Ác Bá Khó Làm

Chương 20: THIÊN CÀN NHẬP ĐỊA KHÔN (1)






Ôn Ngải tỉnh lại trong một chiếc xe ngựa, cúi đầu, dưới chân đang dẫm lên lông chồn tuyết mềm mại, nghiêng người, trên bàn chính là chén bạch ngọc sáng long lanh, nhìn quanh bốn phía, mỗi chỗ đều lộ ra bài trí tinh xảo, vừa nhìn liền biết thân thể này là một thổ hào biết hưởng thụ.


Ôn Ngải nghiêng người dựa lên ghế đệm, nâng chung trà nhấp một ngụm: "Hệ thống, đừng đùa, khởi công khởi công."


Hệ thống kinh ngạc: "Nhiệt tình như vậy? Tôi còn tưởng cậu phải sa sút tinh thần một trận, dù sao vừa mới chết già ---" giọng nói ngừng lại, hệ thống ý thức được mình đang nói đến chuyện mà đối phương không thích.


Ôn Ngải thoải mái cười cười: "Cậu không cần kiêng kị như vậy, tôi cùng hắn cả đời hạnh phúc, đến cuối cùng lại thọ tẩm chính chung (sống thọ và chết tại nhà), tôi cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, một chút tiếc nuối cũng không có."


"Phóng khoáng!" Hệ thống giơ ngón tay cái với Ôn Ngải, "Hệ lương thần (hệ thống lương thiện) tôi phục cậu! Cậu từ từ, tôi đi nhìn thuyết minh nhiệm vụ."


Ôn Ngải nhỏ giọng ngâm nga, kéo điểm tâm trên bàn tới trước mặt mình thảnh thơi ăn, ăn xong hai khối, cậu lấy khăn tay từ hộp gấm bên cạnh lau vụn bánh trên miệng cùng dầu mỡ trên tay, hỏi: "Hệ thống, còn chưa xem xong sau? Nhiệm vụ lần này rốt cuộc là tình huống như thế nào?"


"Có chút phức tạp..." Hệ thống sắp xếp lại ngôn ngữ một chút: "Ai, cậu còn nhớ rõ truyện người lớn loại ABO cậu xem lúc trước không?"


Mặt Ôn Ngải đỏ lên: "Chỉ là tôi không cẩn thận click mở thôi..."


Hệ thống: "Cậu nói vậy tôi cũng không có biện pháp, tóm lại cậu có nhớ giả thiết trong đó không?"


"Nhớ." Ôn Ngải gật gật đầu, đột nhiên sinh ra một suy đoán, cậu cúi đầu nhìn nhìn áo gấm trên người mình, lại sờ sờ một đầu tóc dài bóng mượt của mình, nghi hoặc nói, "Nhưng nơi này hình như là thế giới cổ đại, xuất hiện mấy từ đơn tiếng Anh sẽ không làm trái sao?"


"Sửa cái tên, đổi thang nhưng không đổi thuốc là được." Hệ thống nói, "Ở chỗ này, Thiên Càn = Alpha, Trạch Đoái = Beta, Địa Khôn = Omega, lập khế ước = dấu hiệu."


Ôn Ngải nghe được trợn mắt há mồm: "Này cũng được?"


"Tồn tại chính là hợp lý! Được rồi, tôi nói một chút cho cậu về mục tiêu nhục ngược lần này." Hệ thống chậm rãi kể, "Nam chính Trác Dật Khanh, tam thiếu gia Quyển Vân sơn trang, Thiên Càn phong lưu phóng khoáng, võ công cao cường, tiếng tăm cực tốt, nhân xưng thiên hạ đệ nhất công tử."


"Trác Dật Khanh là con vợ cả, hai vị ca ca con thị thiếp không cam lòng khuất phục dưới hắn, mướn sát thủ ám toán hắn, Trác Dật Khanh bằng năng lực bản thân giết ra vòng vây, nhưng bởi thương thế thảm trọng ngã xuống ven đường, kết quả được người nhặt về nhốt lại làm dược nhân, nhận hết tra tấn, võ công hoàn toàn biến mất. Sau đó hắn cơ duyên xảo hợp được nữ chính là bộ đội đặc chủng xuyên qua cứu giúp, hai người cùng nhau lang bạt giang hồ, đánh quái thăng cấp, cuối cùng bước lên đỉnh cao võ lâm."


"Trong thời gian dài ở cùng nhau, Trác Dật Khanh dần dần bị mị lực của nữ chính hấp dẫn, nàng kiên cường dũng cảm, quả quyết thẳng thắn, hoàn toàn khác với những Địa Khôn nhu nhược cần sự che chở của Thiên Càn. Sau khi hai người thổ lộ tâm ý, liền một đời một kiếp một đôi HE."


Nghe xong hệ thống giới thiệu nhiệm vụ, trong lòng Ôn Ngải đã có chuẩn bị: "Cho nên tôi chính là người xấu bắt nam chính về cầm tù, tra tấn đến nỗi mất hết võ công?"


Hệ thống: "Đúng vậy, hiện tại cậu là tân cốc chủ của Ẩn Tiên cốc, Doãn Thiên Sương. Ẩn Tiên cốc lấy y thuật nổi danh giang hồ, các đại môn phái đều muốn mượn sức giao hảo với thế lực lớn này, nhưng cốc chủ đời trước quá cao lãnh, bọn họ không nịnh bợ được, cậu sau khi nhậm chức vẫn luôn ru rú trong cốc không ra mặt, đến bây giờ bọn họ cũng không biết cậu trông như thế nào."


