Thời Niên về nhà vào kỳ nghỉ hè năm nhất.
Sau khi ba mẹ ly hôn mẹ đã dọn đi, bởi vì Thời Niên cũng lớn rồi, cũng không cái gọi là ai với ai, nhưng mẹ của Thời Niên cường ngạnh tỏ vẻ Thời Niên là con của bà, bà muốn nuôi, nhưng bà tạm thời cũng không có năng lực này, cho nên cũng chỉ có thể nói ngoài miệng, Thời Niên vẫn ở nhà cũ.
Ba hoan nghênh Thời Niên trở về, nhưng ông đi công tác đi, cũng không ở nhà, cho nên Thời Niên một mình kéo hành lý ngồi trên xe buýt tự về nhà.
Khoá cửa không thay đổi, Thời Niên mở cửa, nhà vẫn như cũ.
Thậm chí trên bàn còn để hình của mẹ hồi trẻ.
Mẹ rất xinh đẹp, trong nhóm Omega mẹ cũng tính là xinh đẹp, lúc trước mẹ không màng trong nhà phản đối rời nhà trốn đi gả cho ba, một beta bình thường.
Câu chuyện tình yêu của họ nhất định rất động lòng người, nhưng Thời Niên từ khi hiểu chuyện cũng chỉ còn lại oán giận và khắc khẩu vô tận.
Cho nên Thời Niên không hiểu tình yêu, cũng không hướng tới tình yêu.
Đây là lần đầu tiên, ba mẹ đều không ở nhà, trước kia ít nhất sẽ có một người lải nhải bên tai Thời Niên.
Thời Niên ngồi một lát trên sô pha trong phòng khách, khắp nhà thanh tịnh, chỉ có cây quạt điện kiểu cũ phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Thời Niên trước kia vẫn luôn cảm thấy cảnh như vậy gọi là tự do.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy, có lẽ cũng có thể gọi là cô độc.
Lúc hoàng hôn chiếu lên cửa kính, Thời Niên từ trên sô pha bò dậy, cậu ngủ quên, mơ một giấc mơ không thực tế, không thực tế đến nỗi ở trong mơ cậu cũng nghĩ: Đây nhất định là đang nằm mơ.
Cậu vào phòng bếp tìm kiếm, trong nhà chỉ có mì gói.
Nhưng cũng tốt, Thời Niên từ nhỏ chính là cao thủ nấu mì.
Trước tiên nấu nước, rồi bỏ túi rau, sau đó là túi súp, lúc nước sôi tiếp theo cho thêm cải thìa, cải thìa không có bẹ cải cũng được, sau đó ném mì vào, lại trần cái trứng gà, cũng được, trong nhà còn trứng gà, vốn dĩ chiên trứng sẽ càng tốt, nhưng Thời Niên lười muốn chết, cậu xé túi dầu rắc lên, thật cẩn thận khuấy mì, cậu sợ không cẩn thận chọc thủng trứng gà, sau đó để nhỏ lửa, đậy nắp, đếm từ 1 đến 20, lại mở ra, bật lửa lớn, chờ khi nước sôi ùng ục ùng ục muốn tràn ra nồi, chạy nhanh tới tắt bếp, sau đó nước mì chậm rãi lắng xuống, Thời Niên đổ mì ra tô, rồi để trứng gà bên trên, rưới nước mì lên.
Hoàn mỹ, đủ sống rồi.
Thời Niên bưng tô mì đặt lên bàn cơm, sau đó cầm điện thoại bắt đầu vừa xem gameshow nhàm chán vừa ăn.
Bây giờ câu lại cảm thấy không cô độc, vẫn là tự do tốt hơn.
Lúc Khương Hoán gõ cửa Thời Niên đang bưng tô mì uống hết miếng nước cuối cùng.
Cậu cũng chưa kịp mở cửa liền.
Thấy Khương Hoán ngoài cửa cậu rất giật mình, Khương Hoán chưa bao giờ tìm cậu chơi.
"Trên người cậu hôi quá.
" Khương Hoán cau mày bịt mũi nói, "Sao nhà toàn mùi mì gói thế.
