Cơ Nguyệt tự nhận là một người tiêu sái, dứt khoát lưu loát, chưa bao giờ dong dài dây dưa.
Treo cổ trên một thân cây là chuyện cô không bao giờ làm, nếu thái độ của Trác Dật Khanh đã rõ ràng như vậy, như vậy cô cũng không làm ra tiết mục dây dưa đau khổ, mọi người hảo tụ hảo tán, ngày sau gặp lại vẫn là bạn bè.
Cơ Nguyệt chuẩn bị hành trang kỹ càng cả đêm, sáng hôm sau liền nói lời cáo biệt với Trác Dật Khanh, rời đi tiêu sái dứt khoát. Cô từng bước vào bình minh, đi vào mảnh giang hồ thần bí này, phía trước nhất định sẽ có chuyện càng tốt đẹp đang chờ đợi cô.
Ôn Ngải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, bữa sáng cơm trưa ăn luôn một thể, thẳng đến chiều muốn chuồn đi tìm Cơ Nguyệt nói chuyện mới biết người ta đã rời đi từ sáng sớm.
Cả người Ôn Ngải cảm thấy không tốt, nữ chính đi cũng quá lưu loát rồi! Một chút chuẩn bị hay điềm báo trước cũng không có! Hôm qua vừa mới gặp lần đầu trên bàn cơm, hôm nay ngủ một giấc đã thành lần gặp cuối rồi!
Ôn Ngải nhăn mày ngồi xổm: "Hệ thống, làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Tôi còn chưa bắt đầu hợp tác, nữ chính đã chơi trò biến mất, đây đúng là làm khó tôi mà!"
Hệ thống đánh giá đúng trọng tâm: "Nữ chính quả thật rất tốt, hoàn toàn không rập khuôn, rất có cá tính."
Ôn Ngải hơi nghiêng đầu: "Cậu nói nghiêm túc hay đang xỉa xói vậy? Rốt cuộc cậu đứng bên nào?"
Hệ thống học ngữ khí của lão phương trượng: "Lão nạp đã sớm nhìn thấu hồng trần, từ lúc cậu bắt đầu mềm lòng với nam chính, tôi cũng đã biết được kết cục."
Ôn Ngải: "..."
Hệ thống: "Thế giới sau lại tiếp tục chiến đấu đi."
Làm nhiệm vụ lâu như vậy, nói thất bại liền thất bại, Ôn Ngải thực sự ủ rũ, trong đầu mâu thuẫn, suốt ngày buồn rầu, Trác Dật Khanh không làm gì liền ở bên cạnh bồi cậu, nói chút tin đồn thú vị trong giang hồ khiến cậu vui vẻ.
"Bảo bảo." Trác Dật Khanh đưa nho đã được lột vỏ đến bên miệng Ôn Ngải, "Sáng nay vừa hái được từ vườn trái cây, rất tươi đó."
Ôn Ngải lè lưỡi, cuốn nho trên tay Trác Dật Khanh vào miệng: "Rất ngọt, nhưng ta vẫn muốn ăn xoài."
"Trong vườn không có xoài." Trác Dật Khanh lại lấy một quả nho lớn trên chùm nho, "Ta đã phái người đi ra ngoài tìm giống, đến lúc đó mang về vườn chúng ta trồng, ngươi thích ăn bao nhiêu thì ăn."
Liên tiếp đút cho Ôn Ngải ăn vài quả, Trác Dật Khanh lau tay đứng lên: "Bảo bảo ngươi cứ ngồi một lát đi, ta đi vệ sinh một chút."
Ôn Ngải gật đầu: "Ừ."
Ôn Ngải ngồi một mình trong sân, miệng nhỏ nhấp trà chanh, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương bất thường trong hương hoa quả khoan khoái, giống như --
Hơi thở của Thiên Càn xa lạ!
Ôn Ngải cảnh giác ngẩng đầu, một nam tử thân hình vĩ ngạn đi về phía cậu, tướng mạo trang nghiêm, đi nhanh như gió, trên người còn có một cỗ khí chất phóng đãng bất kham.
Nam tử nhìn chằm chằm Ôn Ngải, ánh mắt cực có tính xâm lược, cả người Ôn Ngải không được tự nhiên, cảm giác giống như bị người lột da tùy ý xem xét.
Ôn Ngải khẩn trương: "Ngươi là ai?"
"Ngươi chính là bảo bối mà Dật Khanh giấu?" Nam tử dừng trước mặt cậu, ánh mắt quét qua quét lại vài vòng trên người cậu, "Tướng mạo đúng là khiến kẻ khác muốn yêu thương."
Trên người nam tử tỏa ra hơi thở Thiên Càn dày đặc, Ôn Ngải theo bản năng lui lại vài bước, lông mi nam tử khẽ chớp, tiến lên một bước lớn, cúi người ghé sát vào cần cổ Ôn Ngải ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Cư nhiên còn chưa kí khế ước."
"Mắc mớ gì đến ngươi!" Ôn Ngải bịt cổ lui về phía sau, bộ dáng như gặp kẻ địch.
Nam tử muốn trêu chọc cậu, nhấc chân từng bước tới gần: "Tính khí này, đúng là bị chiều hư rồi."
Khí thế phóng đãng quanh thân nam tử thật sự rất có tính áp bách, Ôn Ngải giống như thỏ con bị dọa chạy trốn trong sân, nam tử vươn tay tóm cổ áo cậu, cửa viện đột nhiên truyền đến thanh âm của Trác Dật Khanh: "Dừng tay!"
Ôn tiểu thỏ nháy mắt giống như tìm được tổ, xoay người tung tăng chạy về phía Trác Dật Khanh, một phen bổ nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy eo hắn: "Sao bây giờ ngươi mới về..."
"Bảo bảo đừng sợ." Trác Dật Khanh nhẹ nhàng vuốt lưng Ôn Ngải, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử, bất đắc dĩ nói, "Đường ca, ngươi dọa cậu ấy rồi."
Nam tư chắp tay ra sau lưng, không chút dao động nói: "Chỉ nói chuyện chút thôi mà."
Trác Dật Khanh cúi đầu trấn an Ôn Ngải, bớt chút thời gian liếc nam tử một cái: "Ngươi thu hơi thở của mình lại, bảo bảo nhà ta không chịu nổi mùi vị như muốn ăn thịt người của ngươi."
Hơi thở Thiên Càn trên người nam tử rất nhanh nhạt đi: "Được, hiện tại ngươi là trang chủ, ngươi nói gì ta nghe nấy."
Trác Dật Khanh ôm lấy Ôn Ngải đi đến bàn đá ngồi xuống, thuận thế để người trên đùi mình, bưng trà chanh còn hơi ấm đưa đến miệng cậu, ngữ khí ôn nhu: "Uống nước nào."
Đáy mắt nam tử xoẹt qua một tia kinh ngạc: "Đúng là ngươi hầu hạ hả?"
Ôn Ngải uống một ngụm trà chanh vào miệng, trốn trong lòng Trác Dật Khanh liếc mắt nhìn nam tử: "Chúng ta vẫn luôn như vậy, chuyện bé xé ra to!"
"A, có chỗ dựa vững chắc ở đây, lưng cũng thẳng lên nhỉ?" Nam tử nhíu mày, "Dật Khanh, đã thành như vậy rồi ngươi vẫn cưng chiều được?"
Ôn Ngải giơ tay ôm chặt cổ Trác Dật Khanh, rất có tư thế được sủng mà kiêu: "Hắn thích sủng ta, ngươi quản được sao?"
Trác Dật Khanh hưởng thụ việc Ôn Ngải thoải mái ỷ lại hắn, trong lòng vui đến mức muốn nở hoa, nhịn không được hôn hôn lên mặt cậu: "Ừm, ta sủng ngươi, ai cũng không xen vào được."
Nam tử bị cẩu lương đập đến nỗi không còn cách nào khác, ngồi xuống ghế đá, "Thê tử của tiểu đệ ngươi đừng trừng ta, theo bối phận ngươi cũng phải gọi ta một tiếng ca đấy."
Trác Dật Khanh vuốt vuốt tóc Ôn Ngải, giới thiệu: "Đây là Trác Trì, nhị đường ca của ta."
Trác Trì chủ động cười với Ôn Ngải, cảm giác cuồng dã mạnh mẽ tan đi không ít.
"Xin chào nhị đường ca --" Ôn Ngải chào rồi mới phát hiện bản thân không nên gọi giống Trác Dật Khanh, cậu muốn sửa miệng, nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn, cậu liền nuốt lời nói của mình xuống.
