ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 76




Tên đầy đủ của người đàn ông báo tuyết là Chu Thắng, là một Alpha có gien không tệ, cũng là một trong số ít thú nhân thế hệ đầu sống sót sau đợt hoạt hóa tế bào mẹ đầu tiên.
Đương nhiên Chu Thắng không biết chuyện mình "sống sót thành công", mặc dù hắn ta có hơi không quen với trật tự mới hiện tại của thành phố F nhưng cũng đã dần dần bắt đầu quen thuộc rồi.
Sau ca trực đêm, Chu Thắng gói bữa trưa bên trong tiệm lẩu bò, hắn ta vừa ngâm nga vừa lên lầu trở về chỗ ở mà chính phủ đã bố trí cho hắn ta.
Trước đây tòa nhà này cũng được coi là căn hộ rất tốt ở khu vực trung tâm thành phố, vị trí tốt mà giao thông thuận tiện, diện tích phòng không nhỏ, giá phòng cũng không thấp.
Nhưng mà bây giờ dân số đã giảm mạnh, rất nhiều căn phòng bị bỏ trống nên đúng lúc có thể sắp xếp cho "nhân loại mới", Chu Thắng cũng không biết như vậy có được xem là hắn ta chiếm hời hay không... Nhưng mà cái giá phải trả để được chiếm hời cũng quá lớn.
Hắn ta dùng chìa khóa mở cửa, căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp và sạch sẽ, chén đũa đã được dọn lên bàn cơm, bên trên còn có vài món thức ăn nhanh, đài phát thanh bên cửa sổ đang bật và chuyển về kênh nội bộ của thành phố F, không giống như các kênh phát sóng công cộng bên ngoài khác, nơi này không phát tình hình sơ tán hay là các thành phố bị bỏ hoang, các chương trình phát sóng ở đây chỉ nói về những chuyện xảy ra mỗi ngày ở thành phố F và một số thông báo, ngược lại còn tạo cho người ta ảo giác về "Thế giới thần tiên".
- - Dưới đây là tin tức mới nhất của thành phố, đêm qua, người ta đã phát hiện hai xác chết ở gần đường Danh Uyển Bắc trong khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm, xác nhận là trận đánh nhau giữa những người đã hóa thú, cơ quan quản lý nguy cơ cao đang kiểm tra tình hình cụ thể, mong công dân ở gần đó không nên tùy tiện đi lại bên ngoài vào ban đêm. Đồng thời chúng tôi xin nhắc lại rằng những công dân không tuân thủ các quy tắc của thành phố F sẽ gây ra mối đe dọa cực kỳ lớn cho sự phát triển của thành phố F trong tương lai, nếu như có người nhìn thấy tình hình lúc đó thì hãy báo cáo ở nơi đăng ký thân phận trong khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm, cảm ơn các bạn đã hợp tác.
- - Sau đây là hai thông báo ban đêm: Một, vì muốn mở rộng nguồn cung ứng thành phố, cung cấp cho người dân những lựa chọn về ẩm thực và cuộc sống tốt nhất, khu vực trồng trọt ở trung tâm Bạch Tháp sẽ được mở rộng hơn nữa, cung cấp một trăm năm mươi việc làm, những công dân quan tâm tới vấn đề này hãy đến tư vấn ở bất kỳ nơi đăng ký thân phận nào. Hai, Tập đoàn Thế Giới Mới thành phố F sẽ bắt đầu các hoạt động tuyển dụng và đào tạo việc làm trong thời gian sắp tới, về chi tiết thì Tập đoàn Thế Giới Mới sẽ thông báo công khai vào lúc chín giờ ngày mười tám, những công dân có hứng thú hãy chú ý thông báo.
Sau một đoạn nhạc nhẹ nhàng thì giọng nói của người phát thanh lại vang lên lần nữa, lần này giọng nữ lạnh lùng đã được thay thế bằng một giọng nam dịu dàng với chất giọng dễ nghe và trong trẻo, người đó lên tiếng trong tiếng nhạc nền du dương.
