Edit: Lăng Đang
•••
Đảo mắt đã đến thứ sáu. Những người đi làm giống như được giải thoát, hận không thể trong một khắc từ công ty lăn vào cái giường ấm áp tại nhà, hưởng thụ quãng thời gian vui vẻ trong những ngày cuối tuần sắp tới.
Nhưng đêm nay, cho đến tận lúc khuya, vẫn có một nơi đèn còn sáng trưng. Sở cảnh sát thành phố Long Phiên(*) đã định trước rằng không người nào được yên giấc.
Lâm Đào canh giữ tại trung tâm kiểm nghiệm nguyên một đêm. Thi thể lần này bị tổn hại nghiêm trọng, gần như biến thành xương trắng, nên đương nhiên việc giải phẫu kéo dài hơn so với bình thường. Lí Đại Bảo nửa chừng thì bị Tần Minh đuổi ra bên ngoài, theo lời Tần Minh nói là tiếng hít thở của cô quấy rầy anh làm việc.
Cô đứng trước cửa chống nạnh, trừng mắt, sau đó phát hiện ra chút uy hiếp nhỏ kia chẳng làm ảnh hưởng gì tới người trong phòng giải phẫu kia, đành nện bước trở về trung tâm kiểm nghiệm, đứng trước bảng trắng sắp xếp lại manh mối. Tay trái Lí Đại Bảo đỡ lấy khuỷu tay phải, lâm vào trầm tư. Đầu mi cô nhíu chặt, trăm điều khó hiểu với danh sách những địa điểm được suy đoán rằng hung thủ sẽ ném xác đang trải ra trên bảng trắng.
Lâm Đào nhìn bức ảnh chụp lại hiện trường đến ngây người. Những ngày này, anh và mấy người Tiểu Hắc, Đại Lưu không ngừng kiểm soát lại vật chứng. Công việc tra khảo hiện trường đã kết thúc được một quãng thời gian, giờ chỉ còn chờ sau khi giải phẫu thi thể xong lại tiếp tục tìm kiếm thêm chứng cứ.
Anh lắng nghe tiếng dụng cụ kim loại truyền ra từ trong phòng giải phẫu, đứng dậy ấn van mở nước nóng, rồi lại nhớ ra người nào đó sẽ không uống nước nóng, đành phải kéo chốt, đặt cốc nước bên cạnh bình nước, chờ Tần Minh đi ra thì sẽ pha cà phê cho anh ấy.
"Anh đã từng quan tâm tới tôi chưa? Trong mắt anh, ngoại trừ án tử thì cũng chỉ có những người đồng nghiệp kia thôi."
Trong lúc chỉnh lí lại những đầu mối không rõ ràng, Lâm Đào chợt nhớ tới bạn gái anh đã từng nói như vậy trước lúc chia tay vào tháng trước.
Tuy rằng Lí Đại Bảo và Tần Minh đã nhiều lần bày tỏ thái độ hoài nghi tính xác thực về người yêu của Lâm Đào, nhưng bạn gái của anh quả thật giống như anh miêu tả, là một cô tiếp viên hàng không có tướng mạo xuất sắc. Chẳng qua theo anh thấy thì tính tình cô này quá mức quyết liệt, là điển hình của kiểu người ngang ngược, tùy hứng, đắc lý bất nhiêu nhân, có lúc cô còn đem nợ cũ ra nói đi nói lại khiến Lâm Đào phải mang gối qua nhà Tần Minh tránh tạm hai đêm.
(Đắc lý bất nhiêu nhân: nắm lý lẽ trong tay thì quyết triệt đường sống của người khác.)
Thế nhưng, cho đến lúc chia tay, Lâm Đào vẫn không biết vì sao qua nhiều năm như vậy, các đối tượng của anh đều chỉ kiên trì được nhiều lắm là ba tháng. Rốt cuộc là do đối phương căn bản không thích anh hay do anh có vấn đề?
