Ác Bá Khó Làm

Chương 5: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (5)







Giữa tháng 11, trời sáng càng ngày càng muộn. Lúc Ôn Ngải thức dậy, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh đen nhánh, thu thập đâu vào đấy xong cậu cầm túi sách chuẩn bị xuống lầu ăn sáng.


Thời điểm đi ngang qua phòng khách, bên trong truyền đến thanh âm ngáy ngủ, lúc này Ôn Ngải mới nhớ ra, tối hôm qua Tưởng Thành tới nhà ăn cơm, thuận tiện liền ở lại một đêm, quan hệ giữa hai nhà bọn họ khá tốt, loại chuyện này thường xảy ra.


Ôn Ngải đi vào gọi hắn, cửa vừa mở, tiếng ngáy phập phồng liên miên lập tức biến lớn hơn rất nhiều.


Ôn Ngải đi đến mép giường, đẩy đẩy hắn: "Rời giường."


Tưởng Thành ngáy o o ngủ say sưa.


Ôn Ngải túm chăn hắn: "Rời giường, hôm nay không phải cuối tuần."


Tưởng Thành nhắm mắt cướp chăn về, che đầu lại, xoay người tiếp tục ngủ.


Ôn Ngải bật hết tất cả các đèn trong phòng lên, mở app âm nhạc ra, cho âm lượng lên mức cao nhất, bật ca khúc <Sáo Mã Can> bên tai Tưởng Thành.


Tưởng Thành tỉnh lại trong tiếng ngựa uy vũ hùng tráng.


Thời điểm Tưởng Thành rửa mặt xong đi từ trên lầu xuống, một nhà ba người Triệu gia đã ngồi trên bàn cơm, Ôn Ngải ôm chén sứ uống hai ngụm cháo cuối cùng.


Mẹ Triệu kéo ghế dựa bên cạnh tiếp đón hắn: "Thành Thành, mau tới đây ngồi, ăn xong hai người các con cùng nhau đi học."


Tưởng Thành cười toét miệng: "Không cần đâu ạ, con lấy mấy cái bánh bao ăn trên đường là được."


Mẹ Triệu thấy bát Ôn Ngải cũng đã thấy đáy, liền làm theo ý Tưởng Thành, bảo người hầu lấy túi sạch tới, chuẩn bị cho hắn hai cái bánh bao nhỏ.


Cha Triệu nhấp một ngụm trà, vỗ vỗ bả vai Tưởng Thành: "Thành Thành, mấy ngày tới chú với dì con phải ra nước ngoài một chuyến, Thư Ngôn nhà chú giao cho con chăm sóc."


Tưởng Thành ưỡn ngực đảm bảo: "Không thành vấn đề ạ, thường ngày con cũng hay che chở em ấy mà! Ai, nếu không Thư Ngôn em dọn sang nhà anh ở một thời gian đi?"


Ôn Ngải vừa nghe, nhanh lắc đầu: "Em đợi ở nhà là được rồi."


Bằng không lúc anh cùng táo hữu (táo: xao động, tính nóng nảy, hữu: bạn) mở party cuồng hoan lỗ tai của em lại bị đánh bay.


Buổi sáng có hai tiết toán học, đây là khảo nghiệm khắc nghiệt đối với lực chú ý, có khả năng bạn cúi người xuống nhặt cái bút, lúc ngồi dậy đã nghe không hiểu gì.


Ôn Ngải trong giờ toán chưa bao giờ cúi xuống nhặt bút, nghe rất nghiêm túc.


Tưởng Thành ngồi trước lại không giống, đi học không phải ngủ gật thì là thất thần, chính ra hôm nay lại rất kỳ lạ, đầu chôn trong di động, nửa tiết trôi qua cũng chưa ngẩng đầu lên, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra mấy chữ thô tục.


Thầy dạy toán đi đến cạnh hắn, nhìn thăm dò: "Cướp được hồng bao của Mã Vân ba ba chưa? Không cướp được à?"