- - Xin chào mọi người, tôi là người dẫn chương trình ban đêm của các bạn, tôi là Tiểu Cát, là một Beta vô cùng quyến rũ, hình thú chính là lửng chó đáng yêu mê người, không nên hỏi tôi dáng vẻ của lửng chó ra sao, các bạn chỉ cần nhớ kỹ là tôi rất mê người và đáng yêu là được rồi. Sau đây tôi sẽ đồng hành cùng với các bạn trong chương trình "Đêm Thành Phố", liên kết đã được mở ra, mọi người có thể sử dụng hệ thống nhận dạng thân phận để vào kênh nội bộ và yêu cầu bài hát, chọn lựa bài hát bạn muốn và ghi lại những gì bạn muốn nói, để gió đêm mang theo lời chúc phúc của bạn...
Văn Xuyên cầm ly nước ngồi trên ghế sô pha, cậu tò mò nghe tin tức trên đài. Cả ngày nay bọn họ đã thu được rất nhiều manh mối, cũng hiểu được cách vận hành hiện tại của thành phố này.
Bạch Tháp là nơi điều khiển chính của thành phố, bên trong có rất nhiều tầng quản lý, khu dịch vụ và khu bảo vệ Omega, khu y tế chuyên dụng dành cho Omega,... Ở trung tâm là khu nhà ở của ban quản lý, cung cấp ẩm thực và sinh hoạt cho toàn bộ thành phố này.
Nơi đây có tám khu vực hoạt động có nguy cơ cao, năm khu vực hoạt động hỗn hợp và ba khu vực hoạt động có nguy cơ thấp, có thể thấy rằng khu vực hoạt động có nguy cơ cao là có số lượng người nhiều nhất, khu vực nguy cơ thấp là ít người nhất.
Cũng có thể là do phần lớn Omega đều đã bị đưa đến Bạch Tháp rồi, điều này đã gián tiếp làm giảm dân số của nhiều khu vực hoạt động có nguy cơ thấp.
Mỗi khu vực đều có rất nhiều nơi đăng ký thân phận, tương đương với các đồn cảnh sát trước đây, không chỉ chịu trách nhiệm "đăng ký hộ khẩu", "xác minh thân phận", "loại bỏ nguy hiểm",... Thậm chí là bao gồm những công việc liên quan đến đời sống nhân dân.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong công việc nào cả, bọn họ có thể tư vấn việc làm, hòa giải cuộc sống đời thường, sửa chữa thiết bị điện và ống nước, hợp tác với Bạch Tháp để chấp hành những nhiệm vụ và công việc khác, thường xuyên báo cáo công việc cho Bạch Tháp...
Bởi vì số lượng quân nhân đang ngày càng giảm mạnh, nhân tài có quân hàm thật sự và tốt nghiệp ở những trường quân đội chuyên nghiệp đều đang làm việc tại Bạch Tháp, nhân viên làm việc ở nơi đăng ký thân phận thì lại là những thú nhân thế hệ đầu cho nên khó tránh khỏi việc xảy ra những rắc rối trong công việc do chưa đủ chuyên nghiệp.
Ví dụ như đài phát thanh mà họ nghe ngày hôm nay, có không dưới mười mẩu tin thành phố trong ngày có liên quan đến xung đột gay gắt giữa nhân viên nơi đăng ký thân phận và người dân, sau khi hóa thú thì đánh nhau kịch liệt, kết quả là cả hai bên đều đã bị dẫn đi xử phạt rồi.
Chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì cả.
Chu Thắng đặt hộp cơm lên bàn và nói: "Nè, tôi mang về cho hai người đây, vết thương của cậu đã khá hơn chưa?"
"Đã tốt rồi, cám ơn anh." Văn Xuyên đứng lên, cậu bắt tay Chu Thắng và nói: "Tôi tên là Văn Xuyên, tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua."
"Quên đi, cậu không sao thì tốt rồi, nếu không thì tôi sẽ bị xử tội đấy." Chu Thắng lại xoay người bắt tay với Hạng Thần: "Tôi tên Chu Thắng."
"Hạng Thần." Hạng Thần gật đầu, nói: "Cảm ơn anh."
"Ngoại trừ việc cậu còn nợ tôi thuốc biến nạp thì những thứ khác đều không quan trọng." Chu Thắng xua tay: "Cậu ta không chết cũng coi như là cứu mạng tôi rồi, hai người còn dọn dẹp phòng ở giúp tôi nên đừng có cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, tôi buồn nôn lắm."
Hạng Thần mỉm cười, hắn mở hộp cơm ra xem, bên trong là cơm với thịt bò nướng, thịt bò không nhiều nhưng món chay lại rất nhiều, cộng thêm đồ ăn nhanh cũng đủ cho hắn và Văn Xuyên ăn rồi.
