[Abo] Tái Hôn

Chương 8






Edit: Chanh
Beta: Pủn
Môi Inou mấp máy, làm sao cũng không thể thốt ra được cái tên kia.

Rốt cuộc, cậu ôm lá thư vào trong lồng ngực, nhắm mắt lại thì thầm: "Laya, anh rất nhớ em."
Không có sự phản hồi và cơ thể ấm áp như trong giấc mộng, bao quanh cậu chỉ có im lặng cùng trống rỗng, khiến cậu gần như ngạt thở.

Inou thở dài, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn rồi đem lá thư cất vào trong góc tủ, đang định bật quang não xem tập mới nhất của bộ phim "Intimacy" thì đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh rơi vỡ vọng lên từ dưới tầng.

Cậu mở cửa phòng nhìn xuống dưới, Martin đang ngồi trước bình nước, ngón tay đỏ bừng không ngừng run rẩy.

Nút bấm màu đỏ ở trên bình nước cũng không được tắt, nước nóng hôi hổi cứ thế đổ ra ngoài.

Không kịp nghĩ ngợi gì, cậu lao xuống tầng, nhanh chóng rút điện bình nước ra, lấy băng gạc cùng thuốc bỏng trong hộp thuốc, chạy đến chỗ Martin, cầm lấy ngón tay bị thương của hắn.

Martin cả người chấn động, đẩy cậu ra như bị điện giật, rống to: "Cút ngay."
"Ngài cần thuốc." Inou ngó lơ thái độ của hắn, nghiêm túc nói: "Đừng nhúc nhích."
Sắc mặt của Martin khá khó coi, toàn bộ bàn tay ửng đỏ một nửa, xem ra diện tích bị bỏng không hề nhỏ.

Hắn duỗi bàn tay lành lặn ra, ngữ khí cứng ngắc: "Đưa đây, tôi tự làm."
"Ngài làm một tay không tốt, sẽ bị phồng rộp, còn có thể bị nhiễm trùng." Inou siết chặt tay hắn, ác ý nói: "Tôi khuyên ngài không nên cử động, vụn thủy tinh rơi đầy dưới sàn, chẳng may chọc thủng lốp xe thì ngài đi đâu cũng không được."

Khóe miệng Martin bạnh ra, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Cậu thấy vẻ mặt sa sầm của Martin mà trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái, chẳng nhẹ nhàng gì mà bọc bàn tay của hắn thành cái bánh chưng.

Quá trình này chắc chắc rất đau, nhưng cậu ngạc nhiên là Martin lại có thể chịu được ngoài sức tưởng tượng, ngoại trừ sắc mặt xấu xí thì ngay cả kêu đau cũng không có lấy một tiếng.

Inou băng bó xong, yêu cầu Martin ngồi yên, đi vào phòng tắm tìm cái chổi và xẻng đem vụn thủy tinh quét dọn sạch sẽ.

Sau đó cậu phớt lờ Martin, lấy tua vít trong phòng chứa đồ, leng keng vài cái đem nắp bình nước mở ra.

"Cái dây bị lỏng rồi." Cậu soi đèn xem cấu tạo bên trong bình nước, cất giọng nói: "Vặn chặt một chút là được."
"Cậu còn có thể sửa chữa bình nước?"
"Chà." Inou thuận miệng nói: "Không tu dưỡng không gia giáo, tôi chỉ có thể dựa vào chút tay nghề này để trở thành thiếu phu nhân nhà Công tước."
Martin bị cậu chặn họng, ngồi trên xe lăn nghe cậu nhanh nhẹn vặn ốc vít, kỹ thuật thành thục của cậu chẳng giống một thiếu gia nhà giàu nào cả.

Việc sửa chữa vẫn khá tẻ nhạt so với Inou, cậu mở miệng cùng hắn nói chuyện: "Tôi có một đứa em trai."
Sau lưng Martin cứng còng, âm thanh không tự chủ mà mềm xuống: "Hả?"
"Cha chúng tôi quanh năm làm việc trong phòng thí nghiệm, còn mẹ thì nằm trên giường." Inou không biết giọng của mình có bao nhiêu là hoài niệm: "Hồi nhỏ chỉ có hai anh em chúng tôi chơi với nhau, tôi tự học dùng mảnh sắt cùng dây điện làm xe đồ chơi cho nó, xẻ đôi mặt trên khúc gỗ làm đường băng, so xe ai chạy nhanh hơn.

Sau này sửa xe thì phát hiện tay nghề của mình cũng được, đặc biệt là mấy nghề sửa chữa máy móc."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó có một tên Alpha đặc biệt đáng ghét đoạt đi thằng nhóc từ bên cạnh tôi, sau đó nhóc ấy chết." Inou đứng dậy vỗ vỗ tay phủi đi tro bụi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Hết truyện.

