Cả người Ôn Ngải đều cứng đờ.
Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của Hứa Trường Châu, từng chút từng chút một phảng phất như đang đập lên lưng cậu.
Hứa Trường Châu nhắm mắt lại, trong thanh âm mang theo ngái ngủ: "Ngủ tiếp một lát đi."
Ôn Ngải đẩy cái tay Hứa Trường Châu đang đặt trên eo cậu, ngồi dậy: "Tại sao cậu lại ở trên giường tôi!"
Hứa Trường Châu mở mắt chậm rãi ngồi dậy: "Trong phòng chỉ có một cái giường."
Ôn Ngải tiếp tục chất vấn: "Ngủ thì cứ ngủ, cậu ôm tôi làm gì?"
Hứa Trường Châu bất đắc dĩ nói: "Là tự cậu chui vào ổ chăn của tôi."
Hứa Trường Châu chỉ chỉ mép giường bên Ôn Ngải, Ôn Ngải bò qua liền thấy dưới giường quả nhiên có một cái chăn bông, nhưng cậu vẫn hoài nghi: "Tôi ngủ chưa bao giờ đá chăn."
Hứa Trường Châu xoa xoa huyệt thái dương: "Tối hôm qua cậu không chỉ đá chăn, mà còn đá tôi."
Chân Ôn Ngải dưới chăn không được tự nhiên động động: "Vậy... Có khả năng là tôi lạ giường."
Vừa động như vậy, Ôn Ngải liền ngây ngẩn cả người, cậu nhớ ra tối hôm qua bản thân thấy điều hòa trong phòng đủ ấm, chỉ mặc đúng cái áo thun liền nhào lên giường, lúc này chân đang để trần.
Hứa Trường Châu thấy thân thể cậu cứng đờ, đột nhiên hỏi: "Vali cậu để đâu?"
Tim Ôn Ngải đập gia tốc: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Khóe miệng Hứa Trường Châu kín đáo nhếch lên một chút: "Giúp cậu lấy quần."
Đại não Ôn Ngải "Oanh" một tiếng, Hứa Trường Châu quả nhiên biết!
Một cái gối ném qua, Ôn Ngải nổi giận trừng mắt với Hứa Trường Châu, gương mặt một mảnh đỏ ửng: "Ai cần cậu lo!"
Hứa Trường Châu không tránh, thành thành thật thật ăn ném, mặc tốt quần áo liền xuống giường tìm vali.
Ôn Ngải đột nhiên trở lại trên giường, giống như con rùa lật ngược thò chân thò tay, trong lòng không mấy vui vẻ.
Qua hai phút, Hứa Trường Châu tìm được vali ở phòng khách, đẩy về phía mép giường cho cậu: "Dậy ăn sáng nào."
Ôn Ngải xoay mặt, đem mặt vùi vào gối, giả chết.
Hứa Trường Châu xoay người vào phòng khách nhỏ, không tới một lúc, trong phòng liền tràn ngập hương cà phê quen thuộc.
Ôn Ngải hoàn hồn.
Hành trình trường học định ra ngoại trừ thời gian đi về, bọn họ ở trên đảo tổng cộng sáu ngày. Ngày đầu tiên không sắp xếp lịch trình nào, để cho mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức do bị lệch múi giờ, từ ngày thứ hai đến ngày thứ tư giáo viên dẫn đội cùng hướng dẫn viên của tour và mọi người sẽ tham quan ngắm cảnh, còn ngày thứ năm thứ sáu học sinh được tự do sắp xếp.
Hướng dẫn viên của đội là một người đàn ông Hy Lạp hay nói, tiếng Trung tiếng Anh đều rất lưu loát, quan trọng nhất là lớn lên cao lớn anh tuấn, lúc cười rộ đặc biệt mê người. Các bạn học thấy giáo viên dẫn đội đỏ mặt như chim nhỏ nép vào người hướng dẫn viên, cực kỳ ăn ý đi chậm lại, đội ngũ càng đi càng tán, cuối cùng cơ bản là mọi người tự đi dạo.
Khi đi tới một cửa hàng lưu niệm, Ôn Ngải bị một hộp nhẫn hấp dẫn, chiếc nhẫn làm bằng đồng, mặt trên được khảm tiền xu Hy Lạp bản thu nhỏ, rất đặc sắc. Cậu lấy một cái lên đeo thử, ai ngờ không rút ra được, vùi đầu lăn lộn một hồi, ngón tay càng ngày càng sưng đỏ, nhẫn vẫn dính chặt trên ngón tay.
Ôn Ngải nôn nóng, nhanh chóng tìm được Hứa Trường Châu ở dưới kệ để mô hình thuyền buồm, đưa tay cho hắn xem, Hứa Trường Châu cau mày gỡ một lát, cũng không thể gỡ ra được.
"Ô..." Hốc mắt Ôn Ngải lập tức nổi lên nước mắt: "Ngón tay của tôi..."
Hứa Trường Châu nghe thấy thanh âm cậu mang theo một tia nức nở, vừa buồn cười vừa đau lòng, an ủi: "Đừng nóng vội, chung quy sẽ có biện pháp."
Ôn Ngải nhỏ giọng run rẩy: "Cậu đảm bảo đi."
Hứa Trường Châu nghiêm túc nói: "Tôi đảm bảo."
Cách đó không xa, mấy nữ sinh chú ý đến bọn họ nắm chặt di động kích động đến nỗi nhảy nhót tại chỗ.
Nữ sinh A: "Mẹ ruột ha ha ha!!"
Nữ sinh B: "Chụp được rồi chụp được rồi!"
Nữ sinh C: "Há mồm ăn đường!"
Mấy nữ sinh này chính là vài vị lúc trước nhường chỗ cho Hứa Trường Châu cùng Ôn Ngải, Hứa Trường Châu đi qua nói gì đó với các cô, lúc trở về trong tay nhiều hơn một lọ kem dưỡng ẩm, lấy một đống bôi lên ngón tay bị kẹt của Ôn Ngải, cuối cùng mới gỡ nhẫn ra.
Hứa Trường Châu cầm nhẫn lên nhìn kỹ: "Đây là nhẫn dành cho nữ."
Ôn Ngải dùng khăn giấy lau đi kem dưỡng da trên tay, ấp úng nói: "Tôi không biết, đều đặt trong một cái hộp."
Hứa Trường Châu: "Về sau nhìn kỹ rồi hãy đeo."
Trong lòng Ôn Ngải còn sợ hãi: "Không đeo, sau này tôi không đeo nữa."
Hứa Trường Châu chạm vào ngón giữa sưng to của cậu: "Đó cũng không nhất định."
Nhẫn bị kem dưỡng da làm hỗn độn một mảnh, tuy đã lau khô nhưng Ôn Ngải vẫn ngại cứ để thế mà trả lại, vì thế cầm đi quầy thu ngân ở tầng hai thanh toán.
Hứa Trường Châu chờ cậu ở cửa tầng một, trên đường tìm vài nữ sinh kia, lấy ảnh các cô vừa chụp được bắn sang di động mình.
Ảnh được chụp ở mặt nghiêng, trong ảnh Hứa Trường Châu một tay nâng tay trái của Ôn Ngải, một tay cầm ngón giữa đeo nhẫn của Ôn Ngải, nhìn qua giống như đang đeo lên cho cậu.
Thực duy mỹ, thực hạnh phúc, cách màn hình cũng có thể ngửi thấy vị ngọt.
Nhưng mà bức ảnh này bị Tưởng Thành thấy được.
Buổi tối, nữ sinh ABC tụ tập ở sân thượng khách sạn nói chuyện phiếm, ríu rít nhắc tới tên Ôn Ngải, Tưởng Thành đi ngang qua liền thuận tai nghe, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, kéo các cô lại hỏi rõ ràng.
Sau khi rời khỏi sân thượng, sắc mặt Tưởng Thành âm trầm đến đáng sợ.
