Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 93: Phiên ngoại 1 - Chương 6: Đánh dấu (hạ)




Ở nhà không được, tuy rằng cha mẹ Lộ Đồng ở tầng trên phòng anh, nhưng nếu có tiếng động lớn vẫn gây ra sự chú ý.

Anh ở trong lồng ngực Tần Sơ trở mình ngồi dậy.

“Nhà em có người không?” Anh hỏi. Lúc hỏi ra câu này, còn có chút hơi xấu hổ.

Cuối cùng những chuyện được đưa ra thảo luận đều quá mức “người lớn”, đừng nói tới Tần Sơ, ngay cả chính bản thân Lộ Đồng cũng khó mà trong thời gian ngắn đột nhiên chuyển đổi bản thân từ thiếu niên tới người lớn.

Tần Sơ chống cằm “Không có”

Lộ Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là không có rồi.

Anh nhớ khi còn học cao trung, Tần Sơ có một căn nhà ở ngay trung tâm thành phố, hắn ở một mình trong căn nhà tổng cộng 200 mét vuông, bên trong sạch sẽ ngăn nắp y như nhà mẫu, chỉ duy nhất mỗi phòng ngủ là còn có chút hơi người.

Tần Sơ không ở trong căn nhà đó nhiều, sau khi lên lớp 11 hắn mới dọn ra khỏi nhà cô Triệu rồi ở đó một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ ở vào ngày cuối tuần, còn ngày thường thì hắn vẫn ở trọ trong trường.

Chẳng qua sau khi Lộ Đồng đi học đại học rồi, Tần Sơ không ở trọ trong trường nữa, ở luôn tại nhà.

Lộ Đồng tắm rửa xong, kéo bức màn ra, ánh sáng bên ngoài ngay lập tức chiếu vào bên trong phòng.

Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ vì hành động lúc nãy của mình, Lộ Đồng chưa từng yêu đương, không biết những cặp đôi yêu nhau khác làm sao vượt qua kỳ p.hát tình bên nhau, nhưng tự mình nói thẳng ra chắc chẳng có mấy người.

Hơn nữa sau khi nói ra rồi thì sao, tiếp theo sẽ thế nào đây?

Chẳng lẽ trực tiếp mời Tần Sơ đến ngủ với mình?

Anh vừa gấp chăn vừa suy nghĩ. Bầu không khí trong phòng im lặng tới khác thường.

Về sau Lộ Đồng nhớ lại, cảm thấy bầu không khí buổi sáng hôm đó rất tốt nên mới nói ra chuyện này.

Hắn một bên gấp chăn, một bên tự hỏi. Trong phòng lâm vào một loại quỷ dị trầm mặc trung.

Thân thể anh không thể chịu đựng được tình trạng trì hoãn kéo dài, hơn nữa thuốc mà bác sĩ Hà kê cho anh không thể uống từ năm này qua tháng nọ mãi được, uống nhiều sẽ gây ra tác dụng phụ, biểu hiện gần đây đặc biệt rõ ràng, chẳng hạn như trí nhớ giảm sút, thường xuyên hoa mắt chóng mặt không lý do.

Lâm Tự Âm gõ cửa “Dậy đi con, xuống ăn cơm đi. Tiểu Tần đã ăn chưa? Để dì bưng hai chén lên cho hai đứa nha”

Lộ Đồng vô cùng cảm ơn Lâm Tự Âm lúc này đã đến phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, nhẹ nhàng thở ra “Đi, đi ăn cơm trước đã”

Cuối cùng chuyện đánh dấu vẫn là nên chờ thêm một chút nữa, chọn một bầu không khí và thời gian thích hợp hơn để nói tiếp, nếu không cứ cứng nhắc như vậy mà nói ra thì chẳng khác nào đang thực hiện nghĩa vụ.

Bữa cơm này, cả hai người đều thất thần.

Lâm Tự Âm gắp cho anh ít thức ăn “Tiểu Tần hôm nay cũng tới học thêm à? Thời tiết bên ngoài đẹp như vậy, hai đứa cùng nhau ra ngoài chơi đi”

Lộ Đồng chán nản vùi đầu ăn cơm “Bên ngoài đông quá, đi đâu chơi được chứ?”