Trác Trì nhìn Trác Dật Khanh: "Ta vừa mới xong việc ở Lĩnh Nam, thuận tiện tới chỗ ngươi ở một thời gian, hoan nghênh không?"
"Đương nhiên hoan nghênh." Trác Dật Khanh có thâm ý khác liếc Ôn Ngải một cái, "Ở lâu hơn, nói không chừng còn có thể uống rượu mừng của ta."
Trên mặt Ôn Ngải nóng lên, thầm nói: "Nghĩ đẹp quá ha..."
Quyển Vân sơn trang lớn, nhưng không chống lại được Ôn Ngải nhiều thời gian, mỗi ngày đều đi dạo trong trang, rất nhanh liền dạo hết sạch. Trác Dật Khanh sợ cậu nhàm chán, nói buổi tối sẽ dẫn cậu đi hội chùa, hai mắt Ôn Ngải lập tức sáng thành hai cái bóng đèn nhỏ, cơm nước buổi trưa xong liền đuổi theo Trác Dật Khanh ra cửa, Trác Dật Khanh không chịu nổi, chỉ có thể gác lại sự vụ trong sơn trang bồi cậu đi hội chùa.
Hai người vừa ra ngoài, Lục Minh Khiếu liền mang theo Bất Trị cùng Bất Cứu tìm tới cửa.
Trong biệt uyển, Trác Trì đang luyện kiếm.
Kiếm pháp xuất thần nhập hóa, phong thế cuồng dã sắc bén.
Hạ nhân không dám đến gần, chỉ đứng ở đằng xa: "Đường thiếu gia, bên ngoài có ba người là người của Thánh Hỏa giáo cùng Ẩn Tiên cốc, họ muốn tìm Doãn công tử."
Trác Trì thu lại kiếm thế, cất trường kiếm vào vỏ: "Đưa ta tới chỗ họ."
Trác Trì đeo kiếm vừa đến cửa, trên mặt đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống trên da thịt màu đồng cổ của hắn, giá trị dã tính trong nháy mắt phát nổ.
Trác Trì liếc Bất Trị cùng Bất Cứu đằng sau, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Lục Minh Khiếu một thân hắc y.
Diện mạo điển hình của người Tây Vực, đôi mắt thâm thúy, đồng tử xanh dương, biểu cảm lạnh lùng, nhìn thật nghiêm túc, cũng thật --
Cấm dục.
Tầm mắt Trác Trì không ngừng đảo quanh người Lục Minh Khiếu, Lục Minh Khiếu không vui nhíu mày, lạnh lùng mở miệng: "Giao Thiên Sương ra đây."
Trác Trì ôm kiếm đứng đó: "Không ở đây."
Đáy mắt Lục Minh Khiếu xoẹt qua một tia sát khí: "Đừng để ta nói lần thứ ba, giao Thiên Sương ra đây."
Trác Trì chăm chú nhìn y: "Ta cũng không muốn nói tới lần thứ ba, thê tử của tiểu đệ không ở đây."
Đao kiếm ra khỏi vỏ, binh khí chạm vào nhau, cửa Quyển Vân sơn trang trong nháy mắt trở thành chiến trường.
Trong thành có ngọn núi nhỏ, trên núi có một cái miếu Thành Hoàng, hội chùa mở ngay dưới chân núi.
Lúc này trời còn chưa tối, khắp đường đã giăng đầy đèn lồng, không ít quán nhỏ mọc lên, nhưng trên bàn trống không, chưa bày bán thứ gì, càng không thấy bóng dáng chủ quán.
"Ta đã bảo là còn sớm mà?" Trác Dật Khanh đi bên cạnh Ôn Ngải, "Đi hội chùa phải đợi tới tối, lúc đó trên đường mới náo nhiệt."
Ôn Ngải hiếu kỳ nhìn quanh bốn phía: "Không có người cũng có cái vui riêng mà, ngươi không kiên nhẫn sao?"
Trác Dật Khanh kéo tay cậu: "Ta nào dám chứ, sợ không thấy đầu ngươi đâu."
Ôn Ngải muốn tránh thoát: "Ai cho ngươi động tay động chân, vẫn còn ở trên đường cái mà!"
