[ABO] Thức Thời

Chương 57




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thời Niên theo thường lệ sẽ không nghe về chủ đề liên quan tới gia đình đối phương, cậu chỉ nói biết rồi định cúp điện thoại.

Nhưng Liên Thanh kêu cậu bảo đảm đến khi mình trở về hứa hẹn hôm nay vẫn còn hiệu lực

Thời Niên uốn nắn hắn nói đây không gọi là hứa hẹn, mà gọi là hẹn thôi, hơn nữa vừa rồi Liên Thanh cũng không đồng ý.

Liên Thanh bên kia điện thoại mới nói chữ "Cậu", Thời Niên đã nghe thấy tiếng thét bất ngờ từ trong điện thoại.

Tiếng con nít, cao vút, cuồng loạn.

Liên Thanh đến tạm biệt cũng không nói đã trực tiếp cúp điện thoại.

Thời Niên bị tiếng thét kia làm kinh hãi, không biết bên phía Liên Thanh rốt cuộc là thế nào.

Nhưng cậu sẽ không hỏi nhiều, cậu biết có đôi khi người khác đột nhiên quan tâm cũng sẽ không khiến mình cảm thấy ấm áp mà sẽ mang đến lúng túng và bối rối.

Đến tối Khương Hoán gọi điện thoại tới, ấp úng nói thay mẹ hắn nói xin lỗi, hắn đã nói với mẹ hắn rồi, kêu Thời Niên đừng tức giận.

Thời Niên khẽ mỉm cười, cậu cũng không giận gì chuyện này, dù sao họ cũng từng ở chung một khu với nhau, cộng thêm mẹ Khương Hoán hoặc nên nói những người ở độ tuổi như hai người đa phần đều thiếu tinh tế, hai người không tinh tế với người khác, giống vậy người khác cũng không tinh tế với hai người. Rất có thể trong mắt mẹ Khương Hoán chuyện này là bà tốt bụng giúp một đôi mẹ con hiểu lầm xa cách gắn kết quan hệ, là một công đức, nhưng lại bị con trai mình mắng, thật oan uổng.

Cho nên Thời Niên lại an ủi Khương Hoán kêu hắn đừng để trong lòng: "Chắc mẹ cậu cũng có lòng tốt, bà cũng không biết quan hệ của tôi với mẹ tôi ra sao, tôi biết cậu cũng không phải người nói nhiều, khẳng định cũng chưa từng nói với cô về chuyện của tôi với mẹ tôi, lần này nói sơ qua là được, nói nhiều quá, sau này tôi cũng ngại đi tới cửa hàng nhà cậu."

Nói tới đây Thời Niên mới nhớ ra cuối cùng cũng chẳng thử đồ được, rồi không biết chuyện cần phải sửa đồ là mẹ Khương Hoán mượn cớ lừa cậu tối, hay là phải sửa thật.

Vì vậy Thời Niên bèn hỏi Khương Hoán đồ làm tới đâu rồi, khi nào cậu lấy được, giọng điệu của Khương Hoán ở bên kia điện thoại rõ ràng thả lỏng hơn, nói đồ đã làm được tám mươi chín mươi phần trăm rồi, lúc đó đúng là định giúp cậu điều chỉnh lại, bởi vì mẹ hắn nói cảm thấy lần trước Thời Niên qua đây hình như gầy hơn lần đầu đến một chút, kích cỡ tất nhiên cũng phải thay đổi, nhưng không dám xác định, cho nên muốn kêu Thời Niên lại đi thử một lần nữa, nếu như Thời Niên cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, vậy thì không thay đổi nữa, nếu cảm thấy nên nhỏ hơn một xíu, thì lại đổi.

"Vậy ngày mai tôi qua, nhưng mà đi buổi tối, buổi tối tiệm mở cửa tới mấy giờ, tôi sắp xếp thời gian." Thời Niên nghĩ chuyện này nên tranh thủ càng sớm càng tốt, cậu không còn đồ vest để mặc thật rồi.

"Tôi ở tiệm, cậu tới khuya thế nào cũng được." Khương Hoán nói.

"Cậu ở tiệm thì có ích lợi gì? Cậu lại không làm chủ, đo thế nào đổi thế nào cũng không phải do ba mẹ cậu làm?"