Tôi đi đây, lần sau ngài rót nước nhớ cẩn thận một chút, cần giúp đỡ thì dùng vòng tay gọi tôi."
Martin đột nhiên nói: "Cảm ơn."
"Không phải vì ngài." Inou ăn miếng trả miếng: "Đừng tưởng bở."
Martin giật mình, khóe miệng nhếch lên một chút: "Hôm đó nói cậu một câu, cậu nhất định phải trả lại?"
Inou đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nghe được hắn nói vậy, quay đầu hướng phòng khách hô lớn: "Đúng rồi, mấy người không có giáo dục như chúng tôi chính là hẹp hòi như thế! Tôi thù rất dai!"
Không có tiếng vọng từ phòng khách, Inou phủi tay đi ra ngoài xem xét, lại thấy căn phòng không một bóng người.

Cậu buồn cười lắc đầu một cái, cảm thấy đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy.

Cút mẹ đi chứ lễ nghi, cậu muốn nói gì thì nói, như vậy mới sảng khoái.

Inou dọn dẹp xong bãi chiến trường ở phòng khách liền trở về phòng ngủ của mình, vừa đúng tám giờ năm mươi tối, kịp chuẩn bị cho lớp học trực tuyến lúc chín giờ.

Sau khi kết hôn, tài khoản cá nhân của cậu cũng được xóa lệnh cấm nhưng lại không có tiền, Inou mua thức ăn hàng ngày còn không kham nổi chứ đừng nói tới mua sắm gì đó.

May mắn là cậu tìm được công việc gia sư trên Internet, dạy cho một cô gái Omega nhỏ tuổi.

Nói là giảng bài, chẳng bằng nói là tán dóc, cha mẹ của cô bé đều rất bận rộn, lo lắng con gái mình không có người nói chuyện, không muốn để tuổi thơ của cô thiếu hụt tình thương nên mới tìm Inou đến nói chuyện cùng cô bé mỗi tối.


Tiền lương rất hậu hĩnh, công việc lại không có gì mệt mỏi, chủ yếu là do cô bé rất ngoan ngoãn đáng yêu, Inou đặc biệt hài lòng.

Cậu nhét đôi chân dài chẳng biết đặt ở đâu dưới gầm bàn, dựa lưng vào ghế, làm tư thế duỗi người thoải mái, đội cái từa tựa mũ bảo hiểm lên đầu, khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé tự động xuất hiện trên màn hình trước mặt: "Anh Inou!"
Inou tuổi gần ba mươi chẳng hề cảm thấy xấu hổ khi được người khác gọi là anh, đáp lại bằng một nụ cười: "Julia, hôm nay em muốn nghe câu chuyện gì?"
Cô bé với chất giọng thủ đô tinh vừa tiêu chuẩn lại ngọt ngào nói: "Câu chuyện mà lần trước anh chưa kể hết ấy.

Con rồng hung ác đã bắt công chúa đi, dũng sĩ đi tiêu diệt con rồng, nhưng lại bị rồng đánh bại.

Sau đó thì sao?"
"Sau đó à?" Inou suy nghĩ một chút rồi nói: "Dũng sĩ chiến bại, lang thang trong rừng rậm, đi lạc vào gian phòng của nữ phù thủy.

Phù thủy đã yêu dũng sĩ, không đành lòng nhìn dũng sĩ đau khổ, nên cô ấy đã đưa cho dũng sĩ một lọ máu rồng có bỏ thêm phép thuật của chính mình.

Sau khi uống nó, dũng sĩ trở thành một con rồng, đánh bại con rồng hung ác kia cứu lấy công chúa, từ đây sống hạnh phúc bên công chúa từ đó trở đi."
Cậu vốn tưởng rằng cô bé sẽ vỗ tay khen hay, lại không nghĩ tới câu hỏi lại là: "Anh ơi, nữ phù thủy kia không được gì ư?"
"Đúng vậy."
Cô bé mím đôi môi nhỏ nhắn: "Vậy thì cô ấy thật đáng thương."
Inou sững sờ, chợt cười rộ lên: "Bởi vì nhân vật chính của câu chuyện này là công chúa và dũng sĩ, phù thủy chỉ là một nhân vật thúc đẩy kết cục có hậu của họ, không quan trọng."
Cậu không biết nghĩ tới cái gì, cô đơn nói: "Trong chuyện tình cảm chỉ được phép có hai người, người thứ ba dù thế nào cũng phải rời sân khấu...!Những chuyện này không quan trọng, em còn muốn nghe chuyện gì nữa?"
Julia lại cố chấp: "Vậy anh cảm thấy nữ phù thủy cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào?"
Inou cười nói: "Không biết nữa, nàng vẫn luôn yêu dũng sĩ, sau đó sống cô độc cả đời đi."
Julia lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu.

Em nghĩ nữ phù thủy sẽ gặp được hoàng tử.

Nàng là vai phụ trong truyện của người khác, tại sao không thể là vai chính trong câu chuyện của mình?"
Inou im lặng một lúc, bỏ đi vẻ dịu dàng ân cần, nghiêm túc nói: "Phù thùy đã có dũng sĩ trong tim, chưa chắc đã thích hoàng tử.

