Ác Bá Khó Làm

Chương 28: THIÊN CÀN NHẬP ĐỊA KHÔN (9)




Ôn Ngải bị mê hoặc thần trí, động tĩnh có lớn hơn cũng không tỉnh lại.


Trác Dật Khanh tận tình hưởng dụng khối thân thể vô tội này, dùng tay cùng lời lẽ đã muốn nói từ lâu tùy ý cám dỗ.


Hơi thở Thiên Càn hung hăng bành trướng trong không khí, mỗi một ngụm hô hấp, đều là hương vị động tình.


Ôn Ngải cau mày, gò má cũng dần dần ửng hồng, bản năng Địa Khôn bị áp chế trong người đang từng chút một thức tỉnh.


Một cỗ hương như có như không chậm rãi xuất hiện, Trác Dật Khanh vùi đầu vào cần cổ Ôn Ngải, tham lam hấp thu hơi thở thơm ngọt của cậu, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.


"Thật sự là bảo bối..."


Trác Dật Khanh kéo quần lót của Ôn Ngải xuống, bàn tay bao trùm mông nhỏ đầy thịt, hung hăng xoa nắn một phen, thậm chí vươn ngón tay vuốt phẳng địa phương không thể miêu tả.


"Ưm..." Ôn Ngải kêu một tiếng, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, hương thơm ngọt nị phát ra trên người cũng ngày càng trở nên mê người, cậu theo động tác vuốt ve của Trác Dật Khanh nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, hai tay không tự giác đặt lên bả vai Trác Dật Khanh...


Cậu nhắm mắt, trên mặt là biểu tình vô tội, thân thể lại bày ra tư thế cầu hoan.


Ánh mắt Trác Dật Khanh đột ngột biến đỏ, túm lấy cạp quần của mình, cầm lấy dục vọng đang bành trướng.


Trác Dật Khanh không làm tới bước cuối cùng, cũng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người Ôn Ngải, chính là ôm lấy tay cậu thủ dâm cho bản thân.


Túi nấm tiêm nhị Trác Dật Khanh mang từ trên núi về có đầy một túi, để dưới gầm giường hắn, qua một đêm, lại ít đi một cây.


Ôn Ngải trong khoảng thời gian này ngủ cực kỳ ngon, luôn ngủ một mạch đến hừng đông, ngay cả mộng cũng không mộng, chính là không biết tại sao, mỗi buổi sáng thức dậy chung quy cơ thể có chút xao động, đặc biệt là ở sau mông, ngứa, lại trống rỗng, dọa cậu sợ tới mức nhanh chóng tăng liều thuốc ức chế, mỗi lúc đợi cỗ xao động này qua đi mới dám ra cửa ăn điểm tâm.


Ôn Ngải: "Hệ thống, tôi sẽ không đột nhiên tiến vào kỳ phát tình... chứ?"


Thanh âm hệ thống uể oải mệt mỏi: "Sẽ không, cậu có ngừng thuốc đâu."


"Vậy là tốt rồi." Ôn Ngải dừng một chút, "Tại sao cậu nghe có vẻ mệt mỏi thế?"


Hệ thống thở dài: "Gầy đây rắn săn mồi vừa ra hình thức đấu theo tổ đội, tôi luôn gặp phải mấy tên đồng đội có vấn đề trí tuệ, mỗi đêm đều đánh đến tâm lực tiều tụy."


Ôn Ngải kinh ngạc: "Còn có thể chơi theo đội?"


Hệ thống khinh bỉ: "Cậu hoàn toàn chả biết tí gì về rắn săn mồi cả."


Lần trước từ trên núi trở về bắt được ba con chim trĩ một đực hai mái, cộng thêm con mái ban đầu kia---


Gà rừng đực có phúc rồi.


Ba con gà mái đã lục đục đẻ trứng, mỗi ổ có mười mấy quả, Trác Dật Khanh lấy trứng dưới bụng gà mái, để vào trong tay Ôn Ngải đầy mặt tò mò.


