[ABO] Quy Khứ Lai Hề

Chương 7: Chương 7






Tam Bạch sơn trang tiếp giáp với Thái Hồ, dựa vào trời và nước, phong cảnh tự nhiên sẽ đẹp.

Dọc theo đường đi thái bình không có gì, có A Tương cùng Trương Thành Lĩnh ở đây Ôn Khách Hành cũng không nói nhiều, chạng vạng đoàn người đến trấn hỏi thăm con đường đi Tam Bạch sơn trang, liền quyết định sáng sớm hôm sau đưa Trương Thành Lĩnh đến chỗ Triệu Kính.

Trấn nhỏ không lớn chỉ có một khách điếm Bình An, Chu Tử Thư vừa vào trấn liền bỏ rơi Ôn Khách Hành, khó có được ngày hắn không có mặt dày đuổi theo trong lòng đang đắc ý, không ngờ vào khách điếm Bình An lại thấy Ôn Khách Hành ngồi ngay ngắn ở chính giữa đại sảnh, trước người bày rượu và thức ăn ngon cười tủm tỉm nhìn y, ngược lại giống như là ôm cây đợi thỏ vậy.

Tiểu nhị nghênh đón ở cửa vẻ mặt khó sử: "Nhị vị gia, xin lỗi, hôm nay không khéo đêm nay vị gia này đã bao toàn bộ, ngài thông cảm hãy tìm chỗ kahsc vậy."
Chu Tử Thư vừa nghe liền biết Ôn Khách Hành đùa giỡn lừa gạt, liếc mắt nhìn người nọ một cái, Ôn Khách Hành đã cười đứng lên: "A Nhứ, xin lỗi, ta là người thích ở nơi yên tĩnh.

Có điều là A Nhứ huynh cùng Thành Lĩnh tất nhiên rất khác nhau, chưởng quầy, gian chữ Thiên kia liền nhường cho vị mỹ——" Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Chu Tử Thư không tốt, cười sửa miệng: "Nhường cho vị tráng sĩ này đi." Chu Tử Thư lười cùng hắn nhiều lời, lôi kéo Thành Lĩnh liền đi vào gian chữu Thiên kia lên phòng, khách điếm nông thôn, phòng khách điếm cũng rộng rãi sạch sẽ, thùng nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, ngay cả quần áo cũng là hai bộ, cũng khó có được Ôn Khách Hành vội vàng trong lúc đó liền làm thỏa đáng chuyện này.

Chu Tử Thư xách hai bộ quần áo kia lên tinh tế khám xét qua một lượt cũng không cảm thấy khác thường, Trương Thành Lĩnh ở một bên thè lưỡi: "Chu thúc, chẳng lẽ vị Ôn công tử kia còn có thể hại chúng ta sao?"
"Lòng phòng người không thể không có." Chu Tử Thư lắc đầu thở dài: "Đứa nhỏ này, tương lai a..." Nhất thời cũng khó mở miệng liền phân phó Trương Thành Lĩnh đi tắm rửa trước.

Trương Thành Lĩnh rốt cuộc còn trẻ, một đường ăn uống ngủ say đã sớm không chịu nổi, tắm rửa, nội thương ngoại thương trên người chưa lành, ăn mấy miếng cháo cũng ngủ.

Chu Tử Thư bảo tiểu nhị dọn dẹp, đổi nước ấm chính mình cũng thoải mái rửa một hồi, ngồi trong nước nóng gân cốt đau nhức một chút, lại có chút cảm giác tái sinh làm người.

Y tắm rửa xong một lần nữa dịch dung, đang mặc xiêm y bỗng nhiên nghe được trong sương phòng truyền đến tiếng khóc của Trương Thành Lĩnh liền vội vàng chạy tới, Trương Thành Lĩnh đầu đầy mồ hôi, dựa vào trên giường liều mạng giãy dụa miệng gọi "Cha", "Nương", "Ca ca", thanh âm áp đến cực thấp, là loại tiếng khóc nhịn đến cực điểm, cũng đau đến cực điểm.