Chu Thắng ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn ta khui một chai bia, nhìn thấy đồ ăn nhanh trên bàn thì khóe miệng giật giật: "Anh thật sự không hề khách sáo chút nào."
Hạng Thần ôm Văn Xuyên ngồi ở bên cạnh, hắn dọn chén đũa cho cậu rồi lại bưng cơm và thịt đi hâm nóng, hắn vừa cười vừa nói: "Vừa rồi anh đã nói là không quan trọng."
"Ách." Chu Thắng vừa uống rượu vừa nói: "Mọi người tới từ đâu thế? Sao lại chưa đăng ký?"
"Chúng tôi là người thành phố B." Hạng Thần bưng thức ăn đã được hâm nóng ra, hắn gắp phần lớn thịt cho Văn Xuyên, bản thân thì ăn đồ chay cùng cơm, nhẹ giọng nói: "Người anh em ở nơi nào?"
"Thành phố J." Chu Thắng thở dài: "Lúc đó có một hầm trú ẩn đặc biệt, may mắn là tôi đến thành phố F khá sớm. Sau này tôi nghe nói hầm trú ẩn ở thành phố J bị nổ tung, haiz."
Văn Xuyên nghe thấy như thế thì chợt sửng sốt, cậu cảm thấy bọn họ rất có duyên, lúc trước cậu và An Tĩnh cũng đã được đưa đến thành phố J, tại đây họ gặp Chu Trì và Nhan Thư Ngọc, sau đó bởi vì âm mưu của đám người Chung Hạo Sinh mà hầm trú ẩn ở thành phố J phát nổ, suýt nữa thì bọn họ cũng bỏ mạng ở nơi đó rồi.
Nhớ tới Chu Trì, ánh mắt của Văn Xuyên có hơi u ám, dường như Hạng Thần cũng biết cậu đang nghĩ gì, hắn xoa bả vai cậu.
"Ban ngày hai người không đi đăng ký à?" Chu Thắng đã hồi phục tinh thần từ trong hồi ức, hắn ta ra hiệu cho Hạng Thần uống rượu nhưng Hạng Thần lại xua tay từ chối. Bây giờ Hạng Thần cực kỳ chán ghét cảm giác "không thể kiểm soát bản thân", có lẽ sau này hắn cũng sẽ rời xa với rượu bia.
"Anh đã đề cập rằng Omega đăng ký đều sẽ bị mang đi." Hạng Thần nói: "Tôi không dám dẫn em ấy đến đó."
"Hai người cứ trốn tránh mãi cũng không phải là giải pháp tốt." Chu Thắng nhíu mày: "Nếu như không có thuốc biến nạp thì không thể sống được ở thành phố F đâu, đó chính là tiền tệ lưu thông đó."
Chu Thắng gõ bàn: "Đừng quên anh còn nợ tôi một bình thuốc biến nạp!"
Hạng Thần gật đầu, vẻ mặt có chút khó khăn: "Anh nói sau khi đăng ký sẽ được sắp xếp công việc sao? Tôi sợ để Văn Xuyên ở một mình sẽ không an toàn."
"Đúng là như vậy." Chu Thắng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Miệng tôi kín lắm, yên tâm đi, tôi sẽ không lén lút báo cáo với chính phủ đâu."
Hạng Thần xua tay tỏ ý tin tưởng Chu Thắng, hắn suy nghĩ rồi nói: "Còn có biện pháp nào khác không? Không cần đăng ký cũng có thể kiếm tiền... Có cách nào kiếm được thuốc biến nạp không?"
"Có thì cũng có, nhưng mà tương đối nguy hiểm." Chu Thắng nhìn Hạng Thần từ trên xuống dưới và nói: "Vậy thì anh ở chỗ nào?"
"Tùy tiện tìm chỗ nào đó, tôi thấy ở đây còn có rất nhiều phòng trống."
"Như vậy không được đâu." Chu Thắng xua tay: "Khắp nơi đều có máy ghi hình đấy, anh đi đâu cũng sẽ bị phát hiện ra mà thôi."
Hạng Thần nghe thấy lời này thì nhíu mày, trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không ổn.
Văn Xuyên nhìn ra được mặc dù tính tình của Chu Thắng không tốt nhưng thật ra hắn ta lại là người tốt, bọn họ trò chuyện một lát thì cũng hiểu một chút về đối phương, sau khi cơm nước xong thì Hạng Thần đi rửa chén, Chu Thắng ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với Văn Xuyên.
