Trác Dật Khanh xuất thân từ võ lâm thế gia, từ khi ba tuổi liền bắt đầu tập võ, ròng rã suốt 20 năm nay, hiện tại căn cơ 20 năm kia bị hủy hết, cho dù lấy tố chất thân thể hắn cũng không có biện pháp khôi phục lại nội lực trong dăm ba ngày.
Trong khoảng thời gian Trác Dật Khanh nằm trên giường tĩnh dưỡng, Ôn Ngải luôn luôn chạy trước chạy sau chiếu cố hắn, bưng trà đưa nước cho hắn, sắc thuốc bón cháo, thậm chí còn bồi hắn nói chuyện giải buồn, cho dù phải chịu mệt nhọc, vẫn cẩn thận lại chu toàn.
Tuy nhiên Ôn Ngải không hiểu nhiều lắm về thế giới này, trong trí nhớ có sẵn của thân thể này cơ bản toàn là dược liệu phương thuốc, hiện tại muốn cậu bắt chuyện, cậu thực sự không biết nói cái gì.
Cũng may Trác Dật Khanh cũng không phải là người ít nói, hắn dựa vào đầu giường kể cho cậu nghe một đống chuyện giang hồ lý thú, Ôn Ngải an vị trên ghế dài cạnh giường trúc, khuỷu tay chống lên mép giường, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghe chuyện cực kỳ say sưa.
Cậu càng nghe càng mê mẩn, Trác Dật Khanh càng kể càng hăng hơn, trong tối nay, cũng không biết rốt cuộc là ai đang giải buồn cho ai nữa.
Giang hồ lớn như vậy, chuyện kể mãi không hết, mắt thấy đêm đã khuya, Ôn Ngải còn muốn nghe tiếp, nhưng là mí mắt cứ trĩu dần xuống.
Trác Dật Khanh khẽ đẩy cậu: "Tối nay dừng ở đây vậy, ngươi nhanh về ngủ đi."
Ôn Ngải xoa xoa đôi mắt đang nhập nhèm: "Ta không mệt, ngươi kể tiếp đi."
Trác Dật Khanh chọc chọc trán cậu: "Mắt cũng không mở, ta kể tiếp ngươi cũng không nghe vào đâu."
"Ai nói thế, lúc nãy ngươi vừa kể đến đoạn Quỷ Diện Sát ẩn vào Lạc gia, sau đó định giết cả nhà họ báo thù." Ôn Ngải phản bác, "Ta nghe được mà."
Trác Dật Khanh buồn cười nhìn cậu: "Kể đến đoạn đó từ một phút trước rồi."
Ôn Ngải ngẩn người: "Không có khả năng..."
Trác Dật Khanh đẩy bàn tay đang để trên mép giường của Ôn Ngải xuống: "Được rồi, nhanh đi ngủ, ngày mai kể tiếp cho ngươi nghe."
"Vậy được rồi." Ôn Ngải vặn eo xoay cổ đứng dậy, chậm chạp nói, "Ngày mai bắt đầu kể từ đoạn Quỷ Diện Sát báo thù, đoạn sau ta không nhớ nữa rồi..."
Trác Dật Khanh gật đầu: "Được, ta nhớ giúp ngươi."
Kể chuyện mười buổi tối, Trác Dật Khanh cũng khôi phục kha khá, hiện tại tuy hắn mất đi nội lực cường hãn, nhưng dựa theo khí lực mà nói, vẫn cường kiện hơn so với người bình thường rất nhiều.
Trác Dật Khanh đi dạo một vòng trong cốc, làm quen với địa hình, sau đó trở lại phòng trúc của Ôn Ngải, nhìn quanh một lượt, lúc nhìn đến phòng bếp phát hiện ở trên bếp lò có một đống ấm sắc thuốc, trên đó lưu lại không ít cặn thuốc, nhìn đã thấy bẩn.
Trác Dật Khanh tùy tiện cầm một ấm gốm đựng thuốc lên, còn chưa cúi người xuống đã bị một mùi hôi xộc thẳng lên mặt, khiến hắn phải ngửa đầu ra phía sau, mắt cũng không mở được.
Những ấm thuốc này là lúc trước Ôn Ngải sắc thuốc cho Trác Dật Khanh để lại, chăm sóc người khác thực sự quá mệt mỏi, Ôn Ngải không còn tinh lực mang đi rửa, đơn giản mỗi ấm sắc thuốc lấy ra dùng một lần, dùng xong lại để bên cạnh, đợi lúc nào rảnh rỗi thì tới dọn.
Hiện tại đã cách lần sắc thuốc trước mấy ngày, mà đống ấm sắc thuốc vẫn bị bỏ lại đây, chứng tỏ Ôn Ngải không muốn đối mặt với đống phiền phức này, đoán chừng lại bỏ đó, nhờ mấy đệ tử nội môn quét rác giúp rửa sạch.
