[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Chương 105: Liễu Cam kết hôn




Editor: Lạc Y Y

Vì để chăm sóc sức khỏe cho Tô Nguyên, Lục Cẩn kiên quyết bắt cậu ở nhà hai tháng không được ra ngoài, mặc dù cậu có thể làm việc ở nhà, nhưng vẫn rất giận, Tô Nguyên ngày nào cũng không cho Lục Cẩn vào phòng của cậu.

Trong hai tháng này, Lục Cẩn cũng đã xử lý xong nhà họ Triệu, Triệu Tân Dương bị kết án tử hình hoãn lại, hai năm sau thi hành án, dù sao lúc nào cũng bị người nhìn chằm chằm, đi ngủ cũng không yên ổn, còn chẳng bằng giải quyết trực tiếp.

Tô Tử An sờ bụng Tô Nguyên, nhỏ giọng nói: "Không biết là em trai hay là em gái, em ở trong bụng của ba phải ngoan ngoãn nha."

Tô Nguyên không giấu Tô Tử An chuyện trong bụng mình có em bé, có điều cậu đặc biệt dặn dò An An không được nói cho Lục Cẩn biết, ai bảo Lục Cẩn không cho cậu ra ngoài, coi như là hình phạt của anh!

"An An muốn có em trai hay em gái?" Tô Nguyên hỏi.

Tô Tử An nghiêm túc suy nghĩ một hồi, "Con đều thích cả, sau này con sẽ là anh trai rồi, con sẽ chăm sóc cho em trai em gái thật tốt!"

Tô Nguyên cười cười, xoa xoa đầu An An: "Ngoan lắm, An An sau này nhất định sẽ là anh trai tuyệt vời nhất."

Đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhận được tin nhắn, Tô Nguyên mở ra xem, là một tấm thiệp cưới, Liễu Cam và Lương Nhâm Thần chuẩn bị kết hôn vào thứ ba tới.

"Tiểu Nguyên, tôi với Nhâm Thần chuẩn bị kết hôn rồi, cậu có rảnh thì nhớ đến nhé!" Liễu Cam không yên tâm còn gửi thêm một tin nữa, sợ Tô Nguyên bỏ lỡ không nhìn thấy.

Tô Nguyên lập tức trả lời tin nhắn: "Nhất định sẽ đến!"

Liễu Cam: "Chờ cậu làm phù rễ đấy nhé~"

Tô Nguyên: "Không thành vấn đề."

Lục Cẩn vừa về nhà, Tô Nguyên đã đi đến nhắc chuyện này với anh.

Tô Nguyên cảm khái nói: "Tôi đã 5 năm chưa gặp mấy cậu ấy, cũng không biết mấy cậu ấy thế nào rồi."

"Vậy thì đi đi, nhưng mà tôi phải đi với em!" Lục Cẩn nghiêm túc nói.

Dù sao mọi người cũng quen biết nhau, mình dẫn theo người nhà cũng không thành vấn đề, cho nên cậu đã đồng ý.

Rất nhanh đã đến ngày Liễu Cam kết hôn, Tô Nguyên đã dẫn theo người nhà đến từ sớm.

Liễu Cam cũng không nhàn rỗi, nghe thấy Tô Nguyên đến, lập tức đứng dậy tiếp đón, tính cách chẳng hề thay đổi.

"Tiểu Nguyên!" Liễu Cam vui mừng ôm Tô Nguyên một cái, kem nền vừa được chuyên gia trang điểm thoa lên đã bị cọ bay hơn một nửa, khiến cô không khỏi muốn hộc máu.

Tô Nguyên đẩy Liễu Cam ra nói: "Cái thằng này, cậu định cọ phấn lên người tôi đấy à, bộ đồ đen của tôi đã bị cậu nhuộm trắng rồi!"

Liễu Cam nhìn kỹ hơn, mặc dù nói có hơi quá, nhưng đường viền cổ áo quả thực trắng hơn rất nhiều, cậu cứng ngắc nhìn chuyên gia trang điểm của mình: "Xin lỗi, phải nhờ cô trang điểm lại rồi."

Chuyên gia trang điểm thở dài một hơi, kéo Liễu Cam ngồi xuống ghế.

"Tôi sẽ trang điểm nhạt cho cậu một chút, dù sao da cậu cũng trắng sẵn rồi."

Tô Nguyên ngồi ở bên cạnh, "Cảm giác khi kết hôn thế nào? Có căng thẳng không?"

Liễu Cam liếc nhìn Tô Nguyên nói: "Cậu cũng có phải chưa kết hôn đâu, hỏi tôi làm gì?"

"..." Tô Nguyên lúc này mới nhớ ra mình có chồng rồi.

"Tân hôn vui vẻ!"

Đoàn Gia cũng chạy tới, vừa đến đã chúc mừng Liễu Cam.

Liễu Cam vẫn đang trang điểm, cậu nháy mắt biểu thị là mình đã nhận được lời chúc.

Tô Nguyên đứng dậy, nói với Đoàn Gia: "Lâu rồi không gặp, lại đẹp trai lên không ít nha."

Đoàn Gia: "Cậu cũng vậy, 5 năm không gặp cậu thay đổi rất nhiều, đến cả con cũng có rồi, còn không dẫn đến cho bọn tôi gặp mặt."

"Sao lại không đến?" Tô Nguyên cười nói: "Nó đang ăn bánh kem với Lục Cẩn ở trước sảnh đó."

