About Rose About You

Chương 16: Chương 16





SARS biến mất trong lặng lẽ, khi SARS mờ dần trong tầm mắt của mọi người, tết âm lịch năm 2004 đã bắt đầu vui vẻ trở lại.

Cuối cùng gia đình tôi về Hồ Nam đón tết đoàn tụ một lần.
Trên bàn cơm, bà ngoại vẫn hỏi tôi: “Tiểu Bạch, yêu đương với bạn gái sao rồi? Khi nào dẫn về cho bà xem?”
Tôi đã không nhớ rõ mình nhắc đến bạn gái với bà khi nào, tôi nhìn mẹ, mẹ nháy mắt với tôi, tôi cười hì hì nói với bà: “Con vừa tốt nghiệp, người ta vẫn chưa sẵn sàng.”
“Tìm được việc chưa?” Cậu tôi hỏi.
“Tìm được rồi tìm được rồi ạ.” Tôi nói qua loa.

Bố mẹ tôi không hề biết chuyện của tôi và Hà Hữu Dân, tôi cũng lừa họ là đã tìm được việc làm và sống trong một căn hộ đơn[1].

Ăn cơm tối xong, người lớn dẫn trẻ con ra ngoài đốt pháo hoa, tôi viện cớ đi vệ sinh để gọi điện cho Hà Hữu Dân.
[1]
Điện thoại kết nối, anh ấy lại nói trước: “Sao thế, chơi vui không?”
“Tàm tạm, chủ yếu là gặp bà ngoại em nên rất vui!” Nói xong tôi mới nhận ra không ổn, lại bổ sung, “Em không cố ý nói.”
“Không sao, bà ngoại anh qua đời đã lâu, anh vẫn chưa đến mức cáu kỉnh với em.” Hà Hữu Dân cười một tiếng sang sảng, “Em vui là được, lúc nào về thì gọi điện cho anh, anh đến ga tàu đón em.”
“Nhớ em à?”
“Có thể không nhớ chắc? Anh ăn chay mấy ngày rồi.”
Nghe xong tôi không khỏi mở cờ trong bụng.

Tôi vốn định hỏi Hà Hữu Dân ăn tết thế nào, lại nghe mẹ tôi bỗng gõ cửa nhà vệ sinh, tôi vội vàng cúp máy, thậm chí chưa kịp nói câu chúc tết đã mở cửa cho mẹ: “Chuyện gì ạ, con đang đi vệ sinh!”
“Ra ngoài ngắm pháo hoa! Nhanh lên!”
“Con không xem đâu…” Tôi bị mẹ kéo xuống tầng ngắm pháo hoa.

Pháo hoa màu tím, màu vàng, màu đỏ bung ra hình dáng giống nhau trên bầu trời đêm, khi chúng nở rộ, cả ngôi làng nhỏ sẽ sáng lên theo.


Nói thật rất rung động, nếu Hà Hữu Dân ở cạnh tôi thì tốt biết mấy.
“Con không qua lại với cô gái năm ngoái nữa à?” Mẹ đứng bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi.
Tôi gật đầu, tự giễu nói: “Người ta đã lấy chồng rồi.”
Lúc này mẹ mới yên tâm, lại nói: “Sau khi về mẹ giới thiệu cho một cô gái, hai đứa làm quen đi.”
“Không đến mức vội vàng vậy chứ!”
“Không vội, các con cứ thử trò chuyện.”
Cô gái mà mẹ giới thiệu cho tôi tên là A Nguyệt, học mỹ thuật giống tôi, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật Trung ương, trình độ cao, cũng có một công việc tốt, chuyên môn làm triển lãm mỹ thuật, thu nhập khả quan.

So sánh với cô ấy, tôi quả thực chẳng là gì, nhưng mỗi lời nói hành động của cô ấy đều lộ ra khí chất xinh đẹp, điểm này đã thu hút tôi.