"... Tôi biết đo," Vốn dĩ gọi nói của Khương Hoán rất thấp kết quả càng nói càng lớn, "Đồ cậu mặc không phải cũng là tôi đo?! Giờ cậu đang chất vấn cái gì thế? Thôi thì lúc cậu tới tôi kêu họ qua, vậy là được chứ gì!"

"Ai da, tôi biết rồi, đừng kêu nha." Thời Niên đưa điện thoại ra xa một chút mới nói, "Vậy tôi tận lực đi sớm một chút, chắc là giờ cơm tối."

Thật ra Thời Niên cũng không quá lo lắng mẹ cậu lại quấy rầy người nhà Khương Hoán, bởi vì hôm nay lúc trên xe đã kết bạn với mẹ trên mạng xã hội, dù sao cứ trốn tránh cũng không phải cách, hơn nữa cậu cảm thấy mình cũng không có gì để trốn, cái gì cần nói cũng đã nói rõ ràng hết với bà rồi, sau khi nói rõ sẽ ra sao, thì đi một bước tính một bước, cũng không nên vì chuyện không hay của mình và mẹ mình mà ảnh hưởng đến người không liên quan.

Ngoài ra mấy ngày nữa thì phải tham gia cuộc thi, thật ra lý thuyết và blind tasting đối với Thời Niên mà nói cũng không là vấn đề, vấn đề chủ yếu là lúc đăng ký học Thời Niên nóng đầu chọn thi bản tiếng anh, cho nên bây giờ cái khó của cậu nằm ở chỗ học từ đơn, vì vậy cậu nghỉ làm ở nhà hàng, chuyên tâm học tập mấy ngày, cho nên ngày mai cậu muốn tới nhà hàng nhận khoản tiền lương cuối cùng, sau đó cậu sẽ tới cửa hàng nhà Khương Hoán, lần trước mua đồ vest là dùng tiền chuyển khoản, bây giờ tiền lương còn chưa cầm nóng tay đã phải trả tiền đồ vest rồi.

(nhớ ko lầm là Thời Niên đã trả toàn bộ tiền may đồ vào ngày đầu tiền rùi mừ)

Ngày hôm sau thuận lợi nhận được rồi tiền, sau đó leo lên chiếc xe đạp yêu quý của mình chạy thẳng tới cửa hàng nhà Khương Hoán.

Đạp xe chừng một tiếng, Thời Niên tới mục tiêu.

Cậu đứng ngoài tiệm nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định khóa xe đạp vào cột điện.

Khi cậu đang lọ mọ khóa xe đạp, Khương Hoán đi ra, hắn cau mày nhìn chiếc xe cà tàng của Thời Niên, nói ổ khóa này chắc còn đáng tiền hơn xe.

"Nhưng đâu thể chạy bằng ổ khóa, chiếc xe đạp này hơi bị đỉnh, không bị hư chỗ nào hết." Trong mắt Thời Niên chỉ cần bàn đạp còn có thể xoay vòng thì xe không hề bị hư.

"Có thể chạy thật hả? Lỡ đang chạy xe nó rã ra thì làm sao?" Khương Hoán đi tới gạt cần chuông trên tay lái, phát hiện căn bản không vang.

Thời Niên khóa kỹ xe, nhét chìa khóa vào túi, để chứng minh với Khương Hoán xe còn bền, cậu vỗ yên xe một cái, dĩ nhiên, không dám dùng sức, sợ nó rã ra thật.

"Xe tôi ấy, không chỉ tự chạy không thành vấn đề, tôi còn chở người khác nữa đó, đại! hán! Đại hán biết không? Chính là người cao to, cái kiểu vai rộng chơi xe thể thao ấy, hoàn toàn không thành vấn đề, lên núi xuống núi không hư hao!" Lúc Thời Niên nói câu này, trong đầu hiện lên bóng dáng của Liên Thanh, được rồi, hôm nay miễn cưỡng nể mặt hắn đi.

Khương Hoán cụp mắt đặt lên yên sau, tay hắn sờ yên sau, sau đó trầm giọng hỏi: "Đại hán cậu nói có phải là alpha đang hẹn hò với cậu không?"

