"Chú thật thích nói đùa.
" Thời Niên cười đưa quà sang, "Khương Hoán là alpha, cậu ấy phải tìm một omega mới đúng.
"
"Giờ con là thanh niên trai tráng, sao vẫn còn quan niệm lỗi thời này? Bây giờ AB, BO thậm chí AA và OO đều rất nhiều.
" Chú Khương Hoán cười nhận quà, ông kêu Thời Niên ngồi lên sô pha, "Nhưng chuyện của thanh niên các con chú cũng không dám nói gì, chú chỉ quan tâm khi nào tiện đi làm?"
Thành công! Thời Niên trong lòng cao hứng nụ cười trên mặt càng ngọt, cậu lập tức nói lúc nào cũng tiện, nếu bao cơm trưa, bây giờ cậu đi làm liền.
Chú Khương Hoán cười ha ha, nói nếu cũng đã mở miệng rồi, trưa nay chú mời khách đi, mọi người cùng đi.
Vì thế mọi người trong shop đều hoan hô, chỉ có Khương Hoán ngồi trên sô pha trầm mặc không nói.
Thời Niên lập tức đi thay đồng phục, chính là cái kiểu này sơ mi trắng quần tây phối với nơ đen, tóc đều chải ra sau lại dùng sáp cố định, phi thường phù hợp với định nghĩa của chú Khương Hoán về người phục vụ ở tuổi này.
Khương Hoán thấy Thời Niên đã chuẩn bị xong công việc, bèn đứng dậy nói phải đi, Thời Niên vô cùng kinh ngạc, cậu chạy nhanh lại gần Khương Hoán nói với hắn: "Bây giờ cậu định đi là sao trời? Đây là chú của cậu lại không phải chú của tôi, chú cậu mời ăn cơm trưa kết quả cậu lại đi? Như vậy lát nữa tôi đâu dám đi ăn.
"
"Sao chuyện của cậu nhiều thế?" Khương Hoán nghe nói Thời Niên xong, trên mặt rõ ràng có hơi không vui, nhưng mông vẫn ngồi trên sô pha.
Buổi sáng cũng không đông khách, nói đúng hơn là chỉ có một đơn, nhưng một đơn này chính là Thời Niên bán.
Thời Niên giúp một đôi vợ chồng trẻ tới cửa hàng chọn rượu cưới, hơn nữa còn cam kết tặng nhãn rượu làm riêng, còn đồng ý lấy một chai rượu vang sủi, bảo đảm mỗi ly rượu trên tháp champagne đều uống được.
Đôi vợ chồng trẻ là một đôi beta và beta kết hợp, trông cực kỳ ân ái, trong mắt Thời Niên đây mới là một đôi trời đất tạo nên, sẽ không bị pheromone ảnh hưởng, sẽ không vì xúc động mà xảy ra điều ngoài ý muốn, sẽ không đổ lỗi những điều không như ý vào gen, họ có thể yêu minh bạch, lúc không yêu cũng có thể thản nhiên tách ra.
Thật tốt.
Tiễn đôi vợ chồng trẻ đi, lập tức chốt đơn mười thùng, Thời Niên quay người hướng cười đắc ý với Khương Hoán: "Thế nào, ba ba lợi hại chứ?!"
"Ba ba?" Khương Hoán lộ ra biểu tình nghi hoặc.
"! Không phải chứ, cậu có đi học đại học thật không?" Thời Niên thuận tay cầm một ly rượu bắt đầu lau, "Ở ký túc xá tụi tôi, mọi người đều là ba ba của đối phương, trừ mình ra, những người khác đều là con trai.
"
"Nhàm chán.
" Khương Hoán xoay đầu không hề nhìn Thời Niên, nhưng Thời Niên lại sáp tới, cậu rót ly rượu cho Khương Hoán.
"Cậu thành niên rồi hả, uống một ly đi.
" Thời Niên đặt ly rượu trước mặt Khương Hoán, "Tôi mới lấy ra trong thùng đá đó, ngon lắm nha.
"
"Tôi không thích uống vang đỏ, uống không quen.
" Khương Hoán cau mày cự tuyệt.
"Cậu thử cái này xem, không phải vang đỏ dry đâu, là vang đỏ sweet.
"
(Vẫn là vang đỏ nhưng hậu là ko ngọt – dry hoặc ngọt – sweet trong vòm họng)
Khương Hoán dừng một chút, vẫn nhận lấy, khẽ ngửi ngửi rồi mới uống một ngụm nhỏ.
Cập nhật truyện nhanh tại [ TRÙMTRUYỆ И.
VN ]
"Thế nào? Cũng không tệ lắm nhỉ? Cái này nồng độ rất thấp.
"
Thời Niên thấy trong shop hiện tại không có người khác, chú của Khương Hoán lên văn phòng trên lầu rồi, quản lý ở phía sau bàn rượu, cậu liền ngồi kế Khương Hoán, sau đó nhỏ giọng nói câu: "Cảm ơn cậu nha.
"
Khương Hoán học đại học ở Giang Châu, tuy rằng trọ ở trường, nhưng thứ bảy đều sẽ về nhà, Thời Niên nghe ba nói Khương Hoán còn ngẫu nhiên qua đây đưa đồ ăn cho ông, nói là trong nhà làm nên đem qua cho ông nếm thử, ba Thời Niên không biết cảm ơn họ thế nào mới ổn, lần này Thời Niên về cũng đem một ít đồ cho ba mẹ Khương Hoán.
"Buổi tối tôi đem đồ tới dưới lầu nhà cậu, cậu thay tôi đưa cho ba mẹ cậu nhe.
" Thời Niên đột nhiên duỗi tay ôm vai Khương Hoán vỗ vỗ, "Chờ ba ba kiếm được nhiều tiền nhất định tặng cậu bao lì xì lớn.
"
"Cậu rất thiếu tiền?" Khương Hoán hỏi.
"Thiếu chứ.
Tôi muốn tham gia một kỳ thi, cần rất nhiều tiền," Thời Niên ngượng ngùng cười cười, "Kỳ thật sau này đi làm có thể tiết kiệm tiền rồi đi thi cũng được, nhưng tôi có hơi sốt ruột.
"
"Được thôi.
" Khương Hoán gật gật đầu, không nói cái gì nữa.
Giữa trưa đám Thời Niên cùng nhau ăn cơm, sau đó Khương Hoán rời đi, Thời Niên tiếp tục ở lại đi làm.
Vì thế Thời Niên lại đi làm ở trang trại rượu, cậu đi sớm về trễ, mỗi ngày đều tươi cười chào đón khách hàng, cậu có ngoại hình, tính tình cũng tốt, nói chuyện lại chuyên nghiệp, khách hàng đều thích tìm cậu, cứ như vậy qua hơn một tháng, kỳ nghỉ hè của Thời Niên lại sắp kết thúc, Thời Niên chỉnh lại đơn hàng trong trang trại rượu, đem lô rượu nhái đến từ Tây Ban Nha Pháp đi đổi thành Merlot của Chile, cậu còn uỷ thác lão nhị trong ký túc xá, lên mạng bán một đám hàng tồn AOC* nhập vào thật lâu vẫn không bán được, kiếm khoản lời nho nhỏ.
*AOC: Viết tắt của Appellation dOrigine Contrôlée là một chứng nhận dành cho rượu vang Pháp (hoặc thực phẩm) để đảm bảo rằng nó được sản xuất tại nguồn gốc được viết trên nhãn và được sản xuất thông qua các phương pháp và thành phần cụ thể theo yêu cầu của pháp luật trong khu vực đó
Nhìn thẻ ngân hàng càng ngày càng nhiều tiền, Thời Niên rất vừa lòng.
Bây giờ cậu có một chút tiền để dành, bỗng nhiên muốn làm sinh nhật cho ba cậu, một sinh nhật thật ra dáng.
Trong trí nhớ của Thời Niên, người nhà cậu đều không tổ chức sinh nhật, có lẽ hồi Thời Niên còn nhỏ có tổ chức, nhưng cậu đã không còn nhớ rõ, cậu chỉ nhớ ngày sinh nhật mình, ba sẽ cho cậu nhiều tiền tiêu vặt một chút, sau đó nói một câu sinh nhật vui vẻ, chỉ thế mà thôi.
Thời Niên đặt cái bánh kem, còn mua một cái điện thoại mới, cái của ba thật sự quá cũ.
Thời Niên nấu cơm không giỏi, chỉ có nấu mì là xuất thần nhập hóa, nhưng không sao hết, Thời Niên có thể kêu gọi người ta giao đến, mấy quán ăn bây giờ có giao hàng tận nơi.
Cho nên còn cần cái gì nữa? Thời Niên nghiêm túc nghĩ.
A! Một chai rượu, một chai rượu ngon.
Cậu chọn một chai rượu tầm trung trong shop, chai này cậu cũng đề cử với không ít khách quen, có thể nói là best seller trong shop, cậu bán không ít, hôm nay rốt cuộc đến phiên mình đem nó về nhà.
Thời Niên rất hưng phấn, từ trong xương cậu luôn muốn có một ít cảm giác nghi thức, cậu cảm thấy lấy sinh nhật của ba làm khởi điểm, cuộc sống mới của họ sẽ chính thức bắt đầu rồi, về sau cuộc sống của hai cha con sẽ càng ngày càng tốt hơn, sau khi cậu tốt nghiệp liền tìm công việc, sau đó tiết kiệm tiền, đi thi, đi ăn máng khác, lại tìm một người yêu, sống bình yên một đời.
Ba cậu có thể thoải mái hơn, hoặc là nếu ba muốn, ông cũng có thể tìm một người yêu, đương nhiên một mình cũng rất tốt, đều tùy ba.
Thời Niên làm xong tất cả rồi ngồi trong phòng khách vừa chơi điện thoại vừa chờ ba cậu tan làm.
Đồng hồ kiểu cũ trên tường đã chỉ tới số 10, ba Thời Niên vẫn chưa về nhà, nửa tiếng trước Thời Niên mới liên hệ ông, ông nói đang tăng ca, nhưng sắp xong rồi, làm xong ông về nhà liền.
Thời Niên lúc ấy còn nói giỡn lại tăng ca thì không đuổi kịp tàu điện ngầm đâu, gọi xe thì tốn tiền.
"Ba sẽ về nhanh mà.
" Ba cười dịu dàng bên kia điện thoại.
Vì thế Thời Niên vẫn luôn chờ.
Sau đó cậu liền chờ tới điện thoại của cảnh sát.
Sự việc ngày hôm đó, trong trí nhớ của Thời Niên đã rất mơ hồ, cậu thậm chí có đôi khi không phân biệt được những tình tiết đó đã thật sự xảy ra, lúc cậu tới, đã chậm rồi.
Việc cần cậu làm cũng rất ít, chính là đi xem, xác nhận có phải ba không.
Đây là một chuyện bất hạnh, mà khi Thời Niên nhấc miếng vải che mặt ba lên cậu đột nhiên lại cảm thấy may mắn.
Bởi vì mặt ba vẫn sạch sẽ, không phá tướng, không có vết máu, chỉ là rất trắng, rất lạnh.
Nghe nói người chết vì tai nạn giao thông, dung nhan người chết đều có hơi thê thảm, nhưng ba vẫn còn tốt.
Thời Niên không biết mình có tiếp nhận được sự thật này không.
Có lẽ tiếp nhận rồi đi, bởi vì nó đã xảy ra rồi, Thời Niên tự xử lý hậu sự, cậu không có họ hàng gì, ba cũng không có bạn bè gì, chỉ có đồng nghiệp công ty còn có hàng xóm tới.
Khương Hoán cũng tới, còn có ba mẹ hắn.
Mẹ Khương Hoán lau nước mắt nói: "Đáng thương quá.
"
Thời Niên ngồi ở đó, nghĩ có phải bà đang nói mình hay không.
Khương Hoán nhẹ nhàng ôm Thời Niên, hắn nói: "Còn có tôi.
"
Lúc Thời Niên nghe được câu này có hơi muốn cười.
Có hắn?
Ai có thể so với ba tôi chứ? Tôi không còn ba nữa rồi.
.