Tưởng Thành đầu cũng không thèm nâng, phất phất tay như đang đuổi ruồi: "Đừng làm phiền! Ông đây một cái cũng chưa cướp được, bực mình ghê!"


Trong tiếng cười của cả lớp, măt thầy dạy toán xụ xuống --- siêu dài.


Tiết học sau, Tưởng Thành vượt qua bên thùng rác trong góc phòng học.


Thầy dạy toán ôm giáo án đi ra khỏi phòng học, Tưởng Thành mới trở về chỗ ngồi, trước khi ngồi xuống còn đạp một cái xuống ghế cho hả giận.


Ôn Ngải nhớ đến chuyện tiết trước liền cảm thấy buồn cười, hiếu kỳ hỏi: "Lúc nãy anh làm gì thế? Cướp hồng bao gì cơ?"


Tưởng Thành lấy ra một cái điện thoại màu trắng bạc, trên màn hình là Tmall Carnival City: "Cái này, chơi trò chơi, cướp 11-11 bao lì xì."


Ôn Ngải tiến gần đến nhìn, chỉ vào mấy viên crystal lớn trên thân máy bay, hỏi: "Anh có sở thích này à?"


Tưởng Thành xấu hổ cất điện thoại đi: "Là bạn gái anh, anh cướp lì xì cũng là cướp giúp cô ấy."


Ôn Ngải nhớ tới hoa khôi lớp bên cạnh Tưởng Thành chỉ cho cậu, cao gầy xinh đẹp, không ngờ nhanh thư thế đã bị Tưởng Thành cưa đổ.


Ôn Ngải nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Hứa Trường Châu lôi đả bất động (kiên trì) ngồi trên ghế vẽ tranh, mặt mày lạnh nhạt trước sau như một. Ôn Ngải buồn bực, người đối với thứ mình thích sẽ tích cực tranh thủ, giống như Tưởng Thành vậy. Mà Hứa Trường Châu rốt cuộc là làm thế nào mà yêu thầm ba năm trước sau không lộ dấu vết vậy?


Ôn Ngải quay đầu lại, tiếp tục tán gẫu với Tưởng Thành: "Em vừa thấy số tiền có trong bao lì xì cao nhất cũng một ngàn khối, anh với bạn gái rất thiếu tiền?"


Tưởng Thành cúi đầu, ngón tay không ngừng chọc trên màn hình: "Anh cũng cảm thấy hoạt động này không thú vị, nhưng tiểu cô nương người ta nói cướp lấy chính là một loại khoái cảm không làm mà hưởng. Cô ấy muốn khoái cảm, anh làm bạn trai đương nhiên phải bụng làm dạ chịu rồi!"


Ôn Ngải nghe ra chút thô tục trong lời nói, cạn lời: "Đúng là nên trao cho anh cờ thưởng "Bạn trai mười tốt" nhỉ."


Tưởng Thành kiêu ngạo nhếch miệng: "Đúng vậy, đối đãi với tiểu tình nhân, đầu tiên là chủ động, thứ hai là chiều chuộng. Về sau em nói chuyện yêu đương có gì không hiểu cứ đến tìm anh đây!"


Ôn Ngải: "Em cảm ơn anh trước vậy."


Tưởng Thành nói chuyện trung khí mười phần, mọi người trong một vòng chung quanh đều có thể nghe thấy. Hứa Trường Châu đối diện với sách vẽ, bút trong tay không biết ngừng lại từ khi nào, trong đầu xoay chuyển câu kia ——


"Đối với tiểu tình nhân, đầu tiên là chủ động, thứ hai là chiều chuộng."


Hai ngày sau 11-11 chính là thi giữa kỳ. Hôm đó trùng ngày với lễ độc thân, Tưởng Thành muốn cúp tiết tự học buổi tối, đưa bạn gái đi trên đường ngược cẩu, một chút cũng không lo lắng sẽ bị người vây đánh, càng không thèm để ý đến buổi khảo thí ngày mai.


Ôn Ngải ngoan ngoãn nán lại trong phòng học, nghiêm túc ôn tập để ngày mai làm bài kiểm tra. Ngày mai sáng viết văn cùng chính trị, buổi chiều thi sinh học cùng toán học. Ba môn trước còn đỡ, riêng môn toán thì...


Cậu ở tiết toán học chưa bao giờ cúi xuống nhặt bút là có nguyên nhân, thật ra cậu là cái loại học tra vừa đứng dậy sẽ không hiểu toán là gì, hoàn toàn không hề nói ngoa.


Ôn Ngải cắn đầu bút xem lại câu sai, có vài câu không nghĩ ra nổi trực tiếp xem đáp án, nhưng điểm mấu chốt là ngay cả cách giải cũng xem không hiểu!


Cậu chốc lát vò đầu chốc lát gãi tay, nhìn mấy tờ giấy này nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì, tức khắc có chút ưu tư. Cậu bực bội giậm chân, mũi chân đụng vào thứ gì đó cứng cứng, loảng xoảng một tiếng, ghế dựa không người phía trước đổ xuống.


Tầm mắt bốn phương tám hướng trong phòng học bao phủ Ôn Ngải.


Hết sức xấu hổ, một bàn tay thon dài hữu lực nâng ghế dựa kia dậy, còn ngồi xuống mặt đối mặt với cậu.


Ôn Ngải ngẩng đầu, thấy gương mặt đẹp trai kia của Hứa Trường Châu.


Ôn Ngải khẽ quát lên: "Cậu ngồi đây làm gì, tránh ra tránh ra."


Hôm nay rất nôn nóng, không rảnh bắt nạt cậu.


Hứa Trường Châu trực tiếp kéo đề làm sai của cậu sang, chỉ vào vài câu được cậu viết hoa cùng gạch chân: "Tôi biết làm."


Ôn Ngải tức giận, vứt bút lên mặt bàn: "Có ý gì vậy? Khoe sự giỏi giang à?"


Hứa Trường Châu thong dong nhặt bút lên, đặt giấy nháp giữa cái bàn, yên lặng nhìn cậu: "Tôi dạy cho cậu."


Tuy Hứa Trường Châu luôn ngồi trong lớp vẽ vời, làm nghệ thuật, nhưng thành tích văn hóa của hắn vẫn nổi bật dị thường như cũ, nghe nói thời điểm trung khảo hắn đứng nhất toàn thành phố.


Nam chính mà, cho dù có sue thế nào cũng không quá mức.


[nam chính] Hứa Trường Châu khởi động vòng sáng học bá.


[nam chính] Hứa Trường Châu  phát động kỹ năng[kỳ tư diệu giải ]với [người chơi] Ôn Ngải, [người chơi] Ôn Ngải bị động kích phát trạng thái [ bừng tỉnh đại ngộ ].


[ nam chính ] Hứa Trường Châu phát động kỹ năng [ tư duy mở rộng ]với[ người chơi ] Ôn Ngải, [ người chơi ] Ôn Ngải bị động kích phát trạng thái [ hiểu ra ].


[ nam chính ] Hứa Trường Châu phát động kỹ năng [ sờ đầu ]với [ người chơi ] Ôn Ngải, [ người chơi ] Ôn Ngải thành công né tránh, cũng ném cục tẩy vào đối phương.


Hứa Trường Châu vững vàng bắt được cục tẩy, bình tĩnh nói: "Trên tóc cậu có cái gì đó."


Ôn Ngải nửa tin nửa ngờ vỗ vỗ đầu, một mảnh giấy nhỏ chậm rãi rơi xuống mặt đất, phỏng chừng là dính lên lúc cào đầu gãi tai do không giải được đề đi.


