Ôn Ngải lấy quần áo trên giường chậm rãi mặc: "Hệ thống, cho tôi một lời giải thích."
Hệ thống chột dạ: "Giải thích cái gì..."
"Gần đây có phải cậu chơi rất high đúng không?" Ôn Ngải đi giày, ở trong phòng đi tới đi lui, "Vì sao Trác Dật Khanh lại biết nhiều chuyện như vậy? Ngay cả ấn Sa Liên hắn cũng biết? Hắn mở tool hack không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu cư nhiên không giám sát được?"
Hệ thống: "RAM của tôi nhỏ, program thiếu."
Ôn Ngải thở dài một hơi.
Thời điểm Ôn Ngải đi theo tùy tùng tới nhà ăn, trên bàn đã tràn đầy đồ ăn đủ màu, Trác Dật Khanh ngồi trên chủ vị, đặt Ôn Ngải ngồi lên đùi mình: "Có đói bụng không? Ban ngày ta làm gấp, toàn bộ đều là món ngươi thích ăn."
Ôn Ngải ngửi hương thức ăn quen thuộc, không được tự nhiên xoay xoay người: "Ngươi lại muốn làm gì?"
"Rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra?" Trác Dật Khanh cười cười, "Ta đang lấy lòng ngươi đó."
Ôn Ngải quay mặt không nhìn hắn: "Không hiếm lạ."
Trác Dật Khanh nhẹ nhàng nắm cằm cậu, xoay mặt lại: "Bảo bảo, là ta quá nóng vội, chúng ta từ từ đến có được không?"
Biểu cảm Ôn Ngải lãnh đạm: "Sói đuôi dài giả vờ cái gì chứ..."
Trác Dật Khanh nhịn không được cười ra tiếng, xoa nhẹ vài cái trên đầu cậu: "Không giả vờ, về sau sói đuôi dài tất cả đều nghe ngươi."
"Thật sao?" Ôn Ngải nhân cơ hội hỏi, "Vậy làm sao ngươi biết được chuyện của ta?"
"Muốn biết sao..." Trác Dật Khanh cầm đũa gắp một miếng cá đút cho cậu, "Cơm nước xong chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
"Ngươi không nói ta không muốn ăn." Ôn Ngải đẩy tay hắn ra, "Ngươi còn vừa nói sẽ nghe ta! Ngươi đúng là nói chuyện một chút đáng tin cũng không có!"
Trác Dật Khanh thấy tư thế nhất quyết không tha của cậu liền không có cách, buông đũa xuống, từ trong tay áo lấy ra một vật: "Ta để thứ này trên xà nhà trong phòng ngươi, dùng cái máy truyền tin này có thể nhìn thấy tình huống của ngươi."
"Thứ này là do một bằng hữu họ Cơ cho ta, khá là thần kỳ, ngươi cẩn thận bị dọa." Trác Dật Khanh chọc lên máy truyền tin, trên màn hình quả nhiên hiện lên hình ảnh.
"Sẽ không." Ôn Ngải cầm lấy nhìn, không biết chạm phải nút cảm ứng nào, lịch sử tra cứu ghi lại, màn hình chợt lóe, nhảy ra hình ảnh cậu tắm rửa lúc trước.
Ultra HD Blu-ray (định dạng lưu trữ dữ liệu đĩa quang kỹ thuật số thay cho Blu-ray), đủ màu đủ cảnh, duy trì phóng đại vô hạn, lỗ chân lông cũng có thể nhìn rành mạch.
"Đồ lưu manh!" Ôn Ngải đập máy truyền tin lên người Trác Dật Khanh, xấu hổ đỏ mặt.
"Không phải ta chỉ lưu manh đối với một mình ngươi sao." Trác Dật Khanh cất máy truyền tin đi, thơm một cái trên mặt Ôn Ngải, "Ăn cơm ăn cơm."
"Đợi một chút." Ôn Ngải nhanh tay chuyển bát đũa ra xa trước, "Ngươi còn chưa nói ngươi tìm được ta như thế nào đâu."
Trác Dật Khanh: "Ta chỗ nào cũng tìm, Lục Minh Khiếu thật có ý tứ, để khách nhân ở trong hậu viện, khiến ta dễ tìm hơn nhiều."
Ôn Ngải che miệng hắn lại: "Ngươi đừng nói người ta như vậy, y rất tốt."
