Editor: Salad days
Lúc ăn cơm trời vẫn còn sáng, trong Cổ trấn đang nhiều người dần, các quầy hàng mở sạp càng lúc càng nhiều, khách du lịch cũng rộn rộn ràng ràng đi lại, tìm chỗ chụp ảnh, thăm thú. Loại phố cổ này sẽ có không ít cửa hàng truyền thống như nấu rượu, thuộc da,....các cửa hàng này đều được trang trí theo hơi hướng cổ xưa, chạm trổ hoa văn rồng bay phượng múa, trước cửa còn có hai câu đối, biển hiệu sẽ bằng gỗ và khắc nổi tên bằng chữ vàng, hai bên còn treo đèn lồng màu đỏ.
Hai người bọn cậu đi dạo trên phố, nhìn thấy một cửa hàng trang sức khá thú vị, trong cửa hàng trang trí các loại hoa văn kỳ lạ nhưng uyển chuyển, còn có cả một hồ cá cảnh to. Hề Hòa tò mò bước vào. Trên biển hiệu còn ghi một dòng chữ - "Một khối năm đồng, khoan mười đồng, khắc chữ 30 đồng"
Hề Hòa thấy hứng thú nên liền đi lựa chọn khắp cửa hàng,Trần Thần thấy vậy cũng phụ cậu tìm kiếm, hỏi xem cậu muốn tìm khối đá hình dáng, màu sắc thế nào. Hai người tìm kiếm một hồi, đến khi trời tối dần, Hề Hòa mới thở nhẹ một hơi - "Chọn hai khối này nha"
Ông chủ nhìn thấy - "Ôi chao, cậu bé khéo chọn thế, tôi còn không biết cửa hàng còn có hai khối đá này"
Đây là 2 viên đá, một đen một trắng, viên màu đen thì đen óng trơn bóng, viên màu trắng lại nhẵn nhụi mịn màng, hiếm nhất là ở hình dạng, hai viên đều có một độ cong nhất định, vừa hay có thể khớp lại với nhau giống như hình Bát Quái, vô cùng là trùng hợp từ hình dạng đến màu sắc.
Hề Hòa híp mắt cười, cậu vẫn chưa quen việc nói chuyện với người xa lạ lắm thế nhưng việc này là không thể tránh khỏi, nên cũng phải cố gắng - "Phiền ông khắc chữ giúp con nhé"
Ông chủ gật đầu - "Khắc gì đây?"
Hề Hòa vẫn chưa nghĩ ra, Trần Thần đã chậm rãi nói - "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Quân hận ta sinh muộn, ta hận quân sinh sớm...."
Hề Hòa nghe mà giận - "Đừng nói nữa, chú ấy mới không già"
Trần Thần lại đáp - "Trên núi có cây, cây có cành, lòng ta yêu chàng, chàng nào có hay...."
Hề Hòa tức giận - "Chú ấy biết mà"
Ông chủ lập tức cười, làm Hề Hòa đỏ mặt, lúc này cậu mới phản ứng kịp, liếc Trần Thần một cái rồi vội vã gõ hai hàng chữ trên điện thoại đưa cho ông chủ xem. Ông chủ cầm hai khối đá vào khắc chữ, sau đó xếp ngay ngắn vào hộp.
Đi dạo đến hơn 8 giờ tối thì dẫn đội Lâm Lĩnh đến đón bọn họ. Từ nãy giờ Lâm Lĩnh cứ cách 2 giờ lại gọi một lần làm Trần Thần muốn nổi điên - "Anh cứ đi theo bên cạnh cậu ấy luôn đi, việc gì cứ gọi đến gọi đi mãi thế"
Dẫn đội Lâm Lĩnh là một beta hơn 20 tuổi, vừa đóng cửa xe cho Hề Hòa, vừa ngồi vào chỗ lái - "Là omega thì phải chăm sóc chu đáo, mà đặc biệt là một omega đáng yêu thế này. Lỡ như đảo mắt một cái lạc mất thì sao, lúc đó biết ăn nói sao đây, đúng không, tiểu mỹ nhân?"
Hề Hòa chưa từng được ai dùng giọng điệu ngả ngớn thế này khen mình, mặc dù không phải là kiểu ác ý gì, nhưng nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ biết đỏ mặt ngồi đó. Dẫn đội Lâm Lĩnh nhìn thấy cậu đỏ mặt trong gương chiếu hậu, liền mỉm cười, lúc này mới khởi động xe di chuyển.