Ẩn Tiên cốc chia làm ngoại cốc cùng nội cốc, đệ tử trong môn phái đều ở ngoại cốc, ngày thường có người tới chữa bệnh cũng là bọn họ tiếp đãi. Nội cốc chỉ có cốc chủ cùng đệ tử thân truyền mới có tư cách ở, mà sư phụ Ôn Ngải cũng chính là cốc chủ đời trước đã sớm đi vân du, hiện tại nội cốc lớn như vậy chỉ có một mình cậu ở.
À, không đúng, còn Trác Dật Khanh chỉ còn nửa cái mạng nữa.
Trác Dật Khanh bị thương rất nặng, chỉ hơn người chết đúng một hơi, Ôn Ngải chỉ xử lí vết thương ngoài da của hắn cũng đã mất hơn một canh giờ, mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, sau đó mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) chạy tới kho dược liệu phối thuốc, phối xong lại ném vào ấm thuốc bắt đầu sắc.
Một ấm thuốc sắc đến ba lần, đem ba lần nước này trộn với nhau, sau đó mới coi là thành công.
Ôn Ngải lăn lộn trong phòng bếp hơn một canh giờ, trên đường còn phải thường xuyên quay về phòng ngủ xem tình huống của Trác Dật Khanh, chạy tới chạy lui thẳng đến lúc le lưỡi thở giống không khác nào chó Pug.
Lúc bón thuốc, Trác Dật Khanh tỉnh lại một lần, mông lung trông thấy được gương mặt Ôn Ngải đong đưa trước mắt mình, gương mặt phiếm hồng, trên chóp mũi có một tầng mồ hôi mỏng, đôi môi phấn nộn hé mở phát ra từng tiếng thở gấp. Trác Dật Khanh nghĩ bản thân lại mộng xuân thấy tiểu khả ái của hắn, liền nhắm mắt lại hưởng thụ giấc mộng.
Một lần ngủ này của Trác Dật Khanh kéo dài năm ngày, Ôn Ngải mỗi ngày đổi thuốc sắc thuốc cho hắn, đôi khi còn phải xem tình hình chích cho hắn mấy châm, vừa mệt lại vừa nhàm chán, hai ngày đầu mệt quá mức, tới buổi tối còn bị mất ngủ. Ôn Ngải nằm trên giường muốn tâm sự với hệ thống, nhưng hệ thống còn mải mê với rắn săn mồi, lâu lâu mới nói một hai câu. Cuối cùng Ôn Ngải chỉ có thể yên lặng lật sách thuốc, lật đến tận lúc ngủ, ngay cả trong giấc mơ cũng ngửi thấy mùi thảo dược.
Sáng ngày thứ sáu, Ôn Ngải tắm rửa sạch sẽ, bưng cháo vào gian phòng của Trác Dật Khanh. Trác Dật Khanh đã tỉnh, chính là vết thương ngoài da của hắn quá nặng, không thể động đậy được, ăn cái gì cũng chỉ có thể nhờ Ôn Ngải đút từng miếng.
Cháo là Ôn Ngải cố ý phân phó đệ tử nấu, vừa đậm vừa đặc, ngửi đặc biệt thơm. Cậu múc một thìa cẩn thận thổi thổi, sau đó mới đưa đến bên miệng Trác Dật Khanh.
Trác Dật Khanh phối hợp uống xong, cặp mắt lại nhìn chằm chằm Ôn Ngải.
Ôn Ngải bị hắn nhìn đến nỗi cả người không được tự nhiên, mạnh tay nhét thìa vào trong mồm hắn: "Nhìn ta làm gì! Nhanh ăn đi, sáng nay ta còn chưa có ăn đâu."
Trác Dật Khanh nghiêng đầu, tránh đi thìa cháo Ôn Ngải đưa tới, nâng cằm với cậu: "Ngươi ăn."
Ôn Ngải: "Ta không ăn cái này, ta để bụng để tí nữa ăn bánh bao."
Trác Dật Khanh "Ừ" một tiếng, tốc độ ăn cháo nhanh hơn.
Tới lúc đổi thuốc, Ôn Ngải mới thật cảm thấy Trác Dật Khanh tỉnh còn không bằng không tỉnh, lúc trước hắn hôn mê bất tỉnh, Ôn Ngải cởi quần áo sạch sẽ đổi thuốc cũng không cảm thấy có cái gì, trị bệnh cứu người mà, có cái gì mà kiêng dè. Nhưng hiện tại Trác Dật Khanh thanh tỉnh, có ý thức, Ôn Ngải liền có điểm không thể hạ thủ.
