Máy bay trực thăng hạ cánh xuống nơi trú ẩn tạm thời của quân đội ở thành phố J. Cửa khoang mở ra, một nhóm người mặc áo choàng xám, đeo kính bảo hộ và khẩu trang đứng ở cửa với bộ dụng cụ y tế và bình xịt khử trùng. Những người xuống trước được khử trùng toàn thân, sau đó được yêu cầu cởi bỏ tất cả quần áo, mặc chiếc áo phông và quần thể thao mà họ đã chuẩn bị.
Sân bay nhìn rất rộng, xung quanh cửa chỉ có một tấm bình phong, Văn Xuyên và An Tĩnh bước ra sau bình phong, thay quần áo, rửa mặt bằng thuốc khử trùng rồi mới được phép rời đi.
Văn Xuyên thấy bọn họ định cầm hành lý và quần áo cũ của cậu đi, lập tức bước tới nói: "Chờ đã, tôi muốn lấy một món đồ trong hành lý của tôi."
Người đàn ông mặc áo choàng xám quay đầu lại nhìn cậu, cau mày tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Không được phép mang vật lạ vào nơi trú ẩn tạm thời."
"Thứ đó rất quan trọng với tôi." Văn Xuyên nói: "Số còn lại anh có thể mang đi."
Người đàn ông áo choàng xám có vẻ rất bất mãn. Có lẽ ngày nào cũng lặp lại những lời này với nhiều người, anh ta lộ vẻ nôn nóng và chán ghét: "Vào nơi trú ẩn tạm thời làm ơn tuân thủ quy định ở đây." Văn Xuyên chưa kịp nói thêm, anh ta đã chỉ vào tấm biển bên ngoài: "Vui lòng tự mình đọc hướng dẫn cụ thể."
Anh ta và đồng bọn mang theo một cái túi lớn, trong đó có nhiều quần áo bị tịch thu và đồ dùng sinh hoạt, còn có một số túi hành lý nhỏ.
Những túi hành lý lớn do người khác xách, được che hoàn toàn bằng một cái lồng trong suốt.
Văn Xuyên đuổi theo bọn họ, nhanh chóng hét lên trong tiếng gió lớn: "Tôi là Văn Xuyên đến từ Viện nghiên cứu thông tin Sinh Học quân sự thành phố B. Thầy của tôi là giáo sư Trương Tiêu. Tôi muốn gặp người phụ trách của các người!"
Mấy người kia dừng bước, bối rối quay đầu nhìn cậu. Cùng lúc đó, Chung Hạo Sinh nằm trên cáng được đẩy đi ngang qua, An Tĩnh thấy gã, cậu ta không nhịn được hét lên: "Khoan đã!"
Những người vừa thay quần áo từ phía sau bình phong bước ra cũng vây quanh nói: "Không được để anh ta đi!"
Đám người mặc áo choàng xám chắc là nhân viên y tế của nơi trú ẩn tạm thời, bọn họ nhìn Chung Hạo Sinh một cái, cau mày nói: "Anh ta đang bị thương, có chuyện gì thì để sau rồi nói."
An Tĩnh nói: "Gã bị thương là do bản thân gã gieo gió gặt bão! Để người có trách nhiệm của các anh đối phó với gã đi! Người như vậy phải lập tức nhốt lại, gã cất giấu rất nhiều bí mật!"
Chung Hạo Sinh cười chế nhạo cậu ta, tỏ vẻ không có việc gì. Gã giơ tay ra hiệu một người đàn ông mặc áo choàng xám bên cạnh tiến lại gần, thì thầm điều gì đó. Biểu hiện của người đàn ông đó ngay lập tức thay đổi, anh ta vẫy tay về phía xa, anh ta cùng với đồng bọn của mình nhanh chóng đẩy cáng chạy đi.
An Tĩnh: "..."
An Tĩnh và những người sống sót khác cảm thấy rất bất ngờ, khi họ định hỏi gì đó, Văn Xuyên đã tiến lên ngăn họ, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chung Hạo Sinh chắc chắn biết chuyện gì đó. Nghĩ tới vẻ ngoài không sợ hãi của gã khi ở trên mái nhà, Văn Xuyên đoán gã có thể biết một số thông tin nội bộ về virus.
