ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 55




Ngày thứ sáu mươi lăm sau khi virus bùng phát.
Dân số quốc gia giảm mạnh, hơn một nửa các thành phố bị phá hủy, động vật cũng bị nhiễm bệnh. Khủng khiếp hơn các cuộc tấn công của tang thi, là những tai họa đến mà không có dấu vết, và dễ bị bỏ qua do các loài động vật bị nhiễm bệnh mang lại như: chuột, chim, muỗi...v...v...
Sau khi thành phố sụp đổ, công việc duy nhất của máy bay trực thăng cứu hộ là phun độc tính và các loại mồi mang độc tính cao xuống từ bầu trời.
Những người sống sót cần phải cẩn thận để tự bảo vệ làn da mỏng manh của họ. Họ bắt buộc phải sử dụng một số lượng lớn các sản phẩm diệt muỗi. Địa ngục trần gian đã bước đầu hình thành. Tất cả mọi thứ mất đi sức sống, nếu thế giới thực sự có oán khí tồn tại, e là bây giờ nó đã tụ thành những người khổng lồ gầm gừ. Ở trong thế giới này mà giận dữ, sau đó nó lật sông và biển, hủy diệt trái đất.
Lúc này, Văn Xuyên đang nhìn gió và mưa lớn quật vào cửa sổ xe. Từng trận gió thổi điên cuồng như muốn nhổ bật gốc cây, cậu không tự chủ được nghĩ: "Đây có lẽ là; cuối cùng "người khổng lồ trên bầu trời" không cam lòng, quyết định khiêu chiến những người sống sót.
Con người luôn luôn nhỏ bé trước thiên nhiên, bất cứ ai muốn làm trái với tự nhiên, cuối cùng sẽ phải trả một cái giá không thể tưởng tượng được, mà đôi khi thậm chí kéo dài qua nhiều thế hệ.
Chúng ta có thể để lại gì cho các thế hệ tương lai? Tài nguyên đã bị đào rỗng, môi trường bị ô nhiễm. Bức xạ hạt nhân, rác trắng, các loại tài nguyên có hạn không bao giờ có thể phục hồi, núi bị san bằng, rừng bị chặt phá, đất bị xói mòn, động vật và thực vật vô tội bị tuyệt chủng...
Và bây giờ, cuối cùng con người vẫn không hài lòng với những điều này, bắt đầu muốn trở thành Đấng Tạo Hóa.
"Văn Xuyên!" An Tĩnh mặc áo mưa, hét lên trong tiếng sấm ùng ùng: "Bọn người Tần Chính rút lui rồi!"
Văn Xuyên đã đoán được từ trước, sắc mặt lạnh như băng nói: "Anh La và thiếu tướng Chu đâu?"
"Còn ở bên trong!" Mặc dù An Tĩnh mặc áo mưa, đội mũ trùm đầu áo mưa, nhưng tóc và mặt ướt đẫm. Nước mưa còn đậu lại trên hàng mi dài, cậu ta giơ tay dụi mắt, nói: "Tôi muốn vào giúp!"
"Cậu định giúp gì? Đừng có làm anh La phân tâm." Văn Xuyên cầm bộ đàm trong xe, trừng mắt nhìn An Tĩnh một cái, lập tức nói: "201, 201, đây là Văn Xuyên, địa chỉ tọa độ 23. 42, 112. 94, gửi tín hiệu yêu cầu giúp đỡ ngay lập tức! Không đợi được người của Tần Chính hỗ trợ! Hãy để người của chúng ta ở phía sau đến hỗ trợ! Nhắc lại, tọa độ 23. 42, 112. 94, gửi tín hiệu yêu cầu giúp đỡ ngay lập tức!"
Bộ đàm "xẹt" một tiếng, ngay lập tức vang lên giọng nói của 201, trong mưa lớn hầu như không thể nghe thấy.
"Nhận được! Anh La đâu? Ở đó còn lại bao nhiêu người?"
"Tôi và An Tĩnh còn có mấy anh em ở bên ngoài, những người khác đều ở trong kho dự trữ!"
