ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 82




Ngày thứ chín mươi sau khi virus bùng phát.
Đêm khuya, bốn phía đều trở nên yên tĩnh, một bóng đen lặng lẽ nhảy lên tường ngoài sân, lẳng lặng nhìn bầy tang thi đen kịt trong sân, cảm nhận được có người đến nên những cái đầu thối rữa trong sân ngay ngắn ngẩng đầu lên, tròng mắt trắng đục dưới bóng đêm vô cùng rõ ràng, dao động không có mục tiêu nhìn về phía người trên tường.
Nếu là người bình thường khi nhìn thấy bức tranh này, ngay cả khi không sợ hãi thì lông tơ cũng sẽ dựng thẳng, nổi da gà. Nhưng Hạng Thần đã quen rồi.
Hắn hơi khom người, hai chân tách ra một chút, một tay đặt trên đầu gối, một tay đặt trên mặt, đứng nhìn ánh đèn trên cửa sổ tầng hai từ xa.
Đôi mắt hắn vốn nên là đôi mắt của con người nhưng nay lại hóa thành con ngươi của sói màu vàng lục, đáy mắt ẩn chứa một chút khí lạnh, hơi thở nguy hiểm trên người được thu lại rất tốt, nhìn từ xa phảng phất như một bức tượng thạch cao sống động trên tường. Gió đêm thổi qua, nhấc vạt áo của hắn lên, để lộ cơ bụng phẳng và mạnh mẽ, hàng lông mày thẳng đậm của hắn hơi nhếch lên. Nhìn ra ngoài sân, bên ngoài bức tường có một chiếc xe moto dừng lại dưới gốc cây, từ trong bóng tối thấy một người giơ tay vẫy vẫy về phía hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Người ẩn nấp trong bóng tối chính là Văn Xuyên.
Hạng Thần nghĩ tới, mình đi gây sự vẫn không nên mang theo cậu thì hơn nhưng trước khi đi làm thế nào hắn cũng không yên lòng được, hắn đang rất rối rắm, Văn Xuyên ngáp một cái rồi đứng dậy thay áo sơ mi màu đen rồi khoác áo cao bồi cùng màu với quần, ý bảo muốn đi cùng hắn.
Quần áo của Văn Xuyên về cơ bản đều là màu sáng, áo sơ mi màu trắng hoặc be, áo thun màu nhạt nhìn qua trông vừa vô hại vừa lạnh lùng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc một bộ quần áo tối màu như vậy, vì không ngủ đủ nên có vẻ lười biếng, để lộ khí chất cool ngầu hiếm thấy ngày thường mang theo hơi thở trẻ trung phù hợp với độ tuổi của cậu, rất tràn đầy năng lượng.
Hạng Thần cảm thấy khá mới mẻ, trước khi ra cửa đã ôm người ta nhìn kỹ rồi, lúc này Văn Xuyên mặc nguyên bộ đồ đen trốn trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không thấy thật nhưng Hạng Thần lại có thể liếc mắt một cái liền tìm được cậu.
Khả năng nhìn trong bóng đêm của Văn Xuyên cũng rất mạnh, dưới ánh trăng, cậu nhìn Hạng Thần giơ ngón trỏ và ngón giữa lên rồi trượt xuống từ giữa lông mày đẹp trai, sau đó nhảy xuống, lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của thủ lĩnh khu một.
Tại thời điểm này, thủ lĩnh quận một đang thảo luận với anh em của mình về cuộc tấn công khu năm vào ngày mai.
Trong phòng chất đầy vũ khí và rượu, đám tang thi trong sân cũng đã được chuẩn bị từ sớm, ngày mai sẽ dùng máu tươi và thịt nát dụ dỗ bọn chúng tấn công khu năm. Đối với việc liệu nó có thể ngộ thương người dân bình thường hay không thì đó không phải là một vấn đề mà bọn họ cần xem xét.
"Sao Bạch Tháp vẫn chưa trả lời?" Một tên thuộc hạ nói: "Thủ lĩnh, muốn em gửi báo cáo một lần nữa không?"
