Năm Hạng Tiểu Xuyên bốn tuổi, cậu bé suýt chút nữa làm nổ phòng bếp trong nhà, nguyên nhân sự việc là do cậu bé muốn ăn trứng cuộn. Lúc ấy Hạng Thần đang định nấu cho con thì vừa hay Văn Xuyên tan tầm từ viện nghiên cứu trở về, Hạng Thần có vợ liền quên con, đeo tạp dề đi qua đòi hôn Văn Xuyên, hai người hôn nhau rồi dần đi vào phòng ngủ. Hạng Tiểu Xuyên nhíu mày đứng trong phòng bếp, cậu bé thầm nghĩ dựa vào cha chi bằng dựa vào mình thế là đành nhón chân mở tủ lạnh lấy trứng gà, bởi vì chiều cao không tới nên không lấy được, trong cơn tức giận bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm chặt, cậu bé còn nhỏ nên chưa thể kiểm soát độ mạnh yếu. Trong nháy mắt một đống trứng gà như đạn pháo nhỏ đổ ập xuống ngay đầu, Hạng Tiểu Xuyên sợ hãi vội vàng trốn ra sau cửa. Mỗi lần hoảng sợ, ngay cả khóa khung cửa cũng hỏng, nó đập xuống đất, nồi niêu xoong chảo thì bay lên đập vào tường, bếp từ tự động mở ra lại tự động đóng lại, qua lại vài lần cái bếp bắt đầu bốc khói đen.
Trong phòng bếp phát ra mấy tiếng lộp bộp, Hạng Thần vội vàng lao ra từ trong phòng ngủ, thân trên trần truồng, thắt lưng quần lỏng lẻo vắt đó, hắn vội vàng ôm Hạng Tiểu Xuyên ra ngoài sau đó cầm bình chữa cháy dập tắt khói đen.
Hai má Văn Xuyên ửng đỏ chạy ra, áo sơ mi bị mở, cậu cũng lao ra ôm lấy đứa nhỏ, nhíu mày giận dữ nói: "Nói không được thì anh lại càng muốn! Nếu cục cưng nhỏ bị thương thì phải làm sao đây!"
Hạng Thần rối tinh rối mù*: "Em rời đi một lát đi..."
(**一个头两个大 ( nhất cá đầu lưỡng cá đại): thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.)
Hạng Tiểu Xuyên nhìn trái nhìn phải, bĩu môi tượng trưng một cái, sau đó bật khóc hai tiếng nhạt nhẽo rồi đẩy nồi giao cho cha mình, kế đó ra phòng khách chơi đồ chơi như không có việc gì xảy ra.
Năm Hạng Tiểu Xuyên bảy tuổi, các chỉ số dữ liệu đều vượt qua người bình thường nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Điều duy nhất khiến Văn Xuyên lo lắng là trí thông minh của cậu bé cao hơn người thường hẳn, tuy được cái là học cái gì cũng rất nhanh nhưng tuổi còn nhỏ mà cứ như một ông cụ cổ hủ, cả ngày không chịu tươi cười làm mấy đứa trẻ xung quanh không dám chơi với cậu bé.
Bây giờ cậu bé đã có thể kiểm soát sức mạnh của mình một cách bình thường, không gây nên mấy chuyện rắc rối lần nữa, đồ trong nhà bị cậu bé đốt năm lần, phòng khách phòng bếp nổ ba lần. Thế là nhóm nghiên cứu đã phát minh ra mũ bảo hiểm làm suy yếu năng lực của cậu bé, đội nó trên đầu rồi thì tốt hơn nhiều nhưng điều này cũng làm cho tuổi thơ của cậu bé có vẻ ảm đạm hơn nhiều, mấy người bạn nhỏ không biết sự thật luôn cười thứ cậu bé đội trên đầu.
Được một thời gian dài, Hạng Tiểu Xuyên biết rõ mấy người bạn nhỏ cười cậu bé hoàn toàn không biết gì hết và rất nhàm chán, vì vậy cậu bé càng không thích nói chuyện với họ, cũng không thích giao tiếp với người khác, thoạt nhìn có chút tự kỷ.
