không phải người, có thể thâm độc như vậy, thật giống như có huyết hải thâm cừu với ngươi, cái đồ xú bà nương, nếu để ta gặp, ta nhất định phải đánh cho ả không còn dám kiêu ngạo nữa.” Cổ Vệ tức giận hung ác nói.

“Bảo chủ a, ngài không phải là sẽ vô sinh chứ? Sao lại có thể làm thất vọng liệt tổ liệt tông!”

Trấn Giáp khóc sướt mướt, bất lực thì cũng có thể chữa được, bị từ hôn thì vẫn có thể vô sự, nhưng nếu thứ đó trở thành vô dụng, chẳng phải sẽ giống thái giám sao? Như vậy bảo chủ sau sao có thể đứng đầu?

Mà y trước giờ oai phong lẫm liệt là do làm tôi tớ cho chủ tử thiên hạ đệ nhất, ngộ nhỡ có kẻ biết chủ tử bị thương nơi này, không nhưng không thể cương mà còn không thể dùng, uy phong mặt mũi của y sau này biết tính sao?

Chủ nhân bị mất mặt, cũng có nghĩa kẻ làm tôi tớ như y cũng mất mặt theo, thế gian này còn có chuyện gì bi thảm hơn?

Trấn Giáp tự mình chuẩn bị hảo lễ vật để chủ nhân đi cầu hòa, y không biết Võ Duyệt Dương thích cái gì, bèn sai người bí mật thám thính, có điều không tìm ra được Võ Duyệt Dương đặc biệt yêu thích thứ gì, chỉ biết hắn rất được gia nhân trong Duyệt Dương sơn trang ủng hộ, sinh hoạt hàng ngày rất cần kiệm, hơn nữa đối với người khác cũng thập phần lễ nghĩa.

Nghe xong những lời này, Trấn Giáp thiếu chút nữa đem ngụm trà trong miệng toàn bộ phun ra, đây chính là Võ Duyệt Dương sao? Lẽ nào kẻ tới Thiên Ưng Bảo của bọn y là kẻ giả mạo? Bằng không sao người thật và những lời đồn khác nhau nhiều tới vậy?

Hắn rõ ràng là kẻ vô cùng thích xoi mói, là ác bà bà khoái tìm phiền toái, chỉ cần hắn một ngày không ngược đãi người khác, sẽ cảm thấy nhân sinh không còn ý nghĩa, là cực ác bà bà mới đúng.

Tuy Võ Duyệt Dương là một ác bà bà, nhưng vì việc thành thân của bảo chủ, Trấn Giáp suy đi nghĩ lại bèn quyết định lén tới Duyệt Dương sơn trang, mang theo cân trà thượng hạng cùng hoa quả quý hiếm.

Duyệt Dương sơn trang y đã tới vài lần, còn nhớ rõ khi tới đây, trong lòng thầm cảm thán, bởi Duyệt Dương sơn trang rất đẹp, hoa cỏ toàn tuyệt phẩm, còn có rất nhiều thảo dược chữa thương rất tốt.

Ngoài ra trong Duyệt Dương sơn trang tôi tớ chăm chỉ, luôn vui vẻ, tuyệt không tìm ra kẻ nào lười nhác, vô kỷ luật.

Y thật không biết Võ Duyệt Dương có phương pháo gì mà tôi tớ đều sắc mặt hồng nhuận, tâm tình thoải mái, tôi tớ trong Duyệt Dương sơn trang không oán trời trách đất, hơn nữa cứ nhắc Võ Duyệt Dương đều đưa ngón cái lên, hắn có thể quản lý tốt Duyệt Dương sơn trang như vậy, hẳn cũng là người tài ba.

Trấn Giáp tới nơi, Võ Duyệt Dương ra tiếp đón, vẻ mặt hắn cau có, thể hiện rõ ý không muốn gặp y, nhìn cũng biết được sẽ không có kết quả tốt, nhưng vì tôn kính Trấn Lan Ưng, y thấy nhất định phải thử.

“Võ trang chủ, lâu ngày không gặp, tiểu nhân hướng ngài vấn an.” Y cung kính cúi người.

“Không cần vấn an, thế nào, quý bảo chủ có việc cần ngươi truyền lời sao?”

