[ABO] Thức Thời

Chương 60




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Mẹ trong trí nhớ của Thời Niên là một người mạnh mẽ.

Mặc dù khi ở nhà mẹ với ba thường xuyên than phiền nhau rồi cãi nhau, sẽ đập đồ, sẽ nói ba vô dụng không cho bà cuộc sống tốt, bà cũng sẽ nói Thời Niên không đủ nghe lời, khiến bà nhọc lòng, ở nhà bà giống như là vật phẩm nguy hiểm, rất dễ bị cháy, sau đó phát nổ, nhưng chỉ cần ra khỏi cái nhà này, bà liền sẽ biến mình trở nên tươm tất nhất.

Mẹ Thời Niên mẹ không có quần áo thời trang, cũng không có đồ trang điểm đắt giá, chớ đừng nói chi là trang sức giá trị liên thành, nhưng quần áo luôn sạch sẽ, tóc chưa từng bị rối, thường ngày bà để mặt mộc, thỉnh thoảng sẽ trang điểm nhạt, nhưng bà trời sinh đã xinh đẹp, trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp, nàng khiến người ta khen ngợi cũng khiến một số người không ưa, nhưng sống lưng bà luôn rất thẳng.

Mẹ ở bên ngoài chưa từng để lộ vẻ yếu ớt, hốt hoảng, vô lực.

Mẹ luôn treo cao thể diện của chính mình, cũng như thể diện của nhà mình.

Nhưng bây giờ mẹ của cậu lại đứng ở trong trung tâm thương mại òa khóc.

Bà mặc áo hoa đắt tiền, trên chân mang giàu cao gót nạm đá quý, túi xách mà tiền lương một năm của Thời Niên cũng không mua nổi bị tùy ý ném dưới đất.

Cô bé bên cạnh bà rất đáng yêu, Thời Niên không thể không thừa nhận gen của mẹ thật sự rất mạnh, trước kia hàng xóm có nói Thời Niên rất giống mẹ lúc trẻ, mà cô bé này thì trông giống Thời Niên lúc nhỏ.

Chẳng qua Thời Niên ở độ tuổi của em thích nhất là chạy nhảy thích nhất là vui đùa, cậu sẽ không nghịch gấu váy của mình, mặc dù cậu cũng không có gấu váy, tóm lại cậu sẽ không làm như vậy.

Tầng này là quảng trường dành cho phụ huynh và trẻ em của trung tâm thương mại, các sân chơi và cơ sở giáo dục mầm non nối tiếp nhau, hôm nay là ngày làm việc, lại là buổi chiều, cũng không có nhiều người, Thời Niên đứng ở góc khuất, nhìn mẹ mình.

Bà ngồi đó cũng không lâu, rất nhanh đã đứng lên, bà nhặt túi mình lên, móc khăn giấy bên trong, lau nhẹ khóe mắt, sau đó nàng cầm lấy điện thoại gọi điện, một lát sau, có một người phụ nữ trung niên tìm tới, cô ta đẩy một chiếc xe đẩy dành cho em bé.

Nói thật, nhìn bé gái, cũng được hai ba tuổi, mặc dù trẻ con hai ba tuổi ngồi xe đẩy dành cho em bé rất nhiều, nhưng chiếc xe đẩy này hình như hơi nhỏ, còn hơi cũ.

Bé gái thấy xe tới, cuối cùng không nghịch gấu váy nữa, mà tự ngồi lên xe.

Nhưng thay vì nói là ngồi trong xe không bằng nói là kẹt trong xe, có điều hình như không ai để ý vấn đề này, bé gái cũng thấy vui vẻ, chẳng qua lúc người phụ nữ đẩy xe về phía trước, bé gái đột nhiên thét lên.

Không phải tiếng gào thét khóc lóc của con nít, là tiếng hét, chói tai, tần số cao, kéo dài.

Trái tim Thời Niên dâng lên cổ họng tiếng hét của bé gái, cậu nhìn thấy mẹ mình chẳng qua đứng đó, sau đó nhắm hai mắt, lúc mở ra lần nữa, mẹ lau nước mắt, rồi cúi người xuống nói chuyện với bé gái, nhưng bé gái vẫn hét không ngừng.

Khách trong các cửa hàng của trung tâm thương mại bắt đầu tốp ba tốp năm đi ra xem náo nhiệt, cho đến khi có một người mặc đồng phục nhân viên từ gần đó chạy tới, cô ta nói chuyện với mẹ Thời Niên mấy câu, rồi đổi hướng xe đẩy.