Trác Dật Khanh nắm chặt tay cậu không chịu buông: "Trên đường cái thì làm sao, ta dắt tức phụ nhi của mình còn có thể bị nha môn bắt hay sao?"
"Ai là tức phụ nhi của ngươi!" Chút khí lực của Ôn Ngải không thấm vào đâu, cuối cùng cậu nhụt chí lắc tay, "Vô lại!"
Hai người nhanh chóng đi đến trước sơn đạo, Trác Dật Khanh bước nhanh đi đến trước lưng Ôn Ngải ngồi xổm xuống, tay vòng lại ôm lấy gối Ôn Ngải kéo về phía trước, Ôn Ngải thuận thế nhào lên lưng hắn.
Trác Dật Khanh nâng mông Ôn Ngải, đứng lên chạy thẳng lên núi: "Vô lại cõng tiểu tức phụ nhi đi bái Thành Hoàng (chỉ thần cai quản một thành) gia!"
Trác Dật Khanh chạy nhanh như bay, thân trên Ôn Ngải muốn ngả ra phía sau, không thể không ôm lấy cổ hắn: "Nói ngươi vô lại ngươi liền vô lại thật! Ai cho ngươi nâng mông ta?"
"Ta." Trác Dật Khanh vì chứng minh danh hiệu "Vô lại" này, cực kỳ không biết xấu hổ nhéo hai cái trên mông Ôn Ngải, "Nâng mông tức phụ nhi mới có động lực chạy được."
Trên sơn đạo chỉ có vài người đi đường, Trác Dật Khanh vừa thốt lên lời này, mấy người xung quanh đều quay đầu nhìn.
Ôn Ngải vẫn còn muốn giữ mặt mũi, nhanh chóng chôn đầu vào hõm vai Trác Dật Khanh, chỉ cho người khác nhìn thấy cái gáy của mình.
Trong miếu Hoàng Thành có vài điện thờ, Trác Dật Khanh đưa Ôn Ngải đi dạo một vòng, nhìn sắc trời, có lẽ đã sẩm tối.
Hai người quay trở lại chính điện, còn chưa tới cửa đã bị một tiểu đạo sĩ ngăn lại.
"Vị thiện chủ này xin dừng bước." Tiểu đạo sĩ nâng ống quẻ đứng trước mặt Ôn Ngải, "Thiện chủ có muốn bốc một quẻ không?"
Ôn Ngải có chút do dự, cậu quay đầu nhìn về phía Trác Dật Khanh, Trác Dật Khanh sờ sờ đầu cậu: "Muốn thử thì thử, sợ ca ca không cấp nổi tiền nhang đèn sao?"
"Vậy cho ta xin một quẻ đi." Ôn Ngải nhận ống thẻ trong tay tiểu đạo sĩ, quỳ xuống trước mặt Hoàng Thành gia, nhắm mắt bắt đầu lắc ống, biểu cảm rất thành kính, nhưng lắc ống nửa ngày cũng không rớt được một cái.
"Bảo bảo." Trác Dật Khanh buồn cười nhắc nhở, "Hơi nghiêng ống về phía trước một chút."
"À." Ôn Ngải nghe theo, nhắm mắt bắt đầu lắc ống, lúc này lắc chưa tới hai cái liền rơi xuống một cái thẻ.
Tiểu đạo sĩ dẫn bọn họ tới chỗ người coi miếu ở cửa điện, cúi đầu lại ôm ống thẻ đi làm việc.
Người coi miếu nhận thẻ của Ôn Ngải, cúi đầu nhìn hơn nửa ngày mới hỏi: "Thiện chủ muốn hỏi điều gì?"
Ôn ngải nhớ tới nhiệm vụ của mình, nghiêm cẩn nói: "Hỏi công lao sự nghiệp."
Người coi miếu tiếc nuối lắc đầu: "Hư vô xa vời, không bệnh mà mất."
Ôn Ngải ngẩn ra, tâm tình rất nhanh suy sụp.
Kỳ thực cậu biết, nhiệm vụ của mình đã thất bại, nhưng bị người nói như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Trác Dật Khanh vỗ vỗ vai cậu, an ủi: "Đừng để trong lòng, Ẩn Tiên cốc của ngươi lớn như vậy, chung quy không có khả năng sụp đổ trong chốc lát đi? Lại nói, có ta nuôi ngươi, mỗi ngày ngươi cứ ngủ ngon là được."