Nếu là như vậy, sự tồn tại của Chung Hạo Sinh hiển nhiên quan trọng hơn những người khác, lúc này mà cứng rắn với bọn họ thì chỉ tự rước khổ vào thân thôi.
Văn Xuyên không muốn dây dưa vào chuyện này nữa, quay đầu nói: "Tôi muốn gặp người phụ trách của các anh. Trước khi tận thế xảy ra, các thông tin liên quan đến vaccine được gửi từ thành phố B là do tôi gửi, tôi có thể giúp đỡ các người."
Lúc này cậu mới ý thức được rõ ràng hơn, có Chung Hạo Sinh trước mặt, cậu không biết đám người này biết cái gì, chuyện vaccine đã tiến triển đến đâu, càng không rõ ở đây có ai đó đứng về phía Chung Hạo Sinh hay không, những gì Chung Hạo Sinh đã làm có cậu, Hạng Thần và những người khác có thể cho tất cả mọi người thấy, nhưng nếu có ai đó ở đây theo phe Chung Hạo Sinh thì tương đương với việc dâng cừu vào miệng cọp. Cho nên, cậu không nói rằng mình có mẫu máu cuối cùng trong tay.
Những người mặc áo choàng xám thảo luận với nhau một lúc, có người đi tới bậc thềm phía xa, những người khác bị người được quân đội phái tới đón máy bay thúc giục đi lên phía trước.
An Tĩnh đứng một chỗ với Văn Xuyên, người áo xám mặc kệ bọn họ, đi thẳng.
An Tĩnh thì thào: "Cậu định làm gì đấy?"
Văn Xuyên cũng có chút bối rối: "Nếu có người của Chung Hạo Sinh ở đây thì tình huống của chúng ta có lẽ không tốt lắm."
"Chúng không thể giết người diệt khẩu ở đây được." An Tĩnh suy nghĩ một chút, nói: "Liệu Chung Hạo Sinh có thấy chúng ta lấy mẫu không?"
Lúc đó xung quanh quá hỗn loạn, Văn Xuyên cũng không dám khẳng định, nhưng cậu nghĩ nếu Chung Hạo Sinh biết chuyện, gã sẽ ngay lập tức ngăn cậu lại hoặc là cho người lấy quần áo của cậu đi.
Nếu vậy, lúc đó chắc là Chung Hạo Sinh không chú ý đến hành động của cậu.
An Tĩnh nói: "Nếu muốn diệt khẩu thì ra tay ở trường học là an toàn nhất, ở đây có rất nhiều người, cũng có rất nhiều tầm mắt, bọn họ chắc là không dám lộn xộn đâu."
Văn Xuyên trầm giọng đáp, nhưng cậu vẫn vô thức đề cao cảnh giác.
Trước kia cậu còn có Hạng Thần, La Tử Tùng và những người khác, cậu hầu như không cần phải lo lắng, đề phòng như thế này. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, cậu phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chính mình và An Tĩnh.
Cũng không biết bây giờ mấy người Hạng Thần có ổn hay không.
Văn Xuyên thất thần, không dám nghĩ tiếp, lại ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện bậc thềm bên trái có hai người đang xuống.
Lúc này cậu mới chú ý đến tình hình xung quanh. Đây là một vùng đất bị lõm xuống, xung quanh là bình phong và hai chiếc lều được dựng lên một cách tạm bợ, dường như chủ yếu dùng để đậu trực thăng cứu hộ và cất giữ một số vật tư.
Một số máy bay trực thăng cứu hộ cỡ lớn, máy bay chiến đấu quân sự và xe bọc thép đậu ở đằng xa.
Vài bậc thang đơn giản được xây dựng ở rìa chỗ lõm, những người xuống máy bay trực thăng đều được đưa đến bậc thang bên phải, lúc này có hai người từ bậc thang bên trái đi tới gần hai người họ, An Tĩnh đi phía sau Văn Xuyên, nhỏ giọng "Oa" một tiếng.
Hai người này một người là Alpha nữ, có mái tóc dài màu hạt dẻ, buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo thanh tú xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là gen cũng không tệ. Cao một mét tám lăm, chân dài eo nhỏ, tỷ lệ cơ thể có thể nói là hoàn hảo, cô mặc một bộ đồ xanh lục, hai bên vai gắn quân hàm sáu sao, đi giày cao trông rất có khí chất. Người còn lại là một Beta nữ, đeo kính không gọng, cằm hơi nhọn, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, trên mặt còn có một ít tàn nhang, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến khí chất, trông rất dịu dàng.