"Nhận được!"
Chiếc xe của 201 cách kho dự trữ khoảng một cây số, phía sau anh ta không xa còn có những người khác trong đội cứu hộ, để đề phòng có bất trắc xảy ra, họ có thể đến hỗ trợ ngay lập tức. 201 đập mạnh vào vô lăng, mưa lớn át mất tiếng còi. Anh ta thầm mắng mấy câu, mặc áo mưa, lấy vũ khí xuống xe. 201 giơ tay lên đầu phát ra một pháo tín hiệu có thể được định vị bằng tay, huỳnh quang màu xanh lá cây kéo đuôi dài nổ tung trên bầu trời, nhưng ngay lập tức bị nhấn chìm bởi mưa lớn.
Tia chớp trắng lóa như thanh kiếm sắc bén bổ thẳng xuống, ánh sáng trắng đột nhiên sáng lên che lấp ánh sáng của pháo sáng.
Sớm không mưa, muộn không mưa lại mưa đúng vào thời điểm này! 201 sốt ruột, lập tức bắn thêm một quả pháo tín hiệu nữa.
Sau đó, anh ta lau khuôn mặt của mình, lái xe về phía kho dự trữ.
Nửa đường, anh ta gặp đoàn xe của Tần Chính rút lui. 201 nổi giận đùng đùng nháy đèn khẩn cấp dưới trời mưa to, đâm thẳng vào xe đang chạy đến. Đối phương phanh gấp để tránh, bánh xe liên tục trượt trên đường, phát ra tiếng ma sát chói tai.
Hai chiếc xe đồng thời dừng lại, đèn xe của đối phương bị vỡ. Tần Chính đang từ trên ghế phụ, thở hổn hển lao xuống. Nhưng lão ta còn chưa kịp nói câu nào, đã bị 201 túm lấy cổ áo, đấm mạnh một đấm gãy sống mũi.
"Á!" Tần Chính che mũi lại, máu tươi tràn ra từ kẽ ngón tay. Lão ta trợn mắt, gầm lên giận dữ trong tiếng sấm: "Mẹ nó! Cậu có bệnh à? Thằng điên! Đều là một đám người điên!"
201 nắm chặt cổ áo của lão ta, trán hai người gần như ghì vào nhau. 201 giống như một con mãnh thú nổi giận, đôi mắt trừng như chuông đồng, toàn bộ cơ thể tỏa ra sát khí đáng sợ, hét lên: "Tại sao không nghe chỉ huy? Tại sao hành động trái lệnh? Tại sao sơ tán? Mẹ nó! Có người vẫn còn trong kho, vậy mà ông rút lui! Ai cho phép ông rút lui?"
"Tôi phải chịu trách nhiệm cho người của tôi! Cậu buông tay!" Tần Chính không gỡ được tay của 201 ra. Đối phương tốt xấu gì cũng là quân nhân chuyên nghiệp chính quy, có tình huống nào mà chưa từng gặp? Tần Chính cũng chỉ là một người bình thường, nghề nghiệp trước khi chạy nạn là một nhân viên văn phòng bình thường. Mặc dù ngày thường lão ta cũng thường xuyên đến phòng tập thể dục rèn luyện, học qua một chút quyền cước, nhưng vẫn không thể so sánh với người thực sự từng chiến đấu trên chiến trường.
Lão ta cố gắng chống cự. Những người khác của Hội Cộng Sinh cũng xông lên giúp đỡ, đến phía sau 201, muốn kéo anh ta ra.
201, một tay vẫn túm lấy Tần Chính, xoay người đá bay mấy người kia. Anh ta lấy Tần Chính làm lá chắn, ngăn cản mọi người xung quanh, tức giận nói: "Trước khi lên đường chúng ta đã nói gì? Ông đã hứa gì? Tất cả đều là người của chúng ta! Ông là tên khốn kiếp!"
