Cuối cùng Thời Niên cũng nhận được chứng chỉ cấp ba, cậu gọi điện thoại cho Kha Doãn muốn mời anh ăn cơm, Kha Doãn dĩ nhiên đồng ý ngay.
Thật ra thì sau khi Thời Niên thi thử xong Kha Doãn cũng từng liên lạc với cậu mấy lần, mỗi lần đều là tán gẫu mấy câu sau đó hẹn Thời Niên ra ngoài, đôi khi thì nói là có hoạt động đôi khi thì dứt khoát nói rằng muốn gặp cậu một lần.
Thời Niên có chậm tiêu đi nữa cũng đại khái biết được suy nghĩ của Kha Doãn, chẳng qua là không biết suy nghĩ này có mấy phần đến từ thật lòng rồi mấy phần đến từ tình dục.
Cũng không phải Thời Niên dùng suy nghĩ xấu xa nghi ngờ người khác, thật sự là cuộc sống thời nay quan hệ giới tính cũng rất hỗn loạn, huống chi mình cũng không phải người thuần khiết không tỳ vết gì, cho nên tất nhiên sẽ có chút cẩn thận.
Cậu gặp quá nhiều người chỉ vì muốn lên giường đối phương mà lập tức theo đuổi đối phương, trong đại học có, số lượng còn không ít, theo đuổi được rồi chơi chán rồi thì đổi người mới, lúc nhắc tới thì là "Có yêu thật", nhưng tình huống thực tế chỉ có người trong cuộc mới biết.
Đối với chuyện tình yêu, Thời Niên sợ mình bị lừa, cũng sợ mình bị thương tổn.
Cậu sợ mình bỏ ra một tấm chân tình nhưng không thu về được.
Cậu sợ tình cảm của mình sau khi dốc hết toàn bộ sẽ không có được một kết quả mong muốn.
Cậu sợ mình rơi vào một quan hệ không có lối thoát.
Hồi nhỏ Thời Niên từng nghe một ca khúc, trong đó có một câu: Có yêu cũng không cần nói xin lỗi, dù sao chúng ta đã từng trải qua cùng nhau.
Sau khi lớn lên Thời Niên cảm thấy bài hát này nhất định là do một thằng tồi viết lời, vì hành động vô trách nhiệm của mình mà chối bỏ trách nhiệm, sau đó cậu phát hiện người viết lời là một cô gái, cậu bèn nghĩ cô gái này thật là rộng lượng, người yêu cũng không về nhà, cô ấy còn không cần đối phương xin lỗi, hơn nữa câu hát phía sau cô ấy còn nói cô ấy không hối hận, đó là lựa chọn của cô ấy.
Thời Niên không được, cậu không có biện pháp chấp nhận người mình toàn tâm toàn ý yêu cuối cùng buông bỏ mình rồi yêu người khác.
Giống như ba mẹ của cậu vậy, bọn họ không phải cũng yêu oanh oanh liệt liệt đứt ruột đứt gan à, đến cuối cùng thì thế nào chứ?
Bọn họ không thật lòng ư, bọn họ không tình dục ư, bọn họ đều có, nhưng cuối cùng không phải cũng bị cuộc sống vả cho rơi lông gà đầy đất.
Cho nên Thời Niên luôn cảm thấy trước khi mình có cơ sở kinh tế nhất định cậu sẽ không cân nhắc tới chuyện yêu đương kết hôn.
Cậu không muốn tốn nhiều thời gian tinh lực và tình cảm tình để cùng ai đó yêu đương xây lâu đài cát, cậu cũng sẽ không ký thác tương lai của mình lên người nào khác.
Trước khi cậu sẵn sàng, ai cũng đừng hòng gõ cửa trái tim cậu.
Cho nên Thời Niên rất ít khi đồng ý lời mời của Kha Doãn, nhưng chuyện nhận được chứng chỉ thì khẳng định vẫn phải cảm ơn Kha Doãn, dù sao Kha Doãn chính là người thầy của cậu, hơn nữa anh thật sự đã dạy cho Thời Niên rất nhiều kiến thức chuyên ngành cung cấp rất nhiều trợ giúp trên học nghiệp.
Thời Niên và Kha Doãn hẹn nhau ở một nhà hàng Mông Cổ, vốn dĩ Thời Niên đặt nhà hàng Tây, nhưng Kha Doãn nói vất vả lắm mới làm thịt Thời Niên được một bữa anh nhất định phải ăn thịt uống rượu, không say không về.