Nữ Beta mặc đồ giống với những nhân viên y tế khác, mặc một chiếc áo choàng màu xám và có mái tóc đen dài ngang vai. Cô ta xắn tay áo lên vài đút tay vào túi, để lộ hình xăm một bông hồng đỏ và một con dao găm trên cánh tay, trông ngoại hình và tính cách của cô ta khác biệt hoàn toàn, người ngoài vừa nhìn thôi đã thấy ấn tượng.
Nữ Alpha đi tới gần họ, liếc mắt nhìn Văn Xuyên và An Tĩnh, rồi ánh mắt đặt ở trên mặt Văn Xuyên, nói: "Cậu là Văn Xuyên?"
"Xin chào." Văn Xuyên đưa tay ra, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, khuôn mặt vô cảm của cậu trông có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng đôi lông mày thanh tú kia lại rất thu hút.
"Xin chào, tôi tên là Chu Trì, phó chỉ huy tạm thời của nơi trú ẩn tạm thời của thành phố J, cô ấy tên là Nhan Thư Ngọc, tổng chỉ huy kiểm soát dịch bệnh tạm thời của nơi trú ẩn tạm thời." Chu Trì vươn tay ra bắt tay Văn Xuyên, âm thầm đánh giá Omega trẻ tuổi này: "Cậu là người phụ trách nghiên cứu và phát triển vaccine ở thành phố B?"
"Tôi chỉ là một thành viên trong đội, thành quả không chỉ của một mình tôi." Văn Xuyên nói: "Nếu có thể đăng nhập vào mạng nội bộ, cô có thể cho người điều tra thông tin của tôi."
Chu Trì mỉm cười, giọng nói rất tao nhã dễ chịu: "Tôi không cần điều tra, tôi tin cậu. Còn người này là ai?"
"Đây là bạn của tôi, An Tĩnh, cậu ấy là sinh viên ngành y." Văn Xuyên nói: "Cậu ấy cũng có thể giúp một tay."
Chu Trì không có ý kiến gì, tỏ ra bộ dáng quen chỉ huy người khác, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy phản cảm, phỏng chừng ngày thường vị trí công tác của cô cũng không thấp. Cô xoay người ra dấu mời, vừa đi vừa nói: "Vừa hay, vừa rồi chúng tôi không giải cứu thành công được bất cứ chuyên gia nào của thành phố J. Chúng tôi đang đau đầu vì chưa biết giải thích thế nào với cấp trên. May là gặp được cậu. Trong hai ngày tới, chúng tôi sẽ rút về thành phố F. Cậu có thể ở đây để nghỉ ngơi một thời gian. Nhớ đừng chạy lung tung đấy nhé."
Nhan Thư Ngọc nãy giờ luôn trông rất trầm mặc. Lúc này, cô ta vừa đẩy kính vừa nói nhỏ với Chu Trì.
Chu Trì nhíu mày, liếc nhìn phương hướng của một chiếc trực thăng, sau đó nhìn về phía Văn Xuyên: "Các cậu là nhóm cuối cùng sao? Thiếu tướng Hạng đâu?"
Sắc mặt của Văn Xuyên trầm xuống, lắc đầu.
Chu Trì im lặng một lúc, sau đó vỗ vai Văn Xuyên, dẫn người đi lên bậc thềm.
Lúc này Văn Xuyên mới nhận ra lúc đó Hạng Khôn đang làm nhiệm vụ giải cứu đội chuyên gia của thành phố J, chắc kết quả không như ý nên ông tự mình tới giải cứu họ.
Lúc này, nhóm người sống sót cuối cùng ở thành phố B cũng đã được giải cứu, quân đội bị mắc kẹt tại đây dự kiến sẽ bắt đầu rời đi.
Vị trí của thành phố J như một trạm trung chuyển. Mặc dù một số thành phố xung quanh đã bị bỏ hoang nhưng vẫn cần một trạm trung chuyển để vận chuyển vật tư và cứu hộ, vì vậy cần có một nơi trú ẩn quân sự tạm thời. Văn Xuyên đoán là những trạm trung chuyển như vậy hẳn là không chỉ có một cái ở thành phố J.