"Không bằng hai người cứ ở chỗ của tôi đi, tôi cũng sẽ không nói cho người khác biết đâu, cũng không cần trả tiền thuê nhà cho tôi." Chu Thắng cảm thấy đây là ý kiến hay, hắn ta lại hỏi: "Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi? Đã kết hôn chưa?"
Văn Xuyên cười cười, không giải thích nhiều mà chỉ đáp: "Ừm."
"Thật tốt quá." Đôi mắt to tròn của Chu Thắng lộ ra vẻ hâm mộ, hắn ta nói: "Bây giờ các Omega đều bị quản lý hết rồi, có lẽ là cả đời này những Alpha như chúng tôi đều không còn cơ hội chạm vào bàn tay nhỏ bé của Omega được nữa."
Văn Xuyên nhìn Chu Thắng, cậu có hơi hiếu kỳ nhưng lại cảm thấy không tiện hỏi lắm, cậu do dự rất lâu mới nói: "Người nhà của anh... Anh chỉ có một mình thôi sao?"
"Chính xác." Chu Thắng giang tay ra cho cậu nhìn căn phòng này: "Nếu như là một hộ gia đình thì sẽ được phân đến căn nhà tốt hơn chứ không phải chung cư kiểu này đâu. Bây giờ có rất ít người có thể tập hợp thành một gia đình."
Lúc nói lời này, Chu Thắng cũng có chút bất lực, hắn ta cũng không đề cập nhiều đến người nhà của hắn ta, hắn ta trực tiếp lướt qua chuyện đó và nói: "Nếu được thì cậu đề nghị với chồng cậu cho cậu đến khu vực hoạt động có nguy cơ thấp đi, ở đó an toàn hơn một chút."
"Khu vực hoạt động có nguy cơ cao không thể tùy tiện đi qua khu vực hoạt động có nguy cơ thấp được hả?" Hôm nay Văn Xuyên đã nghe đài phát sóng cả ngày, cậu cũng biết được vài chuyện cơ bản.
"Nếu như chồng của cậu có thể tìm được việc có giấy thông hành thì có thể thường xuyên đến thăm cậu rồi." Chu Thắng nói: "Tôi cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, một Omega mà cứ chờ trong khu vực hoạt động có nguy cơ cao thì cũng không phải là ý kiến hay đâu. Nếu như anh ta thật sự quan tâm cậu thì nên đưa cậu đến đó."
Văn Xuyên nở nụ cười, cậu lắc đầu: "Anh ấy sẽ không cho tôi rời khỏi tầm mắt của anh ấy đâu."
Chu Thắng chớp mắt, hắn ta thần bí xích lại gần Văn Xuyên và nhỏ giọng nói: "Anh ta sẽ không phải là kiểu người... có khuynh hướng bạo lực chứ? Ý muốn chiếm hữu có mạnh lắm không? Cậu có bị anh ta bắt nạt không?"
Văn Xuyên suy nghĩ, lúc trước cũng coi như là bị bắt nạt đúng không? Nhưng mà Hạng Thần cũng không còn cách nào khác, bản thân cậu cũng không thể trách hắn, vì thế mà nụ cười bên môi cũng có chút kỳ lạ.
Chu Thắng lập tức nghĩ sai, hắn ta thở dốc vì ngạc nhiên và nói: "Vậy tại sao cậu không đến Bạch Tháp đi, loại Alpha cặn bã như thế cũng không đáng cho cậu giao phó bản thân đâu."
Văn Xuyên xua tay: "Không phải, anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
Chu Thắng nhớ tới chuyện tối qua Văn Xuyên bị thương nặng và dáng vẻ suy sụp của Hạng Thần thì lại cảm thấy hắn không giống như loại Alpha cặn bã, hắn ta gật đầu rồi ngồi xuống, vừa mới nhúc nhích đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo u ám, hắn ta vô thức quay lại thì nhìn thấy Hạng Thần đã rửa chén xong và đi ra, Hạng Thần vừa lau tay vừa nhìn hắn ta đầy ẩn ý.
Ánh mắt này khiến hắn ta nhớ tới đôi mắt sói đỏ rực vào đêm qua, có chút hung ác và đáng sợ, thế nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, giống như chỉ là ảo giác của hắn ta mà thôi.
Chu Thắng: "..."
Chu Thắng suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống đầu bên kia của ghế sô pha.