"Gửi." Thủ lĩnh khu một mặc một cái áo sơ mi hoa hòe lòe loẹt, tay ôm một người phụ nữ Beta xinh đẹp trong lòng, hai tay đối phương cầm ly rượu cụng ly với hắn ta, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh để lộ bộ ngực trắng nõn đầy đặn, mấy tên đàn em thấy thế liền âm thầm nuốt nước miếng.
Khi bàn tay của người phụ nữ cầm ly cụng ly xong thì dần dời đi, ngón tay mờ ám lướt qua cằm thủ lĩnh, cảm giác tê dại khiến tên thủ lĩnh đó cúi đầu nhìn cô ta, cô ta liền cong khóe miệng, nụ cười giống như mang theo ý câu dẫn khiến người đàn ông cúi đầu hôn cô ta.
Dường như hai người này cũng không để ý còn có người ở đây, hôn đến mứ không phân biệt được gì, mấy tên đàn em đành phải làm bộ như không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục kiểm kê vũ khí. Trên sofa ở phía đối diện là mấy tên thuộc hạ đắc lực của tên thủ lĩnh đó, địa vị của bọn họ ở khu một rất cao, bình thường hay phụ trách hòa giải các loại tình trạng hỗn loạn ở quận một, trừng phạt những người không nghe lời, lúc cần thiết thì sẽ đi thu phí bảo vệ, tài nghệ cũng coi như tốt, người bình thường không dám trêu chọc bọn họ.
Mấy người này uống đến mức say khướt, thấy tên thủ lĩnh đó và người phụ nữ hôn nhau liền trêu chọc và huýt sáo, miệng còn lẩm bẩm mấy câu không sạch sẽ, có người bị gợi lên hứng thú liền đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi WC giải quyết một chút.
Người này là một Beta, cấp bậc gen cũng rất tốt, bình thường cũng hay tự hào về điều này. Bước chân anh ta lảo đảo, mò mẫm trên hàng lang không bật đèn tìm nhà WC, vừa nấc cụt rượu vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp cởi thắt lưng ra thì một bên cổ đã bị cái gì đó lạnh lẽo kề sát.
Người đàn ông lập tức tỉnh táo, mở to mắt, từ từ giơ tay lên, đôi mắt cố gắng nhìn sang một bên nhưng không thể nhìn thấy vũ khí gì, cũng không nhìn thấy người đến.
"Này người anh em..." Người đàn ông nuốt nước miếng, căng thẳng nói: "Chuyện gì cũng từ từ nói."
Móng vuốt sắc bén của Hạng Thần đặt lên cổ người đàn ông, có thể cảm giác được nhịp tim kịch liệt cùng mạch máu ấm áp dưới da anh ta, hắn hạ thấp giọng nói: "Bên trong có mấy người?"
"Mười ba... Mười hai người." Người đàn ông nói: "Không, không tính tôi thì là mười hai."
"Còn có cái gì nữa?" Giọng nói Hạng Thần lạnh như băng, không hề có cảm xúc phập phồng.
"Một phần là vũ, vũ khí, không, không có, còn có rượu." Người đàn ông nói: "Vũ khí được để trong năm túi, chuẩn bị cho ngày mai, ngày mai..."
Người đàn ông nói đến đây đột nhiên phục hồi tinh thần: "A! Anh là..."
Móng vuốt sắc bén của Hạng Thần đâm vào cổ vài phần: "Tôi cho anh nói nhiều vậy à?"
"Xin xin xin lỗi!" Người đàn ông hoàn toàn tỉnh táo, anh ta cũng nghe nói về người đàn ông đã làm Lão Kiêu rớt đài, dường như người đó rất đáng gờm, trái tim nhịn không được liền sợ hãi: "Tôi, tôi chưa làm gì hết, tôi chỉ là người làm thuê, làm thuê, người anh em này anh đại nhân đại lượng*..."
(*Đại nhân (hữu)đại lượng- 大人有大量: tục ngữ, đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn, tha thứ cho người khác, ko chấp tiểu nhân..v..v).
"Câm miệng." Hạng Thần nói: "Kế hoạch là gì?"