Julia, không phải ai cũng hạnh phúc trong tình yêu, chờ em lớn lên một chút sẽ hiểu."
Khuôn mặt trắng nõn của Julia tràn đầy vẻ ngây thơ làm người khác ước ao: "Dũng sĩ tốt, hoàng tử cũng tốt, tại sao phù thủy không thể thích hoàng tử?"
"Bởi vì yêu thích không thể đong đếm được." Inou cười nói: "Em thích ăn táo, không thích chuối, vậy thì có cho em cả một xe chuối, em vẫn thấy một quả táo ăn ngon hơn."
"Nhưng em cũng không chỉ thích táo mà." Julia không thể hiểu nổi: "Em cũng có thể thích các loại trái cây khác.

Ngay cả khi phù thủy không thích hoàng tử, cô ấy vẫn có thể thích người đánh cá, cảnh sát, thợ săn,...!Trên thế giới có nhiều người như vậy, lại không có ai có thể làm nàng hạnh phúc ư?"
"Em nói đúng." Inou thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Chỉ là cô ấy chưa gặp được người kia, sau này sẽ gặp."
Nhưng cả tuổi thanh xuân dành cho những tình cảm sai lầm đều không thể quay lại, những cảm xúc nhiệt tình và nồng cháy của tuổi thanh xuân, những cảm xúc khó tả, những ngọt ngào và niềm vui chỉ thuộc về một người, không thể tìm được ở người nào khác.

Đợi tới lúc ngọn lửa cuồng nhiệt đã cháy hết, còn sót lại chỉ là cái xác kéo theo linh hồn kiệt quệ, làm sao còn có sức tìm được tổ ấm cho mình giữa biển người mênh mông?
Cậu khẽ lắc đầu, cũng không đem suy nghĩ này nói với Julia.

Cô bé còn chưa trải qua chuyện này, càng không cần nghe lời vô nghĩa của cậu.

Cậu là một người làm công kiếm tiền, không phải dịch vụ nghe gọi.


Inou thu lại tâm tư buồn bã của mình, bắt đầu một chủ đề mới, hỏi cô bé xem ngày hôm nay ở trường có chuyện gì thú vị không.

Julia quả nhiên không xoắn xuýt lấy vấn đề của nữ phù thủy nữa, vui vẻ nói về những câu chuyện phiếm trong trường, gì mà Omega lớp bên công khai theo đuổi Alpha lớp dưới, hôm nay cuối cùng cũng đem đàn em đè lên tường hôn, nói tới mức tinh thần phấn chấn, mặt nhỏ đỏ bừng.

Inou một bên lắng nghe một bên gật đầu, trong lòng lại thở dài, đúng là thời gian niên thiếu tươi đẹp.

Một tiếng rưỡi trò chuyện đã kết thúc, Inou nói cô bé mau chóng lên giường đi ngủ, tắt video rồi chậm rãi vươn vai, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.

Cậu cởi quần áo đi vào phòng tắm, nhìn cơ thể bầm dập được quần áo che đậy trong tấm gương lớn.

Khả năng phục hồi của Omega rất tốt, khả năng của cậu càng tốt hơn, những vết bầm dập này nọ sau một thời gian sẽ biến mất, da mới mọc lên sẽ mềm mịn như chưa hề chịu thương tổn.

E rằng bởi vì cậu khỏe lên quá nhanh, tiểu công tước Corsi mới ưa thích việc hành hạ cậu.

Những năm tháng giày xéo đau khổ cũng không thể nào phá hủy vẻ mỹ miều của cậu, sau mấy ngày nghỉ ngơi hiếm hoi này lại càng rạng rỡ hơn, trông chẳng khác gì lúc mới gả vào nhà công tước.

Cậu nhìn chằm chằm bản thân một lúc rồi mới xoay người vặn vòi nước tắm.

Nước nóng đánh vào làn da mỏng manh, hơi nước bốc lên che đậy tầm mắt, Inou trong làn hơi nước mờ đục khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian cổ điển học được từ dàn đồng ca của nhà thờ thời học sinh, tắm rửa kĩ càng đến mức xương cốt mềm nhũn mới đi ra khỏi buồng tắm.

Cậu đứng ở cửa phòng tắm lau người, bỗng nhiên nghĩ tới vết thương lớn trên tay Martin, không biết hắn tắm kiểu gì? Hắn có thể tự mình lên giường được không?
Lúc cậu còn lưỡng lự xem có nên kiểm tra phòng Martin hay không, bên tai lại nghe thấy một tiếng vang mơ hồ, như thể có vật cứng đập xuống đất.

Đánh giá về khả năng cách âm của hai cánh cửa và một bức tường, khả năng âm thanh kia phát ra từ phòng Martin là khá lớn.

Inou thật ra không muốn quan tâm đến hắn, nhưng cậu trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định làm người tốt một lần.

Dù Martin đối với cậu hung ác tức giận, nhưng dù sao cũng là thu nhận cậu khi cậu không có nhà, có thể thấy được con người hắn cũng không tệ lắm.

Cậu mở cửa phòng, hít một hơi thật sâu, tự nhủ Martin là người tàn tật, hắn có vấn đề về tâm lý là chuyện bình thường.

Cậu muốn hắn cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, trở lại làm người bình thường, đi trên con đường đầy nắng của xã hội và tình yêu thương của cuộc sống!
Cậu tuyệt đối không muốn chế giễu hắn đâu!.