[Abo] Hướng Tới Bình Minh

Chương 27: 27: Làm Khách






Sau khi Hoàng đế Muller và Repin rời đi, Arthur thở phào nhẹ nhõm, phải đồng thời đối phó với Hoàng đế Muller cáo già và Francois thâm tàng bất lộ quả thực rất quá sức, lại thêm cái tên Hoàng tử gì gì kia cứ quấy rối đến phát phiền, Arthur suýt chút nữa là không chống đỡ nổi.

Hơn nữa ánh mắt tên Hoàng tử kia nhìn mình khiến Arthur có cảm giác mình là con ếch bị rắn độc nhòm chằm chằm, vừa buồn nôn vừa khó chịu không sao tả được.

Hiện giờ chỉ còn lại nhân vật mục tiêu Francois, cuối cùng Arthur cũng có thể tập trung tinh thần hạ hắn rồi.

Arthur nhận ra rằng tuy Francois cũng khá tán thưởng mình, nhưng chưa hoàn toàn chấp nhận y.

Đây là chuyện thường tình, đối với một Nguyên soái Đế Quốc dưới một người trên vạn người như hắn, lựa chọn quan vệ sĩ đi theo mình rất quan trọng, nhất định phải là người hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.

Có điều hắn đã nói sẽ suy nghĩ thêm, nghĩa là sau khi trở về chắc chắn sẽ cho người điều tra bối cảnh của y, sau đó mới quyết định có cần y hay không.

Arthur vô cùng tin tưởng vào tài liệu cơ quan tình báo làm giả cho y, thằng nhóc đen đủi bị y giết chết kia đến từ chòm sao Nam Thập Tự xa xôi hẻo lánh, không chỉ là dân thường chẳng có chút bối cảnh, còn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, mà trường quân đội Tạ Luân cũng là ngôi trường vô danh tiểu tốt, tự nhiên mọc ra một vị quán quân đội vệ sĩ, đánh trống ăn mừng còn chưa kịp, làm gì có chuyện sẽ vạch áo cho người xem lưng?
Trái lại, xuất thân thấp kém có lợi với Arthur nhiều hơn, bởi sau lưng hắn không hề dính dáng tới lợi ích của bất kỳ nhân vật hay tập đoàn người nào, đã vậy còn một lòng trung thành với Francois, người như vậy quả thực là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí quan vệ sĩ, y không nghĩ ra lý do gì để Francois từ chối mình.

Tự tin thì tự tin, nhưng vẫn không thể thiếu sự "tấn công" dịu dàng được, Arthur nhìn Francois với ánh mắt trông mong, ánh mắt ấy khiến Francois bỗng nhớ tới chú cún nhỏ bị chủ nhân nhẫn tâm vứt bỏ, ừm..., chỉ thiếu mỗi cái đuôi đang phe phẩy nữa thôi!
Brand đứng cạnh thấy vậy cười thầm, cậu thanh niên này...!trong mấy trận chiến thì mạnh mẽ sắc bén vô cùng, trước mặt Hoàng đế và Hoàng tử bình tĩnh can đảm hơn người, nói chuyện không kiêng dè gì, nói là kiêu ngạo bất tuân cũng chẳng quá, thế mà cứ đứng trước mặt Nguyên soái là lại hóa thân thành fans nhỏ cuồng nhiệt, điều này nói lên một định luật bất biến trên thế gian: vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Brand thấy Nguyên soái chưa đồng ý, nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi nhếch, tâm trạng có vẻ không tệ kia là biết chuyện này rất có hi vọng rồi!
Francois nâng cổ tay xem đồng hồ, đến lúc phải tham gia hội nghị quân bộ rồi, hắn quay người đi tới cửa cung điện, đám đông tự giác tránh đường.

- Nguyên soái...!– Arthur gọi một tiếng đầy quyến luyến.

Francois khựng lại, thản nhiên đáp:
- Ta sẽ cân nhắc thêm về chuyện của cậu, cậu trở về đợi thông báo của Quân bộ đi.

Brand theo sau Francois vài bước, quay đầu lại thấy Arthur vẫn đang ngẩn người ngắm nhìn bóng lưng Nguyên soái, biểu hiện của y lúc trước khiến Brand rất có thiện cảm với cậu thanh niên này, thấy y mất mát như vậy, bèn đi chậm lại vài bước, kề tai nói nhỏ với y:
- Cậu đừng sốt ruột, tôi có dự cảm muộn nhất là sáng mai Nguyên soái sẽ báo tin cho cậu.