Tiếng hét cuối cùng cũng ngừng.

Trung tâm thương mại lập tức yên tĩnh lại, giống như cái gì cũng chưa xảy ra vậy.

Mẹ Thời Niên cúi người chào nhân viên, sau đó cùng người phụ nữ đẩy bé gái rời đi.

Mặc dù Thời Niên đoán được bảy tám phần, nhưng cậu vẫn theo chân nhân viên kia đến cửa hàng của cô ta.

Bảng hiệu chẳng qua chỉ là cái tên rất thông thường, Thời Niên cúi đầu nhập tên cửa hàng này vào điện thoại.

Thời Niên nhìn trang web trong điện thoại thở dài.

Thời Niên đi dạo trong trung tâm thương mại mấy vòng mới rời đi.

Trong lòng cậu khó chịu lắm.

Cậu tự giác mình cũng không phải thánh mẫu cảm tình phong phú, ngược lại, hắn lãnh đạm quen rồi, cũng vô tâm quen rồi, dù sao cậu một thân một mình, luôn phải nghĩ biện pháp bảo vệ mình, tránh hại tìm lợi, đó mới là bản năng của con người.

Thật ra... thật ra lúc cậu sống cũng với ba mẹ, có thầm nghĩ, có phải trước kia ba mẹ đối xử với cậu không tốt là do bị cuộc sống hành hạ không có nơi phát tiết nên mới xả lên người mình.

Bởi vì sau khi ba mẹ ly hôn, chỉ còn lại cậu và ba, họ sống chung cũng không tệ chút nào, ba rõ ràng không quá nóng nảy, không quá thiếu kiên nhẫn, cơ hồ ông cũng chưa đen mặt lần nào, cũng chưa hề mắng Thời Niên.

Cho nên khi đó Thời Niên cảm thấy ly hôn là một lựa chọn rất tốt, cậu tin mẹ cũng sẽ có một cuộc sống tốt hơn, ít nhất về mặt tinh thần, nàng có thể không cần căng thẳng tinh thần nữa, nhất là sau khi mẹ cậu tìm cậu, cậu càng tin chắc.

Cậu tin chắc bây giờ mẹ sống rất tốt, bà không cần năm rồi lại năm, ngày qua ngày rơi vào củi gạo dầu muối tương giấm trà, bà cũng không cần ở nhà rơi lệ ra ngoài còn phải giả vờ vui vẻ, ai hỏi tới bà đều nói sống rất hạnh phúc.

Còn bé gái kia, chắc là em gái mình, trông rất giống kìa.

Lúc mẹ Khương Hoán nói bà dẫn theo một bé gái cậu đã nghĩ có phải mẹ đã có con rồi không.

Cậu nghĩ mẹ nhất định sẽ rất tốt với em gái, bởi vì bà không cần sống khổ não nữa tất nhiên cũng sẽ có nhiều thời gian để yêu em gái hơn nhỉ.

Nhưng hôm nay những điều mình nhìn thấy, lại là cái gì đây?

Thời Niên không mục đích đi vòng vòng trong trung tâm thương mại, đến giờ tan học, trong trung tâm thương mại dần dần náo nhiệt lên, rất nhiều phụ huynh đưa con đi học hoặc đơn thuần là tới chơi.

Có đứa rất ồn ào, cũng có rất nhiều đứa không ngoan, còn có đứa sẽ bởi vì không được như mong muốn mà nằm dưới đất ăn vạ.

Thời Niên nhìn dáng vẻ của tụi nhỏ, trong lòng tự nói với mình, có lẽ không như mình nghĩ đâu.

Nhìn đi, con nít vô cùng kỳ quặc, những đứa trẻ này không phải cũng đang quậy ì đúng đó sao?. truyện đam mỹ

Chúng sẽ không nhìn sắc mặt của phụ huynh.

Cho nên, vô luận như thế nào, cũng bình thường nhỉ.

Nếu không bình thường, thì có liên quan gì đến mình?

Mẹ đã có gia đình mới, đây là đứa con kết tinh giữa bà và chồng mình, đương nhiên có chỉ có người nhà của bà mới để ý chuyện này.

Lần trước đã nói rất rõ ràng rồi, cậu chỉ hy vọng cuộc sống riêng mình, cứ sống vui phần của mình là được.

Cứ... sống vui, phần của mình.