Người coi miếu: "Thiện chủ không cần uể oải, tuy công lao sự nghiệp của ngài không thành, nhưng nhân duyên lại rất tốt."
Trác Dật Khanh nghe đến đây liền hưng trí: "Tốt như thế nào?"
Người coi miếu: "Nhìn từ quẻ tượng thì việc vui sắp đến, phu thê ân ái, bạch đầu giai lão."
Trác Dật Khanh cười to hai tiếng, để lại một khối kim nguyên bảo lớn làm tiền đèn nhang, kéo Ôn Ngải rời đi.
Trên đường xuống núi, Ôn Ngải vẫn đang rầu rĩ không vui, ánh mắt nhìn vào hư không, bước chân toàn dựa vào cảm giác, kết quả không ngờ đạp hụt bậc thang, suýt chút nữa liền lăn từ trên núi xuống.
Trác Dật Khanh nửa dắt nửa ôm đưa cậu tới lương đình trong sơn đạo ngồi xuống, hỏi tiểu thương mua bát trà lạnh đặt đến bên miệng cậu: "Đây là nước nâng cao tinh thần dập hỏa, uống nhiều một chút."
Ôn Ngải uống ừng ực mấy ngụm, đẩy cái bát to ra: "No rồi."
Trác Dật Khanh uống hết trà thừa còn lại, trả lại bát cho tiểu thương, lấy khăn sạch ra lau miệng cho Ôn Ngải: "Bảo bảo, ngươi có chuyện gì cũng có thể nói với ta."
Ôn Ngải hữu khí vô lực liếc hắn một cái: "Ừm."
Trác Dật Khanh ôm cậu vào trong lòng: "Ngươi muốn trùng tu Ẩn Tiên cốc? Hay muốn tiếp tục nghiên cứu độc dược? Hoặc muốn thành lập một môn phái khác?"
Ôn Ngải tựa vào vai hắn lắc đầu: "Không phải."
Trác Dật Khanh: "Vậy ngươi muốn làm gì? Ta có thể giúp đỡ, toàn bộ Quyển Vân sơn trang đều là hậu thuẫn của ngươi."
Ôn Ngải vẫn lắc đầu: "Không liên quan đến chuyện này."
"Vậy là buồn phiền chuyện nhân duyên sao?" Trác Dật Khanh dừng một chút, "Có phải ngươi vẫn muốn rời khỏi ta đúng không?"
Ôn Ngải rũ mắt không nói chuyện.
Trác Dật Khanh nắm cằm cậu nâng lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bảo bảo, ngươi đối xử với ta không giống với người khác, ta có thể cảm nhận được, nhưng tại sao ngươi lại ngốc như vậy?"
Ôn Ngải hất tay hắn ra: "Tự mình đa tình."
"Không tin?" Trác Dật Khanh cười cười, "Vậy chúng ta chơi một trò chơi thử nghiệm chứng một chút?"
Ôn Ngải: "Chơi thế nào?"
"Ngươi nhắm mắt lại." Trác Dật Khanh dùng tay che mắt Ôn Ngải, "Tưởng tượng theo lời của ta."
"Trong sơn trang của chúng ta khắp nơi dán chữ hỉ đỏ thẫm, nơi nơi đều là tân khách mang theo quà cưới, mỗi người đều vui vẻ nói cười, vây quanh ta nói 'Chúc mừng'." Trác Dật Khanh thả lỏng tay, nhìn Ôn Ngải đã tiến vào trạng thái, tiếp tục nói, "Kiệu hoa đến, ta đưa tân nương tử vào cửa, dắt nàng quỳ gối trước hỉ đường."
Chân mày Ôn Ngải cau lại.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, từ nay về sau, nàng chính là thê tử duy nhất của ta." Trác Dật Khanh nói rất nghiêm túc, "Một đống người vào náo loạn trong phòng tân hôn, không muốn cho ta và nàng cắn được quả táo, mỗi lần suýt cắn được liền lấy quả táo ra, khiến chúng ta môi chạm môi, tân nương tử bị chọc ghẹo đến đỏ bừng mặt, thẹn thùng chui vào trong lòng ta, tất cả mọi người vỗ vào ào ào."
Môi Ôn Ngải mím chặt.