A Wallflower Christmas

Chương 10




Translator : cachua14 & kogetsu

Mọi căn phòng sinh hoạt của trang viên đều bận bịu sau bữa ăn. Vài vị khách chơi bài, những người khác thì tụ tập lại quanh cây piano ở phòng nhạc và ca hát, nhưng nhóm đông nhất đã tụ tập lại trong phòng vẽ để chơi trò đoán chữ. Tiếng hò hét và cười đùa của họ vang vọng khắp sảnh.

Hannah theo dõi trò chơi đoán chữ một lúc, thưởng thức trò vui của những đội đấu nhau khi thể hiện từ ngữ hay một mệnh đề, trong khi những đội còn lại hét lên các suy đoán. Nàng chú ý thấy Rafe Bowman và Natalie đang ngồi cùng nhau, mỉm cười và trao đổi những lời riêng tư. Họ là một cặp hợp nhau lạ thường, một người tóc đen, một người tