Bùi Nhược Mộc gọi cho Hề Hòa khi vừa về đến nhà, cùng cậu nói chuyện một lúc, vốn tâm tình còn đang ngột ngạt nhưng khi thấy gương mặt cười đến híp mắt của Hề Hòa thì bỗng tan thành mây khói. Hắn rót một ly rượu, nhàn nhã ngồi trên sô pha, trong lòng ôm cái gối ôm của Hề Hòa, đặt chiếc laptop trên bàn, bên trong laptop là âm thanh vui vẻ của Hề Hòa, cậu đang giới thiệu từng bức ảnh một, Bùi Nhược Mộc cũng thích tất cả các hình mà cậu gửi, dù không đáp lại cậu nhưng hắn vẫn luôn ngồi đó mà lắng nghe cậu.
Hề Hòa ít khi nói nhiều như thế, (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) hiển nhiên là hôm nay rất hưng phấn, thế nhưng cũng khá mệt, cậu vừa nằm trên giường vừa nói chuyện, càng nói âm thanh càng nhỏ dần, nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn nghe vài âm thanh lẩm bẩm, Bùi Nhược Mộc không còn nghe rõ nữa nhưng vẫn nhìn cậu đến khi cậu hoàn toàn ngủ mất. May mắn là cậu đang để điện thoại nghiêng bên gối.
Gương mặt thiếu niên đặc biệt ngây thơ, hai má thịt núng nính vì nằm nghiêng bị đè nên hơi biến dạng, chiếc miệng nhỏ non mềm hơi hé mở như đóa hoa đào tháng ba nở rộ, da thịt dưới ánh đèn càng thêm long lanh, mơ hồ còn thấy được chiếc xương quai xanh tinh xảo qua lớp cổ áo bị trễ xuống, Bùi Nhược Mộc lẳng lặng nhìn qua màn hình, hô hấp cũng dần gấp gáp....đứa bé này...(đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06)......Mỗi một sợi tóc của cậu đều như đang lướt qua tim hắn, mỗi một tấc da thịt đều là do hắn tỉ mỉ nuôi dưỡng, hắn biết quá rõ cảm giác khi làn tóc đó lướt qua từng kẻ tay là thế nào, hắn biết quá rõ đôi mắt đó có bao nhiêu đáng yêu, làn da đó mềm mại, nhẵn nhụi thế nào, cảm giác tuyệt vời ra sao....
Thế nhưng hắn cũng vô cùng muốn biết khi ngậm đôi môi non mềm đó sẽ có vị gì? Là vị ngọt sao? Nếu ngọt thì sẽ ngọt thế nào? Có vị sữa không? Tin tức tố của cậu giờ vẫn còn nhạt, nhưng chờ khi cậu lớn rồi thì hương vị đó sẽ trở nên mê hoặc thế nào? (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) Nếu hắn cắn xuống chiếc cổ mềm mại của cậu, dùng răng nanh mà tàn nhẫn cắn xuống, cắn thủng qua lớp da thịt, cắn đến tuyến thể rồi truyền vào đó là lượng tin tức tố sền sệt làm cho cậu phải khóc lên.....
Ly thủy tinh rơi xuống tạo một tiếng vang giòn, Bùi Nhược Mộc đột nhiên tỉnh lại, đỡ trán mà cười khổ, gọi điện cho Trần Thần đến đắp chăn cho Hề Hòa rồi hắn mới vào phòng tắm.
Trong phòng tắm phát tiết xong rồi hắn mới chậm rãi tắm rửa. Trong lòng vẫn luôn nghĩ bản thân có phải điên rồi không, nhưng sau trong nội tâm, mỗi một tế bào thần kinh đều đang giãy dụa bắt hắn nhìn thẳng vào sự thật.
"Được, tôi nhận thua" - Hắn như tự lẩm bẩm với bản thân.
"Tôi yêu em ấy"