Lông mi Trác Dật Khanh khẽ chớp, thời điểm nói chuyện môi cọ vào lòng bàn tay Ôn Ngải: "Y có ý đồ với ngươi, có thể không đối tốt với ngươi sao?"
"Không phải ngươi cũng vậy sao? Hai ngươi chó chê mèo lắm lông." Ôn Ngải lau tay hai lần trên người Trác Dật Khanh, phát hiện người này không có động tĩnh, ngẩng đầu liền thấy, ánh mắt Trác Dật Khanh thâm trầm nhìn cậu.
Ôn Ngải có chút sợ: "Dùng ánh mắt này nhìn ta làm gì, ta chỉ là ăn ngay nói thật."
Cách một hồi lâu, Trác Dật Khanh mới nắm lấy tay cậu để bên miệng hôn hôn: "Bảo bảo, ta không muốn nhắc đến người khác, nói đến ai ta cũng rất ghen tị."
"À..." Ôn Ngải rũ mắt, vừa vặn thấy dây tơ hồng trên cổ tay, cậu quơ quơ cái chuông nhỏ: "Một tháng vẫn chưa làm mất cái lắc này."
Ôn Ngải cầm một đầu dây định lấy xuống, Trác Dật Khanh ngăn cậu lại: "Đeo đi, rất đẹp mắt."
"Không phải chỉ là một các lắc bình thường sao?" Ôn Ngải nhìn cổ tay nhiều hơn một chút, "Làm cái gì cũng kêu đinh đinh đang đang, không tiện."
"Ngoan." Trác Dật Khanh hôn lên mặt cậu, bắt đầu gắp thức ăn cho cậu, "Ăn cơm, nếu không sẽ nguội mất."
Ôn Ngải há mồm nhận được một miếng măng xào, nhai nhai một chút: "Ta nói này, ngươi có thể đừng động một tí lại hôn ta không, ngươi nói muốn từ từ đến mà, ngươi lại muốn hôn ta vài cái?"
"Không phải chứ, không cho ăn thịt ngay cả canh cũng không cho uống?" Trác Dật Khanh xé thịt gà thành nhiều miếng nhỏ đút cho cậu, "Ngươi không coi ta là người sao? Muốn nghẹn chết ta à?"
Ôn Ngải tựa vào lòng Trác Dật Khanh, ngữ khí kiêu ngạo: "Vậy ngươi đừng để ta ngồi trên đùi ngươi nữa, ta cũng không thiếu tay thiếu chân, tự ta có thể ăn."
"Không được." Trác Dật Khanh một phen ôm thắt lưng cậu phòng ngừa cậu nhảy xuống, "Ta thích đút cho ngươi, đồ ăn dính chút nước miếng của ngươi ta mới cảm thấy ngon."
Nói xong, Trác Dật Khanh liền nhét một miếng ngó sen Ôn Ngải cắn qua vào trong miệng, vừa ăn vừa gật đầu: "Mùi vị rất ngon."
Mặt Ôn Ngải lập tức liền đỏ: "Ngươi người này thực, thực..."
Không có mặt mũi!
Lúc Cơ Nguyệt tiến vào, Trác Dật Khanh đang dùng tay róc xương heo cho Ôn Ngải, Ôn Ngải dùng cằm chỉ chỉ sườn xào chua ngọt trên bàn: "Còn muốn."
"Được rồi." Trác Dật Khanh chọn một khối sườn, chấm nước tương mới đút cho Ôn Ngải, thuận tiện bớt chút thời gian nhìn Cơ Nguyệt, "Cơ cô nương ăn cơm chưa?"
"Đã ăn qua trong phòng rồi." Cơ Nguyệt ngồi xuống cạnh bàn, nhìn thức ăn phong phú, "Bàn đồ ăn này không giống với bình thường."
Trác Dật Khanh lấy tay lau đi vết tương dính trên khóe miệng Ôn Ngải: "Tiểu tổ tông này kén chọn, chỉ quen ăn đồ ta làm."
Ôn Ngải nhả miếng xương vào lòng bàn tay Trác Dật Khanh: "Sao mặt ngươi lại dày như vậy, cơm ngoại cốc đưa tới ta cũng ăn được mà."
Trác Dật Khanh vứt khối xương xuống bàn, dùng khăn lau tay: "Lại bị ta dưỡng một trận, ngươi sẽ ăn không vào."