Hạng Thần tự nhiên ngồi bên cạnh Văn Xuyên, hắn vòng tay qua eo Omega, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cậu, có vẻ như từ khi chuyển về hình người thì hắn đã có thêm một thói quen là vuốt ve cơ thể Omega của mình, Văn Xuyên thả lỏng cả người dựa vào trên người hắn và không nói thêm gì nữa, cậu chỉ lắng nghe Hạng Thần và Chu Thắng nói chuyện rồi lim dim nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Có thể nhận được thuốc biến nạp từ những con đường nào?" Hạng Thần hỏi.
"Làm việc, phần thưởng, phúc lợi." Chu Thắng nói: "Hiện tại công việc đều thanh toán tiền lương hằng ngày, phương thức thanh toán là như thế này, thấy không, bên trong hệ thống thân phận có thể giải đáp rất nhiều vấn đề, việc mua bán thường ngày cũng được xử lý ở nơi này. Nếu cậu muốn đổi thành thuốc biến nạp thì có thể đến ngân hàng, mặc kệ là khu vực hoạt động có nguy cơ cao hay nguy cơ thấp ở thành phố F thì đều có ngân hàng, tổng cộng có ba ngân hàng và đều được kiểm soát bởi chính phủ."
Hạng Thần cười: "Có lãi không?"
"Không có, nghĩ đẹp nhỉ." Chu Thắng cũng cười rộ lên, hắn ta nói: "Nếu như làm việc ở Bạch Tháp thì lương sẽ cao hơn và phúc lợi cũng tốt hơn nữa, công việc bình thường thì không có phúc lợi như thế, lương hằng ngày phụ thuộc vào tâm trạng của ông chủ, nhưng mà tối thiểu cũng không thấp hơn một phần tám lương cố định đâu, phần thưởng thì do chính phủ cung cấp, thường xuyên nghe đài phát thanh cũng có thể nhận nhiệm vụ, ví dụ như cung cấp vị trí của Omega sẽ được thưởng ba bình thuốc biến nạp, báo cáo những người hóa thú đánh nhau thì được thưởng một đến hai bình tùy theo tình huống, tham gia thí nghiệm của Bạch Tháp thì sẽ được thưởng năm đến tám bình tùy theo tình huống, hỗ trợ bắt giữ thú nhân mất trí cũng được thưởng một đến hai bình thuốc biến nạp tùy theo tình huống, nếu có trường hợp khẩn cấp nào thì đài phát thanh sẽ thông báo cho chúng ta."
"Bây giờ có một nghề nghiệp mới ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao và khu hỗn hợp đấy." Chu Thắng nói: "Bọn họ gọi nó là "Thú nhân tiền thưởng", chuyên môn nhận nhiệm vụ trên bảng thông báo kiếm thuốc biến nạp. Nếu như anh không muốn đăng ký thì đó là biện pháp duy nhất mà anh có thể kiếm thuốc biến nạp, anh có thể nhận nhiệm vụ từ người khác. Không phải chỉ có chính phủ mới đưa ra nhiệm vụ được đâu, nhưng mà anh phải tìm được đường dây liên lạc với bọn họ, thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh, những nhiệm vụ này đều không dễ dàng thực hiện."
Chu Thắng nhớ ra điều gì đó, hắn ta cười nói: "Nhưng mà người như anh, nói không chừng là rất phù hợp với nghề nghiệp này."
Hạng Thần nhíu mày, hắn phát hiện lời nói của Chu Thắng có ý nghĩa khác, Chu Thắng nhe răng cười và nhỏ giọng nói: "Vừa rồi trên đài phát thanh nói rằng có người đã tấn công người khác ở đường Danh Uyển Bắc, đó là anh hả? Không có ai ở đây dám làm việc đó cả, cũng chỉ có người mới tới không hiểu chuyện như anh mà thôi."
Văn Xuyên mở mắt, cậu nhìn Chu Thắng: "Là bọn họ tập kích tôi, Hạng Thần chỉ muốn bảo vệ tôi mà thôi."
"Tôi có thể tưởng tượng được." Chu Thắng phất tay: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Omega ở chỗ này rất nguy hiểm. Những người tấn công cậu cũng không phải là người tốt, chết thì chết thôi, chỉ là tình huống hiện tại của hai người không được tốt lắm."
Hạng Thần khẽ nhíu mày, thật ra thì hắn vẫn có một chút bóng ma tâm lý khi bản thân giết người vô cớ sau khi hóa thú.