Nhà anh sống ở ven khu thắng cảnh Tây Hồ, bên cạnh là cầu Long Tường, một trong những trạm xe buýt có lưu lượng hành khách lớn nhất, vừa ra khỏi cửa là một biển người tấp nập.

Lộ Đồng bổ sung “Đi trên cầu có còn bị chen rớt xuống dưới”

Lâm Tự Âm “Năm nào mà chẳng thế, cứ tới dịp này là khắp nơi đều được tăng cường nhân viên an ninh. Có điều hai đứa cứ ở trong nhà mãi như thế cũng chán, hiếm khi Lộ Lộ mới được về nhà một lần, mẹ nghĩ hai đứa nên ra ngoài đi dạo cho vui”

Tần Sơ hết sức chiều ý mẹ vợ tương lai “Dì nói đúng”

Lộ Đồng nhìn thấy dáng vẻ chân chó nịnh hót của hắn, thở dài một tiếng “Đừng hối hận đấy”

Tần Sơ cắn đũa “Chuyện này có gì mà phải hối hận?”

Lộ Đồng liếc mắt nhìn hắn một cái đầy ẩn ý.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tần Sơ muốn Lộ Đồng làm một “người vợ” ra ngoài đi dạo cùng với “ông xã” khiến cho toàn bộ Tây Hồ phải trầm trồ ngưỡng mộ, cuối cùng Lộ Đồng đành phải đi lên lầu thay bộ đồ áo thun trắng, quần dài màu đen và giày thể thao, phối hợp với phong cách mà Tần Sơ yêu thích.

Vừa mới bước ra khỏi cửa, Tần Sơ liền lẩm bẩm một câu “Sao hôm nay nóng dữ vậy?”

Lộ Đồng “Hàng năm vào ngày Lễ Quốc Khánh tháng 10, thời tiết sẽ đột nhiên nóng lên. Em ở Hàng Châu được mấy năm rồi?”

Tần Sơ thành thật trả lời “Hơn hai năm”

Lộ Đồng hỏi “Đã từng đến Tây Hồ vào ngày Lễ Quốc Khánh chưa?”

Tần Sơ lắc đầu “Đến đấy làm gì?”

Lộ Đồng chợt cười, chỉ vào con đường dẫn đến Tây Hồ “Thiếu niên, đối mặt với bão lớn đi”

Rất nhanh sau đó Tần Sơ đã biết bão lớn có nghĩa là gì.

Hắn lớn lên và sinh sống ở nước Anh từ nhỏ, đừng nói là trải qua ngày Lễ Quốc Khánh, ngay cả Tết Âm lịch cũng chưa từng trải qua được mấy lần.

Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng biển người đông đúc tập nập, hắn ngây người ra.

Tâm trạng Lộ Đồng rất tốt, mua cho hắn một cây kem “Bây giờ đã hối hận chưa, chúng ta vẫn có thể về nhà cùng nhau chơi game”

Tần Sơ “Anh chơi trò gì?”

Lộ Đồng suy nghĩ một chút “Trò du lịch 4399, em có thể thông qua trang Web để cảm nhận được một chút văn hóa và con người Tây Hồ”

Tần Sơ khó có dịp ra ngoài đi hẹn hò với Lộ Đồng, sống chết không chịu trở về, cắm đầu đi tới.

Lộ Đồng bị hắn kéo đi, không tự chủ được bị dòng người chen chúc đẩy về phía trước.

Hai người đều có vóc dáng cao ráo, không đến mức bị chen lấn tới không thở nổi ở dưới, chỉ là không khí ở bên trên cũng chưa chắc là trong lành. Có vài đứa trẻ con được ba mình bế ở trên đầu, yên tâm thoải mái ngồi trên vai ba, trong tay cầm đủ các loại kẹo bông gòn hoặc là kem lạnh, lơ đãng một chút thôi sẽ nhỏ giọt vào đầu người khác.

Tần Sơ ôm Lộ Đồng vào trong lòng tránh cho anh bị người khác chen lấn đẩy đi.

