ABO

Chương 27




Công phát hiện ánh mắt thụ, cả người giống như bị nước lạnh dội qua, tỉnh táo lại.

Anh theo bản năng dùng tay che miệng, nhớ lại những lời mình vừa nói, nhíu nhíu mày, có chút bối rối muốn rời đi.

Anh hoảng quá rồi, cho nên không nghĩ đến cầm theo máy tính và tài liệu.

Nhưng thụ không thể cứ như vậy mà để cho công đi, quát lên: "Đứng lại."

Thấy công không có ý đứng lại, cậu duỗi tay nắm lấy tay công.

Công chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình nhảy lên, tin tức tố trong người hỗn loạn, khiến anh hưng phấn, ngay cả thuốc ức chế cũng không ngăn nổi. Tin tức tố của công giống như lũ bão áp lên người thụ.

Tin tức tố kia giống như một công khác, từng tầng từng tầng bao phủ trên người cậu, ở khắp mọi nơi.

Thụ không kịp chuẩn bị hít phải một hơi, chỉ một thoáng đã đỏ cả mặt.

Eo cậu mềm nhũn, nơi kia ướt rồi. Tin tức tố của cậu cũng không khống chế được, một tia một tia từ trong người chui ra, cùng tin tức tố của công quấn lấy nhau.

Giống như một cái đuôi quấn người, dính dấp ngọt ngào. Vừa như bao lấy tin tức tố của công, lại vừa như muốn tan vào trong tin tức tố ấy.

Công chưa từng trải qua tiếp xúc tin tức tố như vậy. Từ lớp học sinh lý anh cũng biết lúc AO kết hợp sẽ dùng tin tức tố để trợ hứng.

Nhưng cụ thể cảm giác như thế nào, anh chưa từng biết.

Công không nghĩ tới hôm nay lại ở trước mặt mọi người tiếp xúc với tin tức tố của thụ.

Đây quả thực là một đòn đáng sợ đối với người có thói quen giữ lễ như công.

Trước khi tinh thần phục hồi lại, công đã cởi áo khoác của mình ra, cưỡng ép bọc thụ rồi ôm vào trong lồng ngực.

Thụ muốn tránh thoát, lại bị công đè gáy, ép vào ngực: "Đừng nhúc nhích."

Công muốn đưa thụ đi, vì tin tức tố bị mất khống chế đối với O rất nguy hiểm, lại còn là ở nơi công cộng.

Thụ bây giờ phải được đưa vào một nơi kín đáo. Trong xe công có thuốc ức chế dành cho A, có lẽ thụ cũng có thể ăn.

Anh ôm thụ, rời khỏi phòng ăn trước con mắt mọi người.

Tới tận lúc vào trong xe rồi, công mới nhớ tới máy tính và tài liệu của mình. Đó là hai thứ vô cùng quan trọng với công ty, nhưng anh lại ném hoàn toàn ra sau đầu.

Công lấy thuốc ra, lại đưa cho thụ bình nước, ra lệnh: "Uống hai viên đi."

Nói xong công muốn rời khỏi, thụ nắm lấy tay anh: "Anh đi đâu?" Theo bản năng sinh lý, cậu không muốn A bên cạnh rời đi, mà trong lòng, cậu cũng không muốn công rời đi.

Công trả lời: "Tôi quay vào lấy máy tính."

Thụ buông tay ra, không cản anh nữa. Lúc công vội vã trở về xe thì lại không thấy thụ đâu, hai viên thuốc vẫn còn nguyên.

Công nhặt thuốc lên, mặt tái nhợt. Lúc này anh hoàn toàn quên mất chính mình cũng phải uống thuốc ức chế.

Chỉ ở trước hành vi không nghe lời của thụ, công mới lo lắng cùng tức giận đến ngập trời, còn có dục vọng khống chế tuyệt đối không biết đã nảy sinh từ khi nào.

Anh quả thực không dám tưởng tưởng thụ ở trong tình trạng như thế sẽ gặp phải chuyện gì.

Công hối hận tại sao mình lại muốn vào lấy máy tính. Anh biết rõ thụ vốn tuỳ hứng, anh cần phải làm cho thụ...

Trước khi suy nghĩ của bản thân trở nên hỏng bét, công đột nhiên giật mình một cái, miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Anh vội vàng uống thuốc xong mới phát hiện bản năng thật đáng sợ. Trong khoảnh khắc ấy, anh thế mà lại thay đổi không còn là chính mình.