"Số người vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta!" Mũ của Tần Chính bị rơi xuống, dưới trời mưa xối xả, cả người đều ướt đẫm, áo mưa dán chặt vào người. Nước mưa rửa trôi một phần bụi bẩn trên khuôn mặt xám đen của lão ta tạo nên những vệt loang lổ. Lão ta không nhìn rõ trước mặt, sống mũi truyền đến từng cơn đau buốt, tức giận không có chỗ phát tiết: "Các ngươi muốn cứu, ta không ngăn cản! Tại sao tôi không thể chịu trách nhiệm cho người của tôi? Tất cả các cậu đều chuyên nghiệp! Chúng tôi thì không!"
Người bên cạnh cũng nói: "Không thể ép người như vậy! Đây là cái kiểu gì vậy? Cưỡng chế? Thật vô lý!"
"Lúc đầu chỉ nói là khoảng năm mươi người!" Lại có người tiến lên kéo 201, hét lên: "Kết quả có hơn hai trăm người! Hai trăm! Chúng ta không thể mang theo quá nhiều người! Ai biết trong một cái kho dự trữ lại có nhiều người sống sót như vậy? Ai ngờ được điều này? Chúng ta cũng không muốn làm vậy!"
"Có thể mang theo bao nhiêu thì mang theo bấy nhiêu! Anh không muốn làm vậy? Tôi thấy mấy ngươi trốn còn nhanh hơn thỏ!" 201 thực hiện một cú quật qua vai, trực tiếp ném Tần Chính xuống đất, đá một phát vào ngực đối phương: "Chính các ông không cho chúng tôi nhúng tay vào! Nói rằng chúng tôi không biết địa hình và không quen thuộc với đường xá! Bây giờ tất cả các ông đã rút lui! Còn lại mười mấy người chúng tôi ở trong đó! Mẹ nhà ông!"
Hốc mắt 201 đỏ bừng, gần như mất trí, không nói đến trường hợp bất đắc dĩ, mỗi một nhiệm vụ bọn họ đều ôm quyết tâm hoàn thành, cho dù phải chết, chưa bao giờ hối hận. Nhưng họ nhận được gì? Virus lây lan là âm mưu, đội trưởng Chương Tuấn cũng là kẻ phản bội, hại chết bao nhiêu đội viên trẻ tuổi! Bây giờ bọn họ còn bị nhóm người khốn kiếp này lợi dụng!
201 càng nghĩ càng tức giận, chân đi đôi giày quân đội đế dày hung hăng đạp gãy cổ tay Tần Chính, lại đạp người lăn hai vòng. Tần Chính nói không nên lời, ôm bụng rên rỉ. Người bên cạnh vây quanh 201, nắm tay, túm quần áo, kéo 201 ra, tức giận mắng: "Mạng của các người là mạng! Mạng của chúng ta không phải chắc? Các anh không phải còn có người sao!"
"Bọn chết tiệt các người! Con mẹ nó!" 201 gào thét, gân xanh ở cổ nổi lên. Anh ta túm lấy người túm quần áo của mình, ném người đó xuống đất, xoay người đá vào hắn ta. Sau đó 201 lại giơ tay kéo người gần nhất, đấm một cú vào bụng, thúc mạnh đầu gối vào mặt đối phương, khiến máu mũi người kia chảy ròng ròng.
"Thời gian là mạng sống! Người của chúng tôi? Chờ người của chúng tôi đến nơi thì cũng đã quá muộn rồi!" Tiếng la hét của 201 hòa lẫn với tiếng sấm sét. Mưa xối xả cả vào miệng anh ta.
Mấy người đang đánh nhau náo loạn thì đoàn xe phía sau đến, những người còn lại của lực lượng 811 và đội cứu hộ chạy xuống, xúm vào kéo người ra. 201 thở dốc kịch liệt, lồng ngực phập phồng, làn da ngăm đen trong đêm khuya trông anh ta giống như một tôn hắc la sát. Anh ta liếc mắt nhìn đám người của Hội Cộng Sinh lăn lộn trên mặt đất, nghiêng đầu nhổ nước bọt xuống đất, phất tay giận dữ thét lên: "Đi theo tôi!"