Nhưng khi sự bùng phát của virus ngày càng kéo dài, những trạm trung chuyển này cuối cùng sẽ được sơ tán từ từ. Điểm tập kết cuối cùng, thành phố F, sẽ trở thành một nhà tù kín kẽ bằng sắt và là "Con tàu Noah" cuối cùng của nhân loại.
Văn Xuyên tiến lên mấy bước, tầm mắt lập tức mở rộng, những khu nhà dân cư được xây dựng bằng vật liệu dùng một lần, bao gồm cả căn hộ ba tầng và biệt thự nhỏ riêng biệt, đều được xây thành hình dạng nửa kín nửa hở, một khoảng trống đủ để thoát hiểm và phòng thủ.
Đi về phía trước, có thể mơ hồ thấy một hồ nước đã cạn khổng lồ, chặn lũ tang thi bên ngoài.
Trước mặt Văn Xuyên, có rất nhiều người đi tới đi lui, một số người mặc áo choàng xám, một số mặc đồng phục áo phông và quần thể thao và một số khác giống như Chu Trì, mặc quân phục màu xanh lục.
Văn Xuyên nói: "Tôi nghe nói ở đây có quy định là không được mang đồ vật bên ngoài vào nơi trú ẩn. Tôi xin lỗi, nhưng tôi cần lấy một món đồ, nó rất quan trọng với tôi."
Chu Trì liếc cậu một cái, vỗ tay, móng tay đỏ tươi chỉ về một người đang đứng gần đấy, nói: "Đi khử trùng đồ vật của cậu ấy rồi mang tới đây cho tôi."
Một người mặc quân phục xanh lục liếc mắt nhìn Văn Xuyên, gật đầu đồng ý, xoay người rời đi. Văn Xuyên lo sợ bọn họ phát hiện trong quần áo của mình có thứ đó, cho nên đứng yên không nhúc nhích: "Chờ đã, tôi phải đích thân đi lấy, mong cô thông cảm."
An Tĩnh không hiểu tại sao Văn Xuyên không nhắc đến mẫu máu kia, nhưng cậu ta không chủ động nói ra, chỉ nói: "Đó là tín vật định tình của Văn Xuyên và người đàn ông của cậu ấy. Trong thế giới hỗn loạn này, cậu ấy khó khăn lắm mới giữ lại một chút đồ làm kỷ niệm!"
Văn Xuyên: "..."
Chu Trì nhướn mày, trong mắt hiện lên một chút thương cảm, cô rõ ràng đã hiểu nhầm chuyện gì đó, thì thầm chia buồn với cậu, sau đó vẫy vẫy mu bàn tay, ra hiệu "Đi đi".
Văn Xuyên: "..."
Văn Xuyên ngượng ngùng cảm ơn, lập tức mang theo An Tĩnh rời đi, người đàn ông mặc quân phục màu xanh lục nhìn cậu, hỏi: "Cậu có bạn đời rồi à?"
Văn Xuyên sửng sốt một chút, căng da đầu trả lời: "Ừ."
"Sao lại không ngửi thấy mùi gì hết?" Người đàn ông vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, giật giật cánh mũi.
Văn Xuyên không nói lời nào, đối phương cũng không hỏi nhiều, chỉ là thở dài trong lòng: Mình cuối cùng cũng nhìn thấy một Omega xinh đẹp, không ngờ là đã có bạn đời.
Văn Xuyên đi theo người đàn ông một quãng đường dài, cậu quay đầu nhìn lại Chu Trì và Nhan Thư Ngọc đã đi xa, do dự hỏi: "Những Omega còn sống lúc nãy sẽ đi đâu?"
Đối phương nói: "Đã gửi đến thành phố F, Omega hiện tại rất quý giá cho nên không thể ở chỗ này lâu được."
Văn Xuyên gật đầu, làm như vô ý hỏi: "Phó chỉ huy Chu của các anh thuộc quân đoàn nào vậy?"
"Hả?" Người kia khó hiểu nhìn cậu, anh ta nghĩ cũng không cần phải che giấu, nói: "Quân đoàn Lục quân số tám, có chuyện gì à?"
Sắc mặt của Văn Xuyên hơi thay đổi, trong lòng cảm thấy có chút không rõ. Nếu cậu nhớ không lầm, cha của Chung Hạo Sinh là thượng tướng của Quân đoàn Lục quân số tám. Mặc dù nhà họ Chung bây giờ không có ai, nhưng có lẽ Chung Hạo Sinh và Chu Trì có quen biết nhau.