Nếu như là bình thường, cho dù có người khiêu khích hoặc bắt nạt Văn Xuyên thì quá lắm là hắn cũng sẽ chỉ đánh đối phương mà thôi, không đến mức phải giết người. Nhưng nghe ý tứ của Chu Thắng, dường như hắn ta không đặt chuyện có "người chết" ở trong lòng.
Đổi thành bất kỳ một người bình thường nào thì cũng sẽ không thản nhiên trước sự sống và cái chết như thế, giống như... Chu Thắng đã quen rồi, hoặc là hắn ta đã không còn sợ nữa.
Điều này rất kỳ quái, Chu Thắng là người rất tốt và cũng đã giúp đỡ Văn Xuyên, Hạng Thần không thể nhìn ra được hắn ta là con người như vậy.
Có lẽ là ánh mắt của Hạng Thần và Văn Xuyên quá rõ ràng, sau khi Chu Thắng uống xong một ngụm bia, hắn ta ợ một cái và nói: "Bây giờ không giống như trước đây nữa rồi, bất cứ lúc nào thì cũng sẽ có người chết ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, lúc mới bắt đầu còn nghiêm trọng hơn thế nữa kìa, hai người đã bỏ lỡ khoảng thời gian đó, cũng xem như là khá may mắn."
Hạng Thần và Văn Xuyên lại nhìn nhau.
Chu Thắng bóp dẹp lon bia rồi ném vào thùng rác, hắn tay phủi tay và nói: "Vì muốn quản lý và kiểm soát khu vực hoạt động có nguy cơ cao mà có rất nhiều máy quay được đặt ở nơi này, chỉ cần có người tự tiện hóa thú và đánh nhau thì sẽ bị bắt, không chỉ có như thế, tám khu vực hoạt động có nguy cơ cao đều thành lập quy định của riêng mình, chỉ cần có người chạm đến phòng tuyến cuối cùng, không cần phải bị chính phủ bắt thì cũng sẽ có người giải quyết sạch sẽ mà thôi."
"Nghe nói..." Chu Thắng nói: "Những người quản lý những quy tắc này và đồng thời cũng chủ động giải quyết nguy hiểm ấy đều có mối quan hệ lợi ích không thể kể hết với người phía trên. Có lẽ là được ưu tiên phân phối Omega, cũng có thể là thu được càng nhiều thuốc biến nạp, tôi không hiểu rõ chi tiết cụ thể, chẳng qua tôi cảm thấy lời đồn ấy rất hợp lý, anh nói xem có đúng không?"
Hạng Thần suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng, Bạch Tháp sẽ không lấy ra được nhiều người như vậy để khống chế các khu vực, nói không chừng càng quản lý lại càng hỗn loạn, biện pháp tốt nhất chính là tự trị, người của Bạch Tháp chỉ cần thiết lập liên hệ với người xây dựng quy tắc của khu vực đó là được rồi. Tiết kiệm được thời gian và cũng bớt lo hơn."
"Không sai." Chu Thắng vỗ tay khen ngợi Hạng Thần.
Hạng Thần cụp mắt không nói gì, hắn nhớ đến con linh cẩu đã bỏ chạy, còn có hai con linh cẩu đã chết, bọn nó uy hiếp hắn, nói rằng hắn sẽ hối hận khi giết chết bọn nó mà không được cho phép.
Có lẽ là là hắn đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của quy định rồi, theo như Chu Thắng đã nói, xung quanh đều có giám sát, không chỉ có những người xây dựng quy tắc ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm mà lẽ ra những người ở Bạch Tháp cũng đã phát hiện ra hắn rồi, tại sao bọn họ lại không có phản ứng gì chứ?
Hắn đã không né tránh giám sát suốt cả chặng đường, bên cạnh hắn còn có một Omega, về tình hay về lý thì cũng không nên để hắn thoải mái quậy phá lâu như vậy.
Văn Xuyên đột nhiên lên tiếng, cậu nhìn về phía Chu Thắng và nói: "Việc hôm qua tôi là Omega đã khiến mọi người trong cửa hàng chú ý, cho dù anh không nói thì người khác cũng sẽ nói mà thôi, vì sao lại không có ai đến tìm tôi?"