Vì để khiến Hạng Tiểu Xuyên vui vẻ một chút, Hạng Thần và Văn Xuyên thường bỏ ra rất nhiều tâm tư chơi đùa cùng cậu bé, đi du lịch khắp nơi, kể cho cậu bé rất nhiều câu chuyện năm đó, cả câu chuyện về nhóm nghiên cứu tiến hóa gen của con người được thành lập tại thành phố A trước đây, rồi chỉ giữ lại mấy con tang thi còn sống cuối cùng, họ nhốt chúng ở nơi đặc biệt để dùng cho việc nghiên cứu và phân tích tiến hóa gen.
Hạng Tiểu Xuyên đứng ở cửa nhận giấy chứng nhận tham quan, sau đó lại bị Văn Xuyên nắm tay đi vào cửa, đi trong tầng hầm sắc mặt cậu bé không chút thay đổi nhìn tang thi đang thừ người ra qua lớp kính chống đạn.
Hạng Thần cầm máy ảnh chụp ảnh du lịch cho Hạng Tiểu Xuyên, nói: "Năm đó cha cùng với ông nội con và cậu con cùng nhau lẻn vào đây rồi tìm được bà nội con, lúc chạy trốn gặp phải tập kích, cảnh tượng đó, chậc chậc... Về sau khi tụ họp với mẹ con lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chú An Tĩnh và chú La suýt chút nữa không sống được rồi."
Văn Xuyên nói rất nhiều lần "không phải mẹ mà là ba" nhưng Hạng Thần cứ như vĩnh viễn không thay đổi xưng hô với Quý Hồng Nguyên được, có nhắc thế nào cũng vô dụng nên sau này Văn Xuyên cũng lười nói hắn nữa, cuối cùng cậu cũng chấp nhận luôn.
Âm thanh Hạng Tiểu Xuyên như đứa trẻ nhỏ mà lại nghiêm túc nói: "Vì sao không sống được ạ?"
"Gặp rất nhiều tang thi, như thế này đó, cả một đoàn." Hạng Thần nói: "Cũng may sau này hữu kinh vô hiểm nên chú An Tĩnh của con coi như nhặt được cái mạng về."
Hạng Tiểu Xuyên nhíu mày: "Cái này thì có gì khó khăn đâu?"
Cậu bé vươn tay ra, mấy thiết bị chữa cháy trên trần phòng cách ly mở ra, phun bọt nước tung tóe, nhân viên vội vã tắt đi, bọn họ vừa có chút khó xử vừa thấy mới mẻ nhìn cậu bé.
Chuyện Hạng Tiểu Xuyên có siêu năng lực đã không còn là bí mật gì rồi, dù sao giấy không gói được lửa, một năm hai năm có thể giấu diếm nhưng đến ba năm bốn năm lại không thể giấu được nữa. Đây là lần đầu tiên những nhân viên này thấy cậu bé sử dụng siêu năng lực thực sự, tất cả ánh mắt đều lấp lánh, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự muốn đến gần, lại ngại ánh mắt cảnh cáo của Hạng Thần, không dám cử động.
"Đừng đụng lung tung lên đồ đạc." Văn Xuyên nhẹ nhàng nói, giọng điệu không nặng nề nhưng lại khiến Hạng Tiểu Xuyên lập tức cúi đầu thu tay về, vẻ mặt lộ vẻ uất ức vì đã làm sai.
Hạng Thần thầm nghĩ: thằng nhóc này tuổi còn nhỏ mà đã có hai bộ mặt rồi, đối với người cha này của mình thì suốt ngày kiêu căng đến mức muốn lên trời, động một chút là "cái này thì có gì khó khăn đâu?", "do cha quá yếu thôi.", "rất đơn giản mà.". Đối với mẹ mình thì đáng thương, vừa biết giả bộ uất ức vừa biết giả ngoan, nhìn cái dáng vẻ này đi, đoán chừng giới tính thứ hai là Alpha không sai đâu được.
