ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 75




Tiếp viện chậm chạp không tới, xe cấp cứu cũng không tới.
Hạng Thần ôm Văn Xuyên cả người đẫm máu đi vào nhà của người đàn ông báo tuyết, người đàn ông vứt quần áo đang vương vãi, hắn ta lấy trong tủ ra một tấm chăn mới và trải trên ghế sô pha rồi kêu Hạng Thần đặt người lên.
Hai mắt Hạng Thần đỏ bừng, hắn vẫn luôn nắm chặt tay Văn Xuyên, bọn họ đã sơ cứu cho Văn Xuyên rồi, máu đã ngừng chảy, vết thương cũng đã được băng bó, người đàn ông rót hai chén nước khoáng đến và đặt lên bàn, hắn ta lại mở hòm thuốc tìm thuốc kháng viêm và dụng cụ để khâu vết thương, đó là một cái máy giống như máy đóng sách, có thể cưỡng ép vết thương khép lại và khâu da thịt chỉ còn một khe hở, chỉ là có hơi đau.
"Gặp được nhóm của anh, thật sự là xui xẻo của tôi mà." Người đàn ông báo tuyết nhíu mày nói: "Nếu như cậu ta chết thì tôi sẽ bị tội nặng lắm đấy. Bây giờ tôi chỉ mong năng lực tự chữa lành của cậu ta cao hơn những người khác mà thôi."
Hạng Thần không nói lời nào, ngón tay vén sợi tóc đẫm mồ hôi trên trán Văn Xuyên, ngón tay và bờ môi của hắn không ngừng run rẩy.
Hắn gần như không dám nhìn vào vết thương của Văn Xuyên, hắn sợ bản thân sẽ mất khống chế và hóa thành hình sói lần nữa, vậy thì không có ai có thể cứu được Văn Xuyên của hắn nữa rồi.
"Hai người đã xảy ra chuyện gì thế?" Người đàn ông báo tuyết nói: "Anh có thuốc biến nạp à? Vì sao lại còn không khống chế được cảm xúc chứ? Không đúng, hai người chưa đăng ký thì làm sao có thuốc biến nạp được? Anh cướp của người khác à?"
Hạng Thần vẫn không nói lời nào, hắn nhìn thấy Văn Xuyên đang hôn mê nhưng vẫn đang run rẩy, hắn tìm tất cả mọi thứ có thể đắp được ở xung quanh và đắp lên người Văn Xuyên, hắn lại cúi người ôm cậu, hy vọng có thể cho cậu một chút ấm áp.
"Xe cấp cứu không tới cũng là chuyện tốt." Báo tuyết nhìn Hạng Thần rồi nói: "Nếu như bị bọn họ phát hiện ra việc cậu ta là Omega thì sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa đâu."
Nghe thấy như vậy, cuối cùng thì Hạng Thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía báo tuyết.
Hai mắt hắn đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, khóe miệng mím lại thành một vòng cong mím chặt, bờ môi khẽ run giống như một giây sau có thể biến thành kẻ giết người, từ góc độ của người đàn ông báo tuyết thì có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh đang nổi lên trên vùng cổ kéo căng của hắn, còn có cơ bắp ở mu bàn tay và đầu vai.
Người đàn ông báo tuyết tạm thời lấy tạp dề cho Hạng Thần mượn, Hạng Thần ở trần để lộ đường cong cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ và làn da màu lúa mì, có lẽ đẳng cấp gien không tệ, cơ bắp ở vai và lưng còn hơi phồng lên trông rất cường tráng và rắn rỏi.
Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn sau quãng thời gian dài không nói lời nào, có chút run rẩy khi cố gắng khống chế âm thanh, hắn nói: "Có ý gì?"
"Bạch Tháp chịu trách nhiệm cho việc tập hợp và thống nhất những Omega này." Người đàn ông báo tuyết nói: "Nếu đi vào thì sẽ không thể thoát ra được nữa, ai biết rốt cuộc là có chuyện gì đâu chứ? Bây giờ đã có rất nhiều lời đồn rồi, nói là bắt bọn họ làm thí nghiệm, còn có người nói là bắt bọn họ làm dụng cụ sinh sản, chỉ cần nghe thôi thì đã cảm thấy đáng sợ rồi."