Lúc Thời Niên ra khỏi trung tâm thương mại bên ngoài trời đã tối rồi.

Cậu không ăn gì, vì không đói bụng.

Cậu đứng ở ven đường, không biết đi đâu.

Cậu không muốn đem phiền não về nhà mình.

Mặc dù cậu đã nói với mình mười triệu lần chuyện này không liên quan đến mày, hơn nữa mày cũng không thể ra sức.

Cậu không hận mẹ, cho tới bây giờ cũng không hận, cậu cũng không yêu mẹ, ít nhất bây giờ không yêu, tình yêu của cậu đã tan biến sạch theo độ tuổi tăng dần rồi.

Nhưng vẫn sẽ có chút khó chịu, nội tâm rối bời.

Trước kia khi đọc câu "Người đời đều khổ", cậu cũng sẽ cười khẩy, cậu nghĩ chuyện "khổ" nên xem là độc quyền của người bình thường, người có tiền chắc không bao hàm bên trong, dù sao thì tiền tài có thể giải quyết tất cả vấn đề.

Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ, chẳng qua ai cũng có cái khổ riêng nhỉ.

Khương Hoán gọi điện thoại cho Thời Niên nói đem đồ vest cho cậu, Thời Niên vẫn còn đang đi vô định ngoài đường, lần trước cậu từ chối Khương Hoán sau đó Khương Hoán không liên lạc với cậu nữa, bây giờ hắn chủ động gọi, Thời Niên cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu vội vàng nói trong điện thoại rằng không cần phiền Khương Hoán đưa, bây giờ cậu đi lấy luôn, Thời Niên nghĩ có chút việc làm thì không có thời gian suy nghĩ bậy bạ, có lẽ ngày mai tỉnh dậy lại có cảm giác, thật ra cũng không sao.

Thời Niên thấy còn thời gian, cho nên chọn lên xe buýt ở gần đó, nhưng đang giờ cao điểm buổi tối, trên xe chen chúc, đường lại kẹt xe, phải mất một giờ mới tới trạm, sau khi cậu xuống xe cảm thấy mình như sống lại ở kiếp sau.

Trạm xe buýt cách cửa hàng nhà Khương Hoán còn một đoạn nhỏ, Thời Niên từ từ đi bộ, khu nhà này thật sự đã quá lâu đời rồi, mấy lần báo phá bỏ di dời đến cuối cùng cũng không có làm, giống như một hòn đảo cô độc ẩn núp giữa những ngôi nhà chọc trời, Giang Châu lại quốc tế hóa, đến đây đều phải bỏ đi sự sầm uất, biến thành khu tụ tập của dân tỉnh lẻ trong miệng người đời.

Nhưng mấy năm này cũng không biết nổi lên làn gió gì, trên đường phố mở mấy cửa hàng phong cách phương tây, chẳng ăn nhập gì với ngỏ hẻm đổ nát, nhưng kinh doanh cũng không tệ lắm, lúc Thời Niên đi ngang qua nhìn thấy bên ngoài dựng bảng giá, cảm thấy có lẽ đây là vui cùng dân giai cấp tư sản.

Lại nói trang trí cửa hàng nhà Khương Hoán cũng rất có mùi văn nghệ, cũng không biết là ý tưởng của ai, tùy tiện chụp ảnh thôi cũng rất đẹp.

Thời Niên vừa nghĩ vừa đi, không chú ý đằng sau, cho đến khi cậu bị người vỗ vai, cậu mới nhận ra.

Diệu An cười hì hì nhìn cậu, phía sau còn có Liên Thanh mặt thối hoắc.

"Thời Niên, trùng hợp ghê." Diệu An cười nói, "Không ngờ đến đây mà cũng gặp cậu."

"Không phải cậu nói cậu đi ngủ sao?!" Liên Thanh tức giận nói.

Thời Niên nhìn bộ dạng này của Liên Thanh bỗng cảm thấy ngốc bạch ngọt chính là hắn, cậu cảm thấy bây giờ mà nghiêm túc trả lời Liên Thanh thì sẽ biến thành một chuyện rất ngu ngốc.

*ngốc bạch ngọt: cụm từ hay dùng để tả nữ chính ngây thơ nhưng ngu ngốc (nữ phụ sẽ là cao phú mỹ nhưng nam chính chỉ thích ngốc bạch ngọt =))))))

Vì vậy cậu rất thản nhiên nói: "Sao? Mộng du không được à?"