Không say không về, ha ha, trong đầu Thời Niên nghĩ, cậu không có lúc nào mà không uống say, lúc về thì luôn ở nhà người khác.
Có điều cậu cũng không có ý định đến nhà Kha Doãn, cho nên cậu chuẩn bị nâng cao tinh thần một trăm hai chục ngàn lần, uống ít rượu ăn nhiều thịt, tranh thủ tự về nhà.
Nhà hàng Mông Cổ này mới khai trương, trang trí rất có bản sắc dân tộc, chỉ là khách vẫn chưa nhiều, Thời Niên thấy điểm đánh giá cũng không tệ lắm nên chọn nơi này.
Sau khi cậu và Kha Doãn đến chọn ngồi trên sô pha sát tường, vừa ngồi xuống, chủ quán đã xách bình trà sữa qua cho rót cho bọn họ hai ly.
"Mặn." Thời Niên uống một hớp trà sữa không khỏi nhíu mày, cũng không phải là trà sữa mặn uống không ngon, chẳng qua Thời Niên chưa chuẩn bị tâm lý, đầu lưỡi chỉ đinh ninh là sẽ nếm vị ngọt, không ngờ uống vào lại là muối.
"Ở Mông Cổ thường uống trà sữa vị mặn." Kha Doãn cười nói với Thời Niên, "Lần đầu tiên tôi tới cũng giật mình, nhưng uống quen rồi cảm thấy còn rất ngon."
Thời Niên lại cầm ly lên uống một hớp, cũng hơi ưng vị này xíu rồi, cậu tán gẫu với Kha Doãn hỏi anh ở Mông Cổ có gì chơi vui không, có nơi nào đáng để đi không.
Kha Doãn rất tẫn chức trách giới thiệu cho Thời Niên: "Chơi vui lắm, có thảo nguyên, có hồ Dương Lâm, cũng có đầm lầy, khu vực người Mông Cổ, người Nga tụ tập đều có, hơn nữa đều rất đẹp, có cơ hội chúng ta có thể cùng đi."
"Ừm... Có cơ hội thì đi." Thời Niên tránh ánh mắt Kha Doãn, nhàn nhạt nói.
Kha Doãn để cái ly trong tay xuống, nói: "Thật ra tôi có một vấn đề luôn muốn hỏi cậu, nhưng chắc là có chút lỗ mãng."
Trong lòng Thời Niên có dự cảm, vậy người đặt câu hỏi nói là lỗ mãng, thì đều muốn hỏi chuyện riêng của đối phương, nếu biết là lỗ mãng, thì dứt khoát đừng hỏi... Nhưng Kha Doãn là thầy của mình, hôm nay cũng là mình vì cảm ơn người ta cho nên mới mời cơm, cho nên cậu phải nhịn, không thể mắng Kha Doãn như mắng Liên Thanh được.
"Không sao, thầy nói đi."
Kha Doãn do dự một chút, hỏi: "Cậu —— có người yêu không?"
Thời Niên trong lòng thở dài, nói: "Em ——"
"Ủa, đây không phải là Thời Niên sao?"
Thời Niên mới nói được một chữ đã bị giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang, Thời Niên và Kha Doãn nhìn sang, phát hiện là Diệu An đi tới.
"A, Diệu An." Thời Niên không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp anh, sáng sớm hôm nay Diệu An còn cùng cậu nhắn tin trên mạng xã hội quyết định nội dung chuyên mục kỳ mới nhất không nghĩ tới buổi tối lại đụng mặt.
"Anh Diệu An, thật là trùng hợp." Kha Doãn đứng lên bắt tay với Diệu An, khiến Thời Niên ngồi một bên trông thật xa lạ.
Nhưng còn không chờ Thời Niên đứng dậy, Diệu An đã kéo cái ghế ngồi cạnh Thời Niên, hắn cười nói: "Trùng hợp ghê, không nghĩ đến lại gặp mọi người ở đây."
"Anh cũng tới dùng cơm? Dứt khoát ăn chung đi." Kha Doãn muốn gọi nhân viên lấy thêm một đôi chén đũa, Diệu An vội vàng ngăn cản, anh bảo hôm nay chẳng qua chỉ tới đây tham quan thôi, nhà hàng này thật ra là Diệu Nhiên và bạn cậu cùng đầu tư.