Hắn tìm một chỗ vắng vẻ hút thuốc, một điếu tiếp một điếu, tàn thuốc rơi đầy đất. Hắn lau mặt một phen, đi gõ cửa phòng Ôn Ngải.
Ôn Ngải khoác áo ra ngoài áo thun liền đi mở cửa, xương quai xanh lộ ra một mảnh lớn: "Làm sao vậy?"
Tầm mắt Tưởng Thành lưu luyến dưới cổ cậu, cuối cùng gian nan rời đi: "Anh nghe nói tay em bị thương."
Ôn Ngải nâng tay trái lên nhìn thoáng qua, ngón giữa đã hoàn toàn hết sưng: "Không tính là bị thương, đã tốt rồi."
Đợi trong chốc lát, Tưởng Thành trước sau không nói, Ôn Ngải liền hỏi: "Anh họ, còn có chuyện gì không? Em muốn đi ngủ."
Hai chữ "Anh họ" như kim nhọn đâm tỉnh Tưởng Thành, hắn vội vàng nói câu "Ngủ ngon", sau đó vội vã bước đi.
Tưởng Thành đi ra ngoài khách sạn mua bao thuốc lá, lại trở về chỗ lúc trước nuốt mây nhả khói.
Lúc vừa nghe mấy nữ sinh kia nói CP gì đó, hắn thực sự rất tức giận, nếu đối phương không phải nữ sinh thì đã sớm bị hắn đánh đến nỗi bác sĩ chỉnh dung cũng không cứu trở lại được.
Hắn biết mình có tâm tư khác đối với Ôn Ngải, trước kia không muốn thừa nhận, cứ trốn tránh liền quên mất, hiện tại những tâm tư này lại bị kích nổ phơi bày dưới ánh mặt trời.
Hắn thích Ôn Ngải, nhưng thế thì lại thế nào? Giữa bọn họ là luân lý ruột thịt, là cha mẹ hai bên. Trước kia lúc hắn cùng Ôn Ngải vẫn còn là đậu đinh (ý chỉ trẻ con), hai người bỏ áo bông nghịch tuyết, Ôn Ngải được ôm về tắm rửa uống canh gừng, hắn lại bị tóm về hung hăng đánh mông.
Nếu hiện tại hắn nói với người trong nhà mình muốn cùng em họ làm gay, phỏng chừng sẽ bị đánh cho tàn phế ném khỏi gia môn.
Tưởng Thành đột nhiên nở nụ cười, cười xong, khuôn mặt lại sinh ra một tia vặn vẹo.
Sau khi tiễn Tưởng Thành đi, Ôn Ngải khóa cửa quay lại phòng ngủ, Hứa Trường Châu đã nằm trên giường. Ôn Ngải bò lên nửa giường kia của mình, dém kỹ chăn từng chút từng chút một dịch về phía mép giường, giống như tằm bảo bảo loi nhoi.
Hứa Trường Châu đột nhiên vươn tay đè cậu lại: "Lại dịch là ngã đấy."
Ôn Ngải bất động.
Phòng ngủ dần an tĩnh.
Qua hai mươi phút, tiếng ma sát khăn trải giường lại vang lên, tằm bảo bảo lại lần nữa vụng về vặn vẹo thân thể.
Hứa Trường Châu nhẹ nhàng thở dài, tay chụp tới, liền kéo người trở về giữa giường.
"Nhanh ngủ đi, ngày mai dẫn cậu ra bờ biển ngắm mặt trời mọc."
Lần này Ôn Ngải thực sự bất động.
App thời tiết nói hôm nay mặt trời mọc lúc 6 giờ 30 phút, Ôn Ngải cùng Hứa Trường Châu ra cửa trước nửa tiếng, đi chưa được bao xa, Hứa Trường Châu thấy cổ Ôn Ngải rụt đến lợi hại, lại quay về lấy cho cậu một cái khăn quàng cổ.
Trong tay Ôn Ngải cầm ly cà phê sưởi ấm, thuận tiện ngắm hình vẽ trên thân ly. Hôm nay chó con vẫn ngốc manh như cũ, ngây ngốc nâng chân trước lên, trên móng vuốt còn bị buộc một cái vòng tròn.