Chu Tử Thư thấy vậy hoảng sợ liền nhớ tới đêm sư phụ qua đời khi mình vẫn còn là thiếu niên, sư đệ Tần Cửu Tiêu cũng như vậy, trong lòng mềm nhũn đi đến bên giường nhẹ nhàng đánh thức Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, Thành Lĩnh?"
Trương Thành Lĩnh mở mắt ra, trên mặt tràn đầy nước mắt cùng mồ hôi, nhìn Chu Tử Thư dưới ánh trăng, cậu nghẹn ngào nói: "Chu thúc...? Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?"
"Ngươi gặp ác mộng." Chu Tử Thư đỡ cậu nằm xuống, thay cậu lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt: "Ngủ thêm một lát nữa đi, nếu lại gặp ác mộng, ta sẽ đánh thức ngươi dậy." Trương Thành Lĩnh mờ mịt nằm xuống, một tay còn túm lấy ống tay áo của Chu Tử Thư nhưng cũng vô tâm.

Chu Tử Thư vuốt ve mái tóc của cậu, lúc này một vầng trăng non ở chân trời nghiêng nghiêng vào trong phòng chiếu vào đôi mắt của Chu Tử Thư trong trẻo như ánh trăng.


Trương Thành Lĩnh nhìn gương mặt bình thản vô kỳ, hình dung hèn mọn này, không biết tại sao lại chỉ cảm thấy trong đôi mắt kia phảng phất như tràn đầy ánh trăng, nhu tình vô hạn, lại nhớ tới chuyện cũ lúc nhỏ thừa hoan cha mẹ dưới gối.

Cậu nhắm mắt lại, ngửi được mùi bạch mai cực nhạt trên người Chu Tử Thư, chậm trãi lại ngủ thiếp đi, lại không hề sợ hãi, bởi vì cậu biết nếu mình thật sự hoảng nữa, Chu thúc nhất định sẽ đánh thức cậu.

Chu Tử Thư dàn xếp xong Trương Thành Lĩnh nhưng cũng không buồn ngủ, trong miệng khô khan chỉ muốn uống rượu liền đi xuống đại sảnh dưới lầu, lúc này đêm khuya vắng lặng, ngay cả tiểu nhị cũng không biết đi đâu, làm sao có người pha rượu cho y.

Y thở dài, đột nhiên nghe được trên nóc nhà có tiếng bước chân nhỏ bé di động, hiển nhiên là người có khinh công, y sợ đám ác quỷ kia vẫn dây dưa Trương Thành Lĩnh lập tức chạy ra khỏi khách điếm, hai chân xoay một chút nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, lại lặng yên không một bóng người.

Y nhảy vào trong đình viện ngưng thần nhìn kỹ, Ôn Khách Hành từ trong đình viện lóe ra một cái, trong tay còn cầm thêm một bầu rượu nho nhỏ, tay kia cầm bạch phiến một cước đá văng hai thi thể quỷ y đỏ trên mặt đất: "A Nhứ, tìm cái gì vậy? Đã lo liệu cho huyn rồi, mau về ngủ đi." Ngữ điệu ôn nhu thế nhưng tràn ngập ý quan tâm yêu thương.

Chu Tử Thư xoay người sớm đã ngửi được mùi rượu trong tay Ôn Khách Hành, mùi thơm ngào ngạt hun người muốn say, chính là hoàng phong ủ ba mươi năm.

Một vò rượu nhỏ này, sợ không bằng một năm gia đình bình thường, ngay cả bình rượu tinh nấu kia cũng đáng giá lên vài đồng bạc.

Ôn Khách hành động quan sát sắc mặt, thấy Chu Tử Thư nhìn chằm chằm bầu rượu trên tay mình liền cười hì hì nói: "A Nhứ, lại muốn uống rượu?" Một mặt nói, một mặt đưa bình rượu trong tay qua: "Đây chính là hoàng phong ủ ba mươi năm, rượu thượng hạng lâu năm.

A Nhứ, huynh xem bản lĩnh rượu cùng bản lĩnh thức mỹ nhân của ta thật đúng là khó phân cao thấp mà."
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm mặt Ôn Khách Hành, những lời trêu chọc như vậy sau khi vào Tấn Châu chưa từng nghe qua nữa, lúc thiếu niên lại nghe nhiều, vốn khiến người ta chán ghét nhưng hết lần này tới lần khác Ôn Khách Hành nói những lời như vậy luôn có vẻ mười phần chí thành, ước chừng sinh ra đã có một khuôn mặt tốt, làm cái gì cũng sẽ không quá khiến người ta chán ghét.

Y nhìn Ôn Khách Hành cảm thấy người này đối mặt với bộ dáng tôn dung của mình lúc này còn có thể nói ra lời nói như vậy, da mặt thật sự dày không lường được, nếu không phải lạm tình đến cực điểm, chính là thâm tình đến cực điểm.

Chu Tử Thư mặc dù không muốn nói nhiều với Ôn Khách Hành nhưng lại thật sự thèm muốn rượu ngon kia, hứng lập tức nổi lên một bàn tay khoác lên cổ tay Ôn Khách Hành huyệt thần môn, ngón tay dọc theo da thịt trắng mịn của Ôn Khách Hành hoàn toàn không giống mu bàn tay võ nhân một đường trượt xuống, ngón tay nhẹ nhàng phất một cái, đã từ trong tay Ôn Khách Hành câu lấy bầu rượu kia, cuối cùng đối với hắn hẹp hòi cười: "Ôn huynh, đa tạ rượu ngon.

Uống rượu thưởng nguyệt vốn là chuyện vui, nhưng đối mặt với hai cỗ ác quỷ này sẽ không có ý nghĩa gì, phiền thỉnh Ôn huynh giải quyết hậu quả." Nói xong thế nhưng nghênh ngang rời đi, một bên đi một bên không quên uống một ngụm rượu từ ngón tay Ôn Khách Hành mà đoạt được, ngược lại tựa hồ trong rượu này cũng có thêm một chút hương vị không giống người thường.


Ôn Khách Hành hướng về phía bóng lưng Chu Tử Thư xa xôi hô: "A Nhứ, huynh thật đúng là nhẫn tâm, nương ta nói mỹ nhân càng đẹp càng sẽ xấu xa gạt người, thật không biết dưới lớp da của huynh, rốt cuộc là cất giấu một bức dung nguyệt mạo như thế nào a?"
Chu Tử Thư ngửa đầu rót một ngụm rượu lớn cũng không quay đầu lại nói: "Ngươi không ngại lột một chút——" Lời còn chưa dứt, người đã vọt vào trong bóng tối chỉ để lại một ánh trăng vỡ vụn.

Ôn Khách Hành một mình lưu lại trong tiểu viện Nguyệt Hạ, dưới chân là hai thi thể ác quỷ, trên tay là nhiệt độ đầu ngón tay Chu Tử Thư, mơ hồ cảm thấy trên cổ tay tựa hồ vẫn còn một tia mai hương vờn quanh, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn nhu.

Vào ban đêm, Trọng Minh Uyển im ắng nửa điểm thanh tức cũng không có.

Dưới hành lang thị vệ đứng ngay ngắn, trên khải giáp tràn đầy lộ đêm, lại đứng bất động.

Từng đội thị nữ cầm chậu bình các loại đồ vật vội vã đi tới đi lui, ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có tiếng làn váy lướt qua sàn nhà trong đêm tĩnh lặng này hết sức rõ ràng.

Hách Liên Dực ngồi trước giường Chu Tử Thư từng ngủ, người đã đi, chỉ có hương mai nhàn nhạt quanh quẩn, hiện giờ trên giường ngủ lại là tiểu thế tử Hách Liên Tuần, chỉ là hai má đỏ bừng ngủ không được an ổn.