Trấn Giáp vội vã xua tay, y mơ hồ đoán ra bảo chủ và Võ Duyệt Dương nợ cũ chưa dứt thù mới đã đến, có điều quả thật là hắn vốn ngay từ đầu đã có ác cảm với bảo chủ a.

Y vội thanh minh: “Không, không phải, đây là ta tự mình tới, bảo chủ nhà ta không liên quan.”

Nghe thấy chuyện này không liên quan Trấn Lan Ưng, sắc mặt Võ Duyệt Dương mới có chút dịu xuống, hắn nhìn lễ vật, hơi gật đầu ra hiệu gia nhân nhận lấy, Trấn Giáp lúc này mới ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực ta vì hôn sự của bảo chủ nên mới đến đây”.

“Muội muội của ta sẽ không gả cho quý bảo chủ, việc này đã được quyết định, nói nhiều vô ích .” Hừ! Lại còn vọng tưởng đón dâu, kiếm đâu ra chuyện tốt như vậy!

Mắt thấy thái độ kiên quyết của Võ Duyệt Dương, Trấn Giáp gấp giống như kiến bò trong chảo nóng, khuyên nhủ không được, y quyết định dùng ai binh chi kế, y tin tưởng rằng dù Võ Duyệt Dương thế nào thì cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng đối với người đã ra tay tương trợ Duyệt Dương sơn trang, chính là bảo chủ nhà y.

“Này…này…thật không dám nói dối trang chủ, mấy hôm trước, tôi tớ của Duyệt Dương sơn trang tới đây, nói có kẻ muốn huyết tẩy Duyệt Dương sơn trang, bảo chủ nhà ta rất nhiệt tình, vội vã nhảy lên ngựa chạy tới sơn trang để trợ giúp, thái độ làm người của bảo chủ trước này rất nhân nghĩa, cũng không mong được trả ơn, hồi đáp, thế nhưng thật không hiểu tại sao sau chuyện này, ngài lại quyết định hủy bỏ hôn ước, nói tới chuyện báo đáp thì…” Nghe tới đây Võ Duyệt Dương sa sầm sắc mặt, Trấn Giáp loanh quanh đánh một vòng lớn ,cuối cùng chính là vẫn nhắc tới chuyện hôn sự.

“Bảo chủ của ngươi, y….y tuyệt đối không có ân với Duyệt Dương sơn trang!” Tức giận đỏ bừng mặt, thanh âm của Võ Duyệt Dương cũng cao theo.

Mắt thấy Võ Duyệt Dương tức giận sắp hộc máu, Trấn Giáp vội vã tiếp lời: “Thế nhưng bảo chủ vì tương trợ Duyệt Dương sơn trang mà bị đánh cho không còn hình dạng, hơn nữa…còn…” Trấn Giáp cố ý đè thấp thanh âm, bởi việc này cực kỳ cơ mật: “ liền…nam căn cũng bị thương, cùng là nam nhân ta nhìn thật không chịu nổi. Bảo chủ nhà ta bị trọng thương như thế, cũng vì Duyệt Dương sơn trang, khiến bảo chủ hiện tại chịu đừng dằn vặt, ngày hôm nay ta hoàn toàn không cầu trang chủ báo ân, mà mong trang chủ đừng bỏ đá xuống giếng, ngài cũng biết, bị thương thế này còn kinh khủng hơn bị từ hôn, thể xác và tinh thần đều chịu đả kích, thật đúng là họa vô đơn chí a, bảo chủ nhà ta gần đây thường bỏ cơm, ngài ấy hiện chịu rất nhiều đả kích a”.

Sắc mặt Võ Duyệt Dương khẽ biến, lúc đó hắn hỏa khí bùng lên, nên mới dùng sức đá vào nơi đó của y, chẳng lẽ khiến y bị thương nghiêm trọng tới thế?

“Cùng là nam nhân, ta tin tưởng trang chủ có thể hiểu được khi nơi trọng yếu của nam nhân xảy ra chuyện thì tâm tình thế nào, ta sợ rằng Trấn gia không có người nối dõi tông đường, ta đã tìm nhiều đại phu nhưng người nào cũng lắc đầu a.”