Francois biết động tác nhỏ của Brand nhưng vẫn tỏ vẻ không biết gì, tiếp tục tiến về phía trước, Brand chỉ kịp để lại vài câu rồi vội vàng đuổi kịp bước chân Nguyên soái.


Sau khi bóng dáng Francois khuất tầm mắt, Arthur mới thả lỏng toàn thân, sự mệt mỏi ùn ùn kéo tới, liên tục đấu năm trận dữ dội, thêm việc tập trung sức lực đối phó với Francois khiến thể lực cả người Arthur như bị rút sạch, không chống đỡ thêm được nữa.

May mà Jeson kịp thời tiến đến, thấy sắc mặt y tái nhợt, cậu chàng quan tâm hỏi han:
- Arthur, cậu vẫn ổn chứ?
- Jeson, tôi mượn vai cậu chút...!– Arthur yếu ớt đáp, mệt mỏi dựa cả người vào vai Jeson.

Đám người trong hành cung đã giải tán gần hết, Jeson vừa dìu nửa ôm Arthur, khó khăn lắm mới ra được tới cửa cung, Arthur cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, mắt mũi tối sầm, hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh!
Jeson hết hồn, nhanh chóng ôm ngang Arthur lên, lao nhanh tới phi hành xa của nhà đang đậu ngoài cửa.

Tài xe chưa kịp chúc mừng thiếu gia nhà mình trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia đã thấy thiếu gia ôm một thanh niên thanh tú cũng mặc đồng phục của đội vệ sĩ hoàng gia xông lên xe, mở miệng thúc giục:
- Nhanh, lái xe về nhà mau lên!
Dù gì Jeson cũng đã được học chút ít kiến thức cấp cứu trong trường quân đội, sự hoảng hốt bối rối lúc đầu qua đi, cậu cẩn thận kiểm tra sơ qua, phát hiện Arthur hít thở đều đều, hẳn là do tiêu hao thể lực quá mức nên mới té xỉu, Jeson thoáng yên tâm.

Tốc độ phi hành xa rất nhanh, chẳng mấy chóc đã tới nhà Jeson.

Nhà Jeson nằm trong khu nhà cao cấp trên sườn núi ở ngoại ô thành phố, từ sườn núi nhìn ra xa là có thể thu mọi ánh đèn rực rỡ của thu đô vào tầm mắt.

Gia tộc Quisling là gia đình giàu có bậc nhất tại Trác Nhã tinh, cực kỳ có tiếng nói trong cả giới chính trị và quân đội.

Cha của Jeson – ngài Howard Quisling hiện đang giữ chức hạm trưởng hạm đội vũ trụ số 9 quân đoàn Đệ Nhất của Đế Quốc, quân hàm Thiếu tướng, mẹ cậu là Elena – Omega xuất thân từ gia đình danh giá, Jeson là con một trong gia đình.

Bởi vì Jeson là Alpha nên thiếu tướng Howard gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào cậu chàng, từ nhỏ đã cực kỳ nghiêm khắc với cậu, dù cậu là con một cũng không có chuyện được nuông chiều.

Thiếu tướng Howard chinh chiến xa xôi, Jeson thì học trong trường quân đội nội trú, trong nhà thường chỉ có mẹ cậu và vài người hầu.

Jeson còn chưa về nhà, tin vui cậu trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia đã được gửi về nhà.

Elena đương nhiên vô cùng vui mừng, bà đã chuẩn bị một bữa tối cực kỳ phong phú, tự tay xuống bếp làm món sườn dê nướng ướp quế thơm cậu thích ăn nhất, còn lấy chai Champagne quý giá đã cất giữ nhiều năm ra, chờ con trai về ăn mừng.


Nào ngờ con trai bà vội vàng tông cửa nhà xông vào, hai tay còn bế một thanh niên hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn chưa kịp ôm chào mẹ đã xông thẳng lên phòng điều trị trên tầng hai.

Elena ngơ ngác nhìn quản gia, chẳng hiểu gì, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng tài xế lên tiếng giải thích: đây là người bạn mới của thiếu gia, sau khi kết thúc cuộc tranh tài đã ngất xỉu vì tiêu hao quá nhiều thể lực, nên thiếu gia mang người ta về nhà luôn.