Thời Niên muốn nói liên quan khỉ gì đến cậu, nhưng nghĩ người trước mắt là Khương Hoán, Khương Hoán rất tốt với mình, Thời Niên nghiêng đầu, bất đắc dĩ nói: "Bằng không cậu ngửi thử? Đã nói với cậu rồi mỗi ngày tôi tiếp xúc với nhiều alpha như vậy, xe tôi cũng chở ít người, dù sao xe đạp công cộng đều không có yên sau mà?"

"Chở người khác là không tuân thủ quy tắc giao thông." Khương Hoán nhìn Thời Niên một cái rồi xoay người đi vào tiệm nhà mình, "Mau vào đi, bên ngoài lạnh."

Hôm nay trong tiệm chỉ có Khương Hoán và ba Khương Hoán, ban đầu Thời Niên còn nghĩ gặp mẹ Khương Hoán khó tránh khỏi sẽ hơi lúng túng, bây giờ tốt rồi, không cần băn khoăn.

Thời Niên chào ba Khương Hoán, ba Khương Hoán liền lấy đồ ra cho Thời Niên nhìn.

Trong mắt Thời Niên đây đã là thành phẩm rồi, hôm nay cậu mặc áo sơ mi tới, nhưng Khương Hoán kêu cậu thay áo, sau đó như ảo thuật vậy từ phía sau lấy ra một cái áo mới tinh.

Thời Niên còn sợ không vừa, nhưng sau khi mặc vào lại vừa như in, giống như được thiết kế riêng cho cậu vậy.

"Vừa quá, vừa hơn bộ tôi mua nhiều." Thời Niên nhìn mình trong gương, vai cậu hơi xệ, nên vai áo sơ mi cậu mặc vào lúc nào cũng thấy kỳ kỳ, nhưng cái này hoàn toàn không, cắt xén rất tốt vừa vặn với thiếu sót ở vai cậu, "Cái này mất bao nhiêu tiền?"

Thời Niên yên lặng tính toán tiền lương hôm nay mình nhận, không biết có thể mua một bộ đồ vest với áo sơ mi này không.

"Cái này tặng cậu." Khương Hoán nhàn nhạt nói, "Quà tặng kèm của đồ vest."

"A, tốt thế, ban đầu đã chiết khấu cho tôi rồi." Thời Niên có không hiểu giá thị trường của ngành may mặc thủ công đi nữa cậu cũng phân biệt được chất vải tốt xấu, nhà Khương Hoán đã chiết khấu cho mình rất sát giá.

Ba Khương Hoán kêu Thời Niên mặc áo vest vào xem thử hiệu quả, Khương Hoán ở bên cạnh cầm điện thoại cho chụp dáng cậu, sau đó cho Thời Niên xem.

Cuối cùng hiệu quả còn tốt hơn Thời Niên nghĩ, Thời Niên cảm thấy mình không mặc đồ vest, mà là khôi giáp hoàng kim của đấu sĩ cấp thánh, mỗi một tấc vải đều hoàn mỹ vừa khít người mình, nếu như cậu mặc bộ đồ này đi chiến đấu, cậu tuyệt đối không nỡ để rách đồ!

"Cậu cảm thấy vai thế nào, cần sửa lại không?" Khương Hoán chụp đủ các góc độ, cho Thời Niên xem từng tấm, "Tôi cũng cảm thấy như này là được lắm rồi, vai rất vừa."

"Tôi cũng cảm thấy rất được, không cần sửa nữa." Bây giờ Thời Niên bây giờ nhìn bộ đồ vest này chỗ nào cũng thuận mắt, động một tí, cậu đều sợ phá hư mỹ cảm lúc này.

Thời Niên hài lòng về bộ đồ vest tự nhiên cũng khen ba Khương Hoán không dứt miệng, Khương Hoán ở bên cạnh nếu áy náy chuyện tặng áo sơ mi thì không bằng cửa hàng giúp nhà hắn, nhà hắn đã mở tiệm được một thời gian, kinh doanh vẫn bình bình, mặc dù trên mạng cũng có một vài bài review nhưng sức ảnh hưởng có hạn.

"Tất nhiên tôi sẽ quảng bá giúp, nhưng sức ảnh hưởng của tôi cũng có hạn, cậu phải chuẩn bị tâm lý." Thời Niên nghĩ mình mấy bài viết marketing của đều có nội dung liên quan đến rượu vang, muốn đồ vest chắc cũng có hơi khó khăn.