Lộ Đồng đành phải nắm lấy tay hắn, cố gắng càng dán sát vào Tần Sơ càng tốt. Phía trước không biết có chuyện gì đã xảy ra mà bị kẹt cứng khiến đám người đi tới càng lúc càng chậm.

Lộ Đồng đề nghị nói “Từ đây đi bộ về bên trái khoảng tám mét là có thể ngồi xuống dùng tay cảm nhận nước ở Tây Hồ”

Tần Sơ nhìn biển người kín mít không kẽ hở, độc miệng nói “Anh có cảm thấy bây giờ anh nói chuyện này nghe buồn cười lắm không?”

Lộ Đồng “Thấy lạnh chút nào không?” (Jian: ý Lộ Đồng nghĩ Tần Sơ đang chê mình kể chuyện cười lạnh)

Tần Sơ “Không có”

Lộ Đồng bật cười.

Anh cảm thấy cãi nhau với Tần Sơ rất thú vị, đang muốn nói tiếp thì ống quần đã bị ai đó giật giật một chút.

Lộ Đồng cúi đầu, phát hiện người đang giật ống quần của anh là một đứa bé, thoạt trông chỉ khoảng 4,5 tuổi, nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Bây giờ không thể ngồi xổm xuống được, đứa bé này có lẽ đã đi lạc, thế nên nó tìm một người đẹp nhất trong đám người, vì nó cho rằng người nào càng đẹp thì càng đáng tin cậy, thế nên nó đã tìm tới ăn vạ Lộ Đồng.

Tần Sơ vừa quay đầu, Lộ Đồng đã bế đứa bé kia lên.

“Đứa nhóc này ở đâu ra đây?”

Lộ Đồng lắc đầu “Không biết” Anh nhìn đứa bé “Ba mẹ em đâu?”

Trong tay đứa bé có một cái đồng hồ điện thoại thông minh, Lộ Đồng gỡ đồng hồ trong tay nó xuống, từ bên trong tìm ra phương thức liên lạc với ba mẹ của nó.

Ba mẹ đứa bé vô cùng hoang mang sợ hãi, ở trong điện thoại khổ sở khóc lóc một trận rồi vội vàng hỏi Lộ Đồng đang ở đâu.

Lộ Đồng vừa báo địa chỉ, bọn họ mới phát hiện ra con của họ đã đi theo đám người tới điểm tham quan tiếp theo, vậy mà hai vợ chồng vẫn còn đang ở điểm tham quan đầu tiên để tìm con.

Lộ Đồng cúp điện thoại “Khoan đi đã, tới đình phía trước đi”

Tần Sơ giương mắt lên nhìn, trong đình ở phía trước cũng đã ngồi chật kín người, có điều nếu muốn đứng thì vẫn có chỗ để đứng.

Tạm thời trước mắt không tìm ra được một chỗ nào khác có thể vào ngồi chờ, hai người đành phải ở trong đình tìm một chỗ trống đứng chờ ba mẹ đứa bé tới.

Lộ Đồng mua một món đồ chơi nhỏ khi thổi có thể phát ra tiếng chim kêu cho đứa bé, đứa bé có được một món đồ chơi mới lạ, lập tức sự chú ý bị món đồ chơi này hấp dẫn.

Nó cho vào miệng thổi hai tiếng, suýt chút nữa làm điếc cả hai màng nhĩ của Tần Sơ.

Người phụ nữ trung niên bên cạnh nhìn thấy quan hệ của hai người bọn họ thân mật, lên tiếng hỏi “Đứa bé này là con của hai cậu à?”

Lộ Đồng lắc đầu “Không phải.”

Người phụ nữ cười nói “Nhìn hai cậu còn trẻ như vậy cũng không giống đã làm cha mẹ lắm. Vậy cậu là anh trai đứa bé sao?”

Lộ Đồng lại lắc đầu “Cũng không phải”

Người phụ nữ này nói khá nhiều, co lẽ là vì ở chỗ này nghỉ ngơi nên thấy buồn chán, hơn nữa khuôn mặt này của Lộ Đồng là già trẻ đều yêu hết, người phụ nữ nhìn anh, cảm thấy rất vừa mắt, nhịn không được muốn nói chuyện với anh.

