Thứ bảy Thời Niên tham gia buổi tiệc mà Diệu An nói, cậu thấy địa chỉ trên thư mời là khách sạn năm sao nổi tiếng trên bãi sông, vì vậy mới nghiêm túc trưng diện bản thân.
Áo vest dĩ nhiên là đồ mới, cà vạt cũng dùng sợi đắt tiền, giày da được đánh bóng, sáng tới mức có thể in bóng người.
Thời Niên đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình lại đẹp trai hơn.
Những lúc thế này tất nhiên là không thể tự đi xe, huống chi Thời Niên cũng không có xe, chiếc xe đạp của cậu cuối cùng cũng mất.
Ngày đó sáng sớm Thời Niên đã chạy tới công viên chuẩn bị lấy xe đạp về, kết quả bên cạnh ghế đá chỉ còn lại một cái khóa xe, xe đạp chẳng còn, cũng không biết ai lại không biết xấu hổ như vậy, chiếc xe bị hư tới vậy mà cũng trộm.
Thời Niên gọi taxi sau đó dựa theo thời gian trên thư mời chạy tới nơi tổ chức tiệc tối. Mới đi vào hội trường, Thời Niên đã nhìn thấy Diệu An đang đứng giữa sảnh nói chuyện với người khác, anh liếc thấy Thời Niên, lập tức cười với Thời Niên, sau đó nói mấy câu với người bên cạnh rồi bỏ qua bọn họ, chạy về phía Thời Niên.
Diệu An cười nói chuyện với Thời Niên mấy câu, anh nói buổi tiệc này tổ chức rất tùy ý, không có quy tắc gì, cũng không sắp vị trí cụ thể, cứ tự tìm chỗ ngồi là được, lát nữa chắc anh sẽ tương đối bận rộn, đến lúc đó có thể sẽ chiêu đãi không chu toàn mong Thời Niên bỏ qua cho.
Thời Niên vội nói không sao cả, có thể tới tham gia đã rất vui rồi, cậu kêu Diệu An không cần phải để ý đến mình, cậu có thể tự xử.
Dù sao thì là nghe phát biểu, vỗ tay, ăn uống, nghe phát biểu, vỗ tay, nhận quà, cả một quy trình này, Thời Niên đã rất quen thuộc.
Đúng như dự đoán buổi tiệc lần này cũng theo trình tự này, chẳng qua trong những người đi lên phát biểu rất có mấy minh tinh nổi tiếng, trước kia chỉ nhìn thấy trên ti vi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp người thật, trong lòng Thời Niên khó tránh khỏi có chút kích động.
Buổi tiệc dần dần tiến hành đến hồi cuối, Thời Niên theo thường lệ thì tìm một vị trí bình thường ngồi, cậu chỉ chờ đến lúc kết thúc tìm cơ hội chào Diệu An, sau đó chuẩn bị lấy quà rút lui.
Kết quả cậu còn chưa chờ được Diệu An nhưng lại có một người khách khác.
Nghiêm khắc mà nói, người tới không chỉ không phải khách, còn phải gọi là một nửa chủ nhân, bởi vì nghe nói hạng mục trang trại rượu này anh ta cũng có phần đầu tư, chỉ là vừa rồi không thấy anh ta lên sân khấu phát biểu mà thôi.
Diệu Nhiên cầm ly rượu trực tiếp ngồi bên cạnh Thời Niên.
Thời Niên nhìn cậu một cái, gật đầu, coi như chào hỏi.
Diệu Nhiên chưa đáp lễ, chẳng qua chỉ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt trần trụi mà thẳng thừng, tựa như đang nhìn một poster dành cho trẻ em.
Lần đầu tiên Thời Niên tiếp xúc với Diệu Nhiên ở khoảng cách gần như vậy, mấy năm trước ở cửa hàng đồ lót mặc dù bọn họ cũng ở gần, nhưng tâm tư Thời Niên chỉ đặt lên tiền, căn bản không có lòng dạ nào để ý Diệu Nhiên, sau đó cũng thấy từ xa trong một hoạt động, cũng không thấy rõ, chỉ nói là xinh đẹp làm người hài lòng thôi.
Trước kia bạn học thường pha trò nói Thời Niên nên đi tham gia chương trình sống còn, lấy ngoại hình của cậu thành tích sẽ không kém hơn Diệu Nhiên, bởi vì Thời Niên cũng cực kỳ đẹp, là hot boy đường hoàng, Thời Niên mình cũng là mình có ngoại hình, ít nhất trong mắt những người quen, cậu là nổi bật. Nhưng bây giờ khi Diệu Nhiên ngồi bên cạnh mình, Thời Niên cảm thấy ngoại hình của mình so với Diệu Nhiên vẫn kém hơn không ít, Diệu Nhiên người ta làn da vô cùng mịn màng, mặt lại xinh đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, mà mình thì giống như một bình hoa hàng giả, đứng một mình thì tạm được, đứng cùng hàng thật thì lập tức trở nên khác bọt ngay.