Cơ Nguyệt nhìn Ôn Ngải rúc trong lòng Trác Dật Khanh: "Vị này chính là Doãn cốc chủ của Ẩn Tiên cốc?"
"Bằng không còn có ai có thể khiến ta hầu hạ như vậy?" Trác Dật Khanh trả lời cô một câu, dùng chân đỉnh Ôn Ngải hai lần, "Bảo bảo, đây là Cơ Nguyệt cô nương, lúc trước có đại ân với ta."
Cơ Nguyệt khoát tay: "Giao dịch công bằng mà thôi, không cần nói nghiêm trọng như vậy."
Ôn Ngải nhìn nhìn khuôn mặt mỉm cười mang chút đẹp trai của nữ chính, nở nụ cười với cô: "Xin chào."
Cơ Nguyệt khẽ gật đầu: "Lúc trước vì đưa Trác trang chủ đi, nhất thời tình thế cấp bách đã làm nổ Ẩn Tiên cốc, hi vọng ngươi bỏ qua."
Xảy ra chuyện như vậy, đổi thành môn phái nào cũng kết xuống thâm thù đại oán, tuy rằng không tổn thương đến người, nhưng ngươi lại phá hủy mặt tiền của người ta như vậy, đích xác chính là đang đánh mặt. Đối với việc dây dưa không rõ kỳ ba giữa Trác Dật Khanh cùng Ôn Ngải có thể bỏ qua chuyện này, nhưng đây cũng không có nghĩa là việc này có thể đưa lên mặt bàn nói nghiêm túc.
Cơ Nguyệt bắt đầu câu chuyện này, thật sự Ôn Ngải không thể tiếp được.
"Đã không tức giận, cậu ấy chính là giận ta là người đứng sau mọi chuyện." Trác Dật Khanh giải vây giúp Ôn Ngải, "Đây không phải là vẫn đang giận dỗi với ta sao, dỗ cũng dỗ không được."
Trác Dật Khanh thơm một cái lên mặt Ôn Ngải: "Bảo bảo ta sai rồi, về sau ta sẽ khiêng gạch dựng ngói, giúp ngươi xây lại Ẩn Tiên cốc càng thêm mỹ lệ."
Ôn Ngải vén tay áo lau mặt thật mạnh: "Ngươi không lau miệng lại cọ dầu mỡ lên mặt ta, kinh quá!"
"Đừng dùng sức, chút nữa sẽ đỏ đó." Trác Dật Khanh dùng nước trà thấm vào khăn tay, giúp cậu lau mặt, "Ta không nói chuyện nữa, nhanh ăn đi, chiều nay ta đưa ngươi đi cưỡi ngựa."
Cơ Nguyệt nghe hắn nói thế, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Cô thật ngốc, rõ ràng đã biết hắn đã có người đặt lên đầu quả tim, nhưng thế nào cũng phải tận mắt chứng kiến hắn sủng người lên tận trời như thế nào, thậm chí còn định châm ngòi quan hệ giữa bọn họ ---
Hiện tại cô cùng loại đàn bà hay đố kỵ có khác gì nhau!
Ôn Ngải một bên uống canh, một bên nhìn cánh cửa trống rỗng: "Hệ thống, hình như nữ chính có chút không thích tôi."
Hệ thống cạn lời: "Cậu đoạt ông xã người ta, còn không cho người ta ra oai phủ đầu nữa hả?"
Ôn Ngải: "Tuyến cảm tình cong thành như vậy, vì sao cậu vẫn bình tĩnh thế?"
Hệ thống: "..."
Ôn Ngải: "Chẳng lẽ thế giới trước tôi thất bại, cũng bởi tuyến tình cảm bị chệch?"
"Tôi có một bài muốn tặng cho cậu." Hệ thống dừng một chút, "Chỉ số thông minh của cậu."
Tiếng nhạc sôi nổi vang lên --
"Rốt cuộc cũng đợi được anh, cũng may là em chưa từng từ bỏ..." (*)
Ôn Ngải suýt chút nữa thì phun canh lên mặt Trác Dật Khanh: "Khụ khụ, tôi sẽ không khiến loại chuyện này xảy ra lần nữa đâu."
Quyển Vân sơn trang có trang trại ngựa riêng, mã phu dắt tọa kỵ của Trác Dật Khanh ra, tuấn mã một màu đen nhánh, da lông sáng bóng, đầu ngẩng thật cao, vừa nhìn liền biết rất có ngạo khí.
