: Sự phiền não đáng ghét
Đôi khi Liên Thanh rất ghét Thời Niên, phải nói nhiều lúc hắn ghét Thời Niên lắm.
Thời Niên đúng là chẳng có chỗ nào khiến người thích hết, nếu như bắt buộc phải nói, đó là gương mặt không tệ, vóc người cũng tạm được, được rồi, da cũng đẹp.
Nhưng trừ mấy cái này ra thì cái nào cũng không được.
Tính cách người này không tốt, có thù tất báo, còn nói dối không chớp mắt miệng mồm nhau nhảu đổi đen thành trắng.
Gì mà nông dân, làm ruộng, nhân viên phục vụ, đều là nói xạo! Liên Thanh đọc tài liệu bên quan hệ công chúng gửi tới, rõ ràng là cậu đã tốt nghiệp đại học, hơn nữa trường đại học cũng không tệ, chuyên ngành lại là công nghệ sản xuất rượu vang, lúc đi học còn cùng bạn học vận hành một tài khoản truyền thông cá nhân về rượu vang, cơ bản coi như đã nhảy lò cò ở phạm vi chung quanh mình, mấy tháng ở Tây Bắc, Liên Thanh đến trường cậu tuyển sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành sản xuất, mà Thời Niên ngay dưới mí mắt của mình tự ngụy trang thành một tên lao công.
Gian trá, xảo quyệt, khẩu nghiệp, người này chỉ có khi ở trên giường mới đàng hoàng một chút.
Thật ra thì ở trên giường cũng không tính là thành thực.
Haiz.
Liên Thanh lấy thuốc lá ra, vừa bỏ vào miệng, đã theo bản năng nhìn hộp cảm biến khói trên trần nhà, hắn nhớ lần đầu tiên hẹn với Thời Niên cậu có nói với hắn chỉ cần không hút dưới hộp cảm biến khói thì chả có vấn đề gì hết.
Nhìn khoảng cách, Liên Thanh vẫn bỏ suy nghĩ hút thuốc lá đi, dù sao trên giường còn có một bệnh nhân.
Thời Niên sốt, náo loạn nửa ngày không chịu ở lại đây, kết quả lúc xuống giường mới phát hiện chân cũng mềm nhũn vì sốt, Liên Thanh muốn gọi xe cấp cứu, Thời Niên vội vàng ngăn cản, nói chỉ sốt mà thôi, uống thuốc ngủ một giấc là khỏe, Liên Thanh nhân cơ hội này nói một là hãy đàng hoàng ở lại đây bằng không thì xe cấp cứu sẽ đến lôi cậu đi, kêu Thời Niên chọn một trong hai.
Đương nhiên là Thời Niên chọn ở lại đây.
Sau khi uống thuốc, Thời Niên nằm về trong chăn, lúc cậu mơ màng còn không quên chế nhạo Liên Thanh mấy câu, nói trong đầu Liên Thanh toàn phế liệu, dầu gì cũng là con nhà giàu, lại muốn dùng cái áo vest để gạ chịch, mấu chốt là áo vest còn không phải là mình bỏ tiền mua, mà là bạn tình mua.
Liên Thanh tức quá muốn nói cậu xạo chó, nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy hình như Thời Niên nói cũng không sai lắm...
A! Thật con mẹ nó bực bội!
Trước khi ngủ Thời Niên còn ở bên kia trề môi khẽ nói, cũng không biết là đang nói với Liên Thanh hay là tự lẩm bẩm, hắn nói thế thân như vầy con mẹ nó khổ quá cơ, bị bệnh còn phải bị ép ở lại phục vụ.
Sau đó Thời Niên ngủ luôn.
Liên Thanh nghe cậu đột nhiên im lặng còn có chút không yên tâm, hắn tiến tới muốn nhìn xem Thời Niên rốt cuộc là ngủ hay hôn mê, hắn đưa tay vỗ mặt Thời Niên một cái, sau đó nhỏ giọng gọi Thời Niên, Thời Niên, nhóc lừa đảo, cậu ngủ chưa?
Thời Niên lấy tay đánh hắn một cái nói cho hắn câu trả lời.
Liên Thanh giận dữ, muốn đánh lại, nhưng là tiếng hít thở sâu của Thời Niên vang lên.
Cậu đỏ mặt, trên chóp mũi rỉ mồ hôi lấm tấm, miệng hơi há ra, thở ra, sau đó hít vào, tuần hoàn qua lại.
Thôi, cậu là bệnh nhân.
Liên Thanh lại ngồi về sô pha.
Câu nói mớ trước khi ngủ của Thời Niên khiến Liên Thanh rất để ý, thật ra thì Thời Niên nói cũng không vấn đề gì, hắn quả thật nhìn thấy bóng dáng người kia từ trên người Thời Niên.
Có một lần người kia cũng bị sốt, cũng là sốt đến nhũn chân, lúc ấy cậu từ trên giường nhỏm dậy thì ngã xuống, là mình kịp thời tiến lên dìu cậu.
Mặt cậu cũng rất đỏ, người cũng mềm, pheromone mùi hoa huệ tản ra, khiến Liên Thanh có chút tay chân luống cuống.
Cậu sẽ ngọt ngào mềm mại nói cám ơn, cũng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc nằm đàng hoàng, cậu còn sẽ híp mắt nhẹ giọng nói, Liên Thanh, có thể giúp em dém góc chăn không.
Cậu và Thời Niên giống nhau, mà cậu và Thời Niên cũng không giống nhau.
Liên Thanh ở trước mặt cậu luôn cẩn trọng.
Liên Thanh ở trước mặt Thời Niên thì luôn là...
Không được, nghĩ đến Thời Niên, Liên Thanh lại bắt đầu tức.
Vốn dĩ Liên Thanh muốn làm một anh bạn tình tồi tệ rút chim vô tình, kết quả Thời Niên còn vô tình hơn gã tồi là hắn đây, người ta động một tí thu cúc bỏ đi không nói, còn thỉnh thoảng muốn lấy hắn ra để luyện khẩu nghiệp.
Phiền não, Liên Thanh cảm thấy vô cùng phiền não, gần đây hình như cũng không có chuyện gì như ý.
Người đó trên giường thì không cần nói, chưa hề có lần nào thấy cậu không tức giận, mà tiểu tử Diệu An kia cũng không biết uống lộn thuốc gì, ra vẻ rất có hứng thú với Thời Niên, không muốn cho anh thông tin liên lạc tí nào, nhưng Diệu Nhiên gần đây cũng dính hắn quá trời quá đất.
Nhưng những việc này vẫn là chuyện nằm trong khả năng khống chế của Liên Thanh, nhưng bây giờ còn có một chuyện hắn không khống chế được sắp xảy ra.
Ba hắn và mẹ kế của hắn sắp trở về từ nước ngoài, còn dẫn theo đứa em gái hắn mới gặp chưa được mấy lần.
- -------------------
Lời tác giả: Bạn tui cảm thấy công bị ooc, tui nói vẫn ổn, tui không có viết thiết lập tính cách của công ở văn án gì hết mừ...