Sáng sớm, sau khi Lộ Lăng từ quán bar Tà Pha tỉnh dậy, câu đầu tiên cậu nói chính là “Mình tiêu rồi”
Cố Phàm tỉnh dậy từ một phòng khác, đẩy cửa, liền nhìn thấy Lộ Lăng đầu bù tóc rối đi ra.
“Ê, Lộ Lăng, cậu làm gì đó?” Hắn say rượu mới tỉnh lại, quên sạch sành sanh chuyện tối hôm qua.
Cố Phàm đã quên, nhưng Lộ Lăng thì không dám quên.
Tối hôm qua cậu đã nhìn thấy Lâm Từ.
Nhớ rõ rành rành, không sót chuyện gì.
Lộ Lăng tuy uống nhiều rượu, nhưng sáng thức dậy đầu óc rất tỉnh táo, những chuyện không được quên một chút cậu không hề quên.
Cậu đã quấn lấy Lâm Từ như thế nào, dùng bút chọc anh như thế nào, hoàn toàn nhớ rõ hết.
“Tôi chết mất thôi” Lộ Lăng dựa vào tường, từ từ trượt xuống, hai mắt trống rỗng.
Cố Phàm nhảy dựng lên “Cậu sao thế? Tới mức này luôn sao, chỉ là thất tình thôi mà”
Lộ Lăng “Tôi đã nghĩ tới chuyện viết di thư như thế nào”
Cố Phàm:?
Lộ Lăng đấm vào tường một cái, tiếc nuối nói “Tôi thật có lỗi với công dưỡng dục của cha mẹ tôi!”
Cố Phàm “Cậu bị điên à, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Lộ Lăng ôm mặt kêu lên thảm thiết “Tôi bị cái chết xã hội rồi aaaaaaaaaa!!!!!!”
(Cái chết xã hội: một từ thông dụng trên mạng, ý nghĩa của nó chủ yếu là ám chỉ việc tự làm một mình xấu hổ trước mặt công chúng, mất mặt đến mức không dám nhìn mặt mọi người, chỉ muốn chui xuống đất)
Nhục mặt quá đi mất thôi!
Mãi tới một tuần sau đó, Lộ Lăng nhớ tới chuyện này vẫn không dám nhìn thẳng vào bản thân.
Lòng tự tôn mà cậu trăm đắng ngàn cay cố gắng giữ gìn trước mặt Lâm Thâm……..lại vứt sạch không còn một mảnh ở ngay trước mặt anh trai người ta.
Lâm Từ còn để lại số điện thoại cho cậu, nói nếu cậu cần gì thì có thể tới tìm anh.
Bình tĩnh lại mà xem xét, giao tình giữa cậu với Lâm Từ rất hạn hẹp, ấn tượng gần nhất đối với Lâm Từ là hồi lớp 12 cậu đi nghệ khảo. Sau khi lên đại học, cuộc sống học hành bận rộn, lại học khác trường với Lâm Thâm nên thời gian rảnh rỗi một chút đều đi hẹn hò với Lâm Thâm, hoàn toàn không gặp mặt Lâm Từ.
Trong cuộc sống của cậu, cái tên Lâm Từ được xuất hiện duy nhất trong những câu chuyện phiếm với Lâm Thâm có nhắc tới.
Cố Phàm nhéo nhéo mặt cậu “Đừng thức khuya nữa, cậu nhìn quầng thâm trên mắt cậu kìa, ngày mai phải vào đoàn rồi, tôi xem cậu giải quyết thế nào đây”
Lộ Lăng lấy một đống kem dưỡng mắt trứng cá muối của Cố Phàm, bôi không hề xót tiền vào dưới mắt mình, bôi như người mất hồn.
Cố Phàm “Phải rồi, Lâm Thâm vẫn còn đang tìm cậu khắp nơi đấy, cậu thật sự không muốn gặp hắn sao?”
Lộ Lăng “Không gặp, người nhà họ Lâm tốt nhất nên chết hết đi, tôi không gặp ai hết!”
Cố Phàm “Tôi có nói gì tới người khác đâu, sao cậu tự nhiên lại giận chó đánh mèo thế?”
Lộ Lăng tức đến nghiến răng nghiến lợi, không biết nói sao.
Dù sao cũng phải tự trách bản thân mình tối hôm qua sao lại uống nhiều rượu như vậy để rồi nhận sai người.