"Nó gọi là Ô Phù." Trác Dật Khanh đặt tay Ôn Ngải lên đầu Ô Phù, cùng cậu nhẹ nhàng vuốt vuốt, "Tính khí cũng giống như ngươi vậy."
Ôn Ngải liếc hắn một cái: "Tính khí ta như thế nào?"
Trác Dật Khanh cười cười: "Bên ngoài kiêu ngạo không chịu được, bên trong lại mềm mại muốn đòi mạng."
"Nói càn nói bậy." Ôn Ngải vừa nghe những lời này liền không vừa ý, "Tính khí ta không phải như vậy! Ta siêu hung dữ ngươi có tin không!"
Ôn Ngải nỗ lực bày ra biểu cảm hung dữ, mũi nhỏ miệng nhỏ dù bày ra bộ dáng gì, cũng đều bị đôi mắt to tự mang theo khí chất vô tội kia tác động, nhìn tổng thể như đang bán manh.
Trác Dật Khanh bị manh đến nỗi tâm can run rẩy, hận không thể cất người vào trong túi.
Ôn Ngải không biết cưỡi ngựa, Trác Dật Khanh đặt cậu lên lưng ngựa, bản thân cũng xoay người ngồi lên. Trác Dật Khanh kéo dây cương, khiến con ngựa bắt đầu chạy, tốc độ không tính là nhanh, Ôn Ngải lắc lư theo tiết tấu, còn thấy chơi đặc biệt vui, đuôi mày cũng mang theo ý cười.
Chạy xong một vòng, Trác Dật Khanh cúi đầu hỏi cậu: "Có sợ không?"
Ôn Ngải tươi cười xán lạn: "Không sợ!"
Khóe môi Trác Dật Khanh nhếch lên: "Ta đây tăng tốc một chút nhé?"
Ôn Ngả đang vui vẻ, gật đầu: "Được!"
"Đi!" Trác Dật Khanh dùng sự kẹp bụng ngựa, con ngựa liền mạnh mẽ phi đi, tốc độ tăng lên gấp bội.
Gió thổi từ hướng chính giữa khiến Ôn Ngải không thể nào mở mắt ra được, lắc lư điên cuồng đến nỗi mông cũng bay ra khỏi yên ngựa, nếu không có tay Trác Dật Khanh che ở hai bên, có lẽ cậu lắc lư chưa được mấy cái đã bị văng ra ngoài.
Ôn Ngải sợ hãi chui tọt vào lòng Trác Dật Khanh, nắm chặt cánh tay hắn: "Ngươi chậm một chút!"
Trác Dật Khanh nở nụ cười đã đạt được mục đích: "Vừa rồi ta bảo tăng tốc không phải ngươi gật đầu sao? Tại sao bây giờ lại muốn chậm một chút?"
"Ngươi nói tăng tốc một chút! Đây là một chút à!" Tốc độ quá nhanh, lời nói vừa ra khỏi miệng đã bị gió thổi bay, hiện tại Ôn Ngải gần như đã gào lên nói, "Ngươi đừng nhanh như vậy! Ta sợ!"
Trác Dật Khanh dùng một bàn tay ôm eo cậu, khiến cậu không bị xóc nảy trên lưng ngựa: "Vậy ngươi nói, ca ca ngươi chậm một chút, bảo bảo không chịu nổi đi."
Ôn Ngải sợ không chịu được, xoay nửa người trên ra đằng sau ôm lấy cổ áo Trác Dật Khanh, đầu cũng gắt gao chôn vào trong ngực hắn: "Ca ca chậm một chút đi... Bảo bảo... Hu... Không chịu nổi..."
Ôn Ngải nói cực kỳ nhỏ, nhưng bằng nhĩ lực xuất sắc Trác Dật Khanh vẫn nghe được lời cầu xin tha thứ run rẩy của cậu, * biến thái trong lòng nháy mắt được thỏa mãn, kéo dây cương về phía sau, tuấn mã đang phi lập tức giảm tốc độ.
"Bảo bảo?" Trác Dật Khanh ưỡn ngực, "Không sợ, hiện tại chúng ta giảm tốc độ rồi."
Ôn Ngải hơn nửa ngày mới chịu ngẩng đầu ra khỏi bả vai hắn, đầu tiên là trong lòng sợ hãi nhìn nhìn bốn phía, sau đó vươn tay nắm chặt má Trác Dật Khanh kéo sang hai bên: "Ngươi người này sao lại hư như vậy!"
