[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Chương 36: Tự sáng tác




Editor: Lạc Y Y

Một tuần trôi qua rất nhanh, Lục Cẩn đưa người về ký túc xá, mọi người cũng lần lượt trở về, chuẩn bị ghi hình cho buổi chiều.

Liễu Cam và ba người khác đã ở trong phòng trang điểm chuẩn bị từ sớm, vừa nhìn thấy Tô Nguyên thì lập tức kéo người lại đây.

"Mau tới đây, mau tới đây." Liễu Cam kích động lôi kéo Tô Nguyên nói: "Tôi nói cho cậu biết nha, Triệu Tân Dương bị rút khỏi cuộc thi rồi."

Tô Nguyên gật đầu, cậu đã biết từ lâu rồi, dù sao Lục Cẩn đã ra tay thì làm sao có thể để Triệu Tân Dương tiếp tục ở lại.

"Cũng không biết có phải tổ tiết mục đã phát hiện ra cái gì hay không, nên mới để cho Triệu Tân Dương đi như vậy, may mà hắn đi rồi, bằng không để hạng người này tiếp tục ở lại đây thì thật sự làm cho người ta thấy bất an trong lòng, lỡ như vấp phải, thật sự là khó lòng phòng bị."


Liễu Cam càng nghĩ càng tức, làm sao lại có người xấu xa đến mức độ này, trong lòng toàn ghen tị với người ưu tú hơn mình, Lương Nhâm Thần vỗ vỗ lưng Liễu Cam, "Được rồi, đừng giận nữa, tức giận sẽ xấu đó."

"Làm sao hả, ý cậu là nói tôi xấu sao?"

"Tôi không có ý này..."

"Hai con người này đúng là dở hơi, cãi ở nhà còn chưa đủ nhỉ." Đoàn Gia cười cười, nhìn Tô Nguyên hỏi: "Chân cậu bị thương thế nào rồi?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tô Nguyên xoay chân vài cái, "Chỉ cần không vận động quá mức thì không sao."

"Vậy lần công diễn thứ hai, cậu có thể không?" Đoàn Gia vẫn có chút lo lắng, "Sân khấu lần này toàn là hát với nhảy, rất bất lợi với tình huống hiện tại của cậu đấy."

Tô Nguyên đương nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua là cậu rất tự tin cười nói: "Vậy nên đợi đến lúc lựa chọn bài hát, tôi dự định đến nhóm tự sáng tác, cố gắng ít dùng chân và dùng miệng nhiều hơn."


"Nhóm tự sáng tác?!" Liễu Cam vừa nghe liền kích động, bài hát cải biên lần trước cậu ta rất thích, vừa nghe lần này định đến nhóm tự sáng tác, vậy thì càng thêm mong đợi, "Tô Nguyên đại bảo bối! Tôi cũng muốn đến nhóm tự sáng tác, tôi muốn theo cậu!"

Tô Nguyên cười nói: "Có thể nha, hoan nghênh cậu."

Lương Nhâm Thần không hề do dự đề xuất tham gia vào nhóm, Đoàn Gia đương nhiên cũng gia nhập vào.

Số lượng thành viên ở lần sân khấu thứ hai được chia thành năm người một nhóm, trước mắt nhóm của Tô Nguyên đã tập hợp được bốn người.

Đến lúc bắt đầu ghi hình, Vương Khải chuẩn bị năm cái bảng, lần lượt là tên bài hát và một nhóm tự sáng tác.

Sau màn trình diễn cuối cùng của buổi công diễn đầu tiên, kết quả bình chọn của fans bắt đầu xếp hạng và lựa chọn bài hát.


Vương Khải cố tình tạo bầu không khí, cố làm ra vẻ huyền bí nói: "Chi bằng mọi người hãy đoán thử xem, người xếp thứ nhất sẽ là ai đây?"

"Tô Nguyên!!"

"Lương Nhâm Thần!!"

"Lương Khê!"

"Tô Nguyên!"

"Tô Nguyên!"