Anh đã không còn nhỏ nữa, theo lời mẹ anh thì Alpha nên kết hôn sớm một chút mới tốt, chọn một người có trách nhiệm với gia đình. Điều này có trợ giúp lớn đối với sự trưởng thành của con người.
Không khí gia đình ở nhà Lâm Đào rất ấm áp. Bố anh là một cảnh sát hình sự Alpha ưu tú, còn mẹ anh hồi đó vì sinh anh ra mà bỏ công việc đang ổn định. Song, dưới sự khích lệ của bố, bà quay trở lại viện nghiên cứu y học, trở thành một vị giáo sư được mọi người kính ngưỡng, hiện giữ chức vụ chủ nhiệm của phòng khám đặc biệt tại bệnh viện lớn cấp ba loại A.
Trong ấn tượng của anh, bố anh chưa bao giờ khống chế mẹ anh vì bà là một Omega. Từ trước đến nay, mối quan hệ của họ không phải là phụ thuộc mà trái lại càng giống như giúp đỡ lẫn nhau. Lâm Đào rất ngưỡng mộ mối quan hệ AO như bố mẹ anh, cho nên trong các mối quan hệ giao du, trừ phi gặp phải đối tượng thực sự ăn ý, anh rất ít khi kết giao với nữ Omega, hơn nữa anh cũng không phải là loại Alpha dựa vào dòng máu của mình mà làm ra những việc quá giới hạn.
Cô bạn gái tiếp viên hàng không lần này anh gặp trên máy bay, khi hai người lướt qua nhau, cô ấy ngửi thấy mùi tin tức tố của Lâm Đào. Lúc ấy, cô gái với mái tóc ngắn dùng giọng cười trong vắt mềm mại trêu ghẹo Lâm Đào, nói rằng người trong định mệnh ngay cả tin tức tố cũng thật có duyên.
Và Lâm Đào, dưới tác dụng của sự hỗn loạn đã bị cái gọi là vận mệnh quật đến mức đầu óc choáng váng. Sau khi kết giao một tuần, anh mới biết ngày hôm đó vừa đúng lúc đến dịch cảm kì của anh, năng lực tự khống chế tin tức tố của Alpha không đủ ổn định, việc muốn tóm lấy mùi vị đối với người có thể chất đặc thù trong không khí quả thật dễ như trở bàn tay. Lâm Đào cảm thấy quả nhiên mình bị sáo lộ.
(Sáo lộ: Nguyên bản đây là từ được dùng trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đem vào sử dụng với ý nghĩa mặt dày, không biết xấu hổ tìm cách làm quen, tiếp cận đối phương.)
Lần cãi nhau hôm chia tay, đối mặt với chất vấn chồng chất của bạn gái, Lâm Đào trái lại nhớ tới dưới tình huống thân thể không có vấn đề gì, người đầu tiên ngửi thấy mùi tin tức tố của anh chính là Tần Minh. Đó là lần đầu tiên anh thấy trên khuôn mặt đó có biểu cảm khác ngoài vẻ lạnh nhạt, Tần Minh lập tức lùi lại hai bước, từ chối nắm tay, còn nói rằng tin tức tố của anh mang lại cảm giác rất áp lực.
Khi ấy, Lâm Đào nghĩ một Beta có khứu giác nhạy bén như vậy nhất định là do trời sinh để làm pháp y. Vì lẽ đó, so sánh với độ chính xác của Tần Minh, cô bạn gái đầu cơ trục lợi này khiến Lâm Đào cảm thấy như đang đùa giỡn với trí thông minh vậy, trong lòng thật sự hết cách.
"Vậy còn em, em thích anh ở điểm nào?"
"Em đã nói rồi mà, tin tức tố......."
"Chuyện tin tức tố không thể coi như lí do kết giao đến bây giờ được." Đây là lần đầu tiên Lâm Đào đứng trước mặt bạn gái mở miệng nghiêm khắc phản bác. Bình thường, anh luôn cầm một bó hoa tươi hoặc là một bát dâu tây đã rửa sạch, đối mặt với việc bạn gái hay hô to gọi nhỏ cũng mỉm cười chào đón. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy thật khó khăn để nở nụ cười từ tận đáy lòng với cô.