Những lời Trấn Giáp nói cũng không hoàn toàn là nói dối, từ sau khi bị từ hôn, Trấn Lan Ưng trở nên thất hồn lạc phách, bởi vậy Trấn Giáp cố ý nói quá, làm nghiêm trọng thêm vết thương của Trấn Lan Ưng , quả nhiên sắc mặt Võ Duyệt Dương thay đổi.

“Tuy rằng đại phu nói là còn tốt, thế nhưng đây là vết thương khó nói, sợ rằng có thể để lại ám ảnh tâm lí cho bảo chủ, hơn nữa còn bị trang chủ từ hôn, tự tin nam nhi của bảo chủ bị tổn thương nặng nề.” Trấn Giáp vừa nói, biểu hiện lại càng khoa trương, vô cùng sống động, thậm chỉ y còn nhỏ ra vài giọt lệ, Võ Duyệt Dương đứng lên, Trấn Giáp nhìn ra hắn nội tâm bất an, nhưng vẫn đang cố tỏ ra bình tĩnh.

“Thương thế của bảo chủ nhà ngươi nghiêm trọng tới như vậy sao?”

“Đại phu đã nói như vậy, còn có thể sai sao?” Trấn Giáp bày ra vẻ mặt ủy khuất, “Hơn nữa Trấn Giáp ta nói chuyện rất biết phải trái, nếu không phải là sự thực, ta quyết không dám nói.”

Võ Duyệt Dương vẻ mặt bất an, trong cơn thịnh nộ, hắn đạp vào hạ bộ của Trấn Lan Ưng, chẳng lẽ đã khiến y trở thành thái giám rồi? Như vậy chính là hắn đã sai?

“Công việc của ta sau khi xong, sẽ lập tức tới thăm quý bảo chủ, tiễn khách.”

Thấy sự tình có khả năng biến chuyển, Trấn Giáp thiếu chút nữa vỗ tay hoan hô, thế nhưng tròng mặt lại tràn đầy nước mắt, bộ dạng rất chân thành, nhưng thật ra đầy mình quỷ kế.

“Ta biết trang chủ ngài là người thiên tính thiện lương, nhất định không ngồi nhìn bảo chủ chịu đại tội bất hiếu.”

Ngay khi Trấn Giáp li khai, Võ Duyệt Dương vội sai gia nhân chuẩn bị cho mình một hộp điểm tâm, kỳ thực hắn không thích ăn đồ ngọt, thế nhưng sau khi trở vào phòng, tâm trạng buồn bực khiến hắn ăn một miếng lớn, ăn tới khi miệng hắn toàn vị ngọt lịm, là vị hắn không thích, tới mức hắn suýt nuốt luôn đầu lưỡi.

Nội tâm Võ Duyệt Dương đấu tranh quyết liệt, tuy rằng hắn tức Trấn Lan Ưng tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ tới chuyện hắn đánh y, khiến y bị thương nghiêm trọng như vậy, theo như lời đại phu nói, nhất định là vô cùng thê thảm, hơn nữa hắn đá vào hạ bộ của y, vạn nhất thực sự tạo thành thương tổn vĩnh viễn, hắn chịu không nổi khi trở thành tội nhân Trấn gia.

Hắn càng nghĩ lương tâm càng bất an, tới trưa, cơm trưa cũng không ăn, vội giục ngựa tới Thiên Ưng Bảo.

Trấn Giáp đã sớm đoán ra ngày hôm nay Võ Duyệt Dương sẽ đến, nên đã lập tức tới cửa nghênh đón, vừa định gọi người dâng trà thì Võ Duyệt Dương lắc đầu: “Không cần, ngươi để ta và bảo chủ nhà ngươi nói chuyện riêng trước đã.”

Trấn Giáp mong còn không được, thế nhưng vẫn bày ra vẻ mặt ngưng trọng, thì thầm mấy câu : “Thỉnh trang chủ hạ khẩu (miệng) lưu tình, bảo chủ của ta tâm đã như bị ngàn vạn kim đâm, ngài đừng quá đả kích bảo chủ.”

“Ta biết được nặng nhẹ, ngươi đi đi.”

Trấn Lan Ưng biết được Võ Duyệt Dương tới Thiên Ưng Bảo, vừa sợ vừa hoảng, trước đây y chỉ biết tìm cách đứng cách hắn xa xa, mau mau chạy trốn, thế nhưng hiện tại y vừa muốn gặp hắn lại vừa sợ nhìn thấy hắn.