Nhìn lại, còn phải trách cả Cố Phàm nữa, thế nên cậu càng nhìn càng bực bội Cố Phàm, cậu đè Cố Phàm xuống mặt đất đánh cho một trận.
………………………
Lâm Thâm cả đời này chưa từng gây ra lỗi lầm gì quá lớn, chỉ làm sai đúng một chuyện, Lộ Lăng liền không bao giờ tha thứ cho hắn nữa.
Trước kia hắn thích tính cách của Lộ Lăng, một khi cậu đã xác định với ai đó, dẫu trời có sập xuống cũng sẽ không thay đổi, cậu sẽ đối tốt với người đó, toàn tâm toàn ý với người đó. Lâm Thâm cũng hưởng thụ sự ôn nhu này của cậu mà theo hắn đó là chuyện bình thường.
Thế nhưng một khi Lộ Lăng đã trở mặt thì thật sự chẳng chừa lại cho hắn bất kỳ con đướng sống nào.
Hắn ở nhà uống say đến không biết trời đất, bị Lâm Từ nhìn thấy, Lâm Từ cau mày, ném em trai mình sang cho bảo mẫu.
“Lau sạch cho nó đi”
Lâm Thâm mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Từ, khóc thành tiếng.
“Anh……”
Lâm Từ thở dài “Anh không muốn nghe”
Lâm Thâm khóc lớn hơn.
Hắn thật sự biết sai rồi.
Tin nhắn cũng đã gửi, điện thoại cũng đã gọi.
Thế nhưng Lộ Lăng vẫn chẳng cho hắn lấy một cơ hội.
Cô hotgirl mạng kia đã làm loạn đến tận trong nhà hắn, vác cái bụng ra khiến cho ba hắn bị mất hết cả mặt mũi trong giới, quần chúng nhân dân lại được một phen giải trí.
Mang thai đứa nhỏ, lại gây náo động đến như vậy, khiến cho ba hắn cưỡng chế hắn cưới người ta.
Lâm Thâm hoàn toàn không nhớ buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cô hotgirl này đã bò lên giường hắn như thế nào.
Buổi sáng lại đỏ mặt nói đây là lần đầu tiên của cô ta, còn nói cô ta thích hắn.
Lâm Thâm sợ tới mức tay chân mềm nhũn cả ra, ý nghĩ đầu tiên chính là không thể để cho Lộ Lăng biết được.
Hắn định dùng tiền để giải quyết chuyện này, hỏi mượn Lâm Từ một triệu (~3,5 tỷ), định lấp kín miệng hotgirl mạng kia.
Chỉ đi sai bước này thôi đã khiến cho mọi chuyện rối tung hết cả lên.
Mượn một số tiền lớn như vậy nhưng Lâm Từ cũng không hỏi hắn cầm đi làm gì, nhìn Lâm Thâm ấp úng không nói nên lời, cuối cùng anh cũng đồng ý chuyển vào thẻ cho hắn.
Chẳng ngờ cô hotgirl mạng này cũng có chút thủ đoạn, không muốn món tiền nhỏ một triệu này mà muốn gả vào nhà họ Lâm làm nhị thiếu phu nhân.
Con người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Cô ta chạy thẳng tới công ty nhà họ làm loạn lên, ba hắn với anh trai hắn vừa ra khỏi cửa, cô ta liền chạy tới trước mặt ba hắn cầm tờ xác nhận mang thai nói muốn nhà họ chịu trách nhiệm.
Lúc Lâm Từ trở về, đã hung hăng đánh cho hắn một trận.
Từ trước tới nay Lâm Thâm chưa từng thấy anh trai mình tức giận đến mức đó, bị đánh tới nỗi cả tuần không xuống giường được, ngày hôm sau phải chống nạng đi tới đứng trước cửa nhà Lăng gia.
Lộ Lăng mắng chửi hắn “Diễn con mẹ anh tình thánh”, hắn đã đứng dưới lầu bật khóc.
Lâm Từ lớn lên giống như một hồ ly tinh, vừa đẹp vừa đa tình, vẻ đẹp rất sắc sảo.