Hách Liên Dực từ trong tay thị nữ hầu hạ cầm một cái khăn lạnh vắt khô đắp lên trán Hách Liên Tuần, lại sờ bàn tay nhỏ bé của cậu, vẫn rất nóng bỏng bất giác giận dữ: "Sao Thế tử bệnh thành như vậy? Tất cả các ngươi đang làm cái gì thế này?"
Sợ Hách Liên Tuần đang ngủ say thanh âm lại đè rất thấp nhưng khí thế không giận tự uy này vẫn là thái y hầu hạ cả điện nhao nhao quỳ xuống, đều không dám ngẩng đầu, chờ Tấn vương phát bạo xong e sợ thiên tử tức giận, phục thi trăm vạn.

Hách Liên Dực cực kỳ tức giận, Hách Liên Tuần là ái nhi duy nhất của hắn và Chu Tử Thư, sinh ra thập phần gian nan.

Chu Tử Thư sau khi có đứa nhỏ này liền nguyên khí đại thương, vì thế cho nên mấy năm sau cũng không có hoài thêm đứa nữa.

Hách Liên Dực yêu ai yêu cả đường đi, đối với con trai do người vợ cả sinh ra này từ trước đến nay đặc biệt yêu thương, vả lại Thế tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng thông minh hiểu chuyện cũng rất được hắn hoan tâm.

Hách Liên Tuần từ trước đến nay thân thể cường tráng bỗng nhiên sinh bệnh, trong lòng Hách Liên Dực càng phiền não vô cùng, quay đầu thấy dưới hành lang còn đứng ba người con Hách Liên Dao, Hách Liên Đãng, Hách Liên Trình, trưởng tử đầu là Hách Liên Dao tuổi gần như yếu đuối, sau đó là Hách Liên Đãng cùng Hách Liên Trình, cùng Thế tử tuổi tác không chênh lệch nhiều, nghĩ là biết phụ thân ở đây liền đều đến bồi thị.


Hách Liên Dao thân dài ngọc lập, tướng mạo không giống Hách Liên Dực, tuy là thứ xuất cũng là long tử phượng tôn, khí độ cũng không kém.

Trong lòng Hách Liên Dực bỗng nhiên nghĩ: Hách Liên Dao lớn tuổi, lại là trưởng tử hôm nay Tử Thư đi, Tuần nhi đổ bẹnh làm sao biết trong lòng cậu có phải nổi lên tâm tư không nên có hay không? Chính Hách Liên Dực một đường đi tới bây giờ, thân nhập kỳ cảnh, trong lúc đó tư vị làm sao không rõ.

Lập tức nhẹ nhàng đắp chăn gấm cho Hách Liên Tuần rồi đi ra ngoài, ba đứa con trai vội vàng quỳ xuống, Hách Liên Dao mở miệng nói trước: "Phụ vương, đêm đã khuya phụ vương nên bảo trọng quý thể, không bằng để nhi tử ở bên cạnh Thế tử chăm sóc đi."
Đặng: Hách Liên Tuần là con trai của Tấn Vương là thật nhưng k phải do CTT sinh ra
Hách Liên Dực thấy người con trai này của mình nói ra chí thành, Hách Liên Trình và Hách Liên Đãng đều còn nhỏ mệt đến mức không mở được mắt, liền vỗ vỗ bả vai hai đứa nhỏ: "Các con theo nhũ mẫu trở về ngủ đi." Lại nói với Hách Liên Dao: "Con cùng ta qua đây."
Hách Liên Dao vội vàng đứng dậy theo Hách Liên Dực đi vào hành lang, lúc này gió đêm thổi, ánh trăng tịch mịch, trong đình viện Trọng Minh Uyển sạch sẽ trồng một mảnh mai già, bởi vì Chu Tử Thư thích hoa mai, trước kia thường nói Tứ Quý sơn trang "Xuân tắm đỗ quyên hoa biển, hạ thưởng phượng hoàng hoa nở, thu lai đan quế phiêu hương, đông có hàn mai ánh tuyết", tình cảm quyến luyến tràn ngập trong lời nói.