Dù sao vị trí C của bài hát chủ đề cũng không phải hư danh, Tô Nguyên ở trong show này dần nổi tiếng hơn, không ít người vẫn đang gào thét tên cậu.

Vương Khải lớn tiếng nói: "E hèm, tôi không nói đấy, thứ hạng đã được dán trong bảng tên của mọi người, tự mình xé ra xem thử đi."

Mọi người vừa nghe xong đã lập tức kéo một miếng dán nhỏ bên cạnh bảng tên của mình ra.

Tô Nguyên lập tức xé miếng dán, khi cậu nhìn thấy mình là hạng 1, vẻ ngoài không hề gợn sóng, nhưng trong lòng lại không nhịn được muốn khóc, cậu cuối cùng cũng được hạng 1 rồi, thật sự không dễ dàng!
"Tô Nguyên, tôi xếp thứ tư, còn cậu thì sao?" Liễu Cam quay đầu lại hỏi.

Tô Nguyên vừa định lên tiếng, đã bị Giang Thành cắt ngang: "Được rồi, tiếp theo xin mời người xếp đầu tiên của chúng ta lên chọn bài hát của mình."

Dưới sự chú ý của mọi người, Tô Nguyên điều chỉnh lại cảm xúc của mình xong, trấn tĩnh đi xuống bậc thang, đứng ở phía sau tấm bảng tự sáng tác bài hát.

"Oa, xếp thứ nhất thật sự là Tô Nguyên."

"Cũng may, cũng may, bài hát tôi muốn cậu ấy không chọn."

"Mau nhìn kìa, người thứ hai cũng đi lên rồi, là Lương Nhâm Thần!"

Lương Nhâm Thần theo sát Tô Nguyên, xếp sau cậu.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi cũng muốn cùng nhóm với Tô Nguyên, chỉ còn lại ba người."

"Ài, tôi mới đứng thứ mười à, tôi còn có cơ hội không đây!"

Người xếp thứ ba là Du Thư Dương mà mọi người không ai ngờ tới, dù sao ở nhóm của Tô Nguyên, cậu ta cũng không có gì nổi bật.
Du Thư Dương cũng rất do dự, cậu ta không biết mình nên chọn bài hát gì, trong lòng cậu ta cũng rất rõ ràng, đi theo Tô Nguyên có thể được lên hình không ít, được nhiều người nhìn thấy hơn, nhưng lại bị Tô Nguyên ngăn trở hào quang.

Giang Thành cười vỗ vai cậu ta một cái hỏi: "Sao vậy, còn chưa nghĩ xong sao?"

"Vâng, rất là rối rắm."

"Không sao, hãy đi theo con tim mình mách bảo, và hãy tin tưởng vào suy nghĩ đầu tiên của mình."

Giống như được lời nói của Giang Thành khích lệ, Du Thư Dương không hề do dự, đi tới phía sau một tấm bảng khác.

Nếu không thể làm Phượng Hoàng, vậy thì tới chỗ bầy gà làm Khổng Tước, lên hình ít thì thế nào, chỉ cần mình có thể tỏa sáng thì sẽ luôn có người nhìn thấy.

Liễu Cam xếp thứ tư cũng không do dự như vậy, trực tiếp xông thẳng tới nhóm của Tô Nguyên.
Một đám người lại bắt đầu kêu rên, nhóm tự sáng tác lại thiếu mất một vị trí.

Đoàn Gia xếp thứ bảy, mọi người không đành lòng có hơi lo lắng cho cậu ta, nhưng mà cũng may, người xếp trước đều lựa chọn bài hát khác, Đoàn Gia thành công tiến vào nhóm của Tô Nguyên.

Sau khi tất cả các nhóm đều đã phân chia xong, Tô Nguyên liền dẫn theo người của nhóm mình trở lại phòng tập.

Bởi vì trong nhóm có một người không được quen thuộc lắm, mọi người đối với hắn cũng có chút tò mò.