Lâm Thâm thì ngược lại với anh trai hắn, tuy rằng hai anh em rất giống nhau, nhưng bởi vì hắn còn nhỏ tuổi thế nên trông rất non nớt. Cho dù có mang diện mạo của hồ ly thì cũng chỉ là một con tiểu hồ ly, đôi mắt tròn tròn, nét sữa trên mặt vẫn chưa hết, lúc khóc lên trông rất đáng thương, khiến người ta phải đau lòng.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn Lộ Lăng, vươn tay muốn kéo góc áo của cậu.
Lộ Lăng hiện tại không nuốt nổi dáng vẻ của hắn.
Bụng của hotgirl mạng kia càng ngày càng lớn, trong khi Lâm Thâm vẫn không ngừng theo đuổi bóng dáng của Lộ Lăng thì Lâm gia đã gây áp lực buộc hắn phải đính hôn.
Lúc Lộ Lăng nhận được thiếp mời đính hôn, cậu đang quay một bộ phim của Vương đại đạo diễn.
Có lẽ vì cậu được nhận vai nam thứ 2 trong một bộ phim điện ảnh lớn như vậy, thế nên cậu cực kỳ coi trọng nó. Chẳng ngờ, một tấm thiệp mời này đã khiến làm cho tâm thần cậu bị nhiễu loạn, suốt cả một ngày cậu luôn trong tình trạng tinh thần hoảng hốt, diễn sai liên tục.
Đạo diễn nhìn thấy tình trạng của cậu không ổn nên cho cậu nghỉ nửa ngày.
Đúng lúc đó thì con trai dì nhỏ của cậu đến Bắc Kinh tìm cậu chơi, Lộ Lăng xốc lại tinh thần, cất điện thoại đi.
So với lần gặp mặt trước, Lộ Đồng đã cao hơn rất nhiều.
Bên cạnh còn dẫn theo một cậu bạn nhỏ, nghe nói là bạn học của Lộ Đồng, tên nghe rất kỳ quái, gọi là Tần Thập Ngũ. Trời lạnh như vậy cũng không mặc nhiều thêm, chỉ mặc một cái áo tay ngắn ra vẻ cool ngầu, thoáng nhìn, chợt cảm thấy dáng vẻ đó có hơi giống tên tiểu tử thúi nhà họ Tần mà cậu đã gặp được cách đây mấy năm về trước.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, thằng nhóc nhà họ Tần kia cũng tới, tên là Tần Sơ.
Mới đầu Lộ Lăng còn không nhận ra hắn, bởi vì cũng mấy năm rồi, thay đổi rất lớn, sau đó cậu mới nhớ ra năm đó từng gặp mặt thằng nhóc này một lần.
Đối mặt với tấm thiệp mời giống như khiêu khích này của Lâm Thâm, Lộ Lăng quyết định cầu xin em trai họ của mình, nhờ cậu ta giả làm bạn trai mình đi tới đó.
Cố Phàm thì không được…………tuy rằng Cố Phàm là Alpha, nhưng Lâm Thâm biết rõ con người Cố Phàm như lòng bàn tay.
Chỉ có Lộ Đồng là Lâm Thâm không quen biết, hơn nữa dẫn cậu ta ra ngoài thì tha hồ mà hếch mặt lên trời, Lộ Đồng vừa cao vừa đẹp trai, quăng Lâm Thâm ra xa mấy con phố, làm cho cậu có thể thua người chứ không thua trận, mở mày mở mặt một phen.
Kết quả vào yến tiệc buổi tối, chẳng những không được mở mày mở mặt mà còn bị mất mặt.
Cảnh tượng quen thuộc, con người quen thuộc.
Lúc này cậu tỉnh lại, Lâm Từ đã đứng ở cạnh giường.
Lộ Lăng:……….
Sao lần này anh ta không có chuyện gì nên phải rời đi trước chứ?
Lâm Từ thấy cậu tỉnh lại, rót cho cậu ly nước “Còn nhớ chuyện tối qua không?”
Lộ Lăng quyết đoán mở miệng “Quên rồi”
Lâm Từ mỉm cười “Em mắng tôi là hồ ly tinh”
Lộ Lăng “Tuyệt đối không có chuyện đó”
Bản lĩnh quỵt nợ của cậu rất thành thạo, hơn nữa lập tức xoay người xuống giường.
Bây giờ Lộ Lăng không muốn nhìn thấy bất cứ người nhà họ Lâm nào, thứ nhất là Lâm Thâm, thứ hai chính là Lâm Từ.