Hạng Thần nhớ tới lúc trước ở cầu thang hắn đã nghe thấy hai người nói chuyện về chuyện này, vẻ mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, hắn cúi đầu nhìn Văn Xuyên và nói rất nhỏ: "Mặc kệ là ai cũng đừng hòng dẫn em ấy đi, trừ khi tôi chết."
Báo tuyết liếc hắn, hắn ta chậc một tiếng rồi nói: "Anh đã quan tâm cậu ta như thế thì tại sao lại hung bạo như vậy hả? Đây là khu vực hoạt động có nguy cơ cao đấy, anh cho rằng người khác sẽ nhường nhịn anh sao?"
Người đàn ông báo tuyết chỉ vào Văn Xuyên: "Nếu như không có Omega này thì hôm nay tôi nhất định phải đánh anh răng rơi đầy đất."
Sói đen Hạng Thần đã liên tục giết mấy người vẫn thờ ơ với lời nói của báo tuyết, hắn chỉ nhìn chằm chằm Văn Xuyên, một lúc sau đột nhiên nói: "Thuốc biến nạp, anh có không?"
"Đương nhiên là có rồi."
"Thứ đó có thể khống chế cảm xúc được sao?"
"Đúng vậy đó." Người đàn ông báo tuyết nói: "Những người vừa mới biến thành thú nhân đều không giỏi kiềm chế cảm xúc của mình, tôi nghe nói đã từng có người vừa hóa thú thì trực tiếp giết chết toàn bộ y tá trong phòng y tế, nếu so sánh thì vẫn là Beta và Omega an toàn hơn một chút. Nhưng mà cũng có ngoại lê, có vài Beta có gien không tệ cũng sẽ được phân đến khu vực hoạt động có nguy cơ cao, chỉ là số lượng không nhiều mà thôi."
Người đàn ông báo tuyết tự mình mở một chai bia rồi uống, hắn ta chép miệng và nói: "Thuốc biến nạp có thể xoa dịu cảm xúc này, giúp cho lý trí của chúng ta bình thường trở lại... À không, là hầu hết lý trí mà thôi, bình thường cũng có thể tự do hoán đổi hình thái. Rất kỳ quái đúng không? Tôi cũng cảm thấy như thế, đến bây giờ tôi vẫn chưa quen được."
"Hơn nữa..." Người đàn ông báo tuyết sờ cằm: "Mặc dù thuốc biến nạp có thể bình ổn cảm xúc nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ lắm, tôi nói không được. Đêm hôm khuya khoắt mà còn mộng du nữa chứ, mình làm cái gì cũng không biết, trước kia tôi đâu có bị bệnh mộng du đâu. Có một lần..."
Người đàn ông báo tuyết là một người lắm lời, hắn ta lải nhải rất lâu, nói lúc mình mộng du còn ăn sống một con gà, còn đập phá tiệm lẩu, thỉnh thoảng nhìn thấy Beta không tệ còn không thể khống chế được bản thân, có đôi khi phản ứng nhanh mà cũng có đôi khi phản ứng chậm.
"Giống như là hết bệnh vậy đó, anh có hiểu cảm giác này không?" Người đàn ông báo tuyết nói: "Hết bệnh cũng tốt, nhưng mà cảm giác vẫn còn di chứng. Có đôi khi tôi cảm thấy tôi không phải là tôi nữa rồi."
Hạng Thần ngắt lời hắn ta: "Thuốc biến nạp, anh có sao?"
Người đàn ông báo tuyết dừng lại một lát, nhìn hắn và nói: "Có chứ, chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Chỉ cần là người đã đăng ký thân phận thì đều có, bình thường làm việc sẽ được trả lương theo ngày..."
Hạng Thần đi đến gần hắn ta và kéo cổ áo của hắn ta: "Cho tôi mượn một bình đi, tôi sẽ trả anh sau."
Người đàn ông báo tuyết sững sờ.
Hạng Thần nói: "Tôi không thể tổn thương em ấy nữa, tôi sợ lát nữa tôi sẽ..."
Hắn không cần phải nói hết lời thì báo tuyết cũng đã hiểu ý tứ của hắn, hắn ta cảm thấy có hơi đau đầu, hắn ta sờ cổ: "Thuốc biến nạp quý giá lắm đó, bây giờ... Được rồi được rồi, coi như tôi gặp xui đi."
Hắn ta đi vào phòng và lấy một cái bình nhỏ, bên trong là chất lỏng trong suốt.
Hắn ta nói: "Đây là thuốc mà tôi vừa mới lấy, còn chưa sử dụng đâu đó, anh viết giấy nợ cho tôi đi."
Hạng Thần gật đầu, bàn tay run rẩy viết giấy nợ đầy những con chữ ngoằn nghèo, báo tuyết nhìn thoáng qua hắn và khó hiểu hỏi: "Anh thật sự chưa bao giờ dùng thuốc hả? Có phải là bây giờ cảm thấy rất khó chịu không? Có chút không khống chế được bản thân? Vậy sao anh có thể biến trở lại hình người thế? Kỳ quái."
"Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Nhìn thấy máu có hưng phấn không?"
Bàn tay trái của Hạng Thần nắm chặt cổ tay phải, hắn cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Đưa thuốc cho tôi trước đã."
Hắn giống như một kẻ nghiện ma túy, sắc mặt trắng bệch nhưng hai mắt lại đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, bàn tay và bờ môi không ngừng run rẩy, hắn khát vọng nhìn bình thuốc biến nạp này, giống như là kẻ lạc đường đã lâu trong sa mạc và đột nhiên nhìn thấy ốc đảo.
Đó là ánh mắt nhìn thấy "Hi vọng" khiến người đàn ông báo tuyết có chút cảm động.
"Chỉ cần một chút là đủ... Ê--" Hắn ta còn chưa nói hết câu thì Hạng Thần đã uống được nửa bình, báo tuyết lập tức cao giọng.
Báo tuyết nhìn Hạng Thần với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: "Con mẹ nó anh điên rồi hả? Anh có biết là tôi phải làm việc bao lâu mới kiếm được nửa bình thuốc biến nạp này không hả? Hơn nữa cũng không cần phải uống nhiều như thế! Chỉ cần một chút là đủ để kiên trì trong một tuần rồi!"
Hạng Thần nhắm mắt lại, hắn cảm thấy toàn thân đều đang nóng lên, thứ thuốc kia thông qua cổ họng và tiến vào bên trong dạ dày, dường như đã bị hấp thu rất nhanh, cả người hắn đều có chút mềm nhũn, bờ lưng căng cứng cũng chậm rãi thả lỏng, cảm xúc vẫn luôn bị mùi máu tươi ảnh hưởng cũng đã dần dần tốt hơn rồi.
Hắn như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, toàn thân đều là mồ hôi, lý trí đã trở lại, trí nhớ cũng trở nên rõ ràng hơn, điều này khiến cho hắn cảm thấy có hơi sợ hãi.
Hắn gần như không biết mình đã biến thành sói, hắn ngơ ngác nhìn Văn Xuyên một lúc, hắn cúi đầu vùi đầu vào trong khuỷu tay và nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Người đàn ông báo tuyết thở dài, hắn ta vỗ vai Hạng Thần và thức thời không nói nhảm nữa và về phòng của mình.
Hạng Thần đích thân đổi gạc cho Văn Xuyên, cho cậu uống thuốc kháng viêm rồi lại run rẩy khâu lại vết thương cho cậu.
Không có thuốc tê, vết thương vừa sâu lại dài nhìn vào cũng phải sửng sốt, mỗi lần máy kêu trong lúc khâu vết thương thì Văn Xuyên đều sẽ run rẩy dữ dội, đau đớn tỉnh dậy rồi lại ngất đi vì đau.
