[ABO]– Kẹo Vải (Lệ Chi Đường ABO)

Chương 11




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tỉnh dậy vào sáng sớm, nửa người dưới của Dư Lệ vô cùng dính nhớp, chẳng những phía trước mà cả phía sau cũng đều ướt đẫm. Anh mở mắt, không dám nhớ lại giấc mộng đêm qua. Sao anh lại thấy loại chuyện này?! Hình ảnh quấn quýt trong mơ khá mờ nhạt, nhưng khuôn mặt của người kia anh lại chẳng thể nào quên. Vì cảm xúc dao động mạnh, nên căn phòng bị nhấn chìm bởi mùi pheromone ngọt ngào ngay trong nháy mắt. Bầu không khí bức bối đó khiến anh vô cùng choáng váng.

Liếc nhìn đồng hồ, Dư Lệ nhận thấy đã hơn bảy giờ sáng. Đến thế giới này chưa đầy một tháng, vậy mà anh đã ngủ quên quá nhiều lần. Cũng may hôm nay không có tiết, Dư Lệ vén chăn xuống giường, lấy quần áo mới trong tủ rồi đi ra bên ngoài. Thấy cửa phòng Lâu Chỉ vẫn đóng, anh nhẹ nhàng thở ra rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Tiếng nước vang lên, Dư Lệ hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn vươn tay sờ soạng phía đằng sau. Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ướt át và dính nhớp, anh vội vàng xối nước để cuốn trôi chất dịch trong suốt đó đi.

Tắm xong Dư Lệ cũng không mặc sịp, chẳng hiểu vì sao nơi đó vẫn vô cùng ẩm ướt, nên anh đành mặc một cái áo rồi đứng cạnh bồn rửa mặt giặt đồ. Không phải anh không muốn hỏi Hệ thống, nhưng thật sự là xấu hổ quá chừng. Hôm qua vừa uống thuốc ức chế xong, hôm nay pheromone đã bắn ra tứ phía vì nằm mơ.

Giặt quần áo xong, Dư Lệ lại cảm thấy có một dòng chất lỏng đang chảy dọc bắp đùi. Anh mím môi, lấy giấy vệ sinh để lau khô. Để hành động được dễ dàng hơn, anh bèn gác một chân lên bồn rửa mặt, vòng tay ra phía sau lần mò tìm kiếm.

Đêm qua Lâu Chỉ không ngủ, miệt mài xử lý công việc đến giờ mới xong, hắn định đi tắm một cái rồi quay ra làm bữa sáng. Tuy phòng tắm đang đóng cửa, nhưng bên trong lại không truyền ra bất cứ tiếng động nào nên hắn liền nhìn về phía phòng ngủ của Dư Lệ. Nhẹ tay hé mở cửa phòng đối phương, chỉ thấy dép lê vẫn ở dưới giường, chăn còn phồng lên một đống như có người đang nằm ngủ. Lâu Chỉ không nhìn lâu, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi đi về phòng tắm.

Nhưng lần này, cảnh tượng sau cánh cửa phòng tắm lại khiến đồng tử của hắn co rụt lại.

Tiếng mở cửa bất chợt vang lên, Dư Lệ lập tức cứng đơ cả người. Trong nhà chỉ có hai người, cho nên người mở cửa chỉ có thể là Lâu Chỉ.

Sau đó, cánh cửa lại bị đóng lại. Dư Lệ tưởng Lâu Chỉ đóng cửa và bỏ ra ngoài nên tuy mặt vẫn đỏ bừng, trong lòng anh lại âm thầm nhẹ nhõm. Anh bỏ cái chân đang gác lên bồn rửa mặt xuống, nhưng còn chưa đứng vững đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt cẳng chân.

“Đàn anh đang quyến rũ tôi sao?”

Giọng nói hơi khàn của Lâu Chỉ vang lên bên tai, Dư Lệ hoảng hốt nói: “Cậu đừng nói lung tung! Cậu… bỏ chân tôi ra trước đã.” Anh giãy dụa trong bối rối. Làm loại chuyện này còn bị bắt quả tang, quả thật anh không còn mặt mũi để đối diện với người ta nữa.

Lâu Chỉ nghe lời buông lỏng bàn tay đang nắm cẳng chân anh ra. Nhưng sau đó, hắn lại men theo chân anh để sờ soạng lên trên.

“Tôi vốn định để cậu từ từ chấp nhận tôi.” Giọng nói của hắn chậm chạp, nhẹ nhàng lại mang theo một sức hút đầy nam tính, khiến da đầu Dư Lệ run lên.

Hắn dừng ngón tay ở nơi còn đang rỉ nước của Dư Lệ, nhẹ nhàng ấn một cái rồi hưởng thụ tiếng thở dốc không thể khống chế của anh.

“Tôi giúp cậu nhé, đàn anh.” Lâu Chỉ dùng ngón tay ve vuốt chỗ kia, xoa đều chất dịch tràn từ đó ra những vùng lân cận.

Dư Lệ bị hắn ôm eo từ phía sau, mà động tác trên tay hắn lại càng khiến chân anh mềm như bún.

“Cậu đừng chạm…” Dư Lệ kẹp chặt chân muốn ngăn cản động tác của đối phương.

Lâu Chỉ bế anh lên, để anh ngồi lên bệ rửa mặt. Ca súc miệng cùng bàn chải bày trên đó đều bị hắn hất hết xuống sàn. Cảm giác lạnh lẽo ở thân dưới khiến Dư Lệ co rúm cả người. Anh bị Lâu Chỉ đẩy sát vào gương, tách chân chen người vào giữa. Dư Lệ không có chỗ bấu víu, chỉ đành nắm chặt áo người kia.