Sự hung dữ của hắn khiến y vô lực chống đỡ, thế nhưng thân thể mềm mại của hắn, vòng eo thon gọn, còn có kiều mị thần thái lúc trên giường, khiến y bị hút hồn.

Nhớ tới ngày Võ Duyệt Dương tới tuyên bố hủy hôn, có cưới Võ Duyệt Tâm hay không y không còn quá quan tâm, có điều nghĩ tới y không còn lý do để gặp Võ Duyệt Dương, y ăn không vô, ngủ không yên, hơn nữa y không thể hiểu được tại sao lại có cảm giác mất mát.

Hôm nay hắn lại chủ động tới chơi, Trấn Giáp còn nói: “Bảo chủ, ngài hãy bàn bạc lại việc hôn ước với hắn, hắn nhất định sẽ đáp ứng, ta bảo chứng.”

Trấn Lan Ưng đương nhiên không biết Trấn Giáp lén làm chuyện gì, Trấn Giáp một phần muốn lập công, nhưng phần nhiều là y muốn bảo chủ trở lại vui vẻ khoái hoạt, bởi vậy mới tính kế lừa gạt Võ Duyệt Dương.

“Ta đi ra trước, bảo chủ, Võ trang chủ, các ngài hảo hảo tâm sự.”

Trấn Giáp đóng cửa, hai người trầm mặc hồi lâu, sau đó Trấn Lan Ưng mới ấp úng “Ngươi…ngươi gần đây có khỏe không?”

Tên ngốc đã mở miệng, Võ Duyệt Dương gật nhẹ: “Nhờ phúc của ngươi, không sao.”

“Cái kia…Ân…”

Hai người không nói thêm gì, Võ Duyệt Dương vẻ mặt không biểu lộ gì, tuy rằng hắn đối với thương thế của y trong lòng như có lửa đốt, thế nhưng nhìn thấy Trấn Lan Ưng vẻ mặt e sợ rụt rè giống như người tiểu thiếp, khiến hỏa khí của hắn lại nổi lên, hắn trong mắt y giống độc xà lắm sao? Hừ, khiến hắn nhìn là thấy tức.

“Cởi quần ra !”

“Cái gì?” Trấn Lan Ưng bị dọa sợ ngây người, còn tưởng mình nghe nhầm.

Võ Duyệt Dương lạnh lùng nói: “Ta muốn ngươi cởi quần ra!”

Đại khái là thói quen sợ hãi khi đứng trước Võ Duyệt Dương của y đã tới mức thâm căn cố đế, dưới cái nhìn lạnh lùng của Võ Duyệt Dương, Trấn Lan Ưng thật giống tiểu hài tử bị sư phụ quở mẳng, tự cởi khố của chính mình, vẻ mặt có chút ủy khuất, thế nhưng y không dám phản kháng Võ Duyệt Dương.

Quần của hắn vừa cởi xuống, khí lạnh liền tập trung nửa người dưới, cảm giác rất khó chịu, Võ Duyệt Dương tới gần nhìn hạ bộ của y, đáng lẽ người xem là Võ Duyệt Dương phải xấu hổ mới đúng, thế nhưng kẻ bị nhìn là Trấn Lan Ưng đỏ hồng mặt, cảm giác như bị Võ Duyệt Dương khám thân khiến y không được tự nhiên, ít nhất thì y cũng đang bị một nam nhân nhìn hạ thân của y.

“Nơi ngươi bị ta đá, đại phu nói nghiêm trọng lắm sao?”

Ngữ khí của hắn ôn nhu, bên trong có điểm hối ý, không giống như lúc này ra lệnh y cởi quần vô cùng tàn nhẫn, hẳn là Trấn Giáp đã nói gì đó mới có thể khiến hắn tới Thiên Ưng Bảo. Y nhỏ giọng nói: “Đại phu nói đừng lo, nghỉ ngơi vài ngày là được”.

“Có bôi dược không?”

“Có một ít thuốc mỡ chữa sưng phù” Trấn Lan Ưng lấy trong túi ra một hộp dược nhỏ.