Sau một lúc rối rắm, Ôn Ngải để Trác Dật Khanh ngồi dựa vào đầu giường, đầu tiên đổi dược ở nửa thân trên của hắn, sau đó duỗi tay cởi thắt lưng hắn.
So với vết đao tung hoàng ngang dọc trên ngực trên lưng, nửa người dưới của Trác Dật Khanh thật ra chỉ bị mấy đao, nhưng đám sát thủ kia cũng rất lợi hại, lấy góc độ phi thường xảo quyệt chém hai đao trên đùi phải của Trác Dật Khanh, miệng vết thương không sâu, nhưng là vị trí xấu hổ.
Ôn Ngải ngồi quỳ giữa hai chân mở rộng của Trác Dật Khanh, nhấc đùi phải của hắn lên, lộ ra vết thương trên bắp đùi, cúi xuống gỡ băng bắt đầu đổi thuốc.
Tư thế này thực sự dễ khiến người suy nghĩ miên man.
Trác Dật Khanh ở trên nhìn động tác vội vàng của Ôn Ngải, khóe miệng không tiếng động giương lên.
Ôn Ngải đổi thuốc cực nhanh, nhanh chóng nâng đầu ra khỏi hai chân Trác Dật Khanh, khuôn mặt hồng hồng không biết là do cúi đầu quá lâu nên sung huyết hay do xấu hổ mà nên.
Lại qua một đoạn thời gian, tay chân Trác Dật Khanh có thể nhúc nhích một chút, Ôn Ngải bắt đầu khóa cửa phòng hắn lại, chính là ra ra vào vào có điểm không tiện.
Một ngày Ôn Ngải đẩy cửa tiến vào, đúng lúc Trác Dật Khanh chậm rãi tập đi trong phòng.
Ôn Ngải nhìn hắn trong chốc lát, đưa ra kết luận: "Có thể xuống đất."
Trác Dật Khanh giơ ngón tay cái với cậu: "Là do công lao của tiểu khả ái chăm sóc chu đáo."
Ôn Ngải không nói một lời đi vòng qua người hắn, kéo ra một đống đồ vật dùng vải che lại ở dưới giường, Trác Dật Khanh tò mò tới cạnh thăm dò, Ôn Ngải quay lại, dùng vòng sắt khóa cổ chân hắn lại.
Lông mày Trác Dật Khanh nhướng lên, nhấc chân quơ quơ xích sắt trên chân phải: "Đây là đang chơi trò gì?"
Ôn Ngải không nói hai lời, một tiếng "cùm cụp", chân trái Trác Dật Khanh cũng bị khóa lại.
"Dứt khoát như vậy." Trác Dật Khanh thuận thế ngồi xuống mép giường, cười nói, "Sợ ta chạy? Ngươi yên tâm, cho dù ngươi đuổi ta cũng không đi."
Ôn Ngải đứng lên, dùng một đôi vòng sắt còng hai tay Trác Dật Khanh lại, giật giật thử, xác định đầu xích sắt không có vấn đề gì, lúc này mới khoanh tay nói với Trác Dật Khanh: "Dây xích này được chế tạo từ Vẫn Thiết, sau khi đeo lên nội lực sẽ bị phong bế. Ngươi có thể tự do hoạt động trong căn phòng này, còn chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Trác Dật Khanh thử vận công, phát hiện chân khí ngưng đọng, cơ hồ bị ngưng kết lại.
Nụ cười nơi khóe miệng hắn phai nhạt đi một chút, nhưng ngữ khí vẫn ái muội như cũ: "Có phải ngươi muốn nhốt ta ở nơi này làm ít chuyện xấu đúng không?"
"Ngươi từ chỗ nào kiếm được khuôn mặt dày như vậy?" Ôn Ngải châm biếm một tiếng, "Ta nhặt ngươi về là bởi ta cần một dược nhân nội lực thâm hậu."
Khóe miệng Trác Dật Khanh thẳng tắp: "Ý của ngươi là, nếu nội lực ta yếu kém, lúc ấy ngươi sẽ không cứu ta?"
"Không khác lắm đi." Ôn Ngải vuốt cằm nghĩ nghĩ, "Chính là nếu ngươi có nội lực yếu kém, không phải hồn đã về tây thiên từ sớm trước khi ta đến hay sao?"