Ôn Ngải giơ cái ly lên trước mặt Hứa Trường Châu: "Tại sao tôi lại thấy một màn này quen mắt như vậy nhỉ? Có phải cậu vẽ chuyện hôm qua của tôi vào không?"
Hứa Trường Châu gật gật đầu: "Ừ."
"Tại sao cậu có thể làm như vậy! Hôm qua tôi còn có chút hảo cảm với cậu, kết quả hôm nay cậu vẽ chuyện mất mặt này của tôi ra, tôi nói cho cậu biết riêng điểm này đã khiến độ hảo cảm một giây liền trở về chỗ cũ." Ôn Ngải không cao hứng bĩu môi, "Không đúng, là không ngừng giảm xuống, biến thành âm rồi!"
Ánh mắt Hứa Trường Châu nhu hòa nhìn cậu: "Không mất mặt."
Ôn Ngải uống một ngụm cà phê nhuận họng: "Tôi không nói được với cậu. Cậu là người làm nghệ thuật, mạch não không giống với người khác."
Kiến trúc sườn núi của đảo Santorini này lấy màu xanh trắng làm chủ đạo, hòa lẫn phối hợp với nước biển xanh biếc quanh đảo. Hai người một đường đi xuống vách núi, lúc đi đến bãi biển mới 6 giờ 15 phút.
Ôn Ngải giơ chân chạy một đoạn trên bãi biển mềm mịn, lúc dừng lại xoay người vẫy vẫy Hứa Trường Châu, ý bảo hắn nhanh đuổi kịp đi.
Hứa Trường Châu cười cười, chân dài sải bước, rất nhanh liền đuổi kịp cậu.
Hai người chọn một chỗ ngồi song song nhau, trước mặt là biển rộng xanh thẳm, phía sau là hòn đảo phủ kín đèn đuốc.
Trời chậm rãi sáng lên, Ôn Ngải ôm đầu gối, hình nơi biển trời tương tiếp, trong lòng có chờ mong nói không nên lời. Cậu đụng đụng bả vai Hứa Trường Châu: "Sớm biết thế tôi đã mang cái máy ảnh SLR trong nhà đi, tuy tôi chụp không quá đẹp nhưng để lưu lại hình ảnh cũng tốt."
Người bên cạnh không đáp lại, Ôn Ngải quay đầu, phát hiện Hứa Trường Châu không biết đã mang tai nghe lên tự lúc nào.
Ôn Ngải gỡ một bên tai nghe của hắn ra: "Cho nên nói mạch não của mấy người làm nghệ thuật của các cậu đúng là kỳ lạ, lúc này nghe hát gì vậy."
Hứa Trường Châu nhìn cậu, nắm tay cậu đang cầm tai nghe nhét tai nghe vào lỗ tai cậu.
Ôn Ngải nghe được giai điệu du dương cùng lời bài hát đau khổ.
"... Yêu một người có cần ăn ý hay không, anh cho rằng em hiểu được mỗi khi anh nhìn em, bí mật anh giấu đi, vào mỗi buổi sáng, ly cà phê ấm, lặng lẽ đưa cho em..."
Trong lòng Ôn Ngải nhảy dựng, cà phê trong tay đột nhiên trở nên nóng bỏng vô cùng.
Cậu nhìn về phía Hứa Trường Châu, đáy mắt đối phương sớm đã không phải vẻ hờ hững khi mới gặp, thay vào đó là nóng bỏng, minh bạch, chờ mong, ôn nhu, còn có ——
Tình yêu.
Ôn Ngải đột nhiên hất bàn tay Hứa Trường Châu đang nắm tay mình ra: "Về sau không ngắm mặt trời mọc nữa, buồn ngủ quá, tôi phải về ngủ bù."
Ôn Ngải cơ hồ là chạy trối chết.
Mặt trời dâng lên sau lưng cậu, chiếu sáng khắp đảo nhỏ, cũng phơi bày tất cả bí mật.