Văn Xuyên nhìn Chu Thắng, cậu phát hiện có điểm không thích hợp: "Bây giờ anh cũng biết Hạng Thần là kẻ sát nhân mà đài phát thanh đã nói, anh không chỉ không báo cáo mà còn muốn giúp đỡ chúng tôi sao? Anh không sợ "người xây dựng quy tắc" sẽ đến tìm và gây rắc rối cho anh à?"
Một người bình thường không thân không quen với bọn họ lại nguyện ý giúp đỡ bọn họ, cho mượn thuốc biến nạp lại còn mang cơm về cho bọn họ... Nếu như hai chữ "người tốt" có thể giải thích rõ ràng những việc này, vậy thì chuyện bọn họ rất có thể sẽ gặp rắc rối lại không thể nào giải thích được.
Dựa theo mối quan hệ của bọn họ, rõ ràng là đối phương không thân thiết đến mức sẽ không ngại phiền phức mà bao che cho bọn họ như thế.
Khi nhắc đến người chết thì tâm trạng của Chu Thắng đều không có bất kỳ thay đổi nào, Văn Xuyên chợt nhận ra rằng, người mà cậu xem là "người tốt" cũng không có đơn thuần như thế.
Hạng Thần lập tức đứng lên bảo vệ Văn Xuyên, Chu Thắng sờ cổ và nói: "Hai người không nhớ tới điểm tốt của người khác hay sao? Tôi đã nói cho hai người biết nhiều tin tức như vậy rồi, tôi không giống một kẻ xấu xa mà?"
Hạng Thần cũng không bị lừa, hắn nhíu mày nói: "Rốt cuộc thì anh là ai?"
Nếu như Chu Thắng có ý đồ xấu thì bọn họ cũng sẽ không an toàn ở lại nơi này, điều đấy chứng tỏ rằng Chu Thắng còn có nguyên nhân khác, ít nhất thì tạm thời sẽ không gây ra uy hiếp cho bọn họ.
Chu Thắng và Hạng Thần nhìn nhau một lát rồi cười.
"Buổi tối tôi là nhân viên phục vụ của quán lẩu." Chu Thắng thẳng thắn nói: "Ban ngày thì có một công việc khác, là người liên lạc với cơ quan quản lý nguy cơ cao."
"Người liên lạc?"
"Tôi chỉ phụ trách liên lạc trực tiếp với người của cơ quan quản lý nguy cơ cao mà thôi, còn người làm việc thì là "quy tắc" của khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm, "quy tắc" này là nói đến những người đại diện cho những người xây dựng quy tắc ở khu vực năm, cũng chính là người mà tối qua hai người đã trêu chọc đấy. Bây giờ hắn ta đang tìm hai người ở khắp mọi nơi." Chu Thắng nói: "Hắn ta đại diện cho ý chí của một số người ở Bạch Tháp, đồng thời cũng đại diện cho ý chí của toàn bộ khu vực năm, nếu như bị hắn ta tìm được thì kết cục của hai người sẽ không tốt một chút nào đâu."
"Tôi ở đây giúp đỡ hai người." Chu Thắng nói: "Trước mắt thì tôi không thể giải thích rõ ràng thân phận của tôi, tôi phải quan sát hai người trước đã, nhưng mà hai người đã phát hiện ra tôi rồi..."
Chu Thắng nhún vai: "Người liên hệ trực tiếp với tôi sẽ bảo vệ hai người, thế nhưng điều kiện quan trọng là hai người phải hợp tác với chúng tôi."
Bên kia, khu C Bạch Tháp.
Dựa theo hệ thống thân phận, sáng sớm Quý Hồng Nguyên đã đến Bạch Tháp báo cáo và bị dẫn đi tiến hành đủ loại giới thiệu bổ túc đào tạo, sau khi tốn cả ngày trời thì ông ấy bị đưa vào tòa nhà ở sâu trong khu C, sau đó đã bị cô lập ở nơi đó.
Quý Hồng Nguyên: "?"
Quý Hồng Nguyên quay đầu nhìn cánh cửa màu đen rộng lớn, đèn nhấp nháy trên đó rõ ràng là có hệ thống kiểm soát ra vào, phía sau cánh cửa sẽ là một thế giới khác. Ông ấy ngẩng đầu, phía trước hành lang có một bảng hiệu màu đen khổng lồ đang đứng sừng sững, trên đó viết vài chữ lớn -- Khu vực giám sát thống nhất Omega.
Quý Hồng Nguyên khẽ nhướng mày, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Thú vị rồi đây.