Giày vò rất lâu khiến cho Văn Xuyên vô cùng mệt mỏi, ý thức không rõ ràng, lòng bàn tay lạnh buốt, mặc dù đã hôn mê nhưng trên gương mặt cậu cũng chỉ nhíu mày mà thôi, giống như cho dù vào thời điểm này thì trong tiềm thức của cậu cũng không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của cậu, không muốn người khác lo lắng cho cậu.
Hạng Thần vừa khâu vết thương cho cậu vừa cắn răng rơi nước mắt, trái tim của hắn rất đau, hắn hận, hắn tức giận.
Trái tim hắn đau vì Văn Xuyên, còn đối tượng mà hắn hận và tức giận chính là bản thân mình.
Cuối cùng thì cũng khâu xong rồi, trên tấm lưng trắng nõn duyên dáng lại có một vết thương kinh khủng chạy dài từ cổ xuống thắt lưng, giống như một con rết khổng lồ đang nằm trên lưng cậu.
Hạng Thần ném máy khâu đi và nghẹn ngào nằm trên lưng cậu, hắn không dám đánh thức Văn Xuyên, hắn cứ cắn chặt nắm đấm của mình khiến máu không ngừng túa ra.
Nếu như hắn có thể nhanh chóng rời khỏi phòng thí nghiệm trước khi hắn mất ý thức thì có lẽ là hắn sẽ không dẫn Văn Xuyên đi, cậu cũng sẽ không phải chịu loại thương tổn này.
Nhưng mà bây giờ hắn hối hận thì cũng vô ích thôi, hắn đi vào nhà vệ sinh và không ngừng hất nước lạnh vào mặt, sau đó dùng tay đập vỡ chiếc gương trong phòng tắm.
Tấm gương chia năm xẻ bảy nhưng vẫn phản chiếu gương mặt gần như sụp đổ của hắn.
Đêm nay Hạng Thần không dám ngủ, hắn canh chừng Văn Xuyên đến rạng sáng, hắn đích thân nhìn thấy vết thương trên lưng cậu dần dần hồi phục... Cũng may là gien của Văn Xuyên không tệ, tốc độ hồi phục cũng không chậm.
Nhưng mà vết thương này quá sâu và quá dài, có lẽ là mấy tiếng nữa mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Văn Xuyên không bị sốt cũng không có khó chịu nào khác, ngày hôm sau khi cậu tỉnh dậy thì sắc mặt vẫn còn có chút trắng xanh do đã mất quá nhiều máu, thế nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo.
"Hạng Thần...?" Phản ứng đầu tiên của Văn Xuyên là sững sờ, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn.
Một đêm trôi qua, Hạng Thần rất là chật vật, đã lâu rồi hắn chưa cạo râu, gương mặt hốc hác, bởi vì mệt mỏi mà đôi mắt lại càng có hơi sâu khiến cho hắn có vài phần hơi thở lãng tử, lúc đối diện với ánh mắt của Văn Xuyên, cuối cùng thì đôi mắt đỏ bừng của hắn cũng đã xuất hiện ý cười nhẹ nhõm, nhưng mà sau đó lại lập tức khó chịu nhắm mắt lại, giống như muốn nuốt nước mắt ngược vào trong.
"Anh khóc hả?" Văn Xuyên nhìn Hạng Thần và cười, giọng nói có hơi khàn khàn: "Đáng đời, cho anh khóc chết luôn."
Cổ họng Hạng Thần giật giật, hắn cúi người dịu dàng nhìn cậu, giống như là sợ sẽ làm cậu vỡ vụn, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng như lông vũ, hắn nói: "Em cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Vết thương đã khép lại, đương nhiên là cơn đau cũng giảm bớt, Văn Xuyên vẫn nhớ tới cơn đau dữ dội tưởng như muốn xé rách cả người cậu ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cậu không dám cử động bừa bãi, chần chờ một lát mới nói: "Em có hơi khát."