"Sáng sớm ngày mai, đột kích, đột kích khu năm, mang theo tang thi bên ngoài..." Nam nhân nói tới đây cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cho dù tang thi sẽ không chủ động tấn công người từng biến nạp đi chăng nữa thì tóm lại vẫn sẽ khiến chúng nó chú ý nhưng tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Anh ta càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, chân bắt đầu nhũn ra, nuốt nước miếng rồi căng thẳng nói: "Tang thi cũng vậy, cũng là vũ khí. Anh... Ngài, khụ, ngài từng đến khu năm rồi nên chắc chắn cũng biết dùng tang thi như thế nào."
"Còn cái khác thì sao? Không phải nói là hai khu cùng kết hợp lại à?"
"Thủ lĩnh khu hai không làm." Người đàn ông liếm môi: "Hắn ta có tham vọng, tham vọng lớn, muốn nói chuyện với thủ lĩnh của chúng tôi, nói về việc chia khu năm, thủ lĩnh, thủ lĩnh của chúng tôi đàm phán với hắn ta thất bại."
Hạng Thần cười lạnh: "Bên ngoài thì tang thi đang bao vây xung quanh, mấy người còn có thời gian rảnh mà ở đây cướp địa bàn?"
"Chuyện đó không phải, không phải không phải là việc của chúng tôi à?" Người đàn ông lúng túng giật giật khóe miệng, nhận thấy đau đớn ở cổ, lại vội vàng ngừng cười, nói: "Thành phố F đã là một thế giới khác rồi, chúng tôi, chúng tôi đều là đám người may mắn mà đúng không? Ai cũng vậy mà, chúa cứu thế, làm sao có thể quan tâm được nhiều như vậy? Có thể, có thể tự bảo vệ mình là đã tốt lắm rồi."
Hạng Thần không nói gì nữa, giơ tay lên đánh ngất người đàn ông, đặt anh ta ngồi lên bồn cầu, sau đó đóng cửa WC rồi đi ra.
Hắn vừa quay đầu, liền gặp hai người đi ra ngoài hít thở không khí, hai người này là Alpha, cơ thể cường tráng, mặc áo khoác bên ngoài áo sơ mi cộc tay, hai người đang nghiêng đầu châm thuốc lá, từ dư quang thấy người đi từ WC ra, theo bản năng cho rằng là tên đồng bọn vừa rồi.
Chỉ là vừa phát hiện thân hình này không đúng lắm, còn chưa kịp nhìn kỹ, bóng người kia đã vọt tới trước mặt, hai người hét một tiếng lớn. Mặt Hạng Thần không chút thay đổi giơ tay lên, một tay xách cổ áo một người rồi hung ác đụng vào đầu hai người đó, tàn thuốc rơi xuống đất, tiếng động ngoài này khiến người trong phòng chú ý, lập tức có tiếng hét truyền ra từ bên trong.
"Làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì! Lấy vũ khí mau!"
Tiếng súng vang lên từ phía sau cửa, Hạng Thần vứt người trong tay rồi đấm hai người kia ngất xỉu, giơ tay đâm dao găm mang theo vào tường, coi như bậc thang mà giẫm lên nó rồi nhảy vọt lên, chỉ với vài giây mượn lực như vậy, cửa liền bị mở ra, mấy người cầm súng trong tay lao ra nhưng ngoài cửa không có ai, khi anh ta cảm nhận được tiếng gió từ đỉnh đầu thì đã muộn rồi.
Đế giày giẫm lên mặt người đó, đối phương bị đạp gãy sống mũi, kêu thảm thiết một tiếng ngã về phía sau, đập trúng đồng bọn đang chạy ra ngoài.
Hạng Thần rơi xuống đất, người hơi quỳ gối một tý, giơ tay lật cổ tay người vừa đi ra, đoạt lấy khẩu súng rồi nhắm về phía trán của người đối diện ở phía sau.
Một đám người chen chúc ở cửa, bị đồng bọn dùng súng chĩa vào trán chặn đường, đối phương giơ tay lên, cứng ngắc xoay người nhìn về phía thủ lĩnh quận một.
Người phụ nữ mặc đồ ngủ đã cuống quýt trốn sau ghế sofa, thủ lĩnh quận một đứng lên, sắc mặt âm u nhìn người tới: "Khu năm?"
Hạng Thần lười nói nhảm: "Giao toàn bộ vũ khí ra đây, chúng ta nói chuyện."
Thủ lĩnh quận một nhìn thoáng qua vũ khí trên mặt đất, ném ly rượu trong tay xuống đất, cười lạnh: "Nói vớ vẩn? Chỉ có một mình anh thì đối phó với chúng tôi kiểu gì?"
Hắn ta huýt sáo, người trực dưới lầu lập tức bừng tỉnh, cuống quít kéo chuông báo động, từ sân lớn phía sau biệt thự vọt ra một đám đàn em, bọn họ lấy trong ngực ra một đống máu tươi thịt mới, dụ dỗ đám tang thi vọt lên tầng hai.
Bên ngoài sân, Văn Xuyên nghe tiếng động bên trong tường, đúng lúc đó lấy ra bom tự chế tạm thời hồi tối rồi ném vào phía trong tường.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bức tường sân sụp đổ một nửa, đám tang bị đốt đến mức da tróc thịt bong, còn có một số người khác bị dính lửa xông vào phòng khách tầng một, khiến ghế sofa, rèm cửa cũng bị đốt lây.
Thủ lĩnh khu một nghe tiếng đàn em dưới lầu hét lớn "Cháy rồi!", sắc mặt vô cùng khó coi.
Hạng Thần nghiêng đầu, lạnh lùng cười: "Ai nói chỉ có một mình tôi?"
Mấy đàn em bị chặn trong phòng nổi giận, tiến lên muốn kéo đồng bọn chặn cửa ra, giơ súng nhắm ngay Hạng Thần. Hạng Thần có phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng đẩy người vẫn đang giơ tay chắn ở cửa ra vào, trong nháy mắt trên cánh cửa bị đục mấy lỗ châu mai, mà khi tiếng súng vang lên lại khiến càng nhiều tang thi chú ý, bọn chúng chen chúc chạy tới, chặn ở cửa cầu thang đến mức chật như nêm cối khiến đám đàn em dưới lầu không lên được.
Phòng khách tầng một bị ngọn lửa chiếm lấy, ánh sáng màu cam lan ra tận cổng lớn, cả bãi cỏ và chậu cây trong sân.
Con rắn lửa đi lên theo ống, nhanh chóng khiến bức tường bên ngoài cửa sổ tầng hai trở nên đen thui.
Thời tiết đã bắt đầu vào mùa đông nên gió đêm rất lạnh, ngọn lửa làm tăng nhiệt độ của toàn bộ ngôi nhà, mọi người bắt đầu đổ mồ hôi.
Hạng Thần lăn về phía trước rồi trốn sau ghế sofa, sofa bằng da nhanh chóng bị phá hủy, cũng bị bắn thành vài cái lỗ châu mai, hắn giơ tay bắn từ bên cạnh sofa, lại đá văng ghế sô pha lập tức đụng ngã hai người. Thủ lĩnh khu một lui về phía sau, đứng trước cửa sổ thủy tinh, lấy súng từ sau thắt lưng ra, yên lặng nhắm vào Hạng Thần phía sau đám người.
Hắn ta hoàn toàn mặc kệ có thể bắn trúng thuộc hạ mình hay không. Trong nháy mắt liền nổ súng, Hạng Thần giơ tay ném một bình hoa trang trí qua, cúi người đồng thời giơ tay lên bắn, bắn trúng một đàn em bên cạnh tên thủ lĩnh đó, đối phương kêu thảm thiết một tiếng khom lưng xuống che bụng trúng đạn. Cùng lúc đó, một đàn em trước mặt Hạng Thần cũng bị đạn của thủ lính nhà mình bắn trúng, ngã về phía trước.
Hạng Thần nhấc chân đá văng người đó, vừa nổ súng vừa ném mất vật trang trí, mỗi lần ném đều vừa hay ngăn cản quỹ đạo của viên đạn, hắn lợi dụng đồ trang trí làm đồ yểm trợ để nghiêng người nổ súng, một phát lại một phát, bách phát bách trúng.
Bức tranh treo trong phòng rơi xuống đất, lò xo dưới ghế sofa da chui ra vết nứt trên ghế, đồ trang trí vỡ vụn, một tay Hạng Thần chống lên một chiếc ghế gỗ lim bọc nhung, trong nháy mắt ghế gỗ lim liền ngã xuống, hắn mượn lực rồi xoay người lên, dùng hai chân kẹp lấy cổ tay một người trước mặt rồi lập tức khiến người đó ngã xuống đất, sau đó nhặt súng máy của đối phương rơi trên mặt đất, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp bắn phá.
Người trong phòng điên cuồng né tránh, Hạng Thần vác theo mấy túi vũ khí, mu bàn tay và mặt có dấu vết bị mảnh vụn đồ trang trí và đạn lạc làm trầy xước, người trước cửa sổ rốt cục cũng không bình tĩnh được nữa liền mở cửa sổ muốn nhảy cửa sổ rời đi, mà người phụ nữ vẫn luôn trốn sau sofa lại không hề phòng bị xông ra, trong tay cầm một khẩu súng lục mini bắn về phía Hạng Thần.
Lần này khoảng cách quá gần nên Hạng Thần không kịp né tránh, hắn nắm chặt tay người phụ nữ hướng lên trên, đầu hơi nghiêng qua một bên nhưng vẫn bị viên đạn xẹt qua khóe mắt, thiếu chút nữa mù mắt. Vừa dừng lại một chút thì tên thủ lĩnh khu một đó cũng đã nhảy xuống cửa sổ bỏ chạy.
Máu ở khóe mắt Hạng Thần nhanh chóng tràn ra, lướt qua bên cạnh mặt khiến vẻ mặt của hắn nhìn qua càng thêm khủng bố dữ tợn, hắn đoạt lấy khẩu súng của người phụ nữ rồi vứt xa xa, đang định đuổi theo thì người phụ nữ lại hét lên nói: "Anh đứng lại đó!"
Hạng Thần nhíu mày, người phụ nữ ở phía sau hắn phẫn nộ nói: "Khó khăn lắm thành phố F mới có mấy ngày an bình! Anh đang làm gì vậy? Anh muốn thuốc biến nạp? Muốn quyền lực? Muốn danh tiếng? Có chuyện gì mà không thể thương lượng được chứ!"
Hạng Thần không để ý tới cô ta, đẩy cửa sổ ra muốn nhảy xuống, người phụ nữ vội nắm lấy vạt áo hắn: "Anh muốn gì anh nói đi! Anh không thể ích kỷ như vậy! Chúng tôi phải vật lộn để sống sót! Thật vất vả mới có được một chút bình yên! Tôi chỉ mới có được mấy ngày tốt lành! Anh không thể cướp nó đi!"
Hạng Thần trực tiếp xé vạt áo, nhảy xuống cửa sổ, người phụ nữ nằm sấp trên cửa sổ hét lên: "Anh không thể ích kỷ như vậy! Anh không thể!"
Phái bên kia, thủ lĩnh khu một nhảy xuống cửa sổ đồng thời hóa thành một con sư tử, bờm dày khiến đầu hắn ta lớn hơn vài vòng, móng vuốt tráng kiện rơi xuống đất, lập tức dập tắt ngọn lửa dính vào, hắn ta điên cuồng gào thét một tiếng, đám đàn em bận rộn dập lửa ở tầng một vội vàng chạy ra ngoài.
"Thủ lĩnh!"
"Rác rưởi!" Sư tử mở miệng, giọng nói to lớn, tức giận nói: "Một đám rác rưởi chết tiệt!"
Đám đàn em đều mang theo vũ khí, thấy trên tầng có người nhảy xuống theo liền lập tức nâng súng bắn. Hạng Thần ở giữa không trung nên không thể né tránh, không thể chống đỡ được liền trúng đạn, bắp chân, cánh tay, sau thắt lưng máu chảy như đổ, hắn rơi xuống đất lăn một vòng mà vẫn không hề hóa thú. Ánh mắt lóe lên, liếm liếm vệt máu chảy xuống từ khóe mắt trên khóe miệng, đầu gối khẽ khụy xuống, lưng hơi cong, rồi xông vào đám người như một viên đạn.
Tang thi ngửi được mùi máu tanh lại quay đầu vọt tới, Hạng Thần hét một tiếng lớn, cầm chuôi súng đâm xuyên đầu tang thi, máu thịt mơ hồ văng tung tóe lên mặt đàn em bên cạnh, đối phương nhắm chặt mắt bắn lung tung nên bị Hạng Thần quét trúng, đụng vào bồn hoa trước sân, ngất xỉu.
So với việc dùng súng dùng dao thì Hạng Thần thích dùng tay không hơn.
Hắn ném súng máy đi, móng tay sắc bén hóa thành móng vuốt sắc bén, giẫm lên vai tang thi nhảy vọt lên quét sạch đàn em cầm súng đang run rẩy, trực tiếp nhào về phía sư tử.
Sư tử gầm lên giận dữ, đứng thẳng lên cao hai mét, móng vuốt dày và mạnh mẽ như mang theo sức mạnh ngàn ký hung ác vươn về phía Hạng Thần.
Hạng Thần giơ tay ngăn cản, đồng thời độc ác cào một cái tạo nên một vết thương cực lớn dưới cằm sư tử, cánh tay ngăn cản của hắn cũng phát ra tiếng nứt xương không chịu nổi, khi rơi xuống, cổ tay lại bị sư tử đực cắn một cái, răng nanh sắc nhọn trực tiếp cắn cổ tay hắn.
Ầm.
Phía sau sư tử liên tiếp phát ra tiếng nổ mạnh, Văn Xuyên đội mũ bảo hiểm, cưỡi trên xe moto xông vào ném bom. Sư tử đực bất ngờ không kịp đề phòng nên sau lưng nổ bị đến máu thịt mơ hồ, kêu thảm thiết một tiếng rồi né tránh, sau đó lại bị một cào của Hạng Thần chặt gãy đuôi, lại đuổi theo nắm lấy chân sau của hắn ta; cánh tay Hạng Thần nổi lên gân xanh, còn tay kia không còn chút sức lực nào rũ xuống nhỏ từng giọt máu, hắn kéo chân sư tử chỉ với một tay, phát ra một tiếng gầm giận dữ, cứng rắn kéo sư tử trở về rồi bẻ gãy xương.
"Gào!" Sư tử đau đến mức lăn lộn, một lần nữa hóa thành người đàn ông trần truồng, cái bụng mập mạp nhổ lên, đống thịt thừa trên cơ thể đập xuống đất bị lửa bên cạnh cháy xém vào da, hắn ta kéo cái chân gãy lăn lộn né tránh, liên tục kêu thảm thiết.
Văn Xuyên xuống xe ném mũ bảo hiểm đi, nâng tay Hạng Thần lên: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"
Ngược lại Hạng Thần không hề có cảm giác gì, mà được trút hết nên hắn rất sảng khoái, máu tươi và ngọn lửa vây quanh hắn khiên hắn không thể ức chế xúc động đang dâng lên và nhiệt huyết đang sôi trào.
Hắn liếm khóe miệng, liếc về phía những người khác, tang thi phát ra mùi khét trong đám cháy, bọn đàn em cũng không dám động đậy nữa, run rẩy bỏ vũ khí xuống.
Văn Xuyên giúp hắn băng bó cổ tay rồi lau sạch vết máu trên mặt, lại giúp hắn lấy đầu đạn ra cho.
"Không sao, lát nữa tự nó sẽ ổn thôi." Hạng Thần giơ tay ngăn cản động tác của Văn Xuyên, nói: "Sao em lại vào đây?"
"Lo lắng." Văn Xuyên nhíu mày, nhìn Hạng Thần vẫn giữ ánh mắt màu vàng lục như cũ: "Bây giờ anh cảm thấy thế nào?"
"Ừ?"
"Có chỗ nào không thoải mái không? Cảm giác đau đớn có rõ ràng không? Những nơi khác có cảm giác gì?"
Hạng Thần biết tình trạng hiện nay của mình không đúng lắm, thành thật nói: "Rất hưng phấn, cảm giác đau đớn không rõ ràng, em không nói thì tôi cũng không cảm giác được."