Hạng Thần vừa nghĩ đến chuyện này lại đau đầu, từ cái tính này của con trai nhà mình thì sau này lớn lên ai dám gả cho nó đây? Mắt cao hơn đỉnh*, lấy lỗ mũi nhìn người**, kiêu ngạo hơn mẹ nó năm đó nhiều luôn, suy nghĩ thì nhiều không chịu nổi, năng lực lại mạnh mẽ... Mặc dù Hạng Thần rất tự hào nhưng "người cha già" vẫn lo nghĩ nát ruột, sợ sau này không ai cần cậu bé.
(*眼高于顶(Nhãn cao vu đính): Mắt cao hơn đỉnh. Chỉ người tự phụ, kiêu ngạo.
**拿鼻孔看人: ngẩng cao đầu, hoàn toàn không để ý đến người khác. Là một người có thái độ kiêu ngạo và tự cao, một hành vi cực kỳ bất lịch sự coi thường người khác.)
Sau khi tham quan tang thi xong, gia đình họ lại đến viện bảo tàng đặc biệt được thành lập sau thảm họa, bên trong có bản đồ thứ tự và lịch trình sự việc xảy ra hoàn chỉnh sau khi virus bùng phát. Trên tấm bia đá anh hùng khắc tên vô số liệt sĩ, Hạng Thần và Văn Xuyên đứng trước bia đá thật lâu, hốc mắt Văn Xuyên hơi đỏ lên nhỏ giọng giới thiệu những người mà bọn họ quen biết với Hạng Tiểu Xuyên.
Hạng Tiểu Xuyên rất khó có sự đồng cảm, dù sao cũng chưa từng trải qua nhưng cậu bé vẫn chăm chú lắng nghe.
Đến gian hàng cuối cùng, bên trong nhiều phần giới thiệu về sự tiến hóa gen của con người, bao gồm cả người bình thường, người nửa nhân thú và nhân thú thế hệ đầu tiên có thể thay đổi hình dạng con người và hình thú theo ý muốn.
Hạng Tiểu Xuyên nhìn bên trong thấy tên và hình ảnh của cha mẹ, cậu, ông bà nội, chú An Tĩnh, chú La, chú 201, anh nhỏ Kỳ Thập Nhất và những người quen khác.
Có người quen biết trong đó khiến Hạng Tiểu Xuyên có cảm giác thay thế rất mạnh, trợn tròn mắt nhìn người trong ảnh.
Hạng Thần trong ảnh mặc đồng phục, vẻ mặt nghiêm túc, trông không giống cha luôn cười hì hì ở nhà chút nào, trong ánh mắt mang theo một chút tàn nhẫn, một tay đặt trên súng bên hông, một tay nắm vành mũ, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mím chặt có thể mơ hồ suy đoán ra dáng vẻ tương lai của Hạng Tiểu Xuyên.
Văn Xuyên trong ảnh thì mặc áo khoác màu trắng, tóc ngắn hơn bây giờ, gương mặt lạnh lùng không có cảm xúc, đôi mắt đẹp nhìn về phía ống kính. Mang theo chút linh cảm trống rỗng kết hợp với làn da trắng nõn, đôi môi hồng hào, sống lưng thẳng tắp, nhìn khí chất rất đặc biệt. Nhưng đối với Hạng Tiểu Xuyên mà nói, người mẹ như vậy có chút xa lạ.
Người mẹ mà cậu bé quen thuộc sẽ buộc tạp dề ép nước trái cây cho cậu bé khi ở nhà. Vì không giỏi nấu ăn nên tạm thời nước tới trôn mới nhảy tìm tòi học hỏi công thức nấu ăn, khi bị cha bế sẽ nở nụ cười rạng rỡ. Dù bận rộn đến đâu cũng sẽ tự mình đi đón cậu bé tan học, trên tay còn cầm chiếc bánh ngọt nhỏ đứng ở cổng trường, khi nhìn thấy cậu bé đi ra, trong mắt liền nổi lên ánh sáng dịu dàng.