Diệu An cười nói: "Mọi người biết đó, bây giờ chính là trong giới đó rất thích đầu tư vào ngành ăn uống, người khác đầu tư nó cũng học đầu tư theo, nhưng cái gì nó cũng không hiểu, cũng không có thời gian quản lý, cho nên gần đây tôi tới tương đối thường xuyên, dù sao mới khai trương mà, cũng phải người coi sóc. Đúng rồi, bàn này để tôi mời."
Nghe Diệu An nói muốn mời khách, Thời Niên ở bên cạnh vội nói với Diệu An: "Không cần, hôm nay là tôi mời thầy Kha Doãn ăn cơm, anh —— Diệu An, hãy để tôi làm chủ đi."
Giỡn à, bữa ăn này nếu nhận ân tình của Diệu An, vậy thì cậu cần trả cho Kha Doãn thêm một lần ân tình nữa, nếu như Kha Doãn vẫn như lúc trước chỉ nói chuyện học tập và công việc với cậu, Thời Niên rất muốn tiếp tục qua lại với anh, nhưng nếu như bàn tới vấn đề "người yêu", Thời Niên chỉ có thể đành từ chối không thể đáp ứng.
Có điều rất may Diệu An cũng không kiên trì, anh cười nói:
"Vậy cũng được, lần sau, lần sau nhất định phải để tôi mời, các cậu cũng phải thường tới đến chơi để tiện thể quán tôi được kéo khách."
Thời Niên và Kha Doãn cũng cười đồng ý, ba người lại đơn giản trò chuyện mấy câu, Diệu An mới nói còn phải vào bếp xem sao, vì vậy anh đứng dậy rời đi.
Sau đó Thời Niên và Kha Doãn gọi món, trong lúc hai người đang đợi món ăn, Kha Doãn vẫn kiên trì hỏi mối quan hệ hiện tại của Thời Niên, Thời Niên đúng sự thật nói còn chưa có người yêu, nhưng cũng không định yêu đương, cậu nói trước phải lập nghiệp rồi mới thành gia, hai năm tới đây không định yêu ai.
Kha Doãn nghe xong ngã không nói gì nhiều, anh cười rồi chuyển đề tài, Thời Niên thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ anh cũng là một người thức thời.
Ăn được một nửa Thời Niên vào nhà vệ sinh một chuyến, cậu lại gặp Diệu Nhiên ở đó.
Diệu Nhiên thấy Thời Niên đi vào cũng không kinh ngạc, cậu vừa rửa tay vừa nhìn Thời Niên trong gương nói:
"Anh rất lợi hại đó, lại dụ dỗ thêm một người rồi."
Thời Niên không để ý tới cậu, trực tiếp đi tới bồn tiểu xả nước.
"Nhưng cũng phải thôi, Tang Du sắp quay lại, quay lại rồi thì đâu có tới lượt cậu, cậu nhất định phải cho mình một người mới tốt hơn." Diệu Nhiên rửa tay xong thì cũng không đi, ung dung hơ khô đôi bàn tay mềm mại của mình dưới máy sấy tay cảm ứng, Thời Niên tất nhiên vẫn không để ý tới cậu, cài dây quần xong thì tới bồn rửa tay.
Diệu Nhiên lại gần, đứng bên cạnh cậu nói:
"Đúng rồi, có phải cậu không biết Tang Du là ai không?"
Diệu Nhiên nhìn Thời Niên trong gương, chỉ chỉ nốt ruồi son ở khóe mắt cậu, sau đó nhướng chân mày cười nói: "Chính là anh ta."
"Trông anh rất vui." Thời Niên đột nhiên nói, "Có phải là vì mình rốt cuộc sắp kết thúc kiếp nạn thế thân cho nên hân hoan phấn khởi không thế?"
Diệu Nhiên nghe Thời Niên noi, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt.
"Tôi thấy anh không thèm chấm nốt ruồi nữa, chắc đã thoát khỏi biển tình quay đầu là bờ rồi," Thời Niên thấy Diệu Nhiên nhìn mình chằm chằm trong gương, nối ruồi đen quen thuộc dưới khóe mắt đã không thấy, cậu cười nói, "Thật sự chúc mừng anh, quay về kêu anh trai của anh gửi cho anh bao lì xì 8.88, coi như là lòng tốt của tôi."