Tất cả mọi người trong đội cứu hộ nhìn thấy cảnh này đều hiểu rõ, sắc mặt cả đội đều rất khó coi, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu, mọi người ngay lập tức lên xe, lao về phía kho dự trữ.
Lúc này bên ngoài kho, các thành viên đội cứu hộ ở bên ngoài lo lắng không ngừng, trong lòng sợ hãi: "Bây giờ phải làm sao?"
Văn Xuyên cố gắng khống chế cảm xúc, cầm bộ đàm nói: "Anh La? Anh La? Thiếu tướng Chu? Có ai không?"
Ầm ầm...
Sấm sét dường như nổ tung bên tai, trên bộ đàm không có tín hiệu hồi đáp.
Văn Xuyên sốt ruột vò đầu, không biết tình huống bên trong, hoàn toàn không thể sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Bầy tang thi gần như vây kín mấy lối ra vào lớn của nhà kho, nếu cho nổ bom, trong tình huống xấu có thể khiến người bên trong bị thương. Thứ hai, đây là kho dự trữ điện, rất có thể sẽ gây ra một vụ nổ dây chuyền không thể tưởng tượng được, đến lúc đó không ai có thể sống sót; Thứ ba, bây giờ nhìn từ bên ngoài thì mấy lối ra vào kho dự trữ đều bị chặn, dù sao cũng có thể chống đỡ được một thời gian. Nhưng nếu nổ tung thành lỗ hổng, bầy tang thi sẽ giống như sói được thả vào chuồng dê.
Cách này quả thực là lợi bất cập hại.
Mắt Văn Xuyên đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn về phía trước xe, An Tĩnh mặc áo mưa, đứng như tượng gỗ, mắt không chớp nhìn về phía nhà kho.
"Hãy cho tôi một liều vaccine giả." An Tĩnh đột nhiên vọt trở lại, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi biết cậu có mang theo."
Văn Xuyên nói: "Không phải là vạn bất đắc dĩ..."
"Đây chính là vạn bất đắc dĩ!" An Tĩnh hét lên trong mưa lớn, hốc mắt đỏ bừng: "Hãy để tôi tiêm nó! Tôi vào cứu người! Cậu còn lại bao nhiêu?"
Văn Xuyên lặng lẽ nhìn cậu ta, lại ngước mắt nhìn về phía nhà kho. Nắm tay siết chặt, một lát sau cậu lấy ra mấy liều "vaccine giả" mang theo từ điểm cứu hộ tạm thời.
Máu họ lấy từ Chung Hạo Sinh, đã được điều chế thành một lượng lớn "vaccine giả", sẵn sàng để sử dụng trong tình huống bất đắc dĩ. Các tình nguyện viên chủ yếu là những người trong đội cứu hộ, vì họ không biết tác dụng phụ của nó, nên tất cả bọn họ đều kí vào bản cam kết tình nguyện chấp nhận mọi trường hợp xấu nhất.
An Tĩnh là một nhân viên y tế kiêm nghiên cứu và phát triển, cậu ta không phải là một tình nguyện viên, cũng không ký vào bản cam kết tình nguyện này.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc quan tâm đến những điều đó.
Văn Xuyên mím môi, lòng bàn tay lạnh lẽo đưa vaccine ra, đội cứu hộ ở lại bên ngoài cũng đưa tay đòi: "Tôi cũng đi!"
"Cho tôi một liều!"
Văn Xuyên sắc mặt tái nhợt, ngón tay hơi run rẩy, thấy An Tĩnh mắt cũng không chớp, nhanh chóng tiêm cho mình, xong lập tức đeo túi xách, cầm súng, xông thẳng về phía nhà kho.
Cậu ta vừa đi được một lúc, tiếng động cơ gầm rú truyền đến cùng với tiếng sấm.
Hạng Khôn hạ cửa sổ xe, hét lớn: "Sao lại thế này?"