Hạng Thần nhìn thủ lĩnh khu một đã bị bẻ gãy chân sau, đối phương ủ rũ nằm sấp trên mặt đất, không biết sống chết, trầm giọng nói: "Còn muốn tiếp tục đánh."
Văn Xuyên mím môi dưới, ôm lấy Hạng Thần khiến hắn đối diện với mình: "Nhìn em này, đừng nhìn những thứ đó, thử bình tĩnh lại đi."
Hạng Thần nhắm mắt lại, hôn lên môi Văn Xuyên.
Văn Xuyên nếm được mùi máu tươi trong miệng hắn.
Đứng trên chiến trường đầy lửa và máu tươi hôn nhau, điều này làm cho Hạng Thần càng thêm khó khống chế. Quần của hắn bị đẩy ra hình dạng đó, giọng nói ảm đạm, một tay ôm eo Văn Xuyên, nhịn không được hôn sâu hơn một chút.
Dục vọng giết chóc và tình dục cách nhau chỉ một đường ngắn, cũng rất giống nhau, Văn Xuyên mặc cho hắn hôn sâu bản thân để dời sự chú ý. Một lát sau, một tay cậu vịn lên ngực Hạng Thần, hơi thở dốc tách ra, nói: "Được rồi, còn có việc chính phải làm. Bình tĩnh hơn chút nào chưa?"
Cảm giác xúc động của Hạng Thần vẫn chưa giảm nhưng không nói gì, lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trong xe moto ra, trói thủ lĩnh khu lại rồi lập tức quay đầu nhìn về phía đám đàn em trốn ở một bên, nói: "Khu một thuộc về tôi, ai không phục thì lập tức mở miệng."
Tất cả mọi người lắc đầu như trống bỏi.
"Chuẩn bị xuất phát đi khu hai." Hạng Thần nhốt thủ lĩnh khu một trong nhà, để lại một phần đàn em tiếp tục dập lửa: "Những người còn lại mang theo vũ khí, đi ngay bây giờ. Mang theo cả đám tang thi kia."
Đám đàn em: "..."
"Đừng nghĩ có thể cứu thủ lĩnh của mấy người." Hạng Thần chỉ chỉ đàn em ở lại: "Người khu năm sẽ nhanh chóng tới tiếp quản thôi, biết điều thì cứ thật thà ở đây đợi cho tôi."
Vụ nổ và hỏa hoạn ở khu một đã thu hút sự chú ý của Bạch Tháp và lần này ngài trung úy thực sự không thể che giấu nó được nữa.
Hắn ta lập tức bị gọi ra khỏi ký túc xá khẩn cấp, những người quản lý ở khu vực có nguy cơ cao đã tập hợp lại, người phụ trách u ám nhìn Trung úy: "Quản giáo đang làm gì vậy? Chuyện lớn như vậy vì sao không kịp thời phát hiện ra?"
"Có thể đã bị nhiễu rồi." Trung úy mặt không đỏ thở không gấp bịa chuyện: "Tôi sẽ đi kiểm tra ngay lập tức."
"Không cần!" Người phụ trách nói: "Anh mang theo người của anh, đi với tôi!"
Trung úy chào rồi trầm giọng nói: "Vâng!"
Một bên cửa tây của Bạch Tháp bật đèn đỏ báo động, một đám người hùng mạnh lái xe đi tới nơi xảy ra sự việc, thừa dịp hỗn loạn, Quý Hồng Nguyên lẻn vào trong kho hàng của khu trồng trọt ở trung tâm Bạch Tháp đón hạng Khôn trốn dưới gầm xe lẻn vào.
Nhân viên siêu thị hoàn toàn không biết mình đưa thứ gì tới, sau khi bốc hàng xong liền rời đi, Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên trốn sau một hàng kệ để hàng dày đặc, xác định cửa kho đã đóng rồi, bốn phía lại yên tĩnh mới bốn mắt nhìn nhau, đứng trong bóng tối đón nhận một nụ hôn dài lại dịu dàng.
"Không ai ăn hiếp em chứ?" Tay Hạng Khôn thò vào trong vạt áo vợ mình, sờ sờ xoa bóp nhưng lại cảm thấy không đủ liền ôm người vào trong lồng ngực hôn.