Lý do không muốn nhìn thấy Lâm Từ, thứ nhất vì tên đàn ông này quá giống Lâm Thâm, thứ hai không biết cậu bị trúng lời nguyền gì mà mọe nó cứ bị mất mặt trước mặt Lâm Từ hoài.
Mất mặt một lần cũng là mất, mất mặt hai lần cũng là mất, Lộ Lăng tự an ủi bản thân mình, có khi mất mặt hoài như vậy lại thành thói quen.
Lâm Từ mở miệng “Xin lỗi”
Cái tay đang mặc áo khoác của Lộ Lăng cứng đơ, mở miệng “Có phải anh đá em đâu, anh xin lỗi em làm gì? Anh muốn nói thay Lâm Thâm à, bỏ đi, em không muốn nghe lời xin lỗi của hắn”
Lâm Từ “Không phải nói thay Lâm Thâm, tôi thay mặt chính mình nói”
Lộ Lăng nghĩ thầm: Bị ngu à, anh có nợ gì tôi đâu, nói xin lỗi với tôi làm gì chứ?
Lâm Từ đến gần cậu, thở dài “Xin lỗi………xin lỗi vì tôi đã trộm thích em”
Lộ Lăng nghĩ thầm: Trộm gà trộm chó cái gì trộm……..
Cậu sửng sốt, quay đầu lại, hai mắt trừng thật to.
Lâm Từ nhìn cậu, tay chân Lộ Lăng cùng lúc sử dụng, hơn nữa còn cùng tay cùng chân, giống như bị ảo giác mà sờ sờ trên giường, nằm xuống, đắp chăn lại đàng hoàng, liền mạch lưu loát.
Lâm Từ “Em đang làm gì vậy?”
Lộ Lăng “Hình như em bị ảo giác rồi, bây giờ anh có thể gọi 120 cho em được không”
Lâm Từ cười nói “Không phải ảo giác, tôi thật sự thích em, hoặc đổi cách nói, yêu em, yêu thầm em, thế nào?”
Lộ Lăng yên lặng nói thầm “Tiêu rồi tiêu rồi, ảo giác nghiêm trọng như vậy chắc chắn là ung thư thời kỳ cuối rồi, mình tuyên bố từ bỏ điều trị”
Ngoài miệng cậu nói như vậy, nhưng bắt đầu từ cổ, trong nháy mắt đỏ ửng lên lan tràn tới bên tai.
Dáng vẻ của cậu bây giờ giống hệt như một con thỏ chịu sự kinh hách, cho rằng chỉ cần chui đầu vào trong đất thì hồ ly sẽ không nhìn thấy cậu nữa.
Con thỏ lại chẳng biết cái đuôi với cái mông của nó đều lộ ra hết bên ngoài.
Lộ Lăng nhắm mắt lại, lỗ tai nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nghe được tiếng mở cửa của Lâm Từ, sau đó đóng cửa lại.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chắc là đi ra ngoài rồi.
Lộ Lăng đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, vừa mang giày vừa lẩm bẩm “Douma! Lâm Từ điên rồi Lâm Từ điên rồi, chẳng lẽ đây là chiêu trò mới mà Lâm Thâm nghĩ ra sao? Từ từ đã, mình phải làm sao để tiếp chiêu đây, con mẹ nó lão hồ ly tinh Lâm Từ này lại dám ăn nói bậy bạ với mình…..”
Đột nhiên cậu ngừng nói, từ từ đứng dậy, nhìn về phía cửa, ngơ ngác nói “Lâm đại ca, anh chưa đi sao?”
Lâm Từ mỉm cười gật đầu “Ừ, tiện thể nói một câu, anh không điên”
Lộ Lăng tuyệt vọng nặn ra một nụ cười nhìn còn gớm hơn cả khóc “Anh không đi……vậy anh mở cửa…..rồi đóng cửa lại làm gì…..”
Lâm Từ “Thử xem cửa phòng khách sạn có dùng được không?”
Lộ Lăng xoay người, định đi vòng sau lưng anh.
Bỗng nhiên Lâm Từ nắm lấy cậu.
Lộ Lăng nhảy dựng lên hệt như một con thỏ “Dừng dừng dừng dừng! Đừng có cưỡng gian em!”
Lâm Từ:…………..
Lộ Lăng “Xin lỗi…. cứ coi như em chưa nói gì hết”
………..Quan trọng là!
Cậu thật sự quá sợ hãi Lâm Từ.