"Đau đau đau!" Trác Dật Khanh bị kéo tới nhe răng trợn mắt, "Bảo bảo tha mạng!"
Ôn Ngải hừ lạnh một tiếng: "Lúc nãy ngươi đối với ta thế nào? Ngươi lặp lại những lời vừa bắt ta nói một lần!"
Trác Dật Khanh ngoan ngoãn nghe lời: "Bảo bảo nhẹ chút, ca ca không chịu nổi!"
Ôn Ngải nghe thấy có chút là lạ, buông tay ra: "Không có mặt mũi!"
"Nếu ta không có mặt mũi vậy ngươi vừa véo mặt giả sao?" Ôn Ngải đúng là không chút lưu tình, khối da này của Trác Dật Khanh bị cậu véo vừa đỏ vừa nóng, lúc này chỉ dám nhẹ nhàng xoa xoa, "Suýt chút nữa bị ngươi kéo xuống luôn rồi."
Ôn Ngải nhìn hắn luôn miệng kêu đau, cầm lấy tay hắn cẩn thận nhìn má, hình như hơi nặng tay một chút, có lẽ lúc nữa sẽ sưng lên.
Ôn Ngải rút ra một túi nước bên hông ngựa, đổ vào lòng bàn tay một ít nước, xoa lên mặt Trác Dật Khanh hạ nhiệt: "Ai bảo ngươi lúc đầu chỉnh ta... Trở về bôi thuốc đi."
"Không sao đâu, ngươi còn chưa chơi đủ đi?" Trác Dật Khanh hưởng thụ xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay Ôn Ngải, "Như vậy ngươi xoa cho ta thêm một lát là được."
"Hay quá ha!" Nói là nói như vậy, nhưng Ôn Ngải vẫn dùng hơn nửa túi nước xoa xoa mới dừng tay, "Có đỡ không?"
"Đỡ hơn nhiều." Trác Dật Khanh bắt được tay cậu, mút nước bên trên, "Tay bảo bảo thật khéo."
"Lần lột củ ấu ngươi còn nói tay ta vụng về đó." Ôn Ngải rút tay lại, "Được rồi, ngươi dạy ta cưỡi ngựa đi."
Trác Dật Khanh sảng khoái đáp ứng: "Được!"
Trác Dật Khanh nhẫn nại truyền thụ kỹ xảo nhập môn cho Ôn Ngải, Ôn Ngải nhận lấy dây cương trong tay hắn, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, con ngựa chậm rãi chạy lộc cộc lộc cộc, tốc độ vừa phải.
Hai người cưỡi ngựa tản mạn trên đồng cỏ, gió khẽ thổi, nhẹ giọng trò chuyện, vui vẻ không thôi.
"Ừm, à, ngươi thấy Cơ Nguyệt thế nào?" Ôn Ngải đột nhiên chuyển đề tài, "Ta thấy khí chất của nàng thật khác với những người khác."
Trác Dật Khanh ôm lấy Ôn Ngải, cả người đều lười biếng: "Khí chất gì?"
Ôn Ngải: "Chính là... khí chất nữ trung hào kiệt."
Trác Dật Khanh gật gật đầu: "Cơ cô nương quả thật rất can đảm."
"Ta ngửi được hương vị địa khôn trên người nàng." Ôn Ngải như có như không giật dây cương, "Ngươi không biết địa khôn can đảm như nàng đặc biệt hiếm thấy sao?"
Trác Dật Khanh gác cằm lên vai Ôn Ngải, giống như tấm thảm bọc lấy Ôn Ngải: "Đúng là khá hiếm thấy."
Ôn Ngải tiếp tục dẫn dắt: "Vậy ngươi thích --"
"Ngươi." Trác Dật Khanh ngắt lời cậu, "Ta thích ngươi, ngươi cũng rất đặc biệt, không, là đặc biệt nhất."
Ôn Ngải sửng sốt: "Ta có chỗ nào đặc biệt, võ công của ta không tốt, khí lực lại, khá yếu, giống như những địa khôn khác cần người bảo hộ."
Trác Dật Khanh xoay mặt cậu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Ngươi chỗ nào cũng rất đặc biệt, đặc biệt trắng, đặc biệt mềm, đặc biệt đáng yêu, đặc biệt dễ đùa, đặc biệt