"Nếu bây giờ có thể con có thể làm người mẫu cho tiệm thì quá tốt." Ba Khương Hoán cười ha hả nói, "Trong cửa hàng hồi trước chú làm việc cũng để hình người mẫu mặc, rất nhiều người tới đây nếu chưa có ý tưởng thì sẽ chỉ vào hình nói muốn giống vậy, chú cũng muốn để con trai ngốc nhà chú chụp mấy tấm, nhưng giờ nó quá gầy, mặc không đẹp, phải khỏe hơn một chút mới ổn."

Thời Niên nghe ba Khương Hoán nói, cảm thấy cũng không phải không được, kêu cậu làm người mẫu, cậu không có ý kiến gì, chỉ sợ mình chụp hình không đẹp, lãng phí kỳ vọng của người ta.

"Con không thành vấn đề, chú, mà con chưa chụp lần nào, sợ không biểu hiện được thần thái của bộ vest." Thời Niên sờ đồ vest trên người nói, "Chú cũng đừng có gấp, hương rượu không sợ hẻm sâu, cửa hàng của chú sớm muộn cũng sẽ nổi danh, nhất định tiền vô như nước."

Ba Khương Hoán cười vui vẻ ông nói vẫn là Thời Niên biết cách nói chuyện hơn con trai mình nhiều, chuyện chụp hình thế là quyết định xong, về sau kêu Khương Hoán liên lạc với Thời Niên, người trẻ hiểu biết nhiều hơn.

Khi đã nói xong chuyện này, Thời Niên trả tiền, ba Khương Hoán còn nói bỏ số lẻ, Thời Niên hấp tấp nói không cần, Khương Hoán cũng nói chẳng bao nhiêu, bằng không dứt khoát đưa tiệm cho Thời Niên.

Ba Khương Hoán nói cũng không phải không được, nếu con thấy được, cửa hàng này đưa hể cho Tiểu Niên.

"Khụ." Thời Niên không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó nói giờ muộn quá rồi, mình phải đi, trở về còn phải đọc sách nữa, bây giờ công việc chính thức còn không có, đều không thời gian nghĩ những thứ khác.

Lúc đi Thời Niên không lấy đồ vest, Khương Hoán nói phải ủi đồ, lồng túi rồi giao cho Thời Niên, như vậy chụp hình mới đẹp.

"Khi nào chuẩn bị xong, tôi lái xe đem qua cho cậu." Khương Hoán đưa Thời Niên tới cột đèn, nhìn Thời Niên ngồi trên chiếc xe đạp cà tàng kia, "Ba tôi nói..."

"À, không sao, tôi biết chú nói đùa thôi." Thời Niên ném ổ khóa vào rổ xe, sau đó đạp chân định chạy đi.

"Nếu tôi nói không phải nói đùa thì sao?" Khương Hoán túm lấy yên sau, không để Thời Niên đi, "Nếu không phải nói đùa, ngươi nghĩ thế nào?"

"Tôi nghĩ thế nào?" Thời Niên nghiêng đầu qua kinh ngạc nhìn Khương Hoán, "Cái gì gọi là tôi nghĩ thế nào?"

"Ý là cậu có đồng ý hay không?"

"Đồng ý cái gì?"

"Làm người yêu tôi..."

Thời Niên lập tức cứng người, cậu cau mày nghĩ, lại nhảy xuống xe, cậu kêu Khương Hoán buông tay, đứng trước mặt cậu.

Mặt Khương Hoán có hơi đỏ, hắn mím môi, nghe lời Thời Niên, thả yên sau, sau đó đi tới trước mặt Thời Niên.

Thời Niên nhìn chằm chằm hắn một hồi, bỗng nhiên khẽ thở dài, nói:

"Khương Hoán, nói thật, tôi không biết sao hôm nay cậu đột nhiên lại nói cái này, hơn nữa tôi cũng không biết tại sao lại thích tôi, cũng không biết cậu bắt đầu thích tôi từ khi nào...