Ý cười trong mắt Trác Dật Khanh hoàn toàn biến mất, qua một lúc lâu, hắn mới cong cong khóe môi: "Tiểu khả ái, ta sẽ làm cho ngươi biết, cầm tù Thiên Càn --- là một chuyện rất nguy hiểm."
Thiên Càn có bao nhiêu nguy hiểm tạm thời Ôn Ngải không biết, nhưng cậu phát hiện tố chất thân thể Thiên Càn thực sự rất tốt, năng lực tự chữa trị rất cao. Lúc trước Trác Dật Khanh là kẻ chìm nửa người vào sông Vong Xuyên, hiện tại mới chỉ hơn nửa tháng, nội thương ngoại thương thế nhưng cơ bản đã hồi phục.
Bất quá nếu đã hồi phục, chúng ta liền phải chạy cốt truyện.
Nhiệm vụ nhắc nhở rằng, mỗi ngày Doãn Thiên Sương lấy đi nửa chén máu của Trác Dật Khanh, dùng để nghiên cứu độc dược có thể khiến người mất hết võ công.
Ôn Ngải tìm một thanh chủy thủ sắc bén, lại lấy một cái chén không, lộc cộc chạy tới căn phòng giam giữ Trác Dật Khanh.
Trác Dật Khanh đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, xiềng xích nặng nề trên tay tựa hồ không hề ảnh hưởng đến trạng thái của hắn, Ôn Ngải đứng bên cạnh yên lặng nhìn trong chốc lát, phát hiện hóa ra Trác Dật Khanh vẽ lại khung cảnh thảo dược được phơi nắng trong viện, phong cách đậm nét tả thực.
Sau thời gian hai chén trà, Trác Dật Khanh rốt cuộc dừng bút, hắn quay đầu, thấy được thanh đao cùng cái chén trong tay Ôn Ngải, biết rõ còn cố hỏi: "Ở bên ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Ôn Ngải nhìn nhìn tay Trác Dật Khanh, lại nhìn nhìn bức họa trên bàn, càng nắm chặt chủy thủ trong tay, cuối cùng không nói một lời chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau, Ôn Ngải lại cầm một cái chén không lộc cộc chạy vào, lấy ra một viên thuốc từ bình dược, đưa đến trước mặt Trác Dật Khanh: "Ăn."
Trác Dật Khanh không cầm lấy, cúi đầu ngửi ngửi, chóp mũi gần chạm đến lòng bàn tay Ôn Ngải, khiến Ôn Ngải nhột đến nỗi muốn dùng tay gãi.
"Ngửi cái gì mà ngửi, ngửi ra được độc dược ngươi cũng chẳng làm được gì đâu." Ôn Ngải bóp miệng Trác Dật Khanh, ụp bàn tay mình lên miệng hắn, trực tiếp tống viên thuốc vào trong miệng Trác Dật Khanh, nhét xong còn không chịu buông tay ra, che lại phòng ngừa hắn phun ra.
Trong mắt Trác Dật Khanh xuất hiện vài tia ý cười, vươn đầu lưỡi dùng sức liếm vài cái lên lòng bàn tay Ôn Ngải.
Ôn Ngải vội vàng kêu lên một tiếng, nhanh như chớp rụt tay lại.
"Có tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi không?" Ôn Ngải điên cuồng lau tay lên quần áo, lòng bàn tay trắng nõn bị ma sát đến phiếm hồng.
Trác Dật Khanh dùng tay chống cằm, ung dung nhìn cậu: "Tin chứ, nếu như ngươi dám động thủ."
Ôn Ngải dùng ấm trà bên cạnh rửa tay, không thèm ngẩng đầu lên mà phản bác hắn: "Ngươi đừng có kích ta, ta nói cho ngươi biết, ta hoàn toàn có thể làm được."
Trác Dật Khanh định hé miệng nói gì đó, bỗng nhiên cổ họng ngòn ngọt, phun ra một dòng máu.
Ôn Ngải lập tức ném ấm trà, dùng chén không tiếp được máu Trác Dật Khanh vừa phun ra, sau khi thu được tầm lưng chén, Trác Dật Khanh cũng không còn phun ra máu nữa.
"Lau đi." Ôn Ngải ném cho Trác Dật Khanh một chiếc khăn tay sạch sẽ, bản thân bưng chén rời khỏi, không thèm quay đầu lại.
Trong cốt truyện, Doãn Thiên Sương ở trong phòng một tháng để nghiên cứu chế tạo ra độc dược có thể cắn nuốt nội lực, Ôn Ngải cũng cần phải trong thời gian này làm ra thành quả, sau đó cho nam chính uống.