Vì lý do công việc nên về cơ bản, hai người gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Cô bạn gái có tính cách nũng nịu, yểu điệu bao giờ cũng tỏ ra rằng cô muốn được bảo đảm nhiều hơn về vật chất lẫn tinh thần. Cô muốn tạo ra mối quan hệ "hoà hợp" với Lâm Đào, nhưng sau khi bị anh thẳng thừng từ chối thì lấy lí do anh không dám gánh vác mà ồn ào một trận.
Ba tháng hò hẹn, trò chuyện vài lần mà lần nào cũng kết thúc bằng việc cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh. Hai tay Lâm Đào xoa bóp huyệt thái dương, cảm thấy mỏi mệt cả về thể xác lẫn tinh thần. Điều này khác xa so với sinh hoạt gia đình mà anh ao ước, anh khát vọng quãng ngày sống bình lặng như nước chứ không phải những chuyện cãi vặt không đáng kể cứ liên miên thế này.
Nếu như.... Lâm Đào bắt đầu đặt giả thiết....
Nếu như là Tần Minh, anh ấy nhất định sẽ không khiến mình khó xử. Anh ấy luôn lường trước những vấn đề có khả năng phát sinh, sau đó vô cùng sẵn sàng chờ người khác đặt câu hỏi. Tần Minh không thích cười, nhưng Lâm Đào lúc nào cũng có thể tìm thấy dấu vết của việc tâm trạng anh không tệ trong mỗi lần anh tự tin giải đáp.
Lâm Đào nghĩ, nếu như anh kết giao với Tần Minh, cho dù vĩnh viễn ngồi xem đấu bóng và không mở lời câu nào, anh cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Mình đang nghĩ cái quái gì thế này......
Một khi ý thức được mình đang nghĩ đến phương diện gì, Lâm Đào cảm thấy vô cùng lúng túng. Anh coi người bạn tốt nhất của anh thành cái gì thế này, là người được chọn để thay thế sau khi thất tình chắc. Mà Tần Minh sao có thể là người thay thế, Lâm Đào luôn đặt Tần Minh ở vị trí giống như thân nhân vậy, chưa hề nghĩ đến ngày chia tách với Tần Minh. Anh làm việc tại cảnh cục ngày nào thì Tần Minh cũng sẽ làm việc ở phòng giải phẫu ngày đó, anh và Tần Minh vĩnh viễn là cộng tác ăn ý nhất.
Lâm Đào gắng sức kéo lại mạch suy nghĩ, chẳng qua là kéo bản thân ra khỏi nỗi sầu muộn của việc thất tình, vậy mà sau khi gợi lên một tầng hồi ức khác thì lại rơi vào tình trạng xấu hổ.
Anh nhớ đến việc trên bàn ăn ngày hôm qua, anh và Tần Minh cãi nhau. Mặc dù từ trước đến giờ Tần Minh chỉ tỏ ra tức giận ở mặt ngoài chứ chẳng hề để bụng, nhưng hai người quả thật đã xảy ra xung đột trực diện.
Hôm qua, Lí Đại Bảo mệt mỏi, trở về nhà ngủ bù. Lâm Đào đã lâu không được dùng cơm riêng với Tần Minh, trong lòng có cảm giác phấn khởi không biết tên, đến mức có hơi đắc ý vong hình trên bàn cơm, anh uống cạn nửa bình rượu, cả người lâng lâng. Thấy xung quanh không có ai, anh tận lực thả tin tức tố ra, quấy nhiễu đến nỗi Tần Minh chau mày, kéo giãn một khoảng cách với anh, ánh mắt cảnh cáo Lâm Đào đừng nên quá phận.
(Đắc ý vong hình: vì đắc ý mà quên đi dáng vẻ vốn có của mình.)