Tôi cũng không kháng cự việc gặp A Nguyệt, tạm thời xem như hoàn thành nhiệm vụ của mẹ tôi.
“Bác gái nói cậu cũng học vẽ?” Khác với Tiểu Yến, cô ấy nói chuyện không xấu hổ, tự nhiên và phóng khoáng.
Tôi gật đầu, không muốn nói nhiều đến chuyên ngành.

Cô ấy lại có hứng thú: “Vậy bây giờ cậu làm việc ở đâu?”
“Phòng vẽ tranh.”
“Của công ty nào? Sau này nói không chừng có thể hợp tác nhiều.”
“…”
A Nguyệt quan sát tôi vài lần, hiểu ý cười một tiếng: “Không sao, vừa tốt nghiệp thực sự khó tìm việc, tôi cũng mới đến Quảng Châu tìm.”
“Ừ, cô rất xuất sắc.” Nghe ra được cô ấy là người Bắc Kinh hoặc Thiên Tân.
A Nguyệt cười: “Hay là tôi giới thiệu cho cậu một phòng làm việc nhé, có làm được hay không thì phải xem cậu.”
Tôi vốn muốn từ chối, đàn ông có được công việc từ phụ nữ phải vô dụng đến mức nào.


Nhưng nghĩ lại, lâu rồi tôi chưa tìm được công việc thích hợp, ở trong nhà Hà Hữu Dân suốt giống như được anh ấy bao nuôi vậy.

Cho dù thế nào tôi cũng muốn đi làm, bởi vậy tôi đã đồng ý.
Vài ngày sau, A Nguyệt dẫn tôi đến một phòng làm việc.

Phòng làm việc này do người bạn Bắc Kinh của cô ấy mở, cũng đang trong giai đoạn đầu lập nghiệp, thêm tôi là có tám người.

Nhận thầu một vài dự án thiết kế, thỉnh thoảng tuyên truyền qua triển lãm tranh của A Nguyệt, mặc dù tiền lương không cao, vì ít người mà số lượng công việc rất nhiều, mỗi ngày tôi về Quế Viên thì đã quá giờ cơm.
Thế nhưng những gì tôi làm đều liên quan đến chuyên ngành mỹ thuật, đồng nghiệp phần lớn là bạn đồng lứa, cũng dễ giao tiếp, dần dần tôi cũng yêu công việc này.
Qua ba tháng thử việc, ông chủ nói với tôi có thể cho tôi làm tiếp.

Xuất phát từ lòng cảm ơn, tôi mời A Nguyệt ăn một bữa cơm, buổi tối lại tổ chức một bữa tiệc nhỏ của người mới nhậm chức với những người trong phòng làm việc.

Những người Bắc Kinh này rất nhiều trò, hát karaoke, uống rượu, chơi xúc xắc, tôi là nhân vật chính muốn từ chối cũng không được, chúng tôi chơi đùa đến khuya.
Ngày hôm đó tôi bị họ chuốc rất nhiều rượu, trên đường ngồi taxi về Quế Viên đã nôn luôn trong xe, nửa đường bị đuổi xuống xe.
“Làm sao đây, giờ đi đâu?” Tôi mơ màng bám vào A Nguyệt, “Gọi một xe…” Chưa kịp nói xong, tôi đã nôn trên đường cái.
“Thôi bỏ đi, tửu lượng của cậu kém quá!” A Nguyệt nói.
“Chết tiệt, tại người phương bắc các cô giỏi uống chứ!” Tôi hơi hét lên, A Nguyệt nghe xong cười sằng sặc.

Cuối cùng cô ấy đưa tôi đến một khách sạn nhỏ bên đường thuê một phòng, lại mua mấy chai nước, chăm sóc tôi đến khi tôi ngủ.
Ngày hôm sau vừa khéo là cuối tuần, phòng làm việc vốn không nghỉ vào cuối tuần, nhưng tối qua mọi người chơi muộn quá nên dứt khoát nghỉ cuối tuần.
Tôi bị chủ khách sạn gõ cửa đánh thức, A Nguyệt đã đi từ sớm, tôi thanh toán tiền phòng quá thời gian, kéo cơ thể mệt rã rời đến bên đường bắt xe.


Nhớ ra gì đó, tôi lấy điện thoại ra nhìn, sốc luôn, có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Trước khi đi tiệc tùng tôi đã nói với Hà Hữu Dân một tiếng, nhưng tôi không ngờ mình sẽ uống bất tỉnh nhân sự.
Tôi lập tức bắt xe về Quế Viên, Hà Hữu Dân ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV, nhìn thấy tôi sự tức giận hiện rõ trên mặt.

Nhưng anh ấy không trách móc tôi, chỉ lấy khăn mặt và quần áo trong phòng ngủ ra: “Đi tắm đi.”
Tắm xong, anh ấy làm vài món, tôi và Hà Hữu Dân cùng ăn.
Đang ăn dở, anh ấy đột nhiên hỏi: “Vẫn thích công việc chứ?”
“Thích.” Tôi cẩn thận trả lời.
“Quế Viên cách phòng làm việc liệu có xa quá không, hay là anh thuê một căn phòng ở nội thành cho em.” Hà Hữu Dân nói với tôi bằng giọng thương lượng luôn khiến tôi cảm thấy không được thương lượng.

Thật ra ngẫm lại cũng đúng, trong ba tháng thử việc tôi gần như không ăn bữa cơm nào ở Quên Viên, tối nào cũng về nhà lúc tám chín giờ, tắm xong ngủ luôn, tôi mệt thành ra cũng rất ít thân mật với Hà Hữu Dân.
Còn thời gian cuối tuần vốn thuộc về hai người cũng bị phòng làm việc cướp mất.
“Nhưng em muốn ở cùng anh.”
Hà Hữu Dân dừng đũa: “Có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
Anh ấy luôn làm việc quyết đoán, ngay cuối tuần này đã tìm được phòng cho tôi, trong khu dân cư Hoa Hồng bên cạnh phòng làm việc.

Anh ấy dẫn tôi đến làm quen môi trường khu dân cư, hỏi tôi có hài lòng không, tôi không nói gì.
Chúng tôi ăn một bữa tối ở Hoa Hồng, ban đêm làm một lần, nhưng chúng tôi đều mất tập trung.
Lúc anh ấy rời đi hôm thứ hai là khoảng năm, sáu giờ, công ty của anh ấy ở Quế Viên, sợ tắc đường nên phải đi sớm.
Nhưng tôi cứ cảm thấy trong lòng rất hoảng sợ, dậy theo anh ấy đánh răng rửa mặt, Hà Hữu Dân thấy tôi dậy sớm như vậy thì nói: “Em có thể ngủ thêm một lúc, từ đây đến phòng làm việc của em chỉ mất năm phút đi bộ.”
Hà Hữu Dân kéo một tấm cửa chớp trong phòng tắm ra: “Ở ngay đằng kia, bảo vệ tòa nhà còn chưa tới.”
Ngày đó sau khi Hà Hữu Dân đi, tôi cũng vùi đầu vào trong công việc ở phòng làm việc.

Ban ngày họp và làm việc với mọi người, buổi tối trở về Hoa Hồng vẫn rất sớm, thỉnh thoảng gọi điện cho Hà Hữu Dân trò chuyện về tình hình gần đây.

Nhưng số cuộc gọi ngày càng ít, dù tôi muốn gặp anh ấy, nhưng ngày làm việc anh ấy không đi được, cuối tuần tôi lại bận.
Nhất là tháng 6, đơn vị triển lãm của A Nguyệt sẽ tổ chức một buổi triển lãm thiết kế tại phòng trưng bày nghệ thuật ở trung tâm thành phố.


