Liên Thanh vẫn như thường lệ gọi lại cho Thời Niên, Thời Niên nhìn cái tên nhấp nháy trên điện thoại, cuối cùng vẫn mỉm cười.
Sau khi cuộc gọi được kết nối Liên Thanh vẫn như cũ nói beta các cậu sao khó tính thế, Thời Niên không nhịn được nói beta người ta như thế nào tôi không biết, dù sao tôi vậy đó, ai bảo anh suốt ngày không đứng đắn.
"Vậy là cậu có chuyện gì đứng đắn à?" Liên Thanh tức giận nói, "Lúc cậu tìm tôi có lần nào đứng đắn đâu, sao cậu có thể mặc quần lên là vô tình như thế?"
Nghe giọng nói khỏe mạnh của Liên Thanh, Thời Niên thả lỏng không ít, cuộc sống đã khiến cậ đủ phiền não, nếu như ngay cả bạn tình đều không thể khiến cậu vui vẻ, thì thật sự cậukhông biết nên khuyên nhủ mình như thế nào.
"Thật sự có chuyện đứng đắn tìm anh." Thời Niên cong khóe môi, trong tay nghịch cây búp bê cỏ đã mọc xanh um, "Tôi có một chuyện muốn hỏi anh."
"Yêu rồi." Liên Thanh thổ bỉ nói, "Còn vấn đề gì sao?"
Thời Niên không nói gì, cũng không cúp điện thoại, cuối cùng sau khi trầm mặc một phút, Liên Thanh bên kia điện thoại thở dài, nói tổ tông ơi, sao cậu biết dùng sóng điện não điều khiển tôi vậy, cậu không nói gì tôi cũng có thể biết nét mặt hiện tại của cậu, tổ tông ôi, đùa thôi cũng không được sao?
"Anh họ Liên, tôi họ Thời, ai là tổ tông của anh, đừng có suốt ngày tìm cơ hội tán tỉnh với tôi, tôi không thích loạn luân." Thời Niên cười, cậu cũng không phải cố ý yên lặng một phút đâu, chẳng qua cậu không thể quyết định có nên cúp điện thoại trực tiếp block, hay nhịn nhục tiếp tục hỏi Liên Thanh, nhưng Liên Thanh hiển nhiên hiểu một phút này thành uy hiếp.
Thời Niên cảm thấy mình thật oan uổng, cậu đâu có... hung dữ như vậy?
Trong mắt Liên Thanh cậu rất hung dữ sao? Thời Niên cảm thấy mình khá tốt nha, cậu cảm thấy người thức thời sẽ không hung dữ đâu, bởi vì hung dữ cũng là một chuyện rất không thức thời, nhất là hung dữ với người không liên quan.
"Tôi đâu có," Liên Thanh hừ một tiếng, "Nghĩ thôi đã thấy rén rồi."
"Anh đang nghĩ gì thế, muốn tôi làm tổ tông của anh thật sao? Tôi không muốn làm đâu, hơn nữa tổ tông của anh không thể nào là một beta." Thời Niên tay đám lông xanh trên đầu búp bê cỏ ánh mắt cười cong cong, "Những nếu anh gọi tôi là ba, thì tôi cũng không ngại."
Hai người giống như thường ngày loi nhoi một hồi, ai cũng không nói về chuyện tối ngày hôm qua, giống như cái đêm điên cuồng bọn họ cùng nhau vượt qua căn bản không tồn tại.
Đây là sự ăn ý của hai người, cũng là sự thức thời đối với nhau.
Thời Niên đột nhiên lại không muốn hỏi.
Không biết tại sao, cậu có một dự cảm kỳ lạ.
Cậu luôn cảm thấy câu hỏi thế này tuy đơn giản nhưng lại quan hệ đến vấn đề công việc thực tế sẽ khiến quan hệ của cậu và Liên Thanh biến chất.
Nhưng bọn họ vốn làm cùng một ngành, mọi người đều biết rất rõ mình đang làm gì, cũng không cần giấu giếm, cũng không giấu được, chuyện ban đầu bọn họ giao kèo không liên quan đến cuộc sống thực tế của đối phương từ lâu đã tràn ngập nguy cơ sau nhiều lần gặp mặt rồi.
Mình đang làm dáng cái gì... Thời Niên không khỏi tự giễu, một chuyện nhỏ mà thôi, mình lại nghĩ quá nhiều.
