Trong cốt truyện, Doãn Thiên Sương chính là một thiếu niên y si (si mê y thuật), vô luận là trị bệnh cứu người hay chế độc thử độc, đều được dựa trên sự theo đuổi với dược lý vô thượng. Tán công dược y nghiên cứu ban đầu cần phải có máu dược nhân làm thuốc dẫn mới dùng được, sau khi dược nhân trốn đi, y bắt đầu cải tiến dược phương, ý định tìm kiếm cách mới để giải quyết vấn đề.
Gần đây Ôn Ngải mất rất nhiều thời gian trong dược phòng, một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ tìm độc phương mới, có đôi khi ngay cả quá giờ cơm rồi cũng không biết, đợi đến lúc cậu bỏ dược phương xuống đi ra khỏi dược phòng, đồ ăn đệ tử ngoại cốc đưa tới đã sớm nguội lạnh rồi.
Chính ra Ôn Ngải cảm thấy bỏ ăn một bữa cũng không có vấn đề gì, chính là thương thay cho đàn gà rừng, thường thường bị đói đến nỗi đồng thanh kêu to, càng kêu càng thảm, người không biết còn tưởng chúng nó sắp lên lò sát sinh rồi.
Gà rừng đều được nhốt trong lồng, Ôn Ngải ở bên cho đầy thức ăn vào máng của hội nó, đám gà con đều vây quanh chân cậu, ngửa cổ hướng cậu kêu "Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp" không dứt, cánh nhỏ càng không ngừng vẫy, có mấy con đói quá phát hỏa còn liên tục nhảy lên định thu hút sự chú ý của cậu.
Ôn Ngải bị chọc cười, cầm một nắm gạo vãi trên mặt đất, nhóm gà con lập tức giống như pháo hoa tản ra, cúi đầu tranh gạo, cái đầu cúi xuống mổ mổ gạo.
Những con gà con này vừa sinh ra đã ở trong chuồng gà, không dữ như cha mẹ chúng nó, cũng rất thân cận với Ôn Ngải, lúc này đã lấp đầy bụng liền vây quanh Ôn Ngải chơi đùa, tuyệt không sợ người, có khi còn nhảy lên trên giày cậu.
Ôn Ngải cùng nhóm gà con chơi đùa một lát, lắc lắc chân bắt bọn nó đi xuống, xoay cổ rồi lại chui vào dược phòng.
Chạng vạng, Ôn Ngải đun một thùng nước tắm, đóng cửa phòng, cởi sạch quần áo ngâm mình. Hiện tại mỗi ngày cậu đều đi ngủ sớm, hoàn toàn là thời gian nghỉ ngơi của người đã có tuổi, đợi lúc nữa ngâm mình xong, trời đã tối hẳn, trèo lên giường ngủ là thích nhất.
Nước ấm làm giảm sự mệt nhọc, Ôn Ngải thoải mái nheo mắt, bỏ lỡ hồng quang chợt lóe trên xà nhà.
Hôm nay Quyển Vân sơn trang càng náo nhiệt, cửa son mở rộng, nghênh đón tân khách tứ phương, nhân vật có uy tín danh dự trên giang hồ đều mang theo hạ lễ tới chúc mừng Trác Dật Khanh kế thừa vị trí trang chủ, nhóm tiểu ngư tiểu hà cũng có may mắn được đi cọ yến, nói chút chuyện bát quái về vị công tử đệ nhất thiên hạ này.
Cách thời gian khai tiệc chính thức một lúc, Trác Dật Khanh ở một mình trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm máy truyền tin Cơ Nguyệt cho hắn.
Trong màn hình, tiểu khả ái hắn ngày nhớ đêm mong ghé vào thành dục đũng chợp mắt một lát, trong hơi nước lượn lờ, da thịt trắng noãn khiến hô hấp hắn như bị kiềm lại, trong đầu nháy mắt tràn ngập một đống hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Ôn Ngải cũng không ngâm lâu, đứng lên khỏi bồn tắm, giọt nước theo tấm lưng trần của cậu một đường chảy xuống, chảy qua eo cùng hai chỗ lõm cạnh eo, sau đó hội tụ, cuối cùng chảy vào khe mông mê người.