Đây là buổi triển lãm lớn nhất mà phòng làm việc của chúng tôi đảm nhận, vị trí triển lãm rất đẹp, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy thiết kế của chúng tôi.
“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có thể nhận được đơn hàng của vài doanh nghiệp nổi tiếng, nói không chừng còn có thể kéo được nhà đầu tư thiên thần[2]!”
[2]
Chúng tôi rất năng nổ, bận rộn thiết kế cả ngày lẫn đêm, thỉnh thoảng A Nguyệt đến Hoa Hồng nghiên cứu thảo luận với tôi, cô ấy luôn có thể cho tôi vài ý tưởng mới lạ.
“Vả lại ở đây không dễ thuê phòng nhỉ, chắc là đắt lắm, tiền lương cậu nhận được không thuê nổi để cậu sống ở đây.” Có một ngày A Nguyệt đến đây, đột nhiên hỏi, “Nhà cậu giàu lắm hả?”
“Nhà tôi bình thường, bố mẹ sản xuất quần áo, cô cũng biết đó, làm quần áo ở đây xem như có lãi.”
“Vậy cậu đến công ty của bố mẹ cậu tốt hơn mà.”
“Tôi không muốn đến, từ nhỏ bố mẹ đã không hay quan tâm tôi.” Tôi cười, dừng bản thảo thiết kế trên tay, nhìn cô ấy.
A Nguyệt là cô gái đẹp có khí chất, khác với Tiểu Yến.

Nhắc đến Tiểu Yến, hình như đã lâu tôi không có tin tức của cô ấy, ngoài ra Kỳ Cương cũng thế, sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nữa, cũng không biết cậu ta có thi đậu nghiên cứu không.
A Nguyệt lại nói vài lời: “Cậu rất có tiềm năng, sau này có thể tự ra ngoài  làm, người nhà đầu tư cho cậu là được.”
“Phức tạp quá, tôi chỉ muốn vẽ tranh, không muốn lo quá nhiều chuyện.”
A Nguyệt cười một tiếng: “Tôi lo được mà, nếu cậu có dự định này, tôi nhất định ủng hộ cậu!”
Tôi đưa cô ấy về nhà sau khi ăn tối, lúc quay về lại thấy Hà Hữu Dân chờ ở cửa.

Tôi đã không gặp anh một thời gian ngắn, anh ấy mặc âu phục đứng dựa vào cửa, có vẻ mới từ công ty tới.
“Ngẩn người gì đấy? Mở cửa ra.” Hà Hữu Dân tiến lên ôm lấy tôi, tôi không chui ra mà hơi làm nũng trong lòng anh: “Anh có chìa khóa còn gì, không định tới nên không mang theo đúng không.”
“Anh tôn trọng em thôi, nghĩ gì đấy.” Nói đoạn anh ấy lấy chìa khóa ra, lắc lắc trước mặt tôi, “Hài lòng chưa?” Tôi kinh ngạc chỉ chốc lát rồi bật cười, đã lâu không gặp lại cảm thấy rất hạnh phúc.

Anh ấy vẫn nghe theo tôi trong nhiều việc như trước đây, cảm xúc lo lắng của tôi bị quét sạch banh.
Vào phòng, dép lê A Nguyệt đã đi vẫn để ngoài tủ, Hà Hữu Dân cũng thấy, nhìn chằm chằm đôi dép mấy giây nhưng không chủ động nhắc đến.
Tôi sợ Hà Hữu Dân hiểu lầm, vừa cởi khuy áo của anh ấy vừa giải thích: “A Nguyệt đến thảo luận bản thảo thiết kế với em, không lâu nữa sẽ đến triển lãm thiết kế, sếp Hà nể mặt chút nhé?”
“Được được được, nhãi con của anh lớn rồi.” Hà Hữu Dân hôn rất dịu dàng, ngày thường anh ấy cũng đối xử với tôi dịu dàng như thế, ngoại trừ lúc lên giường.

Nhưng ngày đó Hà Hữu Dân dịu dàng đến lạ, ngay cả khi ở trên giường cũng giống như đối xử với một món đồ dễ vỡ, khiến tôi lún sâu hơn..