Ác Bá Khó Làm

Chương 12: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (12)







Tại gia tộc, Hứa Trường Châu tiếp nhận đủ loại huấn luyện cường hóa, lực lượng, tốc độ, cách đấu (đánh nhau kịch liệt), thương pháp (kỹ thuật bắn súng), thậm chí là ý chí cũng bị yêu cầu phải đạt đến một tiêu chuẩn khắc nghiệt.


Hắn từng phải uống lượng lớn cồn cao độ, bị nhốt vào một gian phòng tối, phản ứng dị ứng mãnh liệt khiến trên làn da hắn nổi lên từng tảng mẩn đỏ lớn, cuối cùng ngã xuống mặt đất lạnh như băng chờ đợi cơn sốc qua đi, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc mắt nhìn ống tiêm thuốc kháng dị ứng trên bàn một cái.


Sau khi huấn luyện ý chí qua đi, lực chịu đựng của Hứa Trường Châu đối với cồn đột nhiên tăng lên, tuy rằng các bác sĩ nói ví dụ như vậy phi thường hiếm thấy, nhưng hiện tại hắn đích đích xác xác không hề dị ứng với cồn.


Tuy nhiên tạm thời hắn không định nói cho Ôn Ngải.


Hứa Trường Châu một ly tiếp một ly, uống rất nhanh, lại không khiến người cảm thấy nóng nảy. Người chung quanh ồn ào đều xem náo nhiệt không coi là chuyện lớn, dùng tay vỗ theo tiết tấu, trong miệng hô to: "Uống! Uống! Uống!"


Ôn Ngải ngơ ngác nhìn hầu kết lăn lộn trên dưới của Hứa Trường Châu, thẳng đến khi bồi bàn bưng đến ly thứ mười, cậu mới nhớ ra phải ngăn cản.


"Đừng uống đừng uống! Này! Cậu có nghe thấy không!"


Thanh âm Ôn Ngải bị khẩu hiệu vang dội của những người chung quanh át đi dễ như trở bàn tay, cậu nhón chân tiến đến bên tai Hứa Trường Châu, cố hết sức lớn tiếng nói một lần nữa, Hứa Trường Châu lại ngoảnh mặt làm ngơ bưng ly rượu tiếp theo lên.


Ôn Ngải nóng nảy, hai mươi ly rượu mạnh đã đủ khiến người thường phải vào bệnh viện, huống chi là loại người không chạm vào cồn được như Hứa Trường Châu.


Ôn Ngải cắn răng, cũng lấy rượu trên bàn bắt đầu uống, còn vội vàng uống giống như chuẩn bị đi đầu thai tới nơi, rượu tràn ra khóe miệng theo hàm dưới của cậu chảy xuống cổ, khiến cổ áo ướt một mảng lớn.


Cậu gia nhập khiến đám người vây quanh bàn hoàn toàn sôi trào, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai.


Tốc độ uống của Hứa Trường Châu bắt đầu nhanh hơn, mắt Ôn Ngải trợn to, cũng đẩy nhanh tốc độ đoạt rượu với hắn, ly bên tay trái còn chưa uống xong, tay phải đã nắm chặt một ly khác.


Đáng tiếc Ôn Ngải không phải thần cồn, một ly xuống bụng, đầu óc bắt đầu mơ hồ; hai ly xuống bụng, tay chân có chút nhũn ra, tốc độ cũng chậm lại; ly thứ ba đã là cực hạn của cậu không sai biệt lắm; đến lúc uống ly thứ tư, cậu hoàn toàn uống theo bản năng.


Đến khi toàn bộ hai mươi chén rượu trên bàn trống không, Ôn Ngải đã sớm say đến không chịu được, ôm chén rượu không cười ngây ngô, một bên vui vẻ một bên nấc cụt.


Hứa Trường Châu giống như không có việc gì lấy đi cái ly trong tay cậu, ngón tay chọc chọc cái mũi nhỏ: "Say?"


Ôn Ngải ánh mắt mông lung nhìn hắn, đột nhiên nâng tay hắn lên, xắn ống tay áo lên nhìn, mặt cơ hồ sắp dán lên cánh tay người ta.


Hứa Trường Châu nâng cằm cậu lên: "Nhìn cái gì đó?"


Ôn Ngải ngây ngốc đến thất thần, mở miệng, dùng ngón tay chỉ vào mặt hắn: "Mẩn đỏ nhỏ đâu, tại sao không có mẩn đỏ nhỏ?"


Hứa Trường Châu bắt được tay cậu, ngữ khí ôn nhu: "Không có mẩn đỏ nhỏ, anh sẽ không sinh bệnh."


Vẻ mặt Ôn Ngải ngây ngốc: "Cậu gạt người... Sẽ dị ứng..."


Hứa Trường Châu cong cong khóe môi, đem tay cậu dán lên mặt mình: "Em sờ xem có mẩn đỏ nhỏ không?"


Ôn Ngải sờ soạng một phen, đầu gật lên gật xuống, ngay sau đó lại lắc trái lắc phải: "Không thể chỉ sờ được, còn phải đi khám nữa, chúng ta đi tìm bác sĩ khám."


Cậu kéo tay Hứa Trường Châu muốn đi, kết quả lúc xoay người chân trái vướng chân phải, thân thể lung lay, cái trán chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mép bàn, may mắn Hứa Trường Châu đúng lúc ôm lấy cậu từ phía sau


Ôn Ngải ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp đem trọng lượng toàn thân ỷ vào lồng ngực người ta, nhắm mắt lại một giây đi vào giấc ngủ.


Sủng nịch trong mắt Hứa Trường Châu tràn ra, ôm Ôn Ngải rời đi, lúc đi qua bên người Tưởng Thành, bước chân tạm dừng một chút: "Cậu làm rất tốt."


Tưởng Thành nhìn bóng dáng bọn họ, đáy mắt dâng lên không cam lòng, rồi rất nhanh liền bị một loại hưng phấn khiến người sởn tóc gáy đè xuống.


Hứa Trường Châu đưa Ôn Ngải đi khách sạn, đóng cửa phòng lại, xắn tay áo lên tắm rửa cho cậu sạch sẽ từ đầu tới chân mới thả lên giường.


Hứa Trường Châu ngồi bên mép giường chăm chú nhìn thụy nhan của Ôn Ngải, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, ngay cả lông mi cũng không run. Ôn Ngải khi ngủ vẫn luôn như thế này, chỉ cần không ai động vào thì cậu có thể bảo trì một tư thế cả đêm.


Hứa Trường Châu nhớ lại lúc đi lữ hành ở cao tam, hắn luôn nhân cơ hội Ôn Ngải ngủ say ôm người vào lòng, ngày hôm sau còn lừa Ôn Ngải là chính cậu chui vào. Ôn Ngải đặc biệt đơn thuần, sau dăm ba câu như vậy, cậu liền buông xuống hoài nghi cùng phòng bị với hắn.


Hứa Trường Châu cười một tiếng, mu bàn tay mơn trớn gương mặt trơn mềm của Ôn Ngải, lẩm bẩm: "Cún ngốc, sao em lại dễ lừa như vậy hả? Nhỡ gặp phải người không có ý tốt, chẳng phải ---"


Hứa Trường Châu không tiếp tục, hắn nhớ ra bản thân mình cũng là người xấu có mưu đồ, còn là mưu đồ 6 năm.


Từ lúc lên cao nhất hắn đã nhớ thương Ôn Ngải, không chỉ nhớ thương nội tâm mềm mại của cậu, cũng nhớ thương ngụy trang nhìn như giương nanh múa vuốt ấy. Vì thế hắn yên lặng bồi bên cạnh cậu, tiếp nhận tính tình của cậu, bao dung sự tùy hứng của cậu, thận chí là thỏa mãn các loại yêu cầu không thể nói lý của cậu vô hạn cuối.


Về sau, hắn rốt cuộc không nhịn được, hắn ôm tình cảm của mình đến trước mặt Ôn Ngải, hy vọng có thể được đền đáp, đổi lấy là sự kiên quyết xa cách của đối phương. Không sao cả, hắn không sợ bị từ chối, nhưng câu hỏi "Cậu xứng sao" của Ôn Ngải khiến hắn tỉnh táo lại.


Chênh lệnh giữa bọn họ quá lớn, gia thế, tài phú, quyền lực, nhân mạch, mỗi cái đều là ngăn cách giữa bọn họ. Chỉ khi hắn bước lên vị trí còn cao hơn so với Triệu gia, hắn mới có thể không kiêng nể gì mà theo đuổi Ôn Ngải.


Cũng chính là hiện tại.


Hứa Trường Châu cúi người hôn lên hai má Ôn Ngải, đứng dậy rời đi.


Đau đầu do say rượu khiến Ôn Ngải cảm nhận được cảm giác "đầu óc vỡ ra" là gì, cậu nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, xoa xoa huyệt thái dương trướng đau, chậm rãi nhớ lại chuyện tối qua. Cậu chỉ nhớ mình uống vài ly rượu, sau đó... Sau đó...


Đứt phim.


Ôn Ngải có chút đổ mồ hôi lạnh: "Hệ thống, sau khi tôi uống say không làm chuyện gì bất kính với Hứa Trường Châu đi?"


Thanh âm hệ thống có điểm yếu ớt: "Không có... đi?"


Trong lòng Ôn Ngải lộp bộp một chút: "Sao lại thế này, tối qua đã xảy ra cái gì? Cậu nói cậu nói cậu nói đi!"


Hệ thống: "Tôi nói tôi nói tôi nói không nên lời!"


Khóe miệng Ôn Ngải nhếch lên: "Cậu lại tự tiện rời công tác, suốt đêm rắn săn mồi rồi hả?"


Hệ thống cam chịu.


Ôn Ngải thở dài một hơi: "Hai người chúng ta sớm muộn cũng xong đời."


Trên đầu giường có một ly nước cà chua chuyên môn giải say rượu, phía dưới đè một tấm danh thiếp. Ôn Ngải bưng ly nước cà chua lên uống một ngụm, thuận tiện ngắm ngắm chữ trên danh thiếp.


Hứa Trường Châu


Tổng giám đốc ngân hàng Stewart


Điện thoại: xxxxxxxxxxx


Ôn Ngải thiếu chút nữa phun nước cà chua lên danh thiếp, tổn thọ, cư nhiên là Hứa Trường Châu đưa cậu tới khách sạn, cậu không có chơi trò mượn rượu phát điên cho người ta một quyền đi? Chung quy cảm thấy tối qua mình vừa lượn một vòng bên bờ sinh tử...


Ôn Ngải rời giường rửa mặt đơn giản một chút, thay quần áo xong nhanh chóng chạy lấy người.


Lúc chờ thang máy, cậu lại nhìn danh thiếp trong tay, không hiểu Hứa Trường Châu đây là có ý tứ gì, chẳng lẽ lớn rồi nên phần hận thù với mình cũng tiêu tan sao?


Ôn Ngải nghĩ nghĩ liền cảm thấy rất có khả năng, bạn xem bộ dáng công thành danh toại, thành thục trầm ổn của Hứa Trường Châu ngày hôm qua xem, một chút cũng không giống người không bỏ chuyện cũ xuống được. Nếu thật là như vậy, về sau cậu làm nhiệm vụ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.


Ôn Ngải: "Hệ thống, có phải nữ chính sắp tới Mỹ làm học sinh trao đổi rồi đúng không?"


Hệ thống: "Phải, cơ hội cuối cùng của cậu, cố mà nắm lấy!"


Ôn Ngải học kinh tế tài chính ở học viện ngân hàng, giáo sư dạy là một người cực kỳ chú trọng thành tín, nhân mạch rộng, tài nguyên trong tay cũng nhiều, thường xuyên vì học sinh cung cấp cơ hội thực tập không tồi.


Tiết hôm nay, giáo sư phi thường kiêu ngạo tuyên bố với toàn ban, ông có hai danh nghạch đi thực tập ở ngân hàng Stewart, cố ý bảo học sinh có thể gửi sơ yếu lý lịch đến mail của ông.


Trong phòng học xôn xao một trận, bọn học sinh trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, tâm bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Ngân hàng Stewart trong chuỗi ngân hàng trên thế giới là sự tồn tại có thể so với thần thoại, nó thành lập chưa lâu, lại cao cao tại thượng nhìn xuống đồng nghiệp phía dưới, có thể đến nơi này thực tập một lần, về sau sơ yếu lý lịch sẽ vô cùng đẹp.


Ôn Ngải nghe thấy cái tên này chỉ cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp, ai thích đi thì đi, cậu cứ trốn ở xa là được.


Tiết học thứ hai, giáo sư công bố thân phận của hai người may mắn này, lúc Ôn Ngải nghe thấy tên mình, cằm liền rớt xuống mặt đất.


Cậu xin đi khi nào? Sao cậu lại không biết!


Ôn Ngải một mặt cố nén nghi vấn trong lòng, một mặt cười cảm ơn những bạn học chung quanh đang chúc mừng cậu, thật vất vả mới tan học, Ôn Ngải nhanh chóng bước lên bục giảng, ngăn cản giáo sư đang cầm cặp chuẩn bị đi, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía ông thuyết minh tình huống.


Ôn Ngải cảm thấy dù sao có rất nhiều người muốn cái danh ngạch này, chọn một người tới không phải chuyện gì khó, nhưng giáo sư lại phi thường nghiêm túc từ chối cậu, còn nói một tràng rất dài, đại ý chính là, thầy mặc kệ em bị trộm mail hay mộng du gõ bàn phím gửi sai, đấy đều là do em sơ ý trong khâu quản lý, em không thể lấy đây là cái cớ xin thầy hủy bỏ, đây là vấn đề tín nhiệm giữa chúng ta.


Tổng kết một câu chính là, em muốn đi thì đi, không muốn đi thì vẫn phải đi!