Cả buổi chiều, Ôn Ngải nhốt mình trong phòng nghiên cứu phương pháp phối độc.
Ngày hôm sau, Ôn Ngải lại đưa cho Trác Dật Khanh viên thuốc giống ngày hôm qua, sau đó ôm chén trông mong hắn hộc máu, đôi mắt đen lúng liếng chớp cũng không chớp, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn chờ phát kẹo.
Trác Dật Khanh nhịn không được chọc cái trán đầy đặn của cậu: "Thích máu của ta đến vậy à?"
Ôn Ngải không cần nghĩ ngợi gật gật đầu.
Trác Dật Khanh nheo đôi mắt đào hoa lại: "Nếu ngươi không khóa ta, ta nguyện ý mỗi ngày cho ngươi nửa chén máu."
Ôn Ngải kiên định lắc đầu: "Ám chỉ này của ngươi quá lộ liễu, hết hy vọng đi, ta sẽ không thả ngươi đi, nhân lúc còn sớm ngươi chuẩn bị cho chuyện chết già trong cốc đi."
"Chết già?" Trác Dật Khanh cười, tựa người ra sau, "Nói như vậy là ngươi định ở bên ta đến trăm tuổi."
Ôn Ngải chế trụ ót hắn, ấn đầu hắn cúi xuống: "Ngươi đừng ngửa cổ, nếu không máu liền ở trong cổ mất."
Vừa dứt lời, Trác Dật Khanh liền hộc máu.
Ôn Ngải nhanh chóng dùng chén đỡ, không rớt một giọt: "Ngươi thấy chưa, may là ta đỡ kịp lúc!"
Trong giọng nói cậu còn mang theo chút kiêu ngạo, Trác Dật Khanh nghe xong, tức khắc vừa giận vừa buồn cười, vừa há miệng ra liền lộ hàm răng bị máu nhiễm đỏ.
Ôn Ngải ở gần hắn, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn dọa sợ, máu tươi trong chén thiếu chút nữa liền bị lãng phí trên mặt đất.
Ôn Ngải không nấu cơm, một ngày ba bữa cơm đều là do đệ tử ngoại cốc đưa vào, Ôn Ngải ăn giống Trác Dật Khanh, lúc này hai người ngồi trước bàn cơm, đệ tử đưa cơm như thường lệ bày mâm.
Trác Dật Khanh rất nhanh nhìn được đồ ăn hôm nay không bình thường, táo đỏ chưng củ từ, gạo nếp táo tàu đỏ, gan heo xào, gan lợn trắng, canh cà chua gan heo... Thậm chí trong cơm còn trộn thêm cả đậu đen.
Tất cả đều là nguyên liệu bổ máu.
Sau khi đệ tử đưa cơm lui ra ngoài, Trác Dật Khanh nhướn lông mày hỏi: "Muốn bổ sung máu cho ta?"
Ôn Ngải gật đầu, thuận tay đẩy gan heo xào trước mặt mình đến chỗ Trác Dật Khanh: "Ăn đi, mỗi ngày lấy nửa chén máu, ta sợ ngươi đến lúc đó bị ta ép không, ta đi nơi nào để tìm được dược nhân tốt như thế nữa."
Trác Dật Khanh vui vẻ: "Nói như vậy, ta đối với ngươi rất có giá trị?"
Ôn Ngải rút chân gà từ trên thân gà xuống, bớt chút thời gian liếc hắn một cái: "Đúng vậy, ngươi đối với ta rất có giá trị, ngươi xem cả một bàn đồ ăn lớn thế này, ngoại trừ đĩa gà quay này, còn lại đều là của ngươi."
Trác Dật Khanh với đũa giúp cậu cắt đứt phần gân nối liền chân gà với thân gà: "Lần sau đừng làm thế, ta cũng không thích ăn mấy cái này."
Ôn Ngải được như nguyện gặm chân gà, đôi mắt cong lên: "Vậy ngươi thích ăn cái gì?"
Trác Dật Khanh suy nghĩ trong chốc lát: "Củ ấu, đặc sản quê nhà ta, đáng tiếc hiện giờ chưa tới mùa."
Ôn Ngải ăn đến cả miệng bóng nhẫy: "Ngươi không cần nói thêm câu phía sau, nói như thể ta sẽ cho ngươi ăn í."
Trác Dật Khanh nhìn Ôn Ngải gặm chân gà, cười lắc đầu: "Tiểu thổ phỉ không lương tâm."