An Tĩnh không rõ mối quan hệ này, tò mò hỏi: "Quân đoàn Lục quân số tám? Có phải là quân đoàn được mệnh danh là bất khả chiến bại không? Nghe nói họ rất giỏi đấy, tôi từng xem tin tức về bọn họ."
Người dẫn đường lập tức đắc ý, cười nói: "Đúng vậy, quân đoàn của chúng tôi giỏi nhất trong việc thực chiến và thu thập thông tin tình báo. Thiếu tướng Chu phụ trách tình báo kỹ thuật, nắm rất rõ thông tin. Còn trung úy Nhan, đừng nhìn vào quân hàm không cao của cô ấy, cô ấy là một thiên tài đấy, là thiếu tướng Chu vất vả chiêu mộ cô ấy từ bên quân đoàn số năm về."
Hiện nay lục quân chia làm tám quân đoàn, trong đó quân dã chiến là quân đoàn số tám và số năm, cũng là hai quân đoàn có nhiều nhân tài nhất. Đó là lý do tại sao hồi đó Chung Hạo Sinh rất kiêu ngạo, việc gì cũng dám làm.
Nếu không có sự bùng phát của virus, tương lai của Chung Hạo Sinh sẽ rất tươi sáng.
Mà Hạng Khôn thì thuộc Quân đoàn Không quân số ba, nếu xét về quân hàm thì đáng lẽ ra ông đã phải lên đến cấp bậc thượng tướng rồi, nhưng có lẽ vì bạn đời của ông, người được cho là một đặc công truyền kì, cho nên ông gần như đã vô duyên với thăng chức.
An Tĩnh không hiểu chuyện biên chế, lúc này cậu ta đang hăng say lắng nghe, người dẫn đường cũng tỏ vẻ tự hào, thấy vẻ mặt của An Tĩnh, thái độ đối với bọn họ cũng thoải mái, gần gũi hơn nhiều.
Suốt chặng đường này, Văn Xuyên ôm đầy suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đến lò thiêu.
Bên trong lửa lớn hừng hực, tất cả các loại quần áo và đồ dùng hàng ngày từ bên ngoài mang theo đều tan thành tro bụi, Văn Xuyên giật mình, lập tức nhờ người hỏi xem đồ của mình còn không. Cũng may do họ là nhóm người cuối cùng nên đồ vẫn còn chất đống trong góc, chưa bị đem đi thiêu hủy.
Văn Xuyên vội vàng chạy tới, từ trong túi áo lấy ra vài lọ nhỏ, nhanh chóng nhét vào trong túi quần, sau đó lấy ra chất cách trở và thuốc ức chế mà Hạng Thần đưa cho cậu, trân trọng ôm chặt nó trong ngực.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay, tựa hồ làm vậy là có thể cảm nhận được hơi ấm của Hạng Thần. Người dẫn đường cho họ chào hỏi nhân viên y tế xung quanh, nhìn thấy cậu lấy xong đồ liền dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Văn Xuyên và An Tĩnh được đưa đến một căn hộ nhỏ đơn độc, loại nhà này được xây dựng bằng vật liệu dùng một lần rất thích hợp cho việc sống lâu dài ở nơi này.
Nó chắc chắn và đầy đủ hơn một cái lều dựng tạm, nhưng giá cả cao hơn, đây là lần đầu tiên Văn Xuyên và An Tĩnh sống trong ngôi nhà như thế này, bọn họ cảm thấy rất tò mò.
Ngôi nhà có bốn phòng ngủ, hai phòng khách và hai phòng tắm, nhìn từ bên ngoài nó gần như không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Trong phòng sạch sẽ, sáng sủa, có điện và mạng nội bộ, đồ dùng sinh hoạt đầy đủ, trong tủ lạnh còn có lương khô và nước uống.
Từ khi bọn họ phải trốn chạy tới giờ, lần đầu tiên nhận được đãi ngộ tốt như vậy.
An Tĩnh đi một vòng trong phòng, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Có lẽ là do Chu Trì dặn dò trước nên trong phòng đã chuẩn bị sẵn máy vi tính và một số thiết bị cần thiết cho Văn Xuyên trong phòng ngủ.