Trác Dật Khanh quay người về phòng tìm một mảnh vải, bịt lên mặt, sau đó lanh lẹ rửa ấm.
Sau khi Ôn Ngải phát hiện chuyện này, giống như được mở ra cánh cửa tới thế giới mới, nhìn Trác Dật Khanh thân cường thể tráng tay chân lại đầy đủ, ăn chùa uống chùa trong cốc này hình như không được thì phải?
Nghĩ vậy liền thông suốt, Ôn Ngải bắt đầu sai vặt Trác Dật Khanh, phơi dược, nghiền bột, mài thuốc, chỉ cần là việc có thể giao cho Trác Dật khanh, tất cả đều bị cậu đẩy đi, về sau, không quan tâm là công việc cần thể lực hay tinh tế, trên cơ bản đều do Trác Dật Khanh làm, Ôn Ngải chỉ mở mồm chỉ đạo, sai sử người ta làm cái này cái nọ, vô cùng vui vẻ khoái hoạt.
Hệ thống buồn bã nói: "Vài ngày trước cậu khóc nói muốn khiến nam chính càng may mắn, chịu khổ ít đi một chút, kết quả cậu liền cho tôi xem cái này?"
Ôn Ngải đứng cạnh cửa sổ nhìn Trác Dật Khanh bận rộn trong sân, nghiêm trang nói: "Cuộc sống cuộc sống, đã sinh ra là sẽ muốn làm việc, cậu xem hắn làm việc vui vẻ chưa."
Giờ phút này, Trác Dật Khanh vừa vặn gánh xong một thùng nước cuối cùng, buông đòn gánh, một bên dùng cánh tay lau mồ hôi một bên hướng Ôn Ngải khoe hàm răng trắng, thoạt nhìn quả thật rất vui vẻ.
Hệ thống cảm thấy màn hình của mình sắp bị chói mù, không nói lời nào biến đi chơi trò chơi.
Buổi chiều, Ôn Ngải thỏa mãn tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, đi ra ngoài cửa phòng, ở ngoài nhà trúc không thấy bóng dáng Trác Dật Khanh đâu, đang buồn bực, quay người liền thấy Trác Dật Khanh đang trở lại từ phía bờ hồ, trong tay cầm theo hai con cá, trông cũng khá lớn.
Ôn Ngải tò mò chạy tới, cúi người xem hai con cá vẫn còn đang thở, hướng Trác Dật Khanh hỏi: "Ngươi bắt ở trong hồ à?"
"Dùng sào trúc câu." Trác Dật Khanh giơ cá cao lên tiện cho Ôn Ngải quan sát: "Câu được không ít, để lại hai con lớn, con nhỏ đều thả lại rồi."
Ôn Ngải vỗ lên vai Trác Dật Khanh: "Rất lợi hại nha!"
Trác Dật Khanh đắc ý cười cười: "Buổi tối ca ca nấu canh cá cho ngươi ăn."
Ôn Ngải kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Đại thiếu gia của Quyển Vân sơn trang còn biết nấu ăn?"
"Đại thiếu gia gì, ta xếp thứ ba." Trác Dật Khanh mang cá vào phòng bếp, "Có biết hay không cùng có làm hay không là hai chuyện khác nhau, trên đời này không có mấy người được hưởng qua tay nghề của ta đâu, tối nay ngươi có lộc ăn rồi."
Ôn Ngải theo hắn vào phòng bếp, lục trong góc gia vị trước kia sư phụ nấu cơm còn thừa để lại, Trác Dật Khanh cầm lấy nhìn nhìn, xác định không bị mốc mới đặt trên bếp lò.
Hắn câu được hai con cá trích, đầu cá chặt xuống làm canh, thân cá ném vào nồi sắt kho, tuy rằng gia vị đơn sơ, nhưng có vị tươi ngon của cá trích bù lại, cuối cùng đồ ăn làm được cũng không tệ.
Trác Dật Khanh bưng từng món bày lên bàn, Ôn Ngải cầm đũa ngay ngắn, nhanh chóng gắp một miếng cá kho đưa vào miệng.
Trác Dật Khanh ngồi xuống bên cạnh cậu: "Hương vị thế nào?"
Ôn Ngải sung sướng nheo mắt lại: "Ăn ngon!"
"Đương nhiên, trù nghệ của ca ca tốt mà." Trác Dật Khanh múc một bát canh cho Ôn Ngải: "Nhai nhiều một chút, cá trích nhiều xương, cẩn thận bị mắc."
Ôn Ngải gật gật đầu, nhận chén canh, uống một ngụm canh cá thơm ngon, sảng khoái đến nỗi da đầu run lên.
Đệ tử tới đưa cơm tối nay là Tiểu Sắt, lúc nàng gõ cửa, trước mặt Ôn Ngải đã có một đống xương cá, hai con cá hai cân, một nửa đều vào bụng cậu, lúc này không ních thêm được gì nữa.