Áo mưa Văn Xuyên cũng không kịp khoác, nhảy xuống khỏi xe, trong nháy mắt bị mưa ướt đẫm, tóc dán chặt vào mặt, nói: "Không có thời gian giải thích! Anh La và thiếu tướng Chu bị kẹt trong đó! Người của Tần Chính bỏ chạy! An Tĩnh đã đòi tiêm vaccine giả để vào cứu người!".
"Vaccine gì?" Một khuôn mặt lạ xuất hiện từ trong cửa sổ xe, khuôn mặt phổ biến và hầu như không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt của ông ấy, hiện ra trong khoảnh khắc tia chớp lóe lên, rất sáng và nghiêm nghị, nói: "Cậu đã sao chép S11TM203? Sao chép từ đâu?"
Trong lòng Văn Xuyên lộp bộp một tiếng, chỉ cảm thấy bắp chân nhũn ra, run giọng nói: "Từ trên người Chung Hạo Sinh..."
"Tự lấy bản thân làm thí nghiệm à?" Quý Hồng Nguyên giận dữ nói: "Thứ kia sẽ căn cứ vào những người khác nhau tiến hành tự sửa chữa, một khi từ trong thân thể người khác tiến hành sao chép, thuốc sẽ hết hiệu lực! Vô dụng!"
Văn Xuyên chỉ cảm thấy trong đầu ong ong một tiếng, trước mắt tối sầm, được Hạng Thần nhảy từ trên xe xuống ôm lấy mới không ngã khuỵu xuống đất.
"An Tĩnh..." Môi Văn Xuyên giật giật, choáng váng không thể đứng vững, nắm lấy tay Hạng Thần: "Đuổi theo An Tĩnh! Nhanh lên!"
Hạng Thần không nói nhiều, xách vũ khí xông về phía kho dự trữ. Lúc này, Nhan Hoàn nhoài người lên cửa sổ xe, nói: "Tôi có S11TM203 mẫu gốc."
Bàn tay đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi của ông ta lấy ra một vài ống nghiệm từ túi của mình, chứa chất lỏng trong suốt.
Hạng Thần cắn răng, đưa tay muốn nhận lấy thì bị Văn Hạ giữ tay lại.
Ánh mắt Văn Hạ sắc bén nhìn chằm chằm Nhan Hoàn, giọng điệu lạnh lẽo, nói: "Vì sao ông lại mang theo cái này? Thứ này không phải yêu cầu bảo quản dưới không độ sao?"
"Bốc cháy..." Nhan Hoàn cụp mí mắt, giọng bất lực: "Tôi sợ mất đi mẫu gốc, tiện tay cầm theo mấy mẫu."
Quý Hồng Nguyên cũng mang theo vũ khí, nhảy xuống xe, lên tiếng: "Để tôi đi vào! Mọi người ở lại đây!"
Hạng Khôn nắm lấy S11TM203, đẩy Hạng Thần ra: "Muốn đi cùng đi! Hạng Thần, con chờ ở đây! Bên ngoài không thể không có người tiếp ứng!"
"Cha! Mẹ!"
Hạng Khôn không nói hai lời tiêm mẫu gốc vào trong cơ thể, Quý Hồng Nguyên không kịp ngăn cản, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Hạng Khôn cười lạnh: "Em đã biết cảm giác của anh như nào chưa?"
Quý Hồng Nguyên lẳng lặng nhìn ông, gượng cười: "Thôi, đi thôi." Ông ấy lại chỉ chỉ Hạng Thần từ xa, nói: "Gọi ba!"
Một số người trong đội cứu hộ cũng yêu cầu được tiêm mẫu gốc. Hạng Khôn cất hai ống cuối cùng vào trong ngực, nói: "Nếu thật sự không có biện pháp, bất đắc dĩ còn phải dựa vào cái này cứu bọn họ ra."
Mọi người không kịp nói thêm gì, Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên xoay người vọt vào trong mưa lớn.
Lúc này Văn Xuyên mới ngơ ngác: "Anh gọi ông ấy là mẹ..."