Nói tới đây, Thời Niên nắm tóc mình, sau đó ổn định tinh thần mới nói tiếp: "Khúc sau, có thể sẽ hơi khó nghe, nhưng mà cậu biết, bản thân tôi không phải một người thích nói suông, đúng không?"

"Khương Hoán, những gì cậu nói ngày hôm nay, nói thật làm tôi rất giật mình, một mặt giống như hồi nãy tôi nói rằng tôi không biết tại sao cậu lại thích tôi, mặt khác tôi còn rất giật mình, lý do gì sẽ khiến cậu cảm thấy, chuyện cậu nói cậu thích tôi, tôi có thể đưa ra một đáp án chính xác?"

"Chúng ta cũng chưa hiểu nhau, đúng không, hoàn toàn không có quá trình này, dĩ nhiên cậu có thể cảm thấy cậu hiểu toi, nhưng nhất định là tôi không hiểu cậu, chúng ta cũng chưa chân chính thân thiết, một ngày cũng không có, đúng không?"

"Lại nói, chính là khó nghe hơn một chút, Khương Hoán, tôi cảm thấy, nếu như cậu thích một người, có thử nghĩ tới chuyện công khai theo đuổi người đó không? Tôi ấy, là một người rất ích kỷ, rất tục tằng, còn rất nhỏ mọn, tôi hy vọng người yêu của tôi, là người hiểu tôi, mà tôi cũng đủ hiểu người đó, nếu như chúng tôi không đồng thời thích đối phương, người đó có thể thử thích tôi trước, hơn nữa, cho tôi biết người đó có cố gắng thích tôi, tất nhiên nếu như tôi thích người đó trước, ta cũng sẽ cố gắng để người đó biết, tôi thích người đó."

"Khương Hoán, tôi là một người như vậy đó, bây giờ tôi không thể nào đồng ý với cậu, bởi vì nếu như bây giờ tôi đồng ý, là cực kỳ vô trách nhiệm với cậu, bây giờ tôi có thể nói cho cậu rằng chỉ là tôi không thích cậu, cũng không ghét cậu, chỉ như vậy mà thôi."

"Cậu từ chối tôi ư..." Khương Hoán trầm giọng nói.

"Đúng." Thời Niên trả lời khẳng định, "Nếu như trông cậy vào câu chuyện hai bên yêu thầm nhau, với tôi nó không tồn tại."

Nói xong, Thời Niên lên xe trực tiếp đi.

Cậu không dám quay lại nhìn, chỉ dám liều mạng đạp xe.

Tay và chân cậu cũng có chút run rẩy.

Khương Hoán rất tốt với cậu, cậu cũng hoài nghi có phải Khương Hoán có ý với cậu không, nhưng hoài nghi chẳng qua chỉ là hoài nghi, hoài nghi chưa thể chứng thực chính là giả tưởng, Thời Niên là người thức thời nhất, cậu tuyệt sẽ không cho phép mình tự mình đa tình.

Cái cậu cần luôn không phải là lời tỏ tình bất ngờ.

Cái cậu thật sự cần là quá trình động tâm chân thật nhất.

Thích tôi, thì theo đuổi tôi đi, hoặc là, chờ tôi theo đuổi cậu.

- -------------------

Lời tác giả:

Không biết mọi người có hiểu ý Thời Niên không...

Nghĩa là trong cuộc sống sẽ có người như vậy, đột nhiên hỏi bạn có muốn làm người yêu mình không, nhưng bạn hoàn toàn không hiểu người này, cho dù người này là bạn của bạn, sau đó sẽ cảm thấy rất khó hiểu... Cảm thấy có thể cưới trước yêu sau sao... Coi đây là ép duyên à... Hay là trông mong lúc bạn thầm mến tôi thì tôi cũng thầm mến bạn... (chỉ ngồi đây nghiệp xíu thôi chứ không có cố ý nói ai cả dù sao ai cũng vậy sau khi tỏ tình chính là người yêu rồi...)

- ------------

Editor mới đổi tên thành Omelette nèeee (mà ko biết sao trên Wattpad ko lưu tên hiển thị được), trong raw tác giả đề cập bộ âu phục mà mình cứ nghĩ là may nguyên một bộ, nhưng tình hình ở đây là bạn ấy may có mỗi cái áo vest, để xem các chương sau như nào rồi tui sửa lại nha huhu