"Có việc gì cậu cứ nói thẳng đi, đột nhiên duỗi tay, tôi còn tưởng là..." Ôn Ngải dừng một chút, biệt nữu chuyển đề tài: "Mà phải nói, cậu giảng cũng khá ổn, cảm ơn."


Hứa Trường Châu trở về chỗ của mình cầm quyển sách tới, Ôn Ngải cầm lấy liền thấy, là sách bài tập của Hứa Trường Châu, có mấy trang được gập tam giác lại, mở tam giác ra, trước đề mục đặc biệt có dấu năm sao.


Đây là... Trọng điểm học của học bá!


Ôn Ngải cao hứng đến nỗi trong lòng "Ngao ô" một tiếng, xé giấy nháp một lòng chui vào biển tri thức. Hứa Trường Châu hơi hơi cong khóe miệng, cúi đầu bắt đầu ôn tập.


Hai người cứ như vậy đầu gần đầu ngồi hết cả tiết tự học buổi tối, dùng chung một bàn ngược lại cũng không cảm thấy chật.


Sau tiết tự học buổi tối, Ôn Ngải chưa đã thèm trả sách luyện tập lại cho Hứa Trường Châu, mắt lộ vẻ tiếc nuối.


Hứa Trường Châu không duỗi tay nhận lấy: "Cậu cầm về xem đi."


Trong lòng Ôn Ngải vui vẻ, một ít cách giải đề của Hứa Trường Châu rất độc đáo, nếu có thể mang về nghiên cứu một đêm sẽ rất có ích với khảo thí ngày mai. Dù sao hôm nay chuyện "hữu hảo" như giảng đề cũng trải qua, nhiều thêm chuyện mượn sách cũng sẽ không sao.


Ôn Ngải vô cùng nghe lời ôm sách luyện tập vào trong lòng, đuôi mày giương lên: "Ngày mai thi xong trả cho cậu!"


Đáy mắt Hứa Trường Châu hiện lên ý cười: "Đừng xem muộn quá."


Ôn Ngải không xem quá muộn, cậu chỉ là xem suốt đêm mà thôi.


Đây không phải chủ ý của cậu, chủ yếu là lúc cậu đi ra khỏi thế giới toán học, đồng hồ treo tường trong nhà nói cho cậu biết đã hai rưỡi sáng rồi. Nếu lúc này ngủ, ngày mai thức dậy rời giường sẽ rất thống khổ, cho nên cậu dứt khoát pha ly cà phê ngồi trước bàn học ôn tập đến hừng đông.


Hệ thống đối với sự chăm chỉ khắc khổ của cậu đặc biệt không hiểu: "Cậu chỉ là một vị khách qua đường, đợi đến khi kết cục phát triển tới đại kết cục có thể vỗ mông chạy lấy người, cố gắng học như vậy cũng không có ý nghĩa gì cả."


Ôn Ngải lấy khung ảnh trên bàn, ngón tay vuốt ve vài cái. Ảnh này chụp cậu cùng ba Triệu mẹ Triệu ở bãi biển năm trước, ba người ôm nhau, tươi cười rất sáng lạn.


"Cậu không hiểu đâu. Thời điểm tôi xuyên đến đây không có bất luận ký ức gì, mà hiện tại, toàn bộ ký ức của tôi đến từ chính thế giới này. Thậm chí tôi còn cảm thấy đây chính là nơi tôi lớn lên, hoàn toàn không thể dùng tâm tính của khách qua đường đối mặt với cuộc sống."


Hệ thống nhanh chóng bắt được trọng điểm: "Vô luận tâm tính của cậu thế nào, chung quy cuối cùng cũng phải rời khỏi."


Tầm mắt Ôn Ngải đảo qua sách luyện tập trên bàn, dưới tên sách viết tên Hứa Trường Châu, kiểu chữ lưu loát rõ ràng. Cậu nhìn chằm chằm trong chốc lát mới thấp giọng trả lời "Cũng phải", đóng quyển sách lại, sau đó cất sách vào cặp.