"Bản thân tôi cũng không biết." Ôn Ngải tò mò sờ mặt mình, rất trơn rất nộn, có lẽ tuổi không lớn.


Ôn Ngải chổng mông tìm kiếm trong xe ngựa một hồi, cuối cùng nhặt được một cái gương đồng ở túi kẻ ca rô dưới đệm, cậu cầm lấy nhắm tới mặt mình, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.


Thiếu niên trong gương khoảng 17, 18 tuổi, ngũ quan tinh xảo, khí chất thuần tịnh. Con ngươi đen nhánh, khóe mắt hơi rũ, mũi cao, miệng nhỏ phấn nộn, biểu tình luôn lộ ra vẻ thiên chân vô tà.


"Đây không phải là bộ dáng của tôi ở thế giới trước sao?" Ôn Ngải không thể tin nổi véo mặt của mình, xác định không phải mặt giả do dịch dung, "Cầu giải thích, hệ thống?"


Hệ thống: "Cậu vốn dĩ như vậy. Lúc cậu tiến vào thân thể này, số liệu bên ngoài liền tự động thay đổi thành cậu, ký ức của những người khác sẽ bị bóp méo, bọn họ sẽ không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.


Ôn Ngải nhìn mình trong gương đồng: "Tại sao bàn tay vàng của các cậu luôn ứng trên mấy chuyện râu ria thế này..."


Hệ thống cười gượng hai tiếng: "Đúng rồi, tôi quên nhắc cậu, cậu là Địa Khôn, vẫn luôn dựa vào dược vật ngụy trang thành Trạch Đoái."


Ôn Ngải mở to mắt: "Tôi?!"


Hệ thống: "Nhớ uống thuốc đúng hạn nha thân ái!"


Ôn Ngải: "!!!"


Hai gã hộ vệ điều khiển xe ngựa vững vàng tiến bước, đây là lần đầu Ôn Ngải xuất môn từ khi kế nhiệm tới nay, mục đích là để tham gia Đại hội Thưởng Nhận do Tam Xích các tổ chức.


Tài đúc binh khí của Tam Xích các phi thường lợi hại, ba năm một lần liền phát thiệp mời anh hùng thiên hạ tới luận võ đánh lôi đài, cũng hứa hẹn sẽ chế tạo binh khí cho người thắng cuộc. Đây là cơ hội tốt cho nhóm hiệp sĩ giang hồ dương danh lập vạn (lan truyền danh tiếng trong một lĩnh vực nhất định (như võ thuật) và thiết lập hình ảnh riêng của mình (chẳng hạn như chất lượng, hành vi, tài năng, v.v...)), cũng cung cấp một địa điểm tuyệt hảo cho các môn phái liên lạc tình cảm, bởi vậy Đại hội Thưởng Nhận được phát triển đến bây giờ, trở thành sự kiện quan trọng nhất trong võ lâm.


Trước trưa, xe ngựa rốt cuộc dừng lại ở cổng lớn Tam Xích các.


Ôn Ngải đưa thiệp mời cho hộ vệ, quản sự phụ trách đón khách cung kính mời bọn họ vào, an trí ở một biệt uyển u tĩnh.


Sau khi ăn cơm trưa, Ôn Ngải gọi hai hộ vệ tới trước mặt: "Bất Trị, Bất Cứu, dọc đường các ngươi cũng vất vả rồi, buổi chiều ta đi dạo một mình, không cần đi theo."


Bất Trị: "Vâng."


Bất Cứu: "Cốc chủ vạn sự cẩn thận."


Ôn Ngải kế thừa ký ức của Doãn Thiên Sương, cũng kế thừa y thuật của y, hiện tại tùy tiện thấy cây cỏ gì cũng có thể lập tức gọi tên ra, loại cảm giác này rất mới mẻ. Cậu một bên đi dạo, một bên phân biệt thảo thực, bất tri bất giác liền đi từ biệt uyển tới đại hoa viên.


Hiện tại vừa vặn là tháng tư, mẫu đơn trong hoa viên từng đóa nở đến tươi đẹp, Ôn Ngải không biết ngắm hoa, liền muốn dùng kỹ năng mới nhận biết cỏ dại dưới bụi hoa, cậu cúi đầu một đường nhìn, mạch môn, rau sam, cỏ tai hùm, bồ công anh...


A? Tại sao còn có cả một mảnh góc áo?


Ôn Ngải ngồi xổm xuống, theo góc áo đẩy bụi hoa ra, phát hiện bên trong có một bạch y nam tử đang nằm, nhắm mắt lại không biết là sống hay chết.


Ôn Ngải lén lút hưng phấn, không ngờ nhanh như thế có thể thử y thuật của mình. Cậu dùng sức gẩy gẩy bụi hoa sang hai bên, cúi người chung đến bên người bạch y nam tử, một bên nắm cổ tay bắt mạch cho hắn, một bên định căng mí mắt nam nhân ra nhìn một cái, kết quả tay vừa vươn ra đột nhiên bị bắt lấy, sau đó bị kéo mạnh về phía trước, cả người đều bổ nhào lên người nam nhân.


Một cỗ hương vị Thiên Càn cường thế chui vào trong mũi Ôn Ngải, cậu hoảng loạn ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt đào hoa đong đầy ý cười dịu dàng.


"A, tiểu khả ái từ nơi nào tới đây, vội vã nhào vào ngực ca ca như vậy?"