Mặt Diệu Nhiên đầy vẻ không thể tin:
"Tiền của anh trai tôi dựa vào cái gì lại là lòng tốt của cậu?!"
Thời Niên chớp mắt mấy cái, nghi ngờ nói:
"Không phải anh nói à? Tôi phải tìm một người mới, tôi thấy anh trai của anh cũng không tệ, đẹp trai dịu dàng lại nhiều tiền."
"Cậu, cậu không biết xấu hổ!" Diệu Nhiên chỉ Thời Niên tức giận nói.
"Cần thể diện làm cái gì đây? Để chấm nốt ruồi hả?" Thời Niên châm biếm cực gắt, trong bụng cậu còn mấy trăm câu để chờ Diệu Nhiên đó, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi.
Lúc Diệu Nhiên ngước mắt lên muốn combat với Thời Niên, Diệu An gõ gõ cửa nhà vệ sinh, không nhịn được nói: "Được rồi, cả hai đến đây thôi, Diệu Nhiên, về phòng đi, các bạn em đều đang chờ em kìa, hỏi có phải em rơi xuống hố không."
"Anh ơi..." Diệu Nhiên thấy Diệu An còn muốn giải thích mấy câu kết quả bị Diệu An dùng ánh mắt chặn lại.
"Anh đếm 1,2, ——" Số "3" của Diệu An còn chưa đếm, Diệu Nhiên đã tức giận bỏ đi, chỉ để lại Thời Niên và Diệu An trong nhà vệ sinh.
"Tôi sẽ giáo dục nó." Diệu An nói.
"Tùy anh, anh ta thích nói gì thì nói đó thôi." Thời Niên nhún nhún vai sao cũng được.
"Ừm, dù sao cái miệng của cậu cũng không mất mát gì." Diệu An cúi đầu cười, anh nhẹ giọng nói với Thời Niên, "Nhưng việc nó không lễ phép, tôi đều biết."
"Đúng rồi, tìm tôi thì được đó." Diệu An bỗng nhiên nói.
"Hả?" Thời Niên bỗng không phản ứng kịp.
"Người mới." Diệu An cong khóe miệng cười, "Tôi đẹp trai dịu dàng lại nhiều tiền mà."
Lúc Thời Niên đang ăn cơm với Kha Doãn, Liên Thanh ở bệnh viện phụng chăm Thủy Thủy điều trị, điện thoại di động trong túi hắn không ngừng rung.
Liên Thanh đầu tiên là lấy ra xem thử, là Tang Du gọi tới.
Hắn muốn nghe, nhưng không thể nghe, hắn sợ nếu ra ngoài nghe điện thoại, lúc Thủy Thủy muốn nhìn hắn lại không thấy, mặc dù Thủy Thủy cơ bản sẽ không nhìn hắn, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Thật ra thì hắn đã đại khái đoán được Tang Du tìm hắn làm gì.
Tang Du sắp về nước, mặc dù Tang Du cơ bản cứ một hai năm thì sẽ trở về một lần, nhưng lần này về nước thì không giống những lần trước.
Nhà Tang Du xảy ra chuyện.
Nhắc tới chính là thương trường như chiến trường, thắng làm vua thua làm giặc, cơ nghiệp mà nhà Tang Du khổ cực tích góp được sợ rằng phải phó mặc cho trời.
Cho nên Tang Du tất nhiên rất vội, cậu tìm những người bạn thân của mình, hoặc là gọi là những lốp xe dự phòng đi, gọi ai cũng hỏi thăm tình huống trong nước, ít ngày nữa cậu cũng sắp về nước.
Sau khi Diệu An biết chuyện này thì đùa rằng nếu ở cổ đại nhất định phải bán người cứu cha, nhưng Tang Du thì khỏi, Tang Du bán tranh là được, bán mấy bức tranh đi, đã có một khoản tiền lớn rồi, có tiền rồi chắc chắn gia tộc sẽ cải tử hồi sinh.
Diệu An vẫn không thích Tang Du, Liên Thanh đã sớm biết,
Tranh của Tang Du là như thế nào, Diệu An cũng biết.
Cho nên hướng đi của chuyện này rất có thể giống như Diệu An nói, Tang Du chỉ có thể bán người cứu cha.