Trứng gà rừng so với gà nhà nhỏ hơn một chút, màu sắc cũng trầm hơn, Ôn Ngải cầm trứng gà rừng trong tay, nói chuyện dè dặt cẩn trọng: "Vẫn còn ấm."


"Có gà mái ấp, đương nhiên ấm." Trác Dật Khanh cũng lại gần nhìn trứng trên tay cậu, "Nhiều nhất 20 ngày có thể nở ra con, đến lúc đó làm gà hầm nấm cho ngươi."


20 ngày?


Ôn Ngải giật mình, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.


Trác Dật Khanh rất nhanh liền để trứng gà rừng về chỗ cũ, Ôn Ngải nhìn bóng lưng bận rộn của hắn trong chuồng gà, xoay người một mình trở về phòng.


Ôn Ngải: "Hệ thống, lần trước cậu nói nữ chính còn mấy ngày thì xuyên không tới?"


Hệ thống: "Mười chín ngày sau."


Ôn Ngải: "Ừm, tên Cơ Nguyệt đúng không? Nghe rất văn vẻ, một chút cũng không giống lính đánh thuê."


Hệ thống: "Tên không quan trọng, người ta có kỹ năng có trang bị, đủ loại thiết bị công nghệ cao có thể đánh lại được đám vũ phu này."


Ôn Ngải một mặt chấm hỏi: "Cô ấy xuyên không còn mang theo thiết bị? Không phải không có điện sao?"


Hệ thống: "Người ta dùng năng lượng mặt trời."


Ôn Ngải: "..."


Lợi hại, năng lượng mặt trời của tui.


Bên ngoài Ẩn Tiên cốc có một trấn nhỏ, Ôn Ngải thường xuyên đi dạo trên trấn nhỏ này, tùy tay mua một chút đồ ăn vặt hoặc đồ chơi nhỏ thú vị.


Hôm nay, Ôn Ngải chỉnh chu bản thân một chút, cầm túi tiền chuẩn bị xuất cốc đi dạo, Trác Dật Khanh cầm xơ rửa chén đuổi theo, bảo cậu hôm nay về sớm một chút: "Sáng nay ta dọn chuồng gà thấy có quả trứng sắp nở, có lẽ đến giờ ngọ là nở hẳn, ngươi đừng la cà ở bên ngoài lâu quá, nếu không bỏ lỡ cảnh gà con nở đó."


Ôn Ngải không quay đầu, tay giơ lên quơ quơ: "Biết rồi."


Mỗi ngày người bệnh đến Ẩn Tiên cốc không biết bao nhiêu, trấn Phúc Nhân nằm trên đường tiến vào Ẩn Tiên cốc, đương nhiên cũng trở nên phồn vinh.


Ôn Ngải nhìn người đi lại tấp nập trên đường cái một lượt, đi qua hẻm nhỏ hẻo lánh, gặp được một thanh niên ngất xỉu, rách rưới, quần áo tả tơi, bộ dáng nghèo túng lại bẩn thỉu.


Ôn Ngải đi qua bắt mạch cho thanh niên --


Hóa ra là đói xỉu.


Khóe miệng Ôn Ngải giật giật, dùng ngón cái ấn mạnh vào nhân trung của thanh niên, khiến người tỉnh lại.


Đôi mắt thanh niên mở ra, lộ ra đồng tử màu xanh.


Ôn Ngải ngẩn người: "Người Tây Vực?"


Thanh niên nhìn bốn phía chung quanh một chút, lạnh lùng liếc cậu một cái, đứng dậy bước đi.


Ôn Ngải cũng không ngăn cản, chỉ nhìn y giãy dụa đứng lên, sau đó còn chưa đứng vững đã ngã quỵ trên mặt đất.


Ôn Ngải nâng y dựa vào tường, mở túi nước của mình đưa cho y: "Uống chút đi."