Cái này mọe nó phải trách Lâm Thâm, làm cậu hễ nhìn thấy Lâm Từ là sợ hết hồn hết vía, giống hệt như bản năng của động vật nhỏ, mang cái gen không dám phản bác đối phương khắc sâu vào trong xương tủy.
Vừa rồi lúc Lâm Từ nói thích cậu, cậu phản xạ có điều kiện cho rằng nếu cậu cự tuyệt, nhất định sẽ bị hắn ép yêu.
Ơi là trời!
Tình yêu c.ưỡng bức!
Lộ Lăng che ngực mình lại: Mình còn nhỏ như vậy, chưa có kinh nghiệm diễn vai búp vê vải rách mà!
(Jian: người bị c.ưỡng bức thường bị gọi là búp bê vải rách á)
Lâm Từ bất đắc dĩ nói “Trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”
Lộ Lăng nhanh chóng hoàn hồn lại “Em không nghĩ gì hết”
Lâm Từ “Tôi biết chuyện này đối với em mà nói rất đột ngột, có điều tôi thật sự nghiêm túc, tôi thích em, có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em được không?”
Lộ Lăng vò vò góc áo “Em có thể không cho không?”
Lâm Từ mỉm cười “Không thể”
Lộ Lăng: Vậy anh hỏi ý kiến của tôi làm mọe gì!
Cậu nhỏ giọng “Lúc nãy anh nói…..anh nói xin lỗi em….vì chuyện anh thầm thích em?”
Lâm Từ mỉm cười gật đầu.
Hai mắt Lộ Lăng sáng lên, dường như đã thấy được tia hy vọng “Vậy….hay là anh cứ tiếp tục thầm thích em đi, đừng để cho em biết, được không?”
Lâm Từ “Không được”
Lộ Lăng:! Hết cách nói nổi luôn!
Lâm Từ “Trước kia tôi thầm thích em vì em đang hẹn hò với Tiểu Thâm. Bây giờ Tiểu Thâm đã đính hôn, tôi không muốn thầm thích em nữa, tôi muốn quang minh chính đại theo đuổi em”
Lộ Lăng “Em…..”
Lâm Từ bình thản uy hiếp cậu “Em cũng có thể chọn cách tái hợp với Tiểu Thâm, như vậy anh cũng hết cách, chỉ có thể tiếp tục thầm thích em”
Lộ Lăng: Đệt……..đằng trước là cọp đằng sau là sói, ông đây chọn đường nào cũng là đường chết hết!
Lộ Lăng cố gắng dịch ra tới cửa “Vậy anh phải cho em chút thời gian…..”
Lâm Từ “Cho em chút thời gian để em suy nghĩ “làm sao để từ chối anh” à?”
Lộ Lăng “Em thấy quá đột ngột……..”
Lâm Từ “Ừm, anh cũng thấy thế. Hôm nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, khoảng thời gian này anh sẽ không tới quấy rầy em”
Lộ Lăng nghe thấy thế, lòng bàn chân dịch chuyển, trong nháy mắt liền chạy lao đi.
Cậu tìm tới Cố Phàm, kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, miếng thanh long trong tay Cố Phàm rớt xuống đất “Cậu bị điên à?”
“Đệt! Tôi không điên, tôi thấy Lâm Từ bị điên rồi mới đúng!”
Cố Phàm nhặt miếng thanh long lên, kinh ngạc nói “Không thể nào! Lâm Từ có bạch nguyệt quang rồi, cậu biết chứ, anh ta đã yêu thầm người đó bao nhiêu năm nay”
Hắn ngừng lại, bỗng nhiên nói “Chắc không phải vì cậu giống bạch nguyệt quang của anh ta đó chứ? Bá đạo tổng tài đều thích chơi trò này mà”
Lộ Lăng sửng sốt.
Một hồi lâu sau, cậu mới lấy lại tinh thần: Đệt mịa nó chứ! Đây hóa ra mọe nó không phải là văn búp bê vải rách bị cưỡng gian mà là văn thế thân cho bạch nguyệt quang!
Mọe nhà anh! Lâm Từ, đệt mịa nó anh chơi tôi à!
Em trai anh cắm sừng tôi rồi tới lượt anh xem tôi như thế thân?
Lửa giận trong lòng Lộ Lăng bốc lên, lập tức thẳng tay cho Lâm Từ vào blacklist.
…………………………………