Ngoài ra còn có một báo cáo về tiến độ phát triển vaccine hiện tại trên bàn.
Trước tiên, Văn Xuyên cất những thứ vừa lấy lại vào tủ lạnh nhỏ, sau đó cầm báo cáo lên xem kỹ, lông mày nhanh chóng nhíu lại.
An Tĩnh nhìn từng phòng, không biết có camera giám sát và máy nghe lén hay không, nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"
Văn Xuyên chắp tay ra sau lưng, đi một vòng quanh phòng, nói: "Số liệu này có vấn đề."
An Tĩnh ngẩn người.
Văn Xuyên bật máy tính lên, kết nối mạng nội bộ. Chu Trì khá hào phóng, mạng nội bộ hoàn toàn công khai quyền hạn của cơ sở dữ liệu.
Cậu tải xuống một vài dữ liệu, truy xuất thông tin mà mình đã gửi trước đó, bắt đầu so sánh, sau đó tải lại dữ liệu mà cậu và An Tĩnh đã thảo luận, đem ra so sánh chéo. Sau gần nửa tiếng, cậu chỉ vào dữ liệu đã được phân tích, nói: "Cậu nhìn xem, cái này không đúng."
An Tĩnh gật đầu: "Theo như lời cậu nói, tốc độ biến dị của Alpha rất nhanh. Trước đây thí nghiệm mà chúng ta mô phỏng được đều nhờ đo lường thành phần nhất định trong thuốc ức chế, tốc độ lớn hơn nhiều so với tốc độ biến dị mà cậu đã nói khoảng một phút."
Văn Xuyên gật đầu, chỉ vào màn hình nói: "Nhưng báo cáo số liệu này hoàn toàn không đề cập đến chuyện này. Cho dù là thuốc ức chế, chất cách trở hay thuốc kích dục, những thành phần thuốc này đều không có trong thí nghiệm, cũng không có báo cáo nào ghi lại tốc độ biến dị."
An Tĩnh im lặng một hồi, sau đó sờ cằm nói: "Cậu nói xem những người này không phát hiện, hay là... cố ý?"
Văn Xuyên có chút khó hiểu. Dù sao lúc đầu cậu cũng không nghĩ tới vấn đề về tốc độ biến dị, chính vì tận mắt nhìn thấy một cảnh sát Alpha biến dị nên cậu mới kinh ngạc phát hiện chuyện này khác với tình hình trong viện nghiên cứu, từ đó nhận ra có điều gì đó không ổn.
"Hầu hết người trong sở nghiên cứu của chúng ta là Beta." Văn Xuyên trầm ngâm nghĩ: "Trước khi virus bùng phát, bệnh nhân có thời gian ủ bệnh lâu nhất cũng là Beta, người bị cắn trên mái nhà cũng là Beta. Sau khi virus bùng phát hoàn toàn, cũng không ai để ý đến vấn đề tốc độ biến dị. "
Dù sao ai cũng khó có thể tự bảo vệ mình, cũng không ai để ý đến chi tiết này làm gì, lúc này Văn Xuyên mới ý thức được sự phát tán virus trong viện nghiên cứu có sự mâu thuẫn khi đột nhiên nhìn thấy một Alpha biến dị quá nhanh.
Chỉ là trước đây cậu không có thiết bị hay mẫu vật nên rất khó tiến hành thí nghiệm để kiểm chứng lý thuyết của mình. Sau đó, cậu tập trung chú ý vào vấn đề tăng phát triển xương cốt cho nên đã tạm thời gác lại vấn đề này.
Lúc ở trường học, nhờ sự giúp đỡ của An Tĩnh, sau khi hai người thảo luận, cả hai xác định rằng virus không phải là một sinh vật lạ, mà nhiều khả năng là kết quả của việc biến đổi gen. So sánh vấn đề của các thành phần thuốc ức chế mà cậu đã nghiên cứu trước đó, An Tĩnh biết rõ về các thành phần trong thuốc ức chế hơn cậu. Họ loại bỏ từng thành phần trong thuốc ức chế và nhận ra tốc độ biến dị sẽ dần dần tăng lên.
Điều này nói lên cái gì?
Một vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu Văn Xuyên nhưng quá nhanh, cậu gần như không bắt kịp được.
Cậu và An Tĩnh nhìn nhau, cả hai quyết định bắt đầu thí nghiệm mẫu thử ngay trong đêm.