Hôm sau, Ôn Ngải ở kho dược liệu sắp đồ, kết quả lúc ở quầy chứa Hoàng Tinh tìm được một đống củ ấu, không biết là đệ tử ngoại cốc nào lúc kiểm kê dược liệu không cẩn thận cho vào.
Ôn Ngải nhìn chằm chằm đống củ ấu kia hai giây, xoay người đi tới chỗ phơi đồ trong viện cầm một cái khăn trải giường trở lại, trải lên mặt đất, nhặt củ ấu cho lên khăn trải giường.
Củ ấu có ngoại hình khá giống hoàng tinh, lại đều một màu đen tuyền, ngồi chọn lâu có chút mỏi mắt.
Hệ thống kinh ngạc: "Cậu đối với hắn tốt như thế làm gì?"
Ôn Ngải xoa xoa mắt: "Không phải là tôi đối tốt với hắn, chỉ là tôi có chút áy náy."
Hệ thống mang ghế ra ngồi: "Kể chuyện xưa của cậu đi."
Ôn Ngải: "... Không có chuyện xưa. Chủ yếu là mỗi ngày đều lấy máu của người ta làm tổn thương thân thể cùng tự tôn, lương tâm tôi bất an."
Hệ thống: "Nhưng thoạt nhìn hắn không hề có bộ dáng bị tổn thương tự tôn lắm."
Ôn Ngải: "Cách một tầng da, cậu lại không nhìn thấu nội tâm hắn, nhỡ đâu là cố gắng gượng cười thì sao? Lúc trước hắn rất quan tâm tôi, hôm qua hắn vừa nói muốn ăn củ ấu, hôm nay tôi liền thấy, đây là do số phận an bày."
Hệ thống có điểm hận sắt không thành thép: "Cậu mềm lòng như thế, nhiệm vụ sớm muộn gì cũng toi!"
Sau khi chọn xong củ ấu, Ôn Ngải túm bốn góc khăn trải giường buộc lại, thắt nút, miễn cưỡng buộc thành một cái tay nải lớn, tha đến phòng bếp.
Ôn Ngải thử nấu một nồi, dựa theo phương pháp hệ thống tra trên Baidu, đầu tiên nấu 15 phút, sau lại nấu 10 phút, vừa mở nắp nồi ra, hương vị củ ấu tràn ra khắp phòng bếp, tỏa khắp gian phòng trúc đều là hương vị này.
Lúc Ôn Ngải bưng bát vào phòng, Trác Dật Khanh đã ngồi chờ trước bàn: "Hôm qua không phải nói dù thế nào cũng không mua cho ta sao, hôm nay như thế nào lại đột nhiên nấu vậy?"
"Không cẩn thận tìm thấy ở kho dược liệu, không biết đã cất bao lâu, vừa lúc dùng ngươi thử độc." Ôn Ngải đẩy bát về phía Trác Dật Khanh, "Ăn."
Trác Dật Khanh cúi đầu nhìn thịt củ ấu toàn bộ đều hóa thành vụn, buồn cười hỏi: "Tại sao lại lột thành như thế này?"
Ôn Ngải chắp tay sau lưng đứng cạnh hắn: "Rốt cuộc ngươi dùng để ăn hay dùng để ngắm vậy? Tiện thể, ta thấy ta lột khá tốt."
Trác Dật Khanh vớt một củ nếm thử: "Thật ra hương vị không tệ, nhưng là biến thành thế này... Tay nhỏ của ngươi lớn lên đẹp như vậy, tại sao lúc làm việc lại vụng về như thế hả?"
Ôn Ngải một tát đập vào cái tay hắn đang duỗi vào trong bát: "Vậy thì đừng ăn!"
Tuy nội lực của Trác Dật Khanh bị phong bế, song nhãn lực vẫn rất sắc bén, tay Ôn Ngải mới vừa vươn ra từ phía sau, Trác Dật Khanh liền thấy rõ mấy ngón tay sưng đỏ kia, mày hắn nhăn lại, bắt lấy tay Ôn Ngải nhìn cẩn thận, thanh âm trầm thấp hỏi: "Do lột củ ấu sao?"
Ôn Ngải giận dỗi không chịu để ý tới hắn.
Trác Dật Khanh đau lòng, nhẹ nhàng chạm chạm đầu ngón tay sưng đỏ của cậu: "Đau không?"
Biểu tình thương tiếc của Trác Dật Khanh vừa xuất hiện, ủy