Thế nhưng khi rượu vào, Lâm Đào say chuếnh choáng như đồ ngu xuẩn vậy. Anh ỷ vào việc Tần Minh là Beta, cho dù khứu giác nhạy cảm thì thân thể cũng sẽ không có phản ứng khác thường gì mà mặt dày mày dạn nhích đến gần người bên cạnh, còn nửa đùa nửa thật nói muốn kết thành một cặp với Tần Minh sống qua ngày.
"Lão Tần, Bảo ca nói rất đúng đấy," Lâm Đào lần nữa khoác cánh tay bị Tần Minh đẩy ra lên vai anh, vì say nên toàn thốt ra những lời ngớ ngẩn: "Anh, tốt vô cùng.... Mĩ nam tử yên tĩnh! Sự ăn ý nhiều năm qua của chúng ta không phải là thứ mà đám chó chó mèo mèo ngoài kia có thể so sánh được, không bằng chúng ta...."
"Khỏi." Tần Minh đẩy Lâm Đào ra, đứng dậy, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, nhưng sắc mặt trông vẫn lạnh như trước. Anh liếc mắt nhìn Lâm Đào: "Tôi không có dự tính kết hôn sau này."
"Hở?" Nếu là ngày thường, Lâm Đào hẳn sẽ cười một tiếng, đùa giỡn vài câu với Tần Minh để anh đừng coi ấy là lời thật, còn có thể bỡn cợt thêm vài câu bảo ai nghiêm túc người đó thua, nhưng hôm qua say đến ngất ngưởng, đầu óc không quá minh mẫn, chỉ lập tức phản ứng rằng mình bị từ chối, hoàn toàn không suy nghĩ kĩ càng nguyên nhân từ chối cùng với đối tượng vừa mới bị bản thân trêu ghẹo.
Lâm Đào chỉ cảm thấy tất cả rầu rĩ của tháng này giống như nước trào trong tâm trí, anh rút tờ tiền trong túi quần ra, dữ dằn đập lên trên bàn rồi gọi phục vụ đến thanh toán, đứng dậy đuổi theo bước chân đã xa của Tần Minh, bắt lấy cánh tay Tần Minh rồi kéo anh xoay người đối mặt với mình, và tuyên bố một cách bướng bỉnh.
"Lão Tần, anh yên tâm, cuộc đời này tôi chỉ cưới Omega làm vợ, sẽ không gây trở ngại cho kế hoạch đơn thân lâu dài của anh, anh, anh... Anh cứ chờ để cùng ăn thức ăn cho chó với Lí Đại Bảo đê... Ợ...!" Nói xong còn ợ hơi, tựa hồ phiền muộn cũng bay đi hết, Lâm Đào cảm thấy mình vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, dứt khoát dựa vào người Tần Minh, đẩy không ra.
Lí Đại Bảo vốn còn đang suy tư vì sao phạm nhân lại có hành vi kì quái là chọn buổi sáng để vứt xác, bỗng "chát" một tiếng giòn giã khiến cô sợ vỡ mật, cây bút trong tay lập tức rơi thẳng xuống đất.
"Ôi, Lâm đội, lần trước cục trưởng vừa mới nói rằng điều tra tội phạm chưa bao giờ là việc của một cá nhân, lão Tần bây giờ không phải còn đang làm việc vất vả ở tuyến đầu sao, kết quả, còn chưa có ra đâu, cậu vung tay trừng phạt bản thân có phải hơi sớm không?"
Lí Đại Bảo nhìn khuôn mặt Lâm Đào bị chính anh đánh ra vết hồng, vô cùng xúc động.
"Đúng là uống rượu hỏng việc, Bảo gia." Lâm Đào buồn bã kêu, gục người vào trước bàn Tần Minh. Nhớ lúc sau khi tỉnh dậy trên ghế sofa nhà mình vào sớm nay, ăn bữa sáng do Tần Minh mua cho, Tần Minh còn lái xe chở anh đi làm, lại nhớ lại lời mình nói lúc say bí tỉ hôm qua, Lâm Đào hối hận không thôi.