“Đàn anh, tôi yêu em.” Lâu Chỉ dán môi lên môi Dư Lệ, dùng ngón tay mơn trớn cửa sau của đối phương: “Để tôi đánh dấu em được không?”

Lâu Chỉ cạy mở đôi môi đang khẽ mím của người nọ, nhẹ giọng nỉ non khiến anh như đánh mất linh hồn. Rất nhanh sau đó, Dư Lệ đã bị hắn cuốn lấy đầu lưỡi, nước bọt không kịp nuốt từ khóe miệng vội vã tràn ra. Động tác trên tay Lâu Chỉ hết sức dịu dàng, nhưng môi hôn lại vô cùng mạnh bạo. Hắn mút lưỡi Dư Lệ, tham lam cướp đoạt hơi thở của anh. Mùi pheromone ngọt ngào kích thích thần kinh Lâu Chỉ, hắn ấn ngón tay nên những nếp da ở cửa sau của người kia, nghe anh rên lên khe khẽ mới đột ngột rời môi.

Hai mắt Dư Lệ giăng kín sương mù, anh nhìn Lâu Chỉ bằng vẻ mặt thỏa mãn khi được vỗ về âu yếm.

“Em muốn ở đây hay về phòng?” Lâu Chỉ hôn lên khóe mắt anh.

Dư Lệ vẫn rất mơ màng, khao khát mãnh liệt mà kì phát tính mang tới đã hoàn toàn khống chế đầu óc anh. Anh căn bản không nghe thấy Lâu Chỉ nói gì, chỉ biết dịu ngoan nhìn vào mắt hắn.

Lâu Chỉ hít sâu một hơi, đè nén suy nghĩ tử hình người này ngay tại chỗ, vươn tay bế anh lên.

Vừa được ôm, Dư Lệ đã quấn hai chân lên lưng Lâu Chỉ. Hắn cũng không hề e ngại việc quần mình sẽ bị mật ngọt của anh thấm ướt, còn hơi dùng sức bóp mông anh.

Cảm giác mềm mại được ghi nhận ở đầu ngón tay làm lý trí Lâu Chỉ bị thiêu đốt sạch sẽ. Hắn bế Dư Lệ vào phòng mình.

Không khí trong phòng lan tỏa mùi hương bạc hà nhàn nhạt, Dư Lệ ôm cổ Lâu Chỉ, giọng nói mềm như mảnh lụa nhẹ lướt qua tim người kia: “Lâu Chỉ… muốn…”

Anh cọ tới cọ lui vào cổ người kia, hít hít mũi, ngửi mùi pheromone tỏa ra từ cơ thể hắn.

“Thích không?” Lâu Chỉ tỏa ra nhiều pheromone hơn, sau đó đặt Dư Lệ xuống giường.

Dư Lệ hơi ngừng lại, cảm giác kì phát tình mang tới quá mãnh liệt nên khóe mắt anh thoáng đỏ lên. Như đang tự hỏi, vài giây sau anh mới chợt ngẩng đầu ngậm lấy môi dưới của Lâu Chỉ, mỉm cười, nói: “Thích, em thích anh.” Dứt lời, Dư Lệ không cắn miệng hắn nữa mà từ từ nhắm hai mắt, cọ má vào má hắn.

“Anh đừng thích Lưu Lật.” Giọng nói của Dư Lệ rất nhẹ nhàng, nhưng Lâu Chỉ lại nghe vô cùng rõ. “Lưu Lật không yêu anh, em mới yêu anh.”

Lâu Chỉ không quan tâm vì sao Dư Lệ lại nói những lời này, hắn vươn tay vén áo anh lên đến ngực, đáp: “Tôi không thích cậu ta.” Ngừng một chút, hắn khàn giọng hỏi: “Đàn anh, để tôi đánh dấu em, được không?”

Dư Lệ buông cánh tay đang ôm cổ Lâu Chỉ, nghiêng người, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn để lộ phần gáy ra trước mặt đối phương.

Lâu Chỉ miết ngón tay lên nơi nhô ra sau gáy người nọ. Ở bên Dư Lệ đã nhiều ngày, cuối cùng hắn cũng có thể thấy được tuyến thể của đối phương trong trạng thái không hề phòng bị.

Người này là của hắn.

Dư Lệ là của hắn.

Cảm giác đau đớn chỉ tràn qua đại não trong nháy mắt, nhưng Dư Lệ sợ đau, nước mắt không thể khống chế, ào ào rơi xuống. Pheromone được Lâu Chỉ rót vào cơ thể anh, mùi bạc hà thanh mát hòa trộn với vị ngọt của trái vải hết sức hài hòa. Cành lá bạc hà nhanh chóng tách lớp vỏ, xuyên vào ấp ôm bao bọc phần thịt quả tròn vo mọng nước bên trong. Cả căn phòng bị nhấn chìm bởi những tiếng thở dốc hỗn loạn mà ngọt ngào không hề che giấu.

Cơ bụng rắn chắc bị người kia làm ướt, Lâu Chỉ cúi đầu, dịu dàng liếm sạch nước mắt của đối phương, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc.” Dứt lời, hắn liền ngồi thẳng dậy, tách cặp chân của Dư Lệ đã ý loạn tình mê ra, bắt đầu thưởng thức nước vải ngọt ngào.

Thật sự là rất ngọt.

Vậy là suốt buổi sáng nhàn rỗi này, Lâu Chỉ ăn vải đến no luôn.