[ABO] Thức Thời

Chương 80




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệu An trực tiếp lái xe đến cửa hàng nhà Khương Hoán, kết quả Khương Hoán và ba hắn cũng không có đây, chỉ có hắn mẹ.

Mẹ Khương Hoán luôn rất nhiệt tình, bà tranh thủ kêu Diệu An ngồi lên sô pha, sau đó bưng trà nóng tới, bà còn giải thích rằng ba Khương Hoán nói trong cửa hàng âu phục nên uống cà phê, cho nên mua rất nhiều thiết bị làm cà phê, nhưng bà không biết pha, sợ mình pha không được ngon, cho nên vẫn rót trà, hy vọng cậu Diệu đừng chê.

Diệu An ở trước mặt người ngoài luôn tao nhã lịch sự vô cùng dễ nói chuyện, cho nên anh uống một hớp sau đó nói rất ngon, hôm nay trời có hơi lạnh, anh đang muốn uống tách trà nóng.

Câu khách sáo này khiến Khương Hoán mẹ lập tức mở máy hát, trên mặt bà cười nở hoa, nói cậu Diệu thật biết uống, trà này thật sự là trà ngon, là bạn học Khương Hoán nhà tôi tặng nó, là nhà tự trồng, không phun thuốc trừ sâu ngắt ngọn đâu, bên ngoài không mua được hàng tươi như thế.

Mặc dù lúc lá trà có ngắn ngọn thì cũng chỉ có thể ngắt ngọn mùa thu, nhưng Diệu An lại không thèm để ý, anh rất thích tích cách của mẹ Khương Hoán, có sao nói vậy, không giấu giếm gì trong lòng, con người cũng thật hiền lành, trên đời này có ai mà không có vài khuyết điểm đâu, nói hơi nhiều thì vẫn tốt hơn những khuyết điểm khác.

Thử đồ phải có ba Khương Hoán mới được, Diệu An vốn muốn sang hôm khác lại tới, nhưng mẹ Khương Hoán nói ba Khương Hoán đi ra ngoài, sẽ trở về rất nhanh, nếu như Diệu An không vội thì cứ chờ một lát, vừa vặn phía sau có một ít điểm tâm Khương Hoán làm, bưng tới cho Diệu An nếm thử.

Diệu An bị điểm tâm lung lay, không nói từ chối, cái mông lại an tâm ngồi trên sô pha, nhìn mẹ Khương Hoán cầm một đĩa bánh ngọt đi ra, bà nói là bánh trung thu nhân thịt mà Khương Hoán nướng, còn nóng đây.

Diệu An không khách sáo, trực tiếp cầm một cái, cắn một miếng, nước sốt thịt trực tiếp tràn trong cổ họng, mặn tươi ngọt thơm, vô cùng dính.

Diệu An cũng muốn hỏi có phải Khương Hoán đi học ở phương đông hay không...

Mẹ Khương Hoán dùng ánh mắt mong đợi nhìn Diệu An, Diệu An ăn xong một cái thì vội vàng không hề keo kiệt ngôn ngữ tán dương Khương Hoán một phen, mẹ Khương Hoán nghe xong quả nhiên vui vẻ, bà cũng nói Khương Hoán có chút thiên phú về nấu nướng, chưa từng học mà làm rất tốt, mọi thứ đều được, nếu như ban đầu không bị bệnh, bây giờ cũng đã đi làm như Thời Niên rồi.

Bệnh?

Diệu An chính xác bắt được trọng điểm, anh nghĩ, bèn nói với mẹ Khương Hoán, nhìn Khương Hoán cao lớn như thế không giống bị bệnh, tất nhiên là hơi gầy, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

Haiz. Mẹ Khương Hoán thở dài, sau đó lại mở máy hát, mười phút sau Diệu An cũng đã biết hết.

Chẳng trách hắn có thể ngửi được mùi pheromone của mình, hóa ra là có vấn đề của phương diện này.

Lúc Diệu An ăn phát hiện trên bàn trà để một tấm vé xem phim, anh nhìn lướt qua thông tin phía trên, phát hiện là một bộ phim còn chưa ra mắt, chắc là vé xem trước nội bộ.

Mẹ Khương Hoán cũng phát hiện, bà cười giải thích nói đây là khách quen cũ cầm tới, hình như là một đạo diễn, mời ông bà đi xem, nhưng ông bà làm sao có thời gian, bèn kêu Khương Hoán rủ Thời Niên đi, kết quả Thời Niên nói có việc không đi được, Khương Hoán bèn tự đi, cho nên còn có một vé.