“Vậy hai cậu đang hẹn hò sao?”

Lộ Đồng bị sự suy đoán tưởng tượng này làm cho buồn cười, Tần Sơ bình thản nói “Tôi là chồng anh ta”

Người phụ nữ quạt cây quạt “Cậu là Alpha của cậu ta à?”

Tần Sơ “Ừ” một tiếng.

Bây giờ thì vẫn chưa phải, nhưng sẽ sớm thôi.

“Mấy tuổi rồi?”

Lộ Đồng không thích nói chuyện.

Tần Sơ khoe khoang một chút “Mười chín”

Người phụ nữ cười lớn “Hồi tôi bằng tuổi cậu, con tôi đã được hai tuổi rồi”

Tần Sơ chửi thầm trong lòng: Thời của bà sao có thể đem so với thời của bọn tôi được.

Sau đó nghĩ lại, quả thực không thể so sánh, khi hắn còn học trung học thì con trai hắn đã bằng tuổi hắn rồi!

Nửa tiếng sau ba mẹ đứa bé mới tìm được tới, sau đó cúi đầu cảm ơn một lần nữa, ba đứa bé còn lấy hết tiền từ trong bóp tiền ra muốn dùng để cảm ơn Lộ Đồng, bị Lộ Đồng gạt đi.

Ba đứa bé nắm lấy tay con mình “Đi thôi, nói chào tạm biệt ca ca đi”

Đứa bé kia vẫy tay với Lộ Đồng “Chào tạm biệt ca ca”

Lộ Đồng cũng vẫy tay.

Sau khi một nhà ba người kia đi xa, Tần Sơ mới hỏi “Anh thích trẻ con sao?”

Lộ Đồng dứt khoát “Không thích”

Tần Sơ “…….Thật bất ngờ”

Lộ Đồng nhìn hắn “Sao lại bất ngờ?”

Tần Sơ “Em thấy anh rất thích Tần Thập Ngũ. Nó khá đáng yêu, còn đáng yêu hơn đứa bé vừa rồi.”

Lộ Đồng “Ừ”

Tần Sơ không nén được hỏi “Nếu anh không thích trẻ con…..”

Lộ Đồng nhìn hắn “Không giống nhau….”

Tần Sơ im lặng.

Lộ Đồng nói với hắn “Không giống nhau, đứa trẻ khác là đứa trẻ khác, con của anh là của anh”

Không giống như những đứa trẻ khác, Tần Thập Ngũ là Hoàng tử bé của anh, trên thế giới có rất nhiều quốc gia nhỏ, trong nhà mỗi quốc gia nhỏ đều có một Hoàng tử bé.

Nhưng thế thì đã sao, Lộ Đồng không quen biết những Hoàng tử bé đó, anh không nuôi dưỡng bọn chúng, càng không sinh ra tình cảm nâng niu trân trọng với bọn chúng.

Anh chỉ từng yêu Tần Thư, dành thời gian và tình cảm cho cậu, điều này khiến cho vị trí của Tần Thập Ngũ ở trong lòng anh là độc nhất vô nhị, bất kể đứa trẻ nào cũng không thể thay thế được vị trí đó. Tần Thập Ngũ cần anh, anh cũng cần Tần Thập Ngũ, chỉ đơn giản là vậy thôi.

Tần Sơ có vẻ như không thể giải thích được suy nghĩ của anh, mạch não chạy ngược sang hướng khác “Anh nói cũng đúng, em đặc biệt như vậy, con trai em nhất định cũng phải là đứa trẻ đặc biệt nhất thế giới. Không giống như đứa nhóc đi lạc khi nãy, Tần Thư nhất định sẽ thông minh hơn.”

Lộ Đồng cũng học được thói độc miệng của Tần Sơ “Em không cảm thấy nó rất giống em sao?”

Tần Sơ nhíu mày “Anh có ý gì đây, chẳng lẽ giống em là không thông minh à?”

Lộ Đồng nghiêm túc gật đầu.

Tần Sơ:!