À, quên, Diệu Nhiên cũng là hàng giả, nhưng ít nhất anh ta có thể được gọi là hàng nội địa tiêu chuẩn hạng A sản phẩm gốc, mình chính là LX, Guoci, ChenaI.
Hơn nữa Diệu Nhiên ngồi ở đây, chắc không phải bởi vì mình đẹp đâu nhỉ.
Uống rượu được nửa ly, Diệu Nhiên rốt cuộc thong thả mở miệng vàng, hỏi: "Cậu là Thời Niên phải không?"
"Vâng." Thời Niên gật đầu một cái.
"Tôi biết cậu."
"À."
Đây là câu nói nhảm.
"Là anh Liên cho cậu thư mời à?"
Xời, anh Liên.
"Là anh của anh."
Thời Niên thành thật nói.
Biểu cảm của Diệu Nhiên có hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại đổi sang mặt mày vui vẻ, chẳng qua nụ cười rất khinh miệt, cậu ôn nhu nói:
"Vậy thì cậu rất có bản lãnh đó, vừa anh Liên vừa anh tôi, đều vây quanh cậu, quả nhiên giống như Tùng Sơn nói, cậu rất không tầm thường."
Hóa ra lại là Tùng Sơn, Thời Niên không khỏi buồn cười, xem ra người thích văn học trẻ con thông tục không chỉ một mình Tùng Sơn, hắn còn một người bạn cùng sở thích là Diệu Nhiên, quả nhiên người thích Liên Thanh, sở thích đều như nhau.
Thời Niên vốn nghĩ mình với cậu thần tượng này không thù không oán, tùy tiện qua loa mấy câu cũng được đi, nhưng bây giờ mặt người ta cũng đưa tới rồi, không đánh hình như cũng thật có lỗi với việc Diệu Nhiên đã cất công tới đây.
Vì vậy Thời Niên cũng hạ thấp giọng, bóp giọng trả lời một câu:
"Quá khen."
Chắc là Diệu Nhiên không thấy đoạn này trong sách, nhân vật phản diện trà xanh trong văn học thanh xuân văn học lúc này phải nói rằng tôi không phải tôi không có tôi trong sạch, chưa thấy qua đã trực tiếp thừa nhận còn rất đắc ý, cho nên Diệu Nhiên hơi giật mình sau đó đột nhiên có hơi bực mình, cậu nhíu mi mắt xinh đẹp tức giận nói:
"Cậu không có liêm sỉ sao? Làm thế thân cho người khác để đổi tài nguyên."
Nghe được câu này trong lòng Thời Niên hồi hộp, không biết Tùng Sơn rốt cuộc đã nói cái gì mà khiến Diệu Nhiên đánh giá cao mình như vậy, anh ta phải biết mình làm thế thân cho người ta chỉ đủ để đổi áo vest với anh Liên của anh ta, còn là áo vest của mình, chắc sẽ tức hộc máu.
Thời Niên bày ra biểu tình nghi hoặc, cậu gật đầu chỉ nốt ruồi dưới mắt mình, rồi chỉ nốt ruồi của Diệu Nhiên, cười hỏi:
"Lạ nhỉ, mọi người đều làm thế thân chẳng lẽ còn muốn chia ra ba sáu chín?"
Dù sao da mặt Diệu Nhiên cũng có hơi mỏng, tức giận mặt mũi trắng bệch, cậu cắn răng giải thích:
"Khác chứ! Tôi là vì thích anh Liên! Là tôi tự nguyện."
"Tôi cũng tự nguyện mà."
Câu này nghe thật buồn cười, chuyện Thời Niên muốn làm thế thân của người khác có bao nhiêu là bị bắt buộc, cơ bản đều là tự nguyện, chẳng qua là mong muốn khác nhau mà thôi.
"Cậu vì tiền!"
"Không được sao?" Thời Niên cầm ly rượu lên khẽ lắc, nhướng chân mày nói, "Anh mong người tôi mong tiền, hai chúng ta cũng không mâu thuẫn mà, anh muốn thích hắn thì thích, tôi cũng sẽ không ngăn cản, anh ở đây tức giận cái gì?"