Tấn Châu không ấm hơn Côn Châu, Hách Liên Dực có có tâm cũng không có cách nào học Huyền Tông, U Vương*, đem Tứ Quý sơn trang chuyển tới đây.

Tấn Châu lạnh, cái gì đỗ quyên hoa phượng hoàng hoa thu đan quế đều khó sống được, chỉ có hoa mai trong Trọng Minh Uyển lại lớn lên tốt nhất, mỗi khi đến mùa đông khắc nghiệt, trùng điệp điệp điệp vẫn đầy vườn rực rỡ hoa nở, như mây như sương, hương mai lượn lờ, chính là một đại thịnh cảnh trong Tấn vương phủ.

Khi còn trẻ, Hách Liên Dực thích xem Chu Tử Thư múa kiếm dưới gốc cây mai này.

Kiếm pháp của Chu Tử Thư thừa tự từ Tần Hoài Chương, công phu của Tứ Quý sơn trang không chú ý đến uy mãnh bá đạo nhưng lại thuần túy nổi tiếng tinh xảo, vô luận Càn Khôn đều có thể tu luyện.

Chu Tử Thư trời sinh thông minh, tập võ lại cần cù, công phu Tứ Quý sơn trang cũng hợp với tính tình của y.

*Tên hai vị vua đời Đường và Tống của Trung.

Chắc 2 người này vì mỹ nhân mà dời giang sơn phong cảnh nên tấn vương mới nói đến
Công phu của Hách Liên Dực chẳng qua chỉ là một ít quyền cước cường thân kiện thể học được từ bọn thị vệ, đối với võ công thượng thừa là một chút không biết, nhưng cũng nghe Chu Tử Thư nói qua, võ công tu vi chú trọng duyên pháp, thể chất tính tình như Chu Tử Thư nếu học những công phu ngoại gia cường hoành bá đạo kia là tuyệt đối không thích hợp.

Tần Hoài Chương văn võ song toàn, tiêu sái phóng khoáng, Vưu Thiện sử kiếm, chính là danh gia kiếm thuật được mọi người xưng tụy trong giang hồ hai mươi lăm năm trước, trong kiếm pháp truyền cho Chu Tử Thư có một bộ liêm tuyền thập cửu kiếm, chính là loại võ mà Chu Tử Thư thường sử dụng.

Liêm Tuyền thập cửu kiếm chú ý ra kiếm nhanh ổn định, chiêu cướp công liêm tuyền huyệt của địch nhân, một kích trí mạng, càng chú ý tư thái phong nhã, xuất chiêu tất phải quyết đoán chính xác, tuyệt đối không thể có nửa phần lầy lội.


Những võ công cao thâm này tất nhiên là không hiểu, nhưng nhìn Chu Tử Thư múa Bạch Y trong biển mai này, mỗi một chiêu, mỗi một kiếm, đều uyển chuyển tuyệt luân, múa nhanh, liền cảm thấy tay áo dài của y tung bay, nhân kiếm hợp nhất, quanh thân quanh quanh bạch mai lục bình, nhân hoa hai lần phản chiếu, tự có một cỗ phong lưu bất tận.

Hách Liên Dực nghĩ đến phong cảnh kiều diễm đã lâu không gặp, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại, hiện giờ đã vào hạ, trong vườn mai một mảnh xanh biếc, cũng không có cảnh biển mai mùa đông, cũng không có bóng dáng người cũ.

Dưới ánh trăng, gương mặt Hách Liên Dao càng thêm trẻ tuổi tuấn tú, rất giống mẹ ruột của hắn, thị thiếp Uyển Nương của Hách Liên Dực.