Hắn giả vờ muốn dạy dỗ Lộ Đồng, bị Lộ Đồng lập tức né tránh.

Hai người vừa đùa giỡn vừa đi đến một điểm tham quan. Thật ra vào những dịp như thế này, đi đến điểm tham quan nào cũng chỉ toàn thấy người với người, đi dạo được một lúc, Tần Sơ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chẳng những nhàm chán mà còn thấy cực khổ nữa, đi dạo một vòng thôi mà cả người nóng toát hết cả mồ hôi.

“Không đi nữa” Hắn giả chết nằm nhoài trên ghế.

Lộ Đồng ngồi ở bên cạnh hắn, cho Tần Sơ mượn đùi làm gối, tế bào thẳng nam trỗi dậy, không hề có chút lãng mạn nào nói “Tính tiền theo giờ”

Tần Sơ “Đùi của anh đắt cỡ nào? Một giờ bao nhiêu tiền?”

Lộ Đồng “50 tệ” (Jian: tiền thuê đùi của em 300 =)) nằm lâu hơn tính thêm tiền =)))

Tần Sơ “Anh khéo tính quá nhỉ, thu tiền bằng tiền thuê phòng một giờ luôn”

Hắn nhìn đồng hồ “Về nhà đi”

Tim Lộ Đồng chợt nhảy lên “Nhà em sao?”

Thân thể Tần Sơ bắt đầu cứng đờ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì hình tượng cool guy mà “Ừ” một tiếng.

Lộ Đồng cảm thấy hắn đáng yêu đến lạ, thế nên huých hắn một cái “Em làm gì mà trông giống như sắp ra trận đánh giặc vậy?”

Tần Sơ “Rõ ràng đến thế à?”

Lộ Đồng “Rất rõ ràng. Giống như vị tiểu thư bị thủ lĩnh sơn tặc cướp đem về làm áp trại phu nhân vậy”

Tần Sơ vô cùng phối hợp “Bổn tiểu thư chủ động để thủ lĩnh sơn tặc cướp về”

“Đại tiểu thư” Lộ Đồng vỗ vỗ vai hắn “Ngồi dậy đi, chân anh bị em đè cho tê rần rồi này”

Tần Sơ “Đói bụng rồi, tìm chỗ ăn cơm trước đi”

Không dám chọn một nhà hàng bên trong khu thắng cảnh, Tần Sơ trực tiếp chọn một nhà hàng Michelin đắt đỏ tới mức khiến người ta phải cắn vào lưỡi để thoát khỏi cảnh đám đông chen chúc.

Nhưng trên thế giới này cũng không thiếu những kẻ có tiền, lúc đặt chỗ suýt chút nữa đã không còn chỗ để đặt.

Dùng bữa xong đi ra khỏi cửa thì trời đã sập tối, nhạc nước ở Tây Hồ vừa mới kết thúc, không ít khách du lịch sau khi xem xong thì dồn dập rời khỏi Tây Hồ trở về khách sạn.

Bên ngoài đã vắng vẻ hơn nhiều, Tần Sơ đi trên đường Nam Sơn, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút mát mẻ từ làn gió ban đêm.

Tới một cửa hàng tiện lợi, Lộ Đồng đi vào trong đó mua nước, Tần Sơ thì đứng ngay chỗ bán bao cao su.

Lộ Đồng liếc nhìn hắn, mặt hơi đỏ ửng lên.

“Nhìn gì đó?”

Tần Sơ nghiêm túc chống cằm “Đang đưa ra một quyết định mang tính chất sống còn”

Lộ Đồng “Sống còn cái gì?”

Tần Sơ hỏi anh “Anh có nhớ Tần Thập Ngũ nói nó bao nhiêu tuổi không?”

Lộ Đồng sửng sốt “Mười bốn tuổi?”

Tần Sơ cắn móng tay, trầm tư suy nghĩ “Khi nào thì anh mang thai nó?”

Đây là lần đầu tiên Lộ Đồng thảo luận mấy chuyện này với Tần Sơ, anh rất nhanh liền cảm thấy khó thở, hơn nữa một phút trôi qua vẫn chưa thảo luận xong, mặt đã đỏ lên.