So với dáng vẻ lạnh nhạt xa cách trong ảnh cứ giống như hai người.
Đằng sau còn có rất nhiều ảnh chụp chung, có bức Văn Xuyên còn đang đi học chụp chung với thầy đoàn đội của thầy Trương Tiêu, Văn Xuyên mặc áo sơ mi trắng với quần giản dị, gương mặt mang theo chút ngây thơ. Biểu cảm lại càng thêm lạnh nhạt, trong mắt không có chút vẻ nào, ngược lại còn có chút thiếu kiên nhẫn. Có một bức ảnh chụp chung khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự với Hạng Thần, mặc quần áo ngụy trang kề vai sát cánh với một số bạn cùng lớp, cậu cười tươi để lộ cái răng nanh nhỏ, chỉ cần nhìn vào ảnh cũng có thể cảm nhận được ánh mặt trời rực rỡ và hơi thở của thanh xuân.
Có bức hai người chụp chung khi tham gia sự kiện của hội sinh viên, trong hội trường sự kiện treo nhiều băng biểu ngữ, viết "Chúc mừng một năm gì đó", rất nhiều người xuất hiện trong bức ảnh, có người đang treo bóng bay, còn có người đang viết áp phích. Hai người trong ảnh vô tình bị chụp trúng mặc dù họ đang đứng gần góc cửa, một tay Văn Xuyên đút túi, một tay cầm chứng từ, hiển nhiên là đang nói gì đó, còn Hạng Thần thì đứng bên cạnh, một tay chống nạnh, một tay xoa sau cổ, vẻ mặt hắn đầy khó chịu.
Còn có bức sau khi tận thế kết thúc, một đám người tụ lại chụp chung, cha mẹ kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ. Trên mặt hai người đều nở nụ cười mà không còn ngây ngô, cũng không còn trẻ trung, nhưng lại ôn hòa như ánh mặt trời ấm áp mang theo vẻ thành thật chất phác, giống như cây cột vẫn đứng sừng sững sau cơn bão khiến người ta nhìn vào có cảm giác an tâm.
Đối với những người khác mà nói, đây là hồi ký về những anh hùng có cống hiến xuất sắc cho loài người, trong nháy mắt mọi thứ liền lướt qua. Còn đối với Văn Xuyên và Hạng Thần mà nói, cái hành lang nhỏ chỉ đi vài vài phút là hết này lại tràn ngập ký ức bọn họ quen biết, gặp gỡ, hiểu nhau và yêu nhau.
Hạng Tiểu Xuyên lắng nghe câu chuyện xưa đằng sau những bức ảnh, Hạng Thần nói: "Cha cá là năm đó mẹ con thích cha rồi, chỉ là ngại nên không nói thôi."
Văn Xuyên vỗ lưng Hạng Thần một cái, cười nói: "Nói hươu nói vượn!"
Hạng Thần cười rộ lên, ôm Omega nhà mình hôn một cái: "Được rồi, thật ra lúc đó anh đã thích em rồi, nhưng do anh quá ngu ngốc nên không phát hiện ra."
Hắn hạ thấp giọng nói: "Nếu không có sự bùng phát của virus, có lẽ chúng ta khó có thể gặp lại nhau. Em nói xem đây là may mắn hay xui xẻo?"
Hạng Thần nghĩ, lại khó chịu: "Nếu không có anh, em sẽ thích ai? Một mọt sách chỉ biết nghiên cứu? Hay giáo viên nào đấy? Trong đầu em suốt ngày chỉ có nghiên cứu, ngoài ra không thể bỏ cái gì khác vào được à?"
Văn Xuyên nghe ra vị chua trong lời nói của đối phương, cậu nhếch môi cười: "Còn anh thì sao? Anh sẽ thích Omega nào? Chắc là nói chuyện rất ngọt ngào, cũng không làm anh tức giận, gương mặt đáng yêu..."
"Dừng." Hạng Thần nhéo nhéo cằm Văn Xuyên: "So với em, những thứ khác đều là chín bỏ làm mười đó hiểu chưa?"