"
"Nấu mì có thể không có mùi sao?" Thời Niên nghiêng người để Khương Hoán tiến vào, "Xin lỗi nha, lần sau ngài tới thì nói trước một tiếng, tôi sẽ dâng hương tắm gội đợi ngài, bây giờ ngài chỉ có thể ở trong căn nhà toàn mùi hôi nói chuyện với người toàn mùi hôi là tôi.
"
Khương Hoán liếc xéo cậu một cái, để cái túi trong tay lên bàn cơm, chỉ cái tô bên cạnh Thời Niên.
"Ba cậu gọi cho tôi nói sợ cậu không có cơm ăn, cho nên tôi đưa cơm cho cậu.
" Khương Hoán mặt không biểu cảm nói, "Nhưng tôi thấy chắc cậu ta không cần.
"
"Ba tôi gọi cho cậu làm gì! " Thời Niên ngượng ngùng gãi đầu, cậu biết vì sao ông tìm Khương Hoán, bởi vì nghỉ hè năm ngoái mỗi lần khi ra ngoài hẹn chịch, đều nói là đi tìm Khương Hoán chơi, ba cậu cho rằng quan hệ của hai người rất tốt.
"Dù sao cơm tôi đưa đến rồi.
" Khương Hoán nói xong đã muốn đi, "Vậy ngày mai tôi! "
"Ngày mai không cần đưa, tôi không đói chết đâu, tôi biết nấu cơm.
" Thời Niên nhìn nhìn cái túi đặt trên bàn nói, "Hộp cơm gì đó ngày mai tôi rửa sạch sẽ trả lại cậu, cậu không cần đi chuyến nữa.
"
Khương Hoán không nói chuyện, chỉ là nhìn kỹ Thời Niên một cái, sau đó gật gật đầu.
Thời Niên chạy nhanh mở cửa, Khương Hoán không chút do dự đi luôn.
Chờ khi đóng cửa lại, Thời Niên thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu vẫn luôn cảm thấy Khương Hoán rất không dễ ở chung, cậu nghĩ có lẽ Khương Hoán cũng nghĩ như cậu.
Trong túi là mấy hộp cơm, có cơm có hai món mặn còn có một chén canh nhỏ.
Thời Niên cầm đũa lại bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa, Thời Niên thấy bi thương, cậu nghĩ nhà cậu, tan vỡ vậy ư?
Ngày hôm sau Thời Niên ngủ nướng một giấc, sau khi tỉnh ngủ, Thời Niên rốt cuộc cũng chấp nhận hết thảy.
Cậu rời giường rửa mặt, nhiệm vụ hôm nay là tìm cho mình một công việc bán thời gian, cậu phải kiếm tiền nuôi sống chính mình.
Thời Niên rất may mắn, cậu tìm được công việc ở một cửa hàng nội y.
Tuy rằng trong xã hiện đại xã hội thuốc ức chế đã phát triển rất hoàn thiện, nhưng để đề phòng đa phần vị trí phục vụ vẫn là thích tuyển beta, ngoài việc họ tự do với pheromone ra, mà phần lớn đều bình thường, thích hợp làm công việc này nhất.
Hơn nữa có một gương mặt không tồi, cho nên lúc cậu tìm cửa hàng xin làm nhân viên bán hàng thì mọi việc đều thuận lợi.
Đây là một cửa hàng nội y xa hoa, xa hoa đến nỗi một cái quần lót to bằng bàn tay ít nhất đều bằng tiền sinh hoạt một tháng của Thời Niên.
Cậu đứng bên trong, tất cung tất kính, gật đầu khom lưng với mỗi một khách hàng đến cửa hàng.
Lương tạm thời cũng không nhiều, nhưng hoa hồng rất cao, hoàn thành KPI được thưởng rất phong phú, Thời Niên vì tiền, đối với khách hàng phá lệ chân thành phá lệ nhiệt tình.
Lúc cậu hắn giới thiệu mẫu quần lót mới nhất cho một omega mới vào cửa hàng, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh anh ta nhịn không được nói tiếng "Ồn ghê".
Thời Niên ngẩng đầu, định nói tiếng xin lỗi, mới vừa đối mắt với đối phương, Thời Niên liền ngây người.
.