“Có thể không bàn những chuyện này ở nơi công cộng được không?”

Anh bịt miệng Tần Sơ lại, Tần Sơ liếm vào lòng bàn tay anh một cái, điều này giống như đưa ra một ám chỉ, Lộ Đồng cảm thấy nhịp tim anh bắt đầu tăng tốc đập mạnh.

Cuối cùng họ không mua bao cao su, Lộ Đồng uống nước xong thì đi ra ngoài, anh cầm chai nước che khuất đi nửa khuôn mặt mình, không nhìn Tần Sơ nữa.

Từ đường Nam Sơn đi bộ thẳng đến nhà Tần Sơ chỉ mất khoảng 10 phút, sau khi vào tiểu khu, trực tiếp đi lên lầu 16.

Thang máy dẫn thẳng đến cửa phòng, mỗi một căn hộ ở đây là một tầng, sau khi Lộ Đồng đi vào cửa, đèn cảm ứng trong phòng tự động bật lên.

Đây là lần đầu tiên anh tới căn nhà này của Tần Sơ.

Trước kia anh chỉ tới chỗ hắn ở nhà cô Triệu.

“Phòng ngủ ở bên phải” Tần Sơ chỉ vào phòng hắn, ngửi thấy mùi cơ thể của mình, nói “Em đi tắm đây, anh vào phòng ngủ của em mà tắm, trong phòng khách còn một phòng tắm khác nữa, em sẽ tắm ở đó. Quần áo ở trong tủ quần áo, chỉ có đồ của em, anh mặc tạm đi”

Hắn đọc thầm trong lòng vài lần: Áo sơmi bạn trai, áo sơmi bạn trai.

Kết quả vừa tắm xong đi ra, Lộ Đồng quả thật là mặc một cái áo sơmi ngắn tay của hắn, áo thật dài vừa qua khỏi mông….. liền thấy được ở phía dưới mặc một cái q.uần lót.

Lộ Đồng uống nước, quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, phát hiện ánh sáng trong mắt Tần Sơ đã biến mất.

“Sao vậy?”

Tần Sơ như mất hồn “Không có gì…. anh tôn trọng một chút tâm tư thiếu nam ngây thơ của em đi!”

Lộ Đồng cảm thấy cái tính tiểu thư của hắn lại tái phát, mở TV ra “Anh làm sao?”

Ánh mắt Tần Sơ dời xuống, nhìn đến cái q.uần lót cực kỳ gây mất hứng kia của anh “Không có gì, anh cứ xem như em chưa nói gì đi”

Lộ Đồng bật TV lên thật ra chẳng qua chỉ là để giảm bớt đi căng thẳng trong lòng.

Kết quả trên TV đang chiếu cái gì anh cũng chẳng nghe lọt được vào đầu lấy một chút.

Tần Sơ sấy tóc xong thì bò lên trên giường, trên người hắn còn có tin tức tố Alpha nhàn nhạt, chui vào trong ổ chăn, máy điều hòa bật nhiệt độ rất thấp, Lộ Đồng cảm thấy hai mắt của mình tuy rằng dán lên TV, nhưng đầu óc đã rối tung hết cả lên rồi.

Anh hít một hơi thật sâu: Không có gì phải lo lắng.

Sau khi Tần Sơ lên giường, đầu tiên là nằm yên lặng một lúc, sau đó nói “Em tắt đèn nhé?”

Đèn ở trong tầm tay Lộ Đồng, Tần Sơ muốn tắt đèn thì phải bò qua trên người Lộ Đồng. Tần Sơ không bò qua, hắn chỉ chống thân thể lên để tắt đèn, cứ như vậy, giống như đang ôm Lộ Đồng vây trong lồ.ng ngực mình.

Trong nháy mắt hắn tắt đèn thì Lộ Đồng cũng tắt đi TV đi, trong phòng tức khắc chìm vào trong một màn đêm tối đen như mực, anh nuốt nước bọt, khẽ cắn môi, vươn tay ôm lấy Tần Sơ.

“Đừng nói là không có một chút cảm giác gì đấy”

Tắt đèn.

………………………………