"Đó là mẹ anh." Hạng Thần siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng, quay đầu nhìn Văn Xuyên: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Đúng lúc này, 201 cũng dẫn đội chạy tới, nhảy xuống xe, nói: "Hạng Thần? Các người thoát ra rồi?"
"Cứu người!" Hạng Thần kéo áo mưa khoác lên cho Văn Xuyên, lại cởi áo của mình để Văn Xuyên lau mặt, đẩy người vào trong xe tránh mưa, sắc mặt âm trầm: "Có mang theo máy quét trên không không?"
"Mang theo!" Ngay lập tức, 201 lấy một cái gì đó ra khỏi xe, đó là một thứ trông giống như máy bay không người lái, nhưng để điều khiển trong những ngày mưa to gió lớn như này, thực sự là khá khó khăn. Nếu không may sẽ bị sét đánh trúng, số lượng thứ này bọn họ mang theo không nhiều lắm, hỏng cũng không có cách nào tu sửa.
Nhưng bây giờ phải mạo hiểm.
Lúc trước, Hạng Thần thành lập công ty hậu cần trên không dựa vào kỹ thuật điều khiển vững vàng, một mình có thể đồng thời khống chế N máy bay hậu cần không người lái. Đôi tay này của hắn vốn nên lái máy bay chiến đấu, bây giờ lại giống như "dùng dao mổ trâu giết gà".
"Đưa tôi." Hạng Thần lau nước mưa trên mặt, nước từ trong râu chảy xuống đường viền khuôn mặt. Hắn cởi trần, làn da màu lúa mì và cơ bắp săn chắc. Hạng Thần tiếp nhận máy quét trên không, các đường cơ bắp của cánh tay hơi căng lên, nước mưa uốn lượn theo những đường vân cơ mượt mà, sau đó chui vào thắt lưng quần, khiến cho quần bị ướt, dính chặt vào đường cong cơ thể.
Mọi người nhìn hắn nhanh chóng điều chỉnh thiết bị, sau đó nâng máy quét lên. Mưa quá lớn, máy quét khi bay lên không ổn định lắc trái lắc phải, nhiều lần bị rơi xuống, khiến mọi người hoang mang.
Nhưng Hạng Thần đã nhanh chóng giữ được thăng bằng, máy quét ổn định giữa không trung, lập tức xuyên qua mưa gió bay về phía kho dự trữ.
Rất nhanh hình ảnh đồ họa mặt đất và quét cảm biến nhiệt truyền đến, Khung cảnh bên trong kho dự trữ dần được truyền tiếp cận.
Không có vật sống trong kho, nhưng bên dưới, dưới lòng đất, có một số lượng lớn các điểm cảm ứng nhiệt màu đỏ.
"Nhiều người như vậy?" Hạng Thần không kịp hỏi kỹ, nói vào bộ đàm: "Cha, bọn họ đang ở dưới hầm!"
Hạng Khôn nhanh chóng trả lời: "Nhận được!"
Kho dự trữ cao hai tầng, dưới lòng đất còn có một tầng hầm. Quý Hồng Nguyên và Hạng Khôn trong thân thể đã có S11TM203, tang thi không có phản ứng đối với bọn họ, điều này thuận tiện hơn rất nhiều.
Hạng Khôn không tìm được An Tĩnh, ra hiệu cho hai người ở lại bên ngoài tìm người, cũng thuận tiện sau đó có thể tiếp ứng. Những người còn lại đi theo họ vòng qua bầy tang thi, lên cầu thang sắt bên ngoài, sau đó bước lên điều hòa không khí bên ngoài, phía trên cửa sổ, tìm thấy một cửa sổ có thể mở, mọi người đu người vào trong, sau đó đóng cửa sổ lại.
Trong kho tối tăm, rõ ràng là đã bị ngắt nguồn điện.
Hạng Khôn bật đèn pin lên, mấy người dựa theo hướng dẫn của Hạng Thần trên bộ đàm, rất nhanh đã tìm được cầu thang dẫn xuống tầng hầm.