Hách Liên Dao thập phần ngoan ngoãn, thấy phụ thân chỉ gọi mình đến vườn mai này liền xách y bào quỳ xuống ôn nhu nói: "Vương gia gần đây quốc sự quấn thân, lại quan tâm thân thể Thế tử, còn phải phân tâm nhớ thương Vương phi, nhi tử nhìn đau lòng, tuy rằng không hay cho lắm nhưng cũng nguyện thay phụ vương phân ưu."
Chuyện Chu Tử Thư rời khỏi Tấn Châu Hách Liên Dực giấu diếm cực kỳ nghiêm mật, đối với con trai ruột cũng chỉ nói Chu Tử Thư đi dưỡng bệnh, cũng may Chu Tử Thư ở trong Vương phủ từ trước đến nay chính là hình tượng một Vương phi bệnh tật, hơn nữa chuyện thiên gia cũng không ai dám đặt cược.

Vương gia nói Vương phi đi dưỡng bệnh, không thích quấy rầy, phía dưới cũng chỉ ứng mệnh mà làm.

Hai tay Hách Liên Dực chắp ra sau lưng nhìn bóng mai dưới ánh trăng, thản nhiên nói: "Dao nhi, con có phần hiếu tâm này đương nhiên là tốt.

Tuần nhi bệnh này đến kỳ lạ, con thay phụ vương trông coi nó nhiều hơn một chút cũng tốt."
Tâm can thủy tinh của Hách Liên Dao, hắn là con đầu của Tấn vương, đáng tiếc mẹ đẻ xuất thân thấp kém, dưới có con trai trưởng ở đây, Vương vị không phân biệt, địa vị trong phủ từ trước đến nay rất thấp.

Trước mắt Vương phi vừa đi thế tử liền sinh ra mấy trận bệnh, trong lòng biết phụ thân Hách Liên Dực là người rất nghi ngờ, tự nhiên phải tránh hiềm nghi liền thuận thế nói: "Nhi tử lớn tuổi vô vi, ở trong phủ cư trưởng, trên không thể phụng dưỡng phụ mẫu, dưới không thể yêu thương huynh đệ, thật sự vô năng, thỉnh phụ vương chỉ dạy."
Hách Liên Dực cười: "Con đứng lên đi, bệnh của Tuần Nhi không quan trọng, mẫu thân nó ấy là võ học danh gia thân thể tốt, có thái y trông coi ít ngày nữa sẽ khỏi hẳn.

Có điều là con nói cũng đúng.

Dao nhi, con cũng sắp hai mươi tuổi, từ trước đến nay trong quân Tấn Châu lĩnh chức hữu danh vô thực.

Lúc này đây ta có việc quan trọng muốn con đi làm, đi Thiên Song chọn mấy người liêu minh hiểu chuyện, ba ngày sau liền đi Nhạc Dương đi."
Hách Liên Dao ngẩn ra, Nhạc Dương cách xa vạn dặm, thế tử sinh bệnh liền đấm mình ra Tấn Châu, vả lại rời khỏi quân Tấn Châu, chỉ mang theo quân của Thiên Song, một câu liền dỡ bỏ binh quyền của hắn.

Sắp xếp này không thể không khiến hắn lạnh lòng, đang muốn trả lời lại nghe Hách Liên Dực nói: "Dao nhi, con không cần đa tâm, việc này liên quan đến đại nghiệp của cô vương, cha con ta đồng tâm nhất thể, trước mắt chính là còn nhiều chuyện, con nên thay phụ thân chia sẻ một ít."
Hách Liên Dao nghe lời này mang theo vài phần thân mật, mấy phần kỳ vọng, cũng mang theo vài phần cảnh giới, mắt thấy Hách Liên Dực mặt mang theo tươi cười, vô luận như thế nào cũng nhìn đều là một bộ dáng phụ thân hiền từ, trong lòng đối với bộ tâm thuật đế vương này của phụ vương không thể không âm thầm khuynh phục, lập tức xuất ra thập phần chí thành, dập đầu nói: "Quân phụ hữu mệnh, vạn tử bất từ, chỉ là không biết phụ vương muốn nhi tử đi Nhạc Dương làm chuyện gì?".