Hiện giờ khoa học kĩ thuật đã rất phát triển, có thể chữa trị bệnh tật bình thường qua phương pháp phục hồi gen, gia đình khá giả đều có phòng điều trị riêng, khi ai đó mệt mỏi quá độ, chỉ cần ngủ một giấc trong khoang điều trị là ổn.

Jeson bế ngang Arthur đặt lên giường điều trị, sắc mặt thanh niên đang hôn mê tái nhợt, gương mặt dịu dàng có vẻ yếu ớt không nói nên lời, chẳng sắc sảo sáng lạn như bình thường.

Y cứ lẳng lặng nằm đó, hệt như đang ngủ say, mái tóc màu nâu sẫm tản mát trên chiếc gối trắng thuần.

Trái tim Jeson rung động, kìm lòng không đậu, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu sẫm của y; cảm giác mềm mại khi sợi tóc quét qua đầu ngón tay khiến cả trái tim cậu chàng trở nên dịu dàng không tả, cảm giác yêu thương trước giờ chưa từng có bất giác len lỏi khắp các ngóc ngách trong lồng ngực.

Cậu biết Arthur rất mạnh, trên phương diện nào y cũng là chiến sĩ xuất sắc nhất, có thể đánh bại đối thủ mạnh mẽ nhất, cũng có thể dùng mưu trí quật ngã kẻ địch gian xảo nhất.

Rõ ràng y luôn nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt y lúc nào cũng chân thành, nhưng Jeson lại cảm thấy vạn vật thế gian chẳng thứ gì khiến y để vào mắt, để trong lòng, sự thành tâm của y thể như cách mọi người một lớp lụa mỏng, như ẩn như hiện, chẳng thể nắm bắt.

Thế nhưng một người như vậy, hóa ra cũng có thứ đáng để y dốc sức liều mạng.

Jeson nhớ tới ánh mắt Arthur ngắm nhìn Nguyên soái, nóng bỏng, khẩn thiết, tựa như mặt trời nhỏ rực cháy, sức nóng đủ để hòa tan mọi thứ.

Vì để được Nguyên soái coi trọng, vì đoạt chức quán quân, y dốc hết sức lực, tới mức ngất xỉu do tiêu hao sạch thể lực; Jeson không thể không khâm phục y, nhưng trái tim cậu chàng lại có chút xót xa, chẳng rõ là vì y, hay vì chính bản thân nữa.

Cửa phòng điều trị bị đẩy ra, bác sĩ riêng của gia đình Quisling đã tới, trong ánh nhìn chằm chặp của Jeson, bác sĩ khám bệnh cho Arthur, kết luận hoàn toàn nhất trí với Jeson: mệt mỏi quá độ dẫn đến hôn mê.

Bác sĩ tiêm cho Arthur một mũi thuốc bổ, rồi đẩy y vào khoang điều trị, nhấn nút khởi động, chọn mục hồi phục các chức năng trong cơ thể.


Bởi vì thể lực của Arthur gần như cạn kiệt, bác sĩ đề nghị để y nghỉ ngơi cả đêm trong khoang điều trị, sáng hôm sau thể lực sẽ khôi phục 100%.

Đương nhiên Jeson sẽ không phản đối, sau khi Arthur được đưa vào khoang điều trị, cậu khẽ khàng đóng cửa, rời khỏi phòng.

Mẹ cậu vẫn đang lặng lẽ chờ dưới tầng, thấy con trai xuống tầng, bà mới yên tâm trở lại.

- Tình hình bạn nhỏ trên tầng sao rồi con? – Elena hỏi con trai.

- Bác sĩ nói vì tiêu hao thể lực quá độ nên mới hôn mê, nằm trong khoang điều trị một tối là ổn ạ.

– Jeson nhìn mẹ, chủ động giải thích:
- Mẹ à, cậu ấy là người bạn con mới quen trong lần thi đấu tuyển chọn vệ sĩ hoàng gia vừa rồi, tên Arthur, sinh viên tốt nghiệp học viện quân sự Tạ Luân ở chòm sao Nam Thập Tự.

Bọn con đều trúng tuyển vào đội vệ sĩ hoàng gia.

- Chòm sao Nam Thập Tự? Nơi đó xa phải biết.