Liên Thanh lại một lần nữa hỏi cậu là chuyện đứng đắn gì, Thời Niên nói sự thật.
Cậu nói muốn hỏi chuyện về rượu mạnh Tầm Hương và công ty đào tạo rượu vang, tình huống công ty đó bây giờ nh ưthế nào.
Lần này đổi thành Liên Thanh trầm mặc, Thời Niên đợi rất lâu, lâu đến mức cậu cho rằng Liên Thanh có phải căn bản không cầm máy hay không, Liên Thanh trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?"
Thời Niên cảm thấy thái độ của Liên Thanh hình như hơi kỳ, nhưng cậu đã nói ra rồi, cũng không thể nói "Không hỏi", như vậy thì như mình đang chơi khăm người ta, cũng quá trẻ con, còn có hơi, có hơi giận dỗi với được sủng mà kiêu nữa.
Cho nên Thời Niên vẫn tiếp tục hỏi, nói: "Tôi nghe nói tình trạng kinh doanh của công ty hình như có chút vấn đề, nên muốn hỏi anh có chuyện này hay không, tôi ——"
"Cậu biết rồi phải không?" Giọng Liên Thanh bỗng nhiên trở nên lạnh băng, giọng nói lạnh băng này Thời Niên chưa từng nghe, cho dù lúc bọn họ mới bắt đầu quen biết, Liên Thanh cũng chỉ lạnh lùng mà thôi, không chứa bất kỳ cảm xúc nào, nhưng bây giờ, Liên Thanh hiển nhiên là tức giận.
Thời Niên cảm thấy Liên Thanh khó hiểu, cậu cau mày giải thích với Liên Thanh: "Tôi không biết anh đang nói gì, nếu như anh đang nói tới tình hình kinh doanh của công ty, thì tôi có nghe nói một ít, từ Diệu An, nhưng tôi không tra được bất kỳ tài liệu gì trên mạng, cho nên mới hỏi anh thử, dù sao anh —— anh so với tôi kiến thức nhiều hơn rộng hơn nguồn tin tức cũng đáng tin hơn không phải sao? Sao anh đột nhiên lại nói cái giọng này, anh cảm thấy tôi xúc phạm anh à? Nếu là như vậy, thì tôi xin lỗi anh, là tôi vượt giới hạn."
"Là Diệu An nói à?" Giọng nói của Liên Thanh vẫn lạnh, cũng không vì Thời Niên giải thích mà chuyển biến tốt, "Cậu ta nói cho cậu chuyện của tôi phải không?"
"Anh đang nói gì thế?" Thời Niên giận đến bật cười, "Tôi cũng đã giải thích với anh rất rõ ràng rồi, có chỗ nào anh nghe không hiểu vậy? Tôi không biết anh có chuyện gì, Diệu An cũng không nói gì với tôi hết, chẳng qua tôi thi tuyển vào công ty này, tôi sợ nhậm chức rồi công ty vỡ nợ tôi không lấy được tiền, cho nên tôi mới hỏi anh, chuyện chỉ như thế mà thôi..."
Thời Niên nói tới đây, cậu thật sự không nói được nữa, cậu bắt đầu thấy lúng túng, cậu đang liên tục giải thích với bạn tình của cậu rằng tại sao cậu lại hỏi một vấn đề như vậy, cậu nghe nói thế nào, lại nghĩ thế nào, vì vậy cậu làm thế nào, ha —— Thời Niên cảm thấy tim mình sắp nổ rồi.
Đột nhiên muốn thời gian quay ngược, quay ngược đến lúc cậu chưa gọi điện thoại, vậy thì cậu sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi này.
Cậu cũng sẽ không bao giờ lúng túng như vậy.
"Tôi sẽ không để công ty này phá sản." Liên Thanh nói từng chữ từng chữ, "Tuyệt đối sẽ không."
Thời Niên cầm điện thoại nghe Liên Thanh nói như vậy, chẳng có tí cảm xúc nào, cậu nghĩ bất kể công ty này có phá sản hay không, cậu cũng không muốn đi.
"Thời Niên." Liên Thanh gọi tên cậu.
"Ừ." Thời Niên mặc dù phiền não vẫn đáp, "Tôi đây."
"Chúng ta ——" Liên Thanh dừng lại, "Tới đây thôi."