Editor: Lạc Y Y
Nhưng mà rất tiếc, Tô Nguyên không tìm thấy hình bóng Lục Cẩn, tiết mục vẫn đang diễn ra, Tô Nguyên đành phải thu lại tâm trạng của mình, chuyên tâm vào phần biểu diễn của người khác.
"Quao, vũ đạo của Khương Phong tuyệt vời quá!"
"Không nghe không nghe, tôi vẫn mong chờ Tô Nguyên!"
Trước khi chiếu đến sân khấu, ê-kíp chương trình sẽ cho khán giả thấy tình hình tập dượt của mọi người như thế nào.
Ê-kíp chương trình cũng rất biết điều, mấy cảnh bình thường đều gợi lên tình yêu hường phấn, mọi người xem xong cũng không muốn dừng, không ngừng ship CP, để mọi người có thêm cảm giác, bên ê-kíp còn cài đặt có thể phát đạn mạc.
Đợi phát đến Tô Nguyên, âm thanh bên dưới càng vang dữ dội hơn.
"Aaaaaaa, Liễu Thần ở kia kìa chị em ơi! Cùng nhau ship đi"
"Nguyên Nguyên nhà chúng tôi một mình là đẹp."
"Aaaa, Nguyên Nguyên A quá, Gia Nguyên tôi yêu rồi!"
"Thuyền tà giáo của lầu trên dạt ra mau!"
"Đúng đó đúng đó, Thần Nguyên mới là tuyệt nhất!"
Liễu Cam nhìn thấy mấy đạn mạc đó, cười nói: "Lương Nhâm Thần, CP của cậu cũng nhiều quá đấy, người thường đều hợp thành CP với cậu."
"Đó cũng là do Ê-kíp cắt ghép." Lương Nhâm Thần sờ sờ mũi, "Có điều là CP Liễu Thần nghe cũng hay đó."
"Vậy sao!" Liễu Cam có hơi kinh ngạc, "Nhưng mà tôi vẫn thích CP Quýt Cam hơn."
Lương Nhâm Thần hơi buồn bực, ngẫm nghĩ một hồi vẫn không đoán ra tên CP của Liễu Cam với ai, "Cậu với ai?"
"Tiểu Nguyên đó" Liễu Cam lườm hắn một cái, cạn lời nói: "Bởi vì pheromone của Tô Nguyên là quả cam, còn tôi là cam quýt, cho nên tôi với Tiểu Nguyên là CP Quýt Cam, đều là người một nhóm, sao cậu không quan tâm đồng đội thế chứ."
Nhưng một chút tâm tư này của Lương Nhâm Thần, Liễu Cam không get được, dù sao cậu cũng là thần kinh thô.
"Được rồi, chúng ta nên lên sân khấu rồi." Tô Nguyên chỉ huy nhóm lên sân khấu, nhân lúc này Tô Nguyên lại nhìn lướt qua một vòng vị trí khán giả, nhưng thật đáng tiếc, cậu vẫn không nhìn thấy Lục Cẩn.
Sau khi thở ra một hơi, Tô Nguyên đã thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân và hoàn thành xuất sắc sân khấu của mình.
Khán giả bên dưới càng hò hét nhiều hơn, người ưu tú quá nhiều, ánh mắt của bọn họ đã không biết nên đặt trên người ai nữa rồi.
Sau khi kết thúc, mọi người mới thở phào một hơi, có điều ngày tháng tốt đẹp không nhiều, bởi vì sau khi thi xong phải đối diện với vòng loại, không ít người đã bắt đầu nhận thức được lần này bản thân thật sự sắp phải rời đi rồi, kí túc xá cũng trở nên yên tĩnh hơn, không còn ai ồn ào như thường ngày nữa.
Tuy nhiên, không giống như những ký túc xá khác, nhóm của Tô Nguyên vẫn rất sôi nổi, dù sao cũng không cần quá lo lắng về thứ hạng của mình, cộng với sức ảnh hưởng của sân khấu này đối với khán giả, nếu họ bị loại thì đó mới là có vấn đề.
Nhưng Tô Nguyên vẫn mặt ủ mày chau, Liễu Cam chú ý tới vẻ mặt của cậu, không hiểu mà hỏi: "Tiểu Nguyên? Cậu được hạng nhất vẫn không vui sao?"
Tô Nguyên lắc đầu, không giải thích quá nhiều, "Tôi có hơi mệt, về nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong đứng dậy rời đi, mọi người cũng không ngăn lại mà chỉ khuyên cậu nghỉ ngơi cho khỏe.
Tô Nguyên bước chân nặng nề đi trên hành lang, lòng cậu vẫn ôm một chút ảo tưởng, có khi nào Lục Cẩn đã trở về rồi, anh đang chuẩn bị món ngon ở ký túc xá đợi cậu hay không.