Hạng Thần vội vàng đi lấy nước cho cậu, lại tìm một ít đồ ăn nhanh rồi nói: "Tôi lấy đồ ăn cho em, tối qua tôi đã ăn thử món này rồi, mùi vị cũng được lắm."
Những lời này có vẻ quen thuộc, Văn Xuyên nhìn hắn một lát rồi cười rộ lên, cậu nói: "Được thôi."
Người đàn ông báo tuyết còn phải làm công việc bán thời gian vào ban ngày, lúc hắn ta đứng lên rửa mặt thì kêu gào thảm thiết: "Gương của tôi."
Hạng Thần thò đầu ra khỏi phòng bếp, một tay cầm muôi và nói: "Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho anh."
Hắn còn đang đeo tạp dề, chỉ che được bộ phận quan trọng mà thôi, còn cái mông thì vẫn trần truồng bên ngoài không khí.
Khóe môi báo tuyết giật giật: "Anh nghèo rớt mùng tơi như thế... Được rồi được rồi, anh vào phòng tôi tìm quần áo mà mặc đi, như thế coi sao được!" Báo tuyết nói rồi vội vàng rửa mặt và đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách còn chào hỏi với Văn Xuyên: "A, cậu còn sống hả? Quá tốt rồi, hẹn gặp lại!"
Hắn ta nói xong thì vội vàng chạy mất, tốc độ rất nhanh, thậm chí còn tạo ra một đợt gió mạnh trong phòng.
"Anh ta là người tốt." Văn Xuyên thấy Hạng Thần đi ra thì nói: "Anh đừng ghi hận người ta nữa, là do anh làm sai trước mà."
"Tôi biết." Hạng Thần đỡ cậu ngồi dậy, hắn sờ trán cậu rồi lại hôn vào mặt cậu, hắn nói: "Thật sự không có chỗ nào khó chịu hay sao? Em có buồn nôn không? Bụng..."
Hắn chần chờ một lát rồi vươn tay sờ bụng Văn Xuyên: "Chúng ta phải tìm cơ hội kiểm tra toàn diện cho em mới được."
"Kiểm tra gì chứ? Em không sao." Phần lưng Văn Xuyên có hơi cứng đờ, cậu không dám cử động quá mạnh nên quyết định dựa vào trong ngực Hạng Thần, cậu nói: "Chờ vết thương hồi phục thì sẽ không sao nữa rồi."
"Chẳng lẽ... Em không biết?" Hạng Thần có hơi ngơ ngác.
"Biết cái gì?" Văn Xuyên nghi hoặc nhìn hắn.
Lỗ tai Hạng Thần đỏ lên, hắn có chút xấu hổ thế nhưng càng nhiều hơn là hổ thẹn và áy náy.
"Em chỉ phát tình một ngày là kết thúc rồi."
"Cái gì?" Văn Xuyên sửng sốt, cậu vẫn luôn không biết rõ thời gian, bởi vì khi phát tình đã bị gien mạnh mẽ áp chế nên cậu không nhớ được toàn bộ quá trình, cậu lập tức sửng sốt: "Anh, anh có ý gì, anh..."
Hạng Thần lau mặt, hắn nhẹ nhàng ôm Văn Xuyên: "Tôi sợ phát tình quá lâu sẽ làm em bị thương, giữa chừng tôi có hồi phục ý thức, tôi chỉ có thể lựa chọn... Đánh dấu em hoàn toàn."
Bây giờ hắn không dám nhớ lại tình huống lúc đó, nếu như hắn không khôi phục ý thức, nếu như hắn vẫn luôn làm với Văn Xuyên bằng hình sói thì...
Chờ ba ngày trôi qua, nếu như Văn Xuyên không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi.
Đó là sự tra tấn vượt quá giới hạn của con người, sẽ để lại những tổn thương tinh thần không thể bù đắp được cho Omega trong thời kỳ phát tình.