- Đúng ạ, cậu ấy không có người quen nào ở Trác Nhã tinh, cũng không có nơi ở cố định, cho nên con mới đưa cậu ấy về nhà mà chưa xin phép.

Mẹ sẽ không phản đối chứ?
Elena là một người mẹ vừa hiền lành vừa lương thiện, rất hiếm khi phản đối chuyện con trai kết bạn này kia, bà lập tức cười đáp:
- Sao lại phản đối chứ? Nếu cậu ấy đã là bạn của con, lại là khách từ xa tới, đương nhiên chúng ta phải tiếp đãi nhiệt tình rồi.

Bây giờ Jeson mới sực nhớ từ lúc về tới giờ chưa ôm chào mẹ, cậu chàng bèn tiến lên ôm chầm lấy bà, hôn chụt một cái lên gương mặt xinh đẹp của bà, nịnh nọt:
- Mẹ, con biết mà, mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời!
Elena mỉm cười nhìn thằng con trai cao hơn mình cả khúc đang làm nũng với mình như đứa trẻ, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

Trong mắt bậc làm cha mẹ, cho dù con trai mình bao nhiêu tuổi, có tiền đồ tới mức nào thì vẫn mãi chỉ như đứa bé chưa trưởng thành mà thôi.

Elena ôm con trai, ngửi thấy mùi hương Beta lạ lẫm trên người con, hẳn là của cậu thanh niên đang trong phòng điều trị, bà ngạc nhiên hỏi:
- Bạn con là Beta sao?
- Dạ mẹ.


– Jeson gật gật đầu, lại bổ sung một cách đầy tự hào:
- Tuy cậu ấy là Beta nhưng lợi hại hơn cả Alpha nữa đó mẹ.

Arthur không những đánh bại tên Joseph lúc nào cũng ta đây giỏi nhất mà còn là quán quân trận đấu lần này nữa!
Elena càng thêm kinh ngạc, bà hiểu rất rõ con mình, thoạt nhìn Jeson thật thà chất phác, thực ra cậu chàng là người rất kiêu ngạo, bà rất ít khi thấy cậu sùng bái người khác như vậy.

Vả lại, trước một rừng đối thủ Alpha mà cậu thanh niên Beta thần bí kia vẫn có thể đoạt chức quán quân, năng lực quả thực không thể coi thường!
- Không nói nữa! Mẹ, con đói sắp chết rồi nè, chúng ta đi ăm cơm thôi! -Jeson vừa nói vừa vọt vào phòng ăn.

*
Sáng sớm hôm sau, Arthur tỉnh lại trong khoang điều trị, y đẩy cửa khoang đứng dậy, phát hiện thể lực đã khôi phục hoàn toàn, trùng hợp làm sao, lúc này Jeson cũng mở cửa phòng điều trị.

Arthur nở nụ cười, nói với cậu chàng:
- Là cậu đưa tôi về điều trị phải không? Cảm ơn nhiều!
- Hê! Cậu với tôi mà còn khách sáo vậy làm gì?! – Jeson đấm nhẹ Arthur theo thói quen:
- Sao rồi? Ổn cả rồi chứ?
Arthur lui về sau vài bước đầy khoa trương, ôm ngực tỏ vẻ đau đớn:
- Đáng lẽ đã khỏi rồi, giờ bị cậu đấm mạnh như vậy, có khi lại không ổn rồi!
Jeson lo cuống lên, tưởng Arthur bị mình đánh đau thật, vội vàng đi qua đỡ y:
- Xin...!xin lỗi cậu.

Tôi...tôi không cố ý!
Arthur bỗng bật cười ha ha, cười tới mức rút cả eo, Jeson thấy vậy, nhận ra mình đã bị lừa, cậu tức giận xông lên trước dạy dỗ y.

Hai người cười đùa ầm ĩ một hồi, Jeson nói:
- Đi, chúng ta đi ăn sáng nào.

Tay nghề mẹ tôi tốt lắm đó!
Arthur nhận được thông báo của Brand lúc đang ăn sáng:
- Arthur, Nguyên soái dặn tôi báo với cậu: Đúng mười giờ sáng tay có mặt tại văn phòng bộ Tổng tư lệnh ở tầng 40, đường 51.

Nguyên soái muốn đích thân trò chuyện với cậu..