Thanh niên mặt không biểu cảm nhận lấy uống một ngụm, lúc ngẩng đầu, mái tóc lộn xộn rủ ra đằng sau, lộ ra lỗ tai phiếm hồng, Ôn Ngải trong lúc vô tình nhìn thấy, không nhịn được liền bật cười.


Động tác uống nước của thanh niên cứng đờ, nhanh chóng nhét túi nước trở lại tay Ôn Ngải, vốn muốn cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, nhưng nhìn gương mặt tươi cười của cậu, lại không tự giác hoảng thần một chút.


Ôn Ngải lấy mứt hoa quả mình vừa mua và mấy lượng bạc vụn, cùng túi nước để lên mặt đất: "Ăn chút ngọt bổ sung thể lực, đợi đến lúc ra ngoài có thể mua cháo ăn."


Không đợi thanh niên đáp lại, Ôn Ngải liền đứng dậy rời đi.


Ai cũng có lúc gặp rủi ro, thanh niên này nhìn qua tính tình ngạo mạn, nếu cậu ở lại, sẽ chỉ làm thanh niên cảm thấy nan kham, nếu như vậy, không bằng đi trước.


Lão bản bán hoa quả trên trấn có quen biết Ôn Ngải, mỗi lần đều giúp cậu để ý có xoài từ nơi khác tới không, trên đường về cốc Ôn Ngải cố ý tới chỗ lão bản bán hoa quả nhìn qua, lão bản cười chuyển một túi to cho cậu: "Hôm qua mới đến, tiểu công tử tới thật đúng lúc."


Ôn Ngải còn chưa mở túi đã ngửi được hương xoài thơm phức, cậu nói cảm ơn với lão bản, trả tiền mới chậm rãi hồi cốc.


Vừa tới ngoại cốc, Ôn Ngải liền ngửi thấy mùi thuốc súng, trình độ gay mũi cỡ này, chắc phải tầm một vạn pháo nổ mới có thể làm được, phóng tầm mắt nhìn ra bốn phía, một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là vết cháy đen thui, ngay cả tấm đá có khắc chữ "Ẩn Tiên cốc" cũng chỉ còn một chữ "Cốc" cô độc.


Trên bãi đất trống phía trước tụ tập một đống đệ tử, Bất Trị cùng Bất Cứu bay ra từ trong đám người, nhẹ nhàng dừng trước mặt Ôn Ngải, bùm hai tiếng, song song quỳ trên mặt đất.


"Cốc chủ, dược nhân bị cướp đi, thuộc hạ vô dụng, không thể kịp thời ngăn lại."


"Không sao, các ngươi đứng lên đi." Ôn Ngải ôm túi xoài đi vào trong nội cốc, "Không có ai bị thương chứ?"


Bất Cứu: "Không ạ."


Hai người liếc nhau, đứng dậy đi theo sau Ôn Ngải.


Bất Trị: "Cốc chủ, người cướp dược nhân đi là một nữ tử mặc quần áo kỳ quái, trong tay nàng có ống sắt có thể phát ra lục quang chói mắt, nếu bị chiếu đến, tất cả sẽ bị đốt cháy. Uy lực cỡ này, ta chưa hề nghe qua."


Đó là công nghệ cao đến từ tương lai của người ta, anh đương nhiên không có khả năng "nghe qua".


Bước chân Ôn Ngải không ngừng, lạnh nhạt nói: "Chuyện này không cần thông báo ra ngoài."


Bất Trị, Bất Cứu: "Vâng ạ."


Thủ vệ ngoại cốc nghiêm ngặt, mặc dù Cơ Nguyệt có vũ khí trong tay, đưa Trác Dật Khanh chạy trốn vẫn tốn không ít khí lực.


"Cơ cô nương." Trác Dật Khanh ngồi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nhìn Cơ Nguyệt bên cạnh, "Thứ hình đầu rắn ngươi giấu trên trần nhà dùng thế nào?"


"Là camera." Cơ Nguyệt ghìm dây cương, một đầu tóc ngắn bị gió thổi bay, "Đợi đến chỗ có thể nghỉ ngơi hồi phục tôi liền đưa máy truyền tin cho anh, anh sẽ nhìn thấy hình ảnh anh muốn thấy."


Trác Dật Khanh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, roi ngựa vung lên, ngựa dưới thân hí vang, tốc độ nhanh hơn.


"Gấp như vậy?" Lông mi Cơ Nguyệt khẽ chớp, phi ngựa đuổi theo, "Có vẻ anh không thể bỏ được người kia, nếu đã vậy, vì sao phải rời đi?"


Trác Dật Khanh nhìn về con đường lớn uốn lượn phía trước, môi khẽ cong: "Hai vị ca ca của ta sống cũng đủ rồi, ta phải đi tìm về thứ thuộc về ta, đợi đến lúc đủ thực lực, lại tới rước cậu ấy về nhà."


So với ngoại cốc hỗn độn ngang chiến trường đầy khói thuốc súng, trong nội cốc cũng không có bao nhiêu tổn hại, chính là nóc căn phòng Trác Dật Khanh ở bị thủng một lỗ lớn, là lúc Cơ Nguyệt từ trên trời rơi xuống làm hỏng, lúc Ôn Ngải trở về, đã có đệ tử bắc thang sửa chữa.


Thứ Ôn Ngải mua về tiện tay để ở cối xay trong sân, ngồi lên ghế nhìn các đệ tử bận rộn, ánh mắt có chút mất hồn.


Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp... Chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp chiếp...


Tiếng gà gáy lanh lảnh kéo lại lực chú ý của Ôn Ngải, cậu mở to mắt, đứng dậy chạy vào chuồng gà, trong ổ gà mái tìm được một con gà con lông xù, đang duỗi cổ kêu không ngừng.


Ôn Ngải mở cửa lồng muốn lấy gà con ra, tay vừa vươn ra, gà mái liền mổ vào, Ôn Ngải phản xạ có điều kiện rụt tay lại, trốn là tránh được, nhưng không cận thận đụng phải khung cửa lồng gà, đau đến nỗi nước mắt bắt đầu đọng trên lông mi cậu.


Ôn Ngải kỳ thực không thường đến chuồng gà, ghét bỏ nơi này có mùi phân gà, mỗi lần đến đều có Trác Dật Khanh đi cùng, khi đó, con gà nào cũng rất nghe lời, hiển nhiên đã được Trác Dật Khanh thu thập.


Hiện tại vị "Vua gà" Trác Dật Khanh vừa đi, những con gà này bắt đầu khởi nghĩa tạo phản.


Vốn dĩ trong lòng Ôn Ngải không có tư vị, lúc này gà mái không hiểu chuyện lại cực kỳ hăng hái, cậu nhặt một lá cỏ tranh trên mặt đất, không nặng không nhẹ trạc vào lưng gà mái: "Lúc hắn ở tại sao mi không dám hoành hành? Hắn vừa đi mi liền như thế, có phải là đang bắt nạt ta không?"


Gần đây, ngay cả gà cũng bắt nạt kẻ yếu.


Ôn Ngải không dám cho tay vào trong chuồng gà nữa, đang định rời đi, kết quả gà con chạy đến bên cửa chuồng, mỏ há ra kêu chiếp chiếp với cậu.


Ôn Ngải do dự trong chốc lát, lại mở cửa lồng ra, hai tay khép lại để sát bên cửa lồng, gà con liền nhảy vào trong lòng bàn tay cậu.


Ôn Ngải ôm gà con dính đầy bụi, rốt cuộc lộ ra một nụ cười.


"Cho dù hắn ở hay không ở, ta cũng sẽ nuôi gà."