Văn Xuyên cười ra tiếng, tựa lên vai Hạng Thần, mang theo một chút sung sướng và ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Nịnh hót."
Hạng Tiểu Xuyên: "..."
Hạng Tiểu Xuyên dựa theo kinh nghiệm phân tích tình huống, cậu bé biết cha mẹ lại muốn nói chuyện yêu đương rồi. Thời gian tối thiểu không dưới hai mươi phút nên cậu bé phối hợp rời khỏi đội ngũ, một mình bé chậm rãi đi dạo trong viện bảo tàng nhìn những bức ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia, cuối cùng dừng lại ở trước tư liệu của cậu Văn Hạ và đội thí nghiệm của cậu.
Cậu bé biết rõ khi cậu bé được một tuổi tám tháng, cuối cùng đội thí nghiệm của cậu đã phá vỡ các vấn đề khó khăn về khả năng sinh sản, những người không có sự tiến hóa gen rõ rệt có thể mang thai một cách suôn sẻ và tự nhiên. Nửa nhân thú thì cần phải có sự hỗ trợ của thiết bị nhân giống; có thể biến đổi thoải mái giữa hình dạng con người và hình dạng thú, mấy nhân thú có gen mạnh thế hệ đầu tiên, cần phải sử dụng thuốc và phối hợp với thiết bị nhân giống nhưng khả năng sinh sản của những người như vậy chỉ tăng 5%, gen càng mạnh khả năng sinh sản càng thấp. Dường như sự thật này không có cách nào thay đổi rồi, chỉ có thể dựa vào thời gian để từ từ điều chỉnh và thay đổi vấn đề gen này.
Từ số liệu dân số hiện tại mà xét, trong hai năm nay số lượng trẻ sơ sinh bắt đầu tăng theo từng năm, phần lớn là đời sau của những người tiến hóa gen không rõ ràng, trong đó có 1% trẻ sơ sinh sau khi sinh ra có gen mạnh mẽ tăng vọt, 10% là một nửa nhân thú, phần còn lại đều không có sự tiến hóa gen rõ ràng.
Trong số ít con của nửa nhân thú, 5% trẻ sơ sinh được tăng cường gen sau khi sinh, có thể chuyển đổi giữa hình dạng con người và hình dạng thú theo ý muốn, hầu hết vẫn là gen nửa nhân thú như cũ.
Và trong số gen mạnh nhất, hiện nay bao gồm cả Hạng Tiểu Xuyên cũng chỉ có một vài trẻ sơ sinh thôi, tất cả đều có siêu năng lực khác nhau, tố chất cơ thể rất mạnh mẽ nhưng trong số đó có mấy đứa trẻ sơ sinh mới vừa tròn một tuổi đã chết non không báo trước, phân tích dữ liệu cho thấy là vì trình tự gen đột nhiên sụp đổ.
Sự việc xảy ra khiến tất cả mọi người kinh hoàng khiếp sợ, những đứa trẻ như Hạng Tiểu Xuyên nhanh chóng được bảo vệ đơn độc, việc giám sát dữ liệu cũng khắc nghiệt hơn bao giờ hết.
Bắt đầu từ năm nay Hạng Tiểu Xuyên mới không cần mỗi ngày đến phòng thí nghiệm báo cáo, mũ bảo hiểm trên đầu cũng tháo ra, chào đón tự do hiếm có.
Cậu bé đi ra từ góc hành lang, bởi vì mải cúi đầu nhìn tủ kính trưng bày nên không chú ý đến chỗ góc rẽ có một người đi tới thế là hai người va vào nhau. Thấy cả hai sắp ngã đến nơi, Hạng Tiểu Xuyên vô thức giơ tay lên, hai người như được một sợi dây thừng kéo lại, chậm rãi đứng vững.
Đối phương mở to hai mắt nhìn Hạng Tiểu Xuyên, cực kỳ tò mò: "Cậu giỏi quá!"