"Có kết quả rồi."
Lí Đại Bảo đong đưa đi đến, vừa mới định tận tình khuyên nhủ vài câu thì nghe thấy giọng Tần Minh, cô và Lâm Đào trao đổi một ánh mắt. Hai người - một bị đạp đến trước mặt Tần Minh nghe anh giải thích báo cáo, một đi đun nước pha cà phê.
Tại sao người phải nghe báo cáo lại là tôi, Lâm Đào quay đầu liếc Lí Đại Bảo đang pha cà phê. Cô đưa mắt ra hiệu, rồi quay lưng không giúp đỡ nữa, rời khỏi cửa phòng giải phẫu cho hai người không gian chuyện trò.
"Tần Minh," Lâm Đào muốn nói lời xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua trước, bởi hôm nay vẫn luôn bề bộn nên vẫn chưa nói được lời nào với Tần Minh, kết quả khi đối mặt với anh thì lập tức nghẹn lời.
Tần Minh ở đối diện nhìn bản thân, sắc mặt rất trắng, mím môi một hồi lâu mới mở miệng.
"Lâm Đào, thu tin tức tố của anh lại đi, tôi sẽ phân tâm."
Vừa rồi vẫn luôn nghĩ chuyện khác nên không quá để ý, Lâm Đào bây giờ mới ý thức được bởi vì trắng đêm không ngủ, bản thân không tự giác để cho tin tức tố tùy ý phóng thích. Anh biết Tần Minh có khứu giác vô cùng mẫn cảm, lập tức thu lại mùi hương gây bức bách, cúi đầu nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Tần Minh hơi hơi buông lỏng.
"Vừa nãy tôi không chú ý, anh không sao chứ, lão Tần? Chúng ta qua khu văn phòng bên kia ngồi xuống rồi nói."
Lâm Đào thấy Tần Minh lộ ra vẻ mặt khổ sở như sắp té ngã, đưa tay ra muốn dìu anh một cái, kết quả đột nhiên bị anh gạt phăng ra.
Tuy bình thường Tần Minh cũng không cho anh chạm, nhưng phản ứng không lớn thế này. Lâm Đào lúng ta lúng túng, đồng thời, anh lấy làm ngờ vực khi thấy thần sắc không thoải mái của Tần Minh, suy đoán nhiều năm qua giống như xuất hiện một vết rách nhỏ. Lâm Đào len lén hít vào một hơi, dựa vào bản năng để phân biệt mùi hương sẽ khiến người ta say mê trong không khí.
Nhưng cho đến khi Lí Đại Bảo mang cà phê đến, đưa ra trước mặt Tần Minh, Lâm Đào vẫn không thể ngửi thấy cái gì. Nói đúng ra, trong không khí ngập đầy mùi cà phê, tin tức tố của Lí Đại Bảo, còn có mùi hôi thối của xác chết, khiến anh phải phá vỡ những nghi ngờ và lộ ra vẻ mặt đau khổ giống Tần Minh.
"Tôi nói sơ qua về thông tin mà trước mắt chúng ta đã nắm vững."
Tần Minh nuốt hai viên thuốc ức chế khi uống cà phê, bơ đẹp ánh mắt Lý Đại Bảo quăng đến, và cả vẻ mặt trầm tư của Lâm Đào. Anh cầm chắc ghi chép trong tay, bắt đầu báo cáo tiến triển công tác tối nay.
Anh phải bình tĩnh, đừng để ý bất cứ cái gì, bao gồm cả tin tức tố đầy ham muốn chiếm giữ ngập tràn trong không gian.
Tần Minh tự nhủ với bản thân như thế, khắc chế xúc động đang quay cuồng trong cơ thể.
(*) Trung Quốc không có thành phố Long Phiên, đây là một địa điểm hư cấu xuất hiện trong tiểu thuyết 《Pháp y Tần Minh》. Đó là nơi nhóm nhân vật chính sinh sống và thực hiện các công việc thường ngày.