Nói tới đây, Thời Niên đột nhiên cảm thấy có hơi mệt, nói cho cùng chỉ là một cậu học sinh tiểu học trong đầu nhét phân bón hóa học bị người khích bác chạy tới khiêu khích mà thôi.
"Cậu không yêu anh ấy thì cách xa anh ấy đi!" Diệu Nhiên có hơi kích động nói, cũng may chỗ ngồi của Thời Niên rất khuất, bằng không lấy bộ dạng hiện tại của Diệu Nhiên sợ rằng sẽ thành chủ đề sáng mai.
"Không phải cậu cần tiền sao, vậy tôi có thể cho."
"Tôi không yêu hắn thì cách xa hắn đi..." Ngón tay Thời Niên gõ lên thành ly rượu vang tiếng keng keng, "Vậy nếu tôi yêu hắn thì có thể ở gần hắn à?"
"Nếu cậu thích anh Liên thật, chúng ta cạnh tranh công bằng."
"Cho nên anh với Tùng Sơn là quan hệ cạnh tranh công bằng hả?"
Diệu Nhiên nghe vậy dường như rất giật mình, cậu vội nói: "Tùng Sơn anh ta không phải —— "
Ngây thơ, Thời Niên không nghĩ tới còn có người ngây thơ như vậy, hơn nữa người như vậy còn đang trong giới giải trí ăn thịt người không nhả xương, xem ra nhà họ Diệu không chỉ giàu sang bình thường, nếu không làm sao có thể bảo vệ Diệu Nhiên chu toàn?
"Tóm lại cậu ra giá đi, anh Liên có thể cho, thì tôi cũng có thể cho."
Thời Niên cười, cậu nghĩ câu này tri kỉ nhất, anh Liên mẹ nó cũng chưa nhọc lòng đã khiến Diệu Nhiên phải lao tâm rồi.
"Anh không cho được." Thời Niên tay nâng cằm nhìn Diệu Nhiên cười, không biết gương mặt có năm sáu phần giống Diệu Nhiên của cậu này có khiến Diệu Nhiên cảm thấy ghét bỏ không.
"Tôi có gì mà không cho được! Cậu nói đi!"
Thời Niên nói, nhưng không lên tiếng, nhưng khẩu hình làm rất đúng, ba chữ, ai cũng biết rõ.
Mặt Diệu Nhiên lập tức đỏ bừng, cậu thấp giọng mắng một câu vô sỉ, lại bồi thêm một câu không biết xấu hổ.
Thời Niên cười lạnh nói:
"Cần thể diện có thể ngông ngênh tìm tôi diễu võ dương oai? Tôi biết anh là ai? Hơn nữa nếu anh hỏi tôi trước, tôi tất nhiên sẽ biết gì nói đó. Sao thế? Câu trả lời không hợp ý anh thì anh há miệng mắng người? Thấy hợp lý không?! Hơn nữa nếu muốn như vậy anh có thể nói trước, lần sau đưa kịch bản cho tôi, tôi học thuộc lời thoại, khẳng định nói theo những gì anh viết, anh thấy thế nào?"
"Cậu, cậu!" Diệu Nhiên gấp đến cứng họng, Thời Niên cũng không muốn chờ Diệu Nhiên, cậu đã lười diễn cảnh xàm xí này rồi.
"Vị thiếu gia này, hôm nay tự nhiên anh chạy tới nói nhiều như vậy, là tìm tôi để tập diễn xuất hả? Vậy bây giờ tôi nói anh hay, anh đã diễn rất khá, giải Oscar diễn viên nam phụ xuất sắc nhất sang năm nếu không có anh, tôi không xem đâu."
"Đúng rồi, anh biết tại sao lại là diễn viên nam phụ không? Bởi vì nhân vật phản diện chỉ có thể là diễn viên phụ."
"Tùng Sơn người ta tự nguyện làm diễn viên phụ, anh thì sao? Hắn cho anh kịch bản nhân vật phản diện thì anh nhận liền, anh cũng được xem là ngu ngốc một cách đáng yêu rồi."
Thời Niên nói xong thì để ly rượu lên bàn, đứng dậy định rời đi.
"Cậu thì sao!" Diệu Nhiên túm cánh tay Thời Niên, "Cậu thì không phải là nhân vật phụ sao?!"
"Tôi?" Thời Niên gỡ ngón tay Diệu Nhiên rút cánh tay mình từ trong tay Diệu Nhiên, cậu nhìn gương mặt tức giận của Diệu Nhiên, bỗng nhiên cười.
"Anh có thấy bộ phim nào viết tên cho thế thân không?"