Đó là một đứa nhỏ trông bằng tuổi Tiểu Xuyên, cái đầu nhỏ để kiểu tóc húi cua, đôi mắt có chút màu xanh nước biển, làn da trắng nõn vô cùng xinh đẹp trông tựa như một con búp bê sứ tinh xảo, trên đầu cậu bé là một đôi tai chó, phía sau còn có một cái đuôi ngắn cũn cỡn đang nhiệt tình lắc lắc: "Cậu là nhân thú thế hệ thứ hai à? Cậu tên gì? Cậu có sống ở thành phố A không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhân thú thế hệ thứ hai..."
Thằng nhóc này giống như một người thích nói*, cứ lải nhải mãi, có vẻ như là nửa nhân thú thế hệ thứ hai.
(*话痨: có nghĩa là để miêu tả một người nói không ngừng.)
Hạng Tiểu Xuyên không có chút hứng thú nào, vòng qua cậu bé muốn rời đi lại bị đối phương nắm lấy cổ tay: "Này! Đừng phớt lờ tôi chứ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhân thú thế hệ thứ hai đó, cậu giỏi quá chừng, chúng ta kết bạn nha? Tên tôi là Tưởng Vũ, cậu có thể gọi là Tiểu Vũ! Cậu sống ở đâu? Tôi có thể tới rủ cậu đi chơi không? Cậu có đi học không? Năm nay tôi bảy tuổi rưỡi rồi á, sắp tới sẽ theo học trường tiểu học Tinh Tinh ở thành phố A..."
Hạng Tiểu Xuyên nhíu mày, tránh tay đối phương, cậu bé vốn định rời đi ngay lập tức nhưng ánh sáng trong mắt đối phương quá sáng, nụ cười cũng vô cùng sáng lạn, cái đuôi vẫy nhanh đến mức sắp bay lên theo hình xoắn ốc luôn rồi, Hạng Tiểu Xuyên mím môi lạnh lùng nói: "Tôi tên là Hạng Xuyên."
"Hạng Xuyên...?" Đối phương nghiêng đầu, đột nhiên phản ứng lại: "A! Cậu chính là cái đó..."
Hạng Tiểu Xuyên lập tức mất kiên nhẫn, cậu bé rất ghét chuyện người khác quá chú ý đến cậu bé. Mấy cái tin tức liên quan tới cậu bé bay đầy trời, mặc dù cha mẹ đã cố gắng hết sức bảo vệ cậu bé và tạo ra một môi trường an toàn cho cậu bé trưởng thành, cũng không bao giờ đối xử đặc biệt với cậu bé nhưng vẫn có một số ảnh hưởng không thể ngăn cách hoàn toàn.
Cậu đã đã quen với phản ứng của những người khác khi nghe tên mình, chỉ đơn giản là: Đầu tiên, à là người có siêu năng lực rất mạnh đó! Thứ hai, cậu của cậu siêu giàu luôn! Thứ ba, cha mẹ của cậu siêu giỏi! Thứ tư, lúc nào cũng cậu cũng gây rắc rối vậy chắc chắn cha mẹ cậu rất mệt mỏi!
Trên người cậu bé đã sớm dán rất nhiều nhãn mác, bạn cùng trang lứa không dám chơi với cậu bé, cũng không ai thực sự muốn biết và muốn hiểu rõ cậu bé, điều này khiến cậu bé rất khó chịu.
Nhưng đứa nhỏ tên là Tưởng Vũ này lại vô cùng hào hứng nói: "Cậu chính là Hạng Xuyên đã cứu con chó con kia hả? Tôi đã xem tin tức về cậu rồi, cậu siêu quá."
Hạng Xuyên ngẩn người.
Tưởng Vũ hào hứng nói: "Lúc ấy xe sắp đâm vào nó rồi! Cậu liền dứt khoát giơ tay lên như vầy khiến chiếc xe bay qua đầu con chó con luôn! Cậu phản ứng nhanh lắm luôn! Tôi có thể làm bạn cậu không?"