Nhưng khi cậu mở cửa ra, lại là một mảng yên tĩnh, lòng Tô Nguyên càng buồn hơn, cậu không ngờ Lục Cẩn lần này đi lại lâu như vậy.
Cậu càng lo có phải anh đã xảy ra chuyện gì rồi không, nhưng dù anh đã có chuyện thì biết làm sao được, ngoại trừ cậu ở bên cạnh nhìn ra thì cũng không làm gì khác được.
...
Lục Cẩn sau khi về nhà họ Lục liền theo ba mẹ đến phòng y tế để kiểm tra sức khỏe, nhưng sau khi kiểm tra xong đã bắt đầu cảm thấy khác lạ, sự khó chịu của cơ thể đang nói cho anh biết. Kỳ dịch cảm của anh đã đến rồi, pheromone thoáng chốc phát tán ra ngoài, phá vỡ vòng ức chế, Lục Cẩn chạy như bay về phòng, mất hết sức lực ngã trên nền nhà.
Ba Lục với Mẹ Lục bị hành động của con trai mình làm cho sững sờ, nhưng khi ngửi thấy mùi pheromone nồng đậm đã lập tức đuổi theo.
"Tiểu Cẩn!" Ba Lục muốn qua đó đỡ con trai lên, nhưng bị pheromone của anh ngăn lại.
Mẹ Lục khó hiểu hỏi: "Sao lại như vậy? Đã kết hôn rồi vì sao kỳ dịch cảm của con lại mãnh liệt như vậy?"
"Omega của con đâu? Con mau gọi nó qua đây." Ba Lục hỏi, thậm chí muốn trực tiếp vươn tay qua lấy điện thoại của Lục Cẩn.
"Không được" Lục Cẩn đoạt lại điện thoại, "Ba mẹ đừng đến làm phiền em ấy, hai người ra ngoài đi."
"Tiểu Cẩn, con như vậy làm sao mẹ yên tâm được, con mau đưa điện thoại cho mẹ..." Mẹ Lục nhìn Lục Cẩn với vẻ mặt lo lắng.
"Ra ngoài!" Hai mắt của Lục Cẩn dần dần đỏ lên, gắt gỏng đẩy hai người họ ra ngoài, sau đó trở lại trên giường, dùng quần áo của Tô Nguyên mà anh đã lén lấy trộm xây thành một tổ ấm, bản thân cứ nằm rút lại như vậy, nhớ về Tô Nguyên.
Ba Lục kéo mẹ Lục ngồi trên sofa phòng khách, "Tiểu Cẩn không vừa lòng Omega kia sao? Vì sao không gọi người đó đến để giảm bớt kỳ dịch cảm của nó?"
"Em cũng thấy lạ, người này là tự Tiểu Cẩn chọn, không lý nào không thích được chứ." Mẹ Lục dường như nghĩ đến gì đó, lập tức bảo: "Đúng rồi, lúc nãy kiểm tra thân thể cho Tiểu Cẩn em đã phát hiện, trên người nó không có lưu lại mùi của Omega, nếu sau khi đánh dấu xong, sẽ không xuất hiện tình trạng này."
"Nói như vậy? Tiểu Cẩn không đánh dấu Omega đó?" Ba Lục ngẫm nghĩ lại một lúc rồi nói: "Vẫn phải gặp mặt Omega kia một chút, trước tiên hãy bảo Tiểu Du gửi pheromone của Omega kia qua đây. Chúng ta nhín chút thời gian đi liên hệ thử, dù sao mức độ phù hợp pheromone của hai đứa nó lên đến 97%, không nên xuất hiện tình trạng này.
Mẹ Lục gật đầu, "Anh nói đúng, đến lúc đó nếu Tiểu Cẩn không muốn đánh dấu, vậy chúng ta sẽ tìm cách khác."
Tô Nguyên không có cách nào biết được Lục Cẩn đang chịu đựng đau đớn gì, chỉ nằm một mình trên giường, không ngừng nhớ về anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, ê-kíp chương trình đã bắt đầu vòng loại mới, có điều ê-kíp vì để vòng loại này trở nên thú vị hơn một chút, đã đặc biệt chọn cảnh quay ngoài trời.
Mọi người cùng nhau bắt xe buýt và đặt chân đến hòn đảo duy nhất của thành phố.
Các huấn luyện viên đã đợi ở điểm đến từ lâu, sau khi xuống xe mọi người đều tỏ vẻ bối rối không biết ê-kíp chương trình sẽ làm gì.
Vương Khải mỉm cười và lấy bản thảo của mình ra, "Các bạn thực tập sinh thân mến, mọi người đã chơi trò tìm kho báu chưa, lần này trò chơi của chúng ta chính là tìm kho báu, mỗi người đều sẽ có một cái gương, nhưng những cái gương ấy đã bị khóa, mà chìa khóa ở ngay trên hòn đảo nhỏ này, mọi người phải cố gắng tìm được chìa khóa của mình đấy nhé!"