Trong tay Trác Dật Khanh cầm một cái áo lụa trong, nó đã từng thân mật dán lên thân thể Ôn Ngải, hiện tại trở thành vật thay thế khiến Trác Dật Khanh giảm bớt tưởng niệm cùng *.
Trác Dật Khanh dựa người vào ghế, một tay tiến vào trong quần lót, một bên dùng mặt không ngừng cọ vào áo, thậm chí còn lè lưỡi liếm.
"Chờ đến ngày ta có được ngươi..." Trác Dật Khanh khép hờ mắt, vẻ mặt si mê, "Ta nhất định phải làm chết ngươi..."
Khi Trác Dật Khanh thu dọn sạch sẽ, gia phó vừa vặn gõ cửa: "Trang chủ, thời gian khai tiệc đã tới, các tân khách cũng ngồi trong phòng tiệc chờ rồi ạ."
Khi Trác Dật Khanh mở miệng rất bình tĩnh trầm ổn, có phong phạm của gia chủ một phái: "Ta đã biết."
Yến hội mở màn, Trác lão trang chủ xuất hiện nói mấy câu, trước mặt mọi người giao tín vật gia truyền cho Trác Dật Khanh, trong phòng tiệc một mảnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, bầu không khí hài hòa dị thường.
Quyển Vân sơn trang trong giang hồ có địa vị không thể lay động, trang chủ mới kế vị, không thiếu người muốn phàn giao kỳ hảo, lúc này đều lục tục tiến lên đưa hạ lễ, từng kiện kỳ trân dị bảo khiến người không thể dời mắt được.
Tam Xích các ra tay đầu tiên cũng hào phóng nhất, nâng hai rương kim bảo lớn tiến lên, cực kỳ phù hợp với khí khái thổ hào của Kim các chủ.
"Nơi này của ta vẫn còn." Kim các chủ vung tay lên, khiến thuộc hạ trình lên một thanh bảo kiếm, "Phần thưởng Trác trang chủ đoạt được trong đại hội Thưởng Nhận lần đầu, đây là binh khí Tam Xích các từng hứa hẹn với các vị."
Trác Dật Khanh nhận lấy bảo kiếm, cẩn thận vuốt ve đường vân trên vỏ kiếm, nắm lấy chuôi kiếm rút ra bảo kiếm ra, mũi kiếm sắc bén phản xạ ra bạch quang sắc bén, quả nhiên là thần binh lợi khí.
Đám người phía dưới từ đầu không thấy rõ kiếm trông thế nào, lại liên tục khen kiếm tốt, hiển nhiên Kim các chủ cực kỳ hưởng thụ những lời khen này, lộ ra biểu cảm thảo mãn: "Kiếm này có thể sánh vai với Trác trang chủ, đó là bảo kiếm xứng anh hùng, không bằng Trác trang chủ đặt cho nó một cái tên đi."
Trác Dật Khanh nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia hứng thú, nhìn tân khách cả sảnh đường, trịch địa hữu thanh (ăn nói mạnh mẽ) tuyên bố: "Kiếm này tên Ủng Sương." (Ủng: cầm giữ, ôm, ủng hộ; Sương: đương nhiên là Sương trong Doãn Thiên Sương rồi =))
Yến hội náo nhiệt mãi đến sau nửa đêm mới tan, Trác Dật Khanh hôm nay uống không ít rượu, một mình đi đến đình trong hậu viên hóng mát.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, Cơ Nguyệt ngồi xuống ngồi xuống bàn đá bên đình: "Hôm nay anh đúng là nở mày nở mặt."
Trác Dật Khanh không hề quay đầu: "Còn phải cảm tạ sự tương trợ của Cơ cô nương, bằng không ta cũng không có khả năng giải quyết hai vị huynh trưởng nhanh như vậy."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần gọi tôi là Cơ cô nương, nghe khó chịu." Cơ Nguyệt nắm tay dán lên bàn đá mát lạnh, ánh mắt nhìn chăm chú bóng lưng hắn, "Anh... muốn đi tìm cậu ta rồi hả?"