"Thạch Mặc? Tên của cậu như có mùi mực nước ấy, nó có liên quan gì đến pheromone của cậu không?" Câu hỏi khó hiểu của Liễu Cam.

Thạch Mặc lại gật đầu, sờ đầu mình ngượng ngùng nói: "Tôi là Alpha, pheromone mùi mực nước, vậy nên tên tôi là Thạch Mặc."

"Tên rất hay ấy, rất văn nhã, chỉ là cái tên có hơi khác với thân hình của cậu."
Thạch Mặc cao một mét chín, quả thật thoạt nhìn không được văn nhã như vậy, tính cách thì càng giống như một kẻ thô lỗ.

"Được rồi, mọi người hãy tìm một chỗ ngồi xuống trước đi" Tô Nguyên nói: "Sân khấu lần này của chúng ta là sân khấu tự sáng tác, vì vậy thời gian gấp rút hơn so với các nhóm khác, cho nên chúng ta trước tiên phải phân công nhiệm vụ đã, tôi hỏi Thạch Mặc chút nha, cậu giỏi về mảng nào hơn?"

Thạch Mặc nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Những cái khác tương đối bình thường, nhưng mà RAP là thế mạnh của tôi."

Tô Nguyên gật đầu, điền tên hắn vào cột RAP.

"Lần này, tôi dự định lồng ghép dance, vocal và RAP vào nhau, mọi người chuẩn bị lời bài hát vào tối nay, ngày mai tôi sẽ tiến hành biên soạn, Thạch Mặc chuẩn bị phần RAP của mình."

"Sau khi bài hát được xác định, Lương Nhâm Thần và Đoàn Gia sẽ đảm nhiệm phần biên đạo múa, tuy chúng ta chỉ có thời gian năm ngày, nhưng tôi tin rằng mọi người đều có thể hoàn thành tốt sân khấu lần này."
Liễu Cam kích động nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Nói xong, vươn tay mình ra, mọi người liếc nhìn nhau cũng vươn tay xếp chồng lên nhau.

"Cố lên!"

Viết lời bài hát đến tận đêm khuya, mọi người ngáp dài ngáp ngắn, không còn sốt sắng như lúc chiều nữa, dù sao động não liên tục cũng làm cho người ta mệt mỏi.

Cuối cùng Tô Nguyên nhìn thoáng qua thời gian rồi nhìn thần sắc của mọi người, cuối cùng tuyên bố trở về nghỉ ngơi, dù sao ở trong trạng thái này thì cũng rất khó viết ra lời hay.

Tô Nguyên cũng theo đó trở lại phòng, chẳng qua là trong phòng chỉ có một mình cậu, trên bàn để lại một tờ ghi chú.

"Tiểu Nguyên Bảo, hôm nay nhìn thấy em giành được vị trí thứ nhất, tôi rất vui mừng nên đã chuẩn bị cho em một món quà nhỏ, nhưng mà hành trình kế tiếp tôi không thể đi cùng em được rồi, tôi cần phải đến văn phòng làm việc, nhưng tôi sẽ theo dõi em mỗi ngày! Cố lên!
Chồng yêu của em: Lục Cẩn"

Dưới cùng của tờ giấy còn vẽ hình trái tim.

Tô Nguyên cười khẽ, mở quà Lục Cẩn chuẩn bị cho cậu ra, thế mà lại là một bộ quần áo, không khó nhận ra là của Lục Cẩn, hơn nữa còn là bộ quần áo anh từng mặc qua.

Bên trong còn kẹp một tờ giấy.

"Bởi vì tôi không thể ngủ bên cạnh Tiểu Nguyên Bảo nữa, lo rằng Tiểu Nguyên Bảo không có tôi sẽ ngủ không được, nên đã chuẩn bị một bộ quần áo để lúc khó chịu có thể ôm nó ngủ nha ~"

"Thật là! Ai cần quần áo của anh chứ!" Tô Nguyên đỏ mặt ném quần áo vào trong túi.

Lúc đi ngủ cậu lén nhét quần áo của anh vào trong chăn.