"Tiểu Gia à, hiện tại chỉ còn mỗi cậu là độc thân, cậu phải nhanh lên nha." Liễu Cam trêu đùa bảo.

Đoàn Gia: "Từ từ, tôi không vội đâu, tôi mới không muốn bước vào nấm mồ của tình yêu nhanh như vậy."

Ba người đang trò chuyện, chú rễ đã đi đến nói: "Sắp đến giờ rồi, Tiểu Cam, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi."

Tô Nguyên theo đó trở lại trước sảnh, nhìn con trai ăn đến bụng phình to, vội vàng đi qua đó ngăn lại: "Con còn ăn! Còn ăn nữa tối nay bụng con sẽ đau đó."

Lục Cẩn lúc này mới nhìn thấy An An lại lén lút ăn bánh, "Không có gì đâu, bánh này tiêu hóa rất nhanh, nhưng mà An An, con không thể ăn tiếp được nữa đâu."

Tô Tử An khá thích đồ ngọt, không dễ gì mới nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, làm sao mà quản nổi cái miệng chứ, nhưng mà ba cũng lại đây rồi, nhóc không dám khinh suất nữa, cuối cùng ăn xong miếng bánh trong tay rồi không ăn nữa.

Nhìn Liễu Cam mặt đầy hạnh phúc đi về phía Lương Nhâm Thần, trong mắt Tô Nguyên đầy ngưỡng mộ.

"Hay là mình cũng tổ chức hôn lễ đi?" Lục Cẩn vươn cánh tay ôm Tô Nguyên vào trong lòng.

"Hừ hừ" Tô Nguyên không từ chối, chỉ khịt mũi hai tiếng.

Sau khi kết thúc nghi lễ, mọi người bắt đầu kính rượu lẫn nhau, Tô Nguyên ngửi thấy mùi rượu thì hơi khó chịu, định ra ban công hóng gió.

Lục Cẩn đang trò chuyện với đối tác cũ của mình, nhìn thấy Tô Nguyên đi đến ban công mình có thể quan sát được nên không đi theo cậu, chỉ là lén đi vào trong góc tìm kiếm thứ gì đó.

"Đó chính là Lục đại thiếu hả, trước đây quả thật chưa từng gặp, hóa ra trông thế này à."

"Lục đại thiếu gì chứ, nghe nói nhà họ Lục không cần anh ta nữa rồi."

"Không cần anh ta? Vì sao?"

"Cái này tôi cũng chỉ nghe người khác nói, nói là Lục đại thiếu vì một thằng bán nghệ mà từ chối người trong nhà sắp xếp cho, cuối cùng vì người kia mà bị đuổi ra khỏi nhà."

"Chậc chậc chậc, Lục đại thiếu quả đúng là cừ mà, "Tướng quân giận dữ vì hồng nhan" nha."

"Chắc chắn là công phu trên giường của tiểu minh tinh kia tuyệt lắm, mới khiến cho Lục đại thiếu mê mụi đến như vậy."

"Thật muốn nếm thử mùi vị của tiểu minh tinh kia."

"Ha, theo tôi thấy, Lục đại thiếu kia đoán chừng là đầu óc có vấn đề, vì một tiểu minh tinh mà từ bỏ gia sản, không phải ngu thì là gì?"

"Tôi nghe nói, trước đây lúc Lương Nhâm Thần vào giới giải trí, cũng đυ.ng phải một thằng điếm, bây giờ đã kết hôn rồi, quả nhiên, tiểu minh tinh biết cách chơi nhất."

"Nghe nói mấy tiểu minh tinh đều quen biết nhau, liệu có chơi qua np không nhỉ."

Tô Nguyên đứng ngay bên cạnh, cậu nghe vào tai không sót một chữ nào, cậu biết đây là hôn lễ của Liễu Cam, mình không nên làm ầm ĩ quá, nhưng cái miệng của đám người này thực sự quá bốc mùi!

Chai rượu đập thẳng vào đầu người đàn ông miệng hôi hám, "Miệng mày dơ như vậy thì đừng nói chuyện, làm ghê tởm ai chứ?"

Liễu Cam vốn muốn tìm Tô Nguyên nói chuyện, không ngờ lại nghe thấy mấy lời này, cậu không hề suy nghĩ đã trực tiếp động thủ.

Nhìn thấy đám người còn muốn đánh lại Liễu Cam, Tô Nguyên lập tức xông tới giúp cậu đánh nhừ tử bọn nó.

Trong chốc lát khung cảnh có hơi hỗn loạn, Lục Cẩn thấy Tô Nguyên đang đánh ai đó, sắc mặt anh lập tức đen lại, đi tới một cước đánh ngã bọn côn đồ.

"Nguyên Bảo" Lục Cẩn ôm Tô Nguyên lại hỏi: "Em không sao chứ? Sao đột nhiên lại đánh nhau?"

Tô Nguyên còn muốn giải thích, nhưng còn chưa lấy hơi xong thì người đã ngất đi, dọa Lục Cẩn trực tiếp ôm người lên.

"Liễu Cam! An An nhờ cậu chăm sóc một lát, tôi đưa Nguyên Bảo vào bệnh viện!"

Lục Cẩn khẩn trương lái xe, cả chặng đường không biết đã vượt qua bao nhiêu cây đèn đỏ, tuyết đường lái xe từ nửa giờ xuống chỉ còn 10 phút.