"Em... mang thai?" Văn Xuyên ngơ ngác sờ bụng mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu..." Hạng Thần chỉ cảm thấy áy náy đang vùi dập bản thân hắn: "Nếu như em không muốn thì tôi cũng sẽ không phản đối, tất cả đều nghe theo em."
Văn Xuyên im lặng rất lâu, tin tức này đến quá đột ngột, trí nhớ khi bị đánh dấu hoàn toàn rất mơ hồ.
Cậu sững sờ nhìn Hạng Thần một lát, sau đó vươn tay ôm mặt hắn, cậu thở dài: "Đây không phải là lỗi của anh, quyết định của anh lúc đó là đang bảo vệ em."
"Bé cưng à..." Hạng Thần vùi đầu vào bên gáy Văn Xuyên và hít một hơi thật sâu.
Văn Xuyên chợt rung động, đôi môi run lên, cậu nói: "Anh gọi em thêm mấy lần nữa đi."
Hạng Thần hôn lên khóe môi cậu: "Văn Xuyên, Văn Xuyên, bé cưng, tôi yêu em, tôi yêu em..."
Văn Xuyên kéo cổ áo của hắn, cuối cùng thì cảm giác bất lực và oan ức mấy ngày nay cũng đã bắt đầu lan tràn khiến cho cậu không nhịn được mà đánh vào bả vai đối phương, giọng nói nghẹn ngào: "Anh hung dữ với em! Anh rống em! Anh còn ngậm em chạy tới chạy lui! Chân của em cũng bị anh kéo xước luôn rồi!"
Hạng Thần ôm cậu, hắn không ngừng nói: "Tôi xin lỗi, tôi biết, tôi nhớ mà."
"Em nói gì anh cũng không nghe!"
"Tôi biết, tôi sai rồi."
"Em chỉ có thể tự làm mọi việc! Anh còn thường xuyên giẫm lên người em! Có lông thì đáng gờm lắm à?"
Hạng Thần "suỵt suỵt" dỗ dành cậu, hắn lưu luyến hôn lên tuyến thể của cậu và nói khẽ: "Tôi sai rồi, tôi không xin em tha thứ, thật đó, tôi chỉ cần... Chỉ cần em sống tốt mà thôi."
Văn Xuyên mấp máy môi, cậu tựa trán lên vai hắn, hít thở sâu mấy lần mới có thể bình tĩnh trở lại.
"Có lẽ mang thai sẽ mạo hiểm lắm..." Văn Xuyên cúi đầu sờ bụng: "Gien của chúng ta đều đã cải biến rồi, thế hệ sau..."
Dường như cậu đã đưa ra quyết gì đó, một lát sau cậu mới nói: "Đây là minh chứng cho việc anh bảo vệ em, anh không sai, đứa nhỏ cũng không sai. Chúng ta... cứ thử thôi."
Hạng Thần ngẩng đầu lộ ra vẻ không dám tin: "Em nguyện ý giữ con lại sao?"
Đó không phải là ký ức tốt đẹp gì cả, thậm chí có thể nói là vô cùng tệ hại. Đủ để khiến Văn Xuyên giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, nếu như giữ lại đứa bé này, sau này mỗi khi nhìn thấy con thì có lẽ là cậu sẽ nhớ tới cảnh tượng tuyệt vọng và đáng sợ ấy.
Văn Xuyên nhéo mặt Hạng Thần rồi kéo ra hai bên và nói: ""Ác mộng" lớn nhất đang ở trước mặt em đây, vậy thì có phải là em nên tránh xa anh ra không?"
Trái tim Hạng Thần run lên, hắn lập tức ôm cậu và nói: "Em dám!"
Rõ ràng là đang uy hiếp nhưng lại có vẻ ngoài mạnh trong yếu, ngay cả giọng nói cũng có hơi run rẩy. Văn Xuyên hừ lạnh, cậu tựa vào trong ngực Hạng Thần, khóe môi lại xuất hiện ý cười yếu ớt và thoải mái.
Đây mới là Alpha của cậu, cuối cùng thì Alpha của cậu cũng đã trở lại rồi.