"Không." Trác Dật Khanh lắc đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, "Đừng nhìn Ẩn Tiên cốc chỉ là một y cốc, hộ vệ đều là cao thủ hết, ngươi cũng đã lĩnh giáo rồi."
Cơ Nguyệt rũ mắt, bàn tay siết thành quyền: "Tôi có thể giúp anh đột phá phòng tuyến, kế điệu hổ ly sơn vẫn có thể dùng lại một lần."
"Cảm ơn ngươi nguyện ý hỗ trợ, bất quá--" Vẻ mặt Trác Dật Khanh trở nên ôn nhu: "Ta muốn đích thân đưa cậu ấy đi."
Cơ Nguyệt trầm mặc một lát, đột nhiên cười xùy một tiếng: "Vậy đời này chỉ sợ anh đang nói đùa rồi, võ công của anh không có khả năng khôi phục."
Trác Dật Khanh âm thầm vận công đến tay phải, đưa lưng về phía Cơ Nguyệt, lộ ra nụ cười thế tại tất đắc: "Thế sự khó liệu, nói không chừng ta vẫn còn hi vọng."
Ba tháng sau, lứa gà con đầu tiên đã lớn lên không ít, nhóm gà mái cũng một lần nữa ấp trứng.
Ôn Ngải cầm độc phương còn chưa khô nét mực đi ra từ dược phòng, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn: "Hệ thống, tôi nghiên cứu thành công rồi! Rốt cuộc có thể xuất cốc chạy cốt truyện, tôi sắp nghẹn chết mất!"
Hệ thống gửi thanh âm vỗ tay đến: "Ôi cậu siêu quá."
Bước chân nhẹ nhàng của Ôn Ngải dừng một chút: "Làm gì mà âm dương quái khí như vậy?"
Cảm xúc của hệ thống rất chán nản: "Còn không phải --"
"Quên đi tôi không muốn nghe." Ôn Ngải phỏng đoán, "Hơn nửa là đấu rank bị thua chứ gì."
Hệ thống xù lông: "Cậu hoàn toàn không biết gì về tôi cả!"
Ôn Ngải: "..."
Ôn Ngải phát đạn tín hiệu lên trời, Bất Trị cùng Bất Cứu rất nhanh từ ngoại cốc chạy đến, Ôn Ngải ngồi trong phòng uống trà, mắt nhìn độc phương trên bàn: "Ta cần ấn Sa Liên."
Hai người cung kính đứng ở trước bàn, bắt đầu sưu tầm tin tức tương quan trong đầu.
Bất Trị có manh mối trước: "Đầu năm nghe nói, ấn Sa Liên nằm trong tay đại đệ tử của phái Lạc Hà, sau này phái Lạc Hà cháy, ấn Sa Liên cũng không thấy bóng dáng."
Bất Cứu bổ sung ngay tắp lự: "Nhưng theo giang hồ đồn, ấn Sa Liên nhiều lần lưu lạc, cuối cùng rơi vào tay Ma giáo giáo chủ."
Ôn Ngải đặt chén trà xuống: "Vậy nhóm các ngươi trở về chuẩn bị, ngày mai cùng ta khởi hành tới Tây Vực."
Bất Trị: "Nếu như cốc chủ muốn ấn Sa Liên, đợi ta phái người đi Tây Vực lấy là được, không cần làm phiền cốc chủ tự mình đến."
Ôn Ngải lắc đầu: "Ma giáo địa thế hiểm ác, bố cục quỷ dị, đi vào trong đó có thể trộm được, lại chưa chắc có thể toàn thân mà lui."
Bất Cứu kinh ngạc: "Đây là cốc chủ muốn..."
Khóe miệng Ôn Ngải nhếch lên: "Ta muốn tìm vị giáo chủ kia bàn chuyện làm ăn."