Ngón tay Hạng Xuyên vô thức nắm chặt, một lát sau mới có chút không xác định hỏi: "Cậu không sợ à?"
"Sợ cái gì?" Đối phương thấy kỳ lạ.
"Sức mạnh này... Cậu không sợ à?" Giọng nói của Hạng Tiểu Xuyên rất nhỏ, hiếm khi cậu bé có chút dè dặt, nắm chặt ngón tay nói: "Có thể tôi sẽ làm cậu bị thương."
"Vậy tôi sẽ cố trở nên mạnh hơn một chút! Vậy thì cậu không làm tôi bị thương được nữa rồi!" Tưởng Vũ cười rộ lên, chủ động đi tới kéo tay cậu bé: "Ước mơ của tôi là trở thành một cảnh sát, tôi hy vọng bản thân sẽ trở nên mạnh mẽ như cậu và bảo vệ nhiều người hơn! Cậu có thể dạy tôi nhiều hơn được không?"
Đây là lần đầu tiên Hạng Tiểu Xuyên gặp được người như vậy, cuối cùng cậu bé cũng để lộ nụ cười duyên dáng, gật đầu đồng ý.
Phía sau hành lang, Hạng Thần và Văn Xuyên vui vẻ yên tâm nhìn nhau, hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay nóng bỏng kề sát, cảm thấy chuyến du lịch này không uổng phí mà.
Sau này, Hạng Tiểu Xuyên chuyển đến học cùng lớp với Tưởng Vũ ở thành phố A, cả hai nhanh chóng trở thành đôi bạn thân không có chuyện gì mà không kể cho nhau nghe được.
Hạng Tiểu Xuyên vẫn tự xưng là người bảo vệ Tưởng Vũ, luôn che chở bạn thân mình không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt cậu bé, còn luôn chia đồ ăn vặt của mình cho Tưởng Vũ, ngay cả bài tập về nhà cũng giúp cậu bé làm.
Sau đó, Hạng Tiểu Xuyên phân hóa lần thứ nhất, giới tính thứ hai của cậu bé lại là Omega, còn Tưởng Vũ là Alpha, Hạng Tiểu Xuyên bị đả kích nặng nề, xin nghỉ ở nhà trùm kín chăn không đi đâu cả. Tưởng Vũ mang đồ ăn vặt đến thăm cậu bé, dỗ rất lâu mới đưa người ta ra khỏi chăn được.
Đây là lần đầu tiên Hạng Tiểu Xuyên khóc kể từ khi có ký ức, mặt cậu bé đầy nước mắt cau mày nói: "Làm sao bây giờ, tôi không thể lấy cậu rồi."
Tưởng Vũ cười rộ lên, gương mặt non trẻ mơ hồ lộ ra mô hình thu nhỏ của vẻ khôi ngô tuấn tú trong tương lai, đôi tai nhọn trên đỉnh đầu giật giật, giơ tay lau nước mắt cho Hạng Tiểu Xuyên: "Cậu có thể lấy tôi mà, tôi không để ý đến chuyện này đâu, chỉ cần cậu bằng lòng lấy..."
Lời còn chưa dứt, Hạng Thần đã xông vào, xách cổ áo Tưởng Vũ lên rồi ném người ra ngoài: "Từ giờ trở đi! Cháu! Giữ khoảng cách năm mét trở lên với cục cưng nhỏ cho chú!"
Hạng Tiểu Xuyên khó chịu: "Cha làm gì vậy!"
Hạng Thần nhức đầu vô cùng, vốn tưởng rằng con trai mình là một Alpha khó tính, không ngờ cậu bé lại là một Omega khiến người ta yêu thương, người cha già lại một lần nữa lo nghĩ nát ruột, giờ hắn thấy ai cũng là sâu bọ có hại, nhất là cậu Alpha nhỏ gần gũi với con trai nhất này!
Tuy rằng tương lai của Hạng Tiểu Xuyên vẫn còn rất gập ghềnh, nhưng với nhiều người yêu thương cậu bé ở bên cạnh, một tương lai tươi sáng đang ở ngay trước mắt.