Diệu An cầm vé lên nhìn, cười nói đạo diễn cháu cũng rất thích.

Khương Hoán hẹn không được Thời Niên thì không muốn đi, hắn vốn cũng không thích xem phim, nhưng ba mẹ hắn lại nói khách quen cũ cố ý cho, không đi không tốt, bọn họ kêu Khương Hoán cứ đi qua loa một chút, hơn nữa sau khi Khương Hoán về nhà thật sự quá ít khi đi ra ngoài, nên đi ra ngoài vẫn phải đi.

Ba Khương Hoán bất đắc dĩ bày tỏ ông không muốn thấy con trai mình không gượng dậy nổi, mỗi ngày ở nhà nấu cơm cũng không nên, tất nhiên nếu như Khương Hoán thích nấu cơm thì thôi, ông có thể móc sạch của cải mở cửa hàng cho Khương Hoán, nhưng bộ dạng bây giờ của Khương Hoán chính là không như ý.

Xã giao bình thường dù sao cũng phải có.

Đây chính là yêu cầu của ba mẹ Khương Hoán đối với Khương Hoán.

Cho nên Khương Hoán vẫn phải tới buổi chiếu thử này, hắn ngồi xuống theo vị trí trên vé, sẽ chờ phim bắt đầu.

Không biết xã giao với màn hình chiếu có tính là xã giao bình thường không.

Mặc dù Khương Hoán cũng không nói gì với ai, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khẩn trương rất sợ hãi.

Nhất là khi ánh đèn vẫn sáng, trong hội trường đầu người nhốn nháo, mọi người đều ở đang tốp ba tốp năm trò chuyện.

Mùi Pheromone đan vào nhau, khiến hắn nhức đầu, nhịp tim cũng nhanh hơn.

Thật ra thì trừ lần trước đột nhiên bùng nổ chứng rối loạn pheromone ra, sự kiện tập kích omega lần đó khiến tâm lý Khương Hoán cũng bị tổn hại rất lớn, mặc dù hắn không biểu hiện trước mặt ba mẹ, nhưng là chính hắn biết, hắn không có biện pháp đến nơi có nhiều người, hắn đến nơi thế này thì sẽ không nhịn được mà sợ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đầu cũng choáng váng, cả người lạnh ngắt.

Mặc dù đã ở nhà một năm, hắn cảm thấy đã khá hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không có dũng khí một mình tới nơi thế này.

Nhưng ánh mắt của ba nước mắt của mẹ khiến hắn không thể nói ra, cũng không nỡ lòng cự tuyệt.

Khương Hoán cũng muốn biết mình có thể đi tới bước đó không.

Nhưng bây giờ Khương Hoán cảm thấy mình đã ngã xuống bước đầu tiên, hô hấp của hắn bắt đầu có chút khó khăn, tuyến thể dưới miếng dán ngăn mùi bắt đầu nóng lên.

Rời khỏi nơi này, nhanh chạy trốn, đây là suy nghĩ duy nhất của Khương Hoán.

Tiếp theo sau đó làm kẻ thất bại hèn yếu trong mắt người đời, một kẻ đào ngũ trên chiến trường.

Nhưng hắn có bệnh, lại không người thật sự quan tâm, hoặc là bọn họ không biết phải quan tâm thế nào.

Ánh đèn sắp tối xuống, Khương Hoán phải thoát đi trước khi mọi người im lặng, như vậy mới không đột ngột.

Lúc hắn đứng dậy muốn đi, lại bị người đè bả vai ngồi xuống.

Mùi hoa lan trắng quen thuộc dần dần bao vây Khương Hoán, thoang thoảng, tựa như sự an ủi duy nhất trong thế giới huyên náo.

Diệu An ngồi bên cạnh hắn, đèn đã tắt, màn hình lớn sáng lên, thế giới cũng yên lặng.

Khương Hoán cứng ngắc ngồi ở đó, phim điện ảnh đang chiếu cái gì, hắn hoàn toàn không biết.

Bỗng nhiên, tay hắn bị người nắm, Khương Hoán không dám tin, hắn nghiêng đầu nhìn Diệu An.

Diệu An lại cười với hắn.

Anh lắc lắc tay Khương Hoán, sau đó buông ra.

Khương Hoán mở lòng bàn tay ra, bên trong là một cái khẩu trang.

Diệu An dùng giọng nói khẽ vô cùng lại gần Khương Hoán nói: "Nơi này mùi quá tạp có phải không? Đeo khẩu trang vào sẽ đỡ hơn."