Bởi Trấn Giáp lúc trước nói với hắn quá khoa trương, nên hiện tại Võ Duyệt Dương cảm thấy có lỗi, hắn cầm lấy hộp dược, mở nắp ra, quết một ít dược lên ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên chỗ tư mật kia của Trấn Lan Ưng .

Trấn Lan Ưng há hốc mồm, vẻ mặt si ngốc, y chưa từng gặp Võ Duyệt Dương ôn nhu dịu dàng như thế bao giờ, ngón tay của Võ Duyệt Dương không quá mềm mại như tay nữ nhân, nhưng lại khiến y thành si ngốc, khiến y không kiềm được việc tưởng tượng khi lòng bàn tay nóng ấm của hắn bao lấy bộ vị kia thì sẽ thế nào, khiến y vừa cảm thấy khó xử, vừa cảm thấy sung sướng.

“Oa!”

Trấn Lan Ưng chợt kêu lên thảm thiết, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, dọa Võ Duyệt Dương sợ tới choáng váng, Trấn Lan Ưng che lại hạ bộ, thảm thiết kêu: “Đau quá! Đau quá!”

Võ Duyệt Dương lo lắng tới mức sắc mặt tái nhợt, thấy y kêu thê lương thống khổ như vậy, hẳn nơi đó thương thế thập phần nghiêm trọng, Trấn Giáp không có nói dối.

Kỳ thực thương thế của Trấn Lan Ưng không nghiêm trọng tới vậy, ban nãy bởi y mải mơ mộng huyễn tưởng, khiến hạ thân cương lên, gây đau đớn.

Trấn Lan Ưng mắt đầy nước mắt, đau tới loan hạ thắt lưng, ôm lấy bộ vị, Võ Duyệt Dương gấp tới độ rút khăn lau đi nước mắt của y, ngửi được hương vị ngòn ngọt tỏa ra từ chiếc khăn, khiến hạ bộ của Trấn Lan Ưng càng thêm đau đớn, cuối cùng là nằm bò ra giường không thể động đậy.

Thấy y thống khổ như vậy, Võ Duyệt Dương hổ thẹn mặt đỏ bừng, chỉ vì nóng giận nhất thời mà khiến y thụ thương thành như vậy, trách không được Trấn Giáp lo lắng ưu sầu, viền mắt rưng rưng, thầm xin lỗi liệt tổ liệt tông Trấn gia.

“Ngươi có sao không?”

Giả vờ kiên cường dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán Trấn Lan Ưng , Võ Duyệt Dương kỳ thực rất mất bình tĩnh, chỉ biết ngồi bên giường lau mồ hôi cho y.

Trấn Lan Ưng cố nén thống khổ, nói: “Không…không sao cả…đã hết đau rồi”.

“Thuốc thực sự hữu hiệu như vậy sao? Sao vừa mới bôi mà đã khiến đau nhức thành như vậy?” Võ Duyệt Dương thiếu điều chửi tên lang băm dám kê thuốc.

“Dược rất hữu hiệu, sưng phù tiêu đi không ít.”

Thấy y vẻ mặt đông cứng đầy mồ hôi, Võ Duyệt Dương càng thêm bất an, hắn xấu hổ nói: “Xin lỗi, đều là do ta sai, ta dù có tức giận thế nào đi nữa cũng không nên đá vào nơi đây của ngươi.”

Thấy Võ Duyệt Dương hối hận, Trấn Lan Ưng cũng cúi đầu xin lỗi: “Không, là ta không tốt, ta quá mức hỗn đản, chiếm tiện nghi của ngươi, lại nói nhưng điều không nên nói, là ta chết tiệt, là ta sai, ngươi tức giận là đúng lắm.”

Hai người nói tới đây cũng không nói gì thêm, khuôn mặt Võ Duyệt Dương đỏ bừng vì xấu hổ, Trấn Lan Ưng đã xin lỗi chuyện lúc đó, hơn nữa y thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng, như vậy đại khí cùng ủy khuất lúc đó cũng nên tiêu thất.

Hắn ôn nhu cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Trấn Lan Ưng , chợt phát giác trong này là phòng ngủ của y, hai người bọn hắn lại cùng ngồi trên giường, trong phòng cũng không có ai khác.

“Ta…ta nên đi ra ngoài, xông vào phòng ngủ của ngươi, ta không nên như thế, quá thất lễ rồi. ”