Trác Dật Khanh lúc nãy chỉ uống chút canh, hiện tại thấy Tiểu Sắt bưng đồ ăn vào, cũng không khỏi có chút đói bụng, bưng bát cơm lên bắt đầu điền bụng.
Tiểu Sắt hoàn thành nhiệm vụ liền muốn đi, Trác Dật Khanh kịp thời bảo nàng ở lại, nhờ nàng ngày mai lúc đưa bữa sáng mang thêm dầu muối tương giấm thường dùng đến, mấy thứ như hành tỏi gừng cũng mang nhiều một chút.
Tiểu Sắt đáp ứng, nhớ kỹ.
Vị trước mắt này, tuy nói là dược nhân, nhưng ngươi nhìn đãi ngộ của người ta xem, ở trong phòng lớn nhất, mặc vải vóc tốt nhất, hoạt động tự do, khí sắc khỏe mạnh, không biết còn tưởng là Cốc chủ đang nuôi, nuôi nam sủng đó!
Tiểu Sắt là Trạch Đoái bình thường, không ngửi ra được Trác Dật Khanh có phải Thiên Càn không, nhưng nàng có thể khẳng định, nhìn thể trạng kiện mỹ này của người ta, đương nhiên không thể là Địa Khôn được.
Nếu đã không phải Địa Khôn --
Tầm mắt Tiểu Sắt liên tục liếc qua Ôn Ngải cùng Trác Dật Khanh, Cốc chủ nhà mình hình như là người ở dưới đó, dáng người, diện mạo, khí chất, vô luận là nhìn từ phương diện nào, bọn họ đều --
Hợp đôi?
Ấy da, đột nhiên nàng có chút muốn ôm ngực thét chói tai là làm sao đây?
Ôn Ngải đang xoa bụng hoàn toàn không biết tới thế giới nội tâm của Tiểu Sắt, cậu còn chẹp chẹp miệng nhớ lại vị canh cá.
Ôn Ngải cầm đũa gắp cho Trác Dật Khanh một miếng thịt lớn, mắt chứa mong chờ hỏi: "Ngày mai đưa ta đi câu cá được không?"
Lông mi Trác Dật Khanh khẽ chớp: "Tối nay ngươi chưa ăn thích sao?"
Ôn Ngải chớp chớp mắt: "Ăn thích, nhưng mà mai muốn thích thêm một lần nữa."
Trác Dật Khanh bỗng chốc cười ra tiếng: "Được, ngày mai ca ca đưa ngươi đi vui vẻ."
Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong Ôn Ngải liền giục Trác Dật Khanh đi câu cá, muốn câu được cá trước khi đến bữa trưa.
Trác Dật Khanh đang ngồi trong sân mân mê thứ gì đó, ngẩng đầu liếc Ôn Ngải bên cạnh một cái: "Đợi một chút, ta làm cái này đã."
Ôn Ngải ngồi xổm xuống, sờ lên cành trúc cùng quần áo cũ: "Cái gì đó?"
"Ngươi xem rồi sẽ biết."
Trác Dật Khanh chọn một cành trúc đàn hồi, uốn thành một vòng tròn, chỗ tụ đầu cuối dùng lạt buộc lại, sau đó để quần áo quanh vòng trúc, tạo thành một cái túi, dùng kéo đâm thật nhiều lỗ nhỏ.
Ôn Ngải nhìn nửa ngày, do dự nói: "Đây là... lưới đánh cá?"
Trác Dật Khanh giơ tay xoa đầu cậu: "Đầu nhỏ vẫn rất thông minh nha, ta đặc biệt làm cho ngươi, đợi lát nữa ngươi cầm cái này vợt vào nước là được."
"Vậy nó có tốt không?" Ôn Ngải hứng trí bừng bừng muốn cầm lấy lưới đánh cá trong tay Trác Dật khanh, "Để ta nhìn xem."
"Đợi một lát, còn chưa xong." Trác Dật Khanh tránh tay Ôn Ngải, nhanh nhẹn làm thêm một cái tay cầm ở trên lưới đánh cá, sau đó mới nhét vào tay Ôn Ngải: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Hai người cùng đi về phía bờ hồ, Ôn Ngải giống như đứa trẻ được ra ngoài chơi, vừa đi vừa vung lưới đánh cá, hưng phấn nói: "Cái này về sau còn có thể dùng để bắt bươm bướm này, nhìn này!"
Trác Dật Khanh nhìn cậu vui vẻ, đáy mắt tràn ra ý cười: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn học đứa bé ba tuổi bắt bươm bướm hả?"
"Không hiểu biết, bướm quý có thể làm thuốc." Ôn Ngải hừ một tiếng: "Không nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi bắt cá!"
Nói xong cậu liền tăng tốc, chạy tới bên bờ hồ.
Khóe môi Trác Dật Khanh giương lên, nhấc chân đuổi theo bóng lưng vui vẻ phía trước.