Quý Hồng Nguyên ôm cổ ông, cười nói: "Ngoại trừ anh ra thì còn ai có thể ăn hiếp em đây?"
Lời này hiển nhiên làm hài lòng Hạng Khôn, ông cười nhéo cằm vợ mình, nói: "Đi thôi, trước tiên mang theo một phần Omega đi cùng, miễn cho sau này lại liên lụy đến bọn họ."
Quý Hồng Nguyên nói: "Đã quyết định kế hoạch xong xuôi rồi à?"
"Kế hoạch trước mắt là gây ra một số rắc rối cho Bạch Tháp đã rồi để cho bọn họ không có thời gian để phân tâm. Sau đó chúng ta sẽ tìm hai người An Tĩnh, tập hợp mọi người lại với nhau. Gần đây con trai cưng của em đang nổi giận, nó phụ trách chỉnh đốn nhân lực ở khu vực có nguy cơ cao, sau đó..."
Còn chưa dứt lời thì cửa nhà kho lại mở ra, hai người vội vàng im lặng, nghiêng tai lắng nghe.
"Tập đoàn Thế Giới Mới muốn hàng hóa." Một người nói: "Sáng mai họ sẽ thông cáo một thông báo tuyển dụng, phải chuẩn bị đầu đủ danh sách đấy. Cho đến nay đây là công ty lớn nhất thành phố F, không thể thất bại hoặc bị mất lược."
"Biết rồi." Một người khác ngáp: "Nhưng sáng mai đưa đi cũng được mà."
"Cậu thì hiểu cái gì! Người ta còn muốn kiểm tra nữa!"
"Kiểm tra cái gì? Đồ của chúng ta có gì đâu mà không yên tâm?"
"Yên tâm? Bạch Tháp cấu kết với thủ lĩnh của mấy khu vực đều là vì mượn mối quan hệ sâu rộng. Trong tay cầm vũ khí và nhân lực để tranh quyền mà ngoại trừ nhân lực ra thì còn có cái gì là quan trọng nhất cho việc tranh quyền? Cậu tự mình suy nghĩ lại đi?"
"Um... Tiền? Nhưng bây giờ tiền đều hàng vô dụng mà?"
"Đồ ngốc. Tương lai sẽ luôn dùng thuốc biến nạp để làm tiền tệ, chờ nội bộ Bạch Tháp thống nhất rồi thì thành phố F cũng luôn luôn phải liên tục phát triển. Vào thời điểm đó, cổng an ninh sẽ mở ra, những người sống sót đều sẽ được đón về. Mặc dù có thể không có nhiều khả năng lắm. Khi đó loài người còn muốn phát triển hơn nữa, mấy công ty lớn kiểu này chắc chắn có thể đứng vững gót chân trong thời buổi loạn lạc, Bạch Tháp có thể không nghĩ cách à? Có thể khiến bọn họ vô lo vô nghĩ mà phát triển?"
"Hả? Chẳng lẽ muốn... Đối phó với những người trong tập đoàn? Đối với chúng ta thì có lợi ích gì đâu?"
"Xếp nhân lực vào, cơ sở ngầm, nằm vùng, bất cứ điều gì! Nói cậu ngu thực sự không có thuốc chữa là đúng mà. Cũng không thể để cho đám người kia thống trị được, người của Bạch Tháp phải nắm giữ tài nguyên của những công ty lớn này, tránh sau này ngược lại bị lợi dụng ngược."
Quý Hồng Nguyên và Hạng Khôn lắng nghe, yên lặng liếc nhau một cái.
Chờ người bọn họ kiểm tra hàng rồi chia ra vài lần vận chuyển xong, cửa lại đóng lại rồi, Hạng Khôn mới nói: "Tập đoàn nào, hình như anh đã từng nghe đài phát thanh nhắc tới, em biết bao nhiêu?"
"Không rõ lắm." Quý Hồng Nguyên nói: "Nhưng mà em lấy được rất nhiều tin tức đằng sau Bạch Tháp, bên trong có không ít công ty lớn trong thành F không hoàn toàn đóng cửa, hiện tại đều dựa vào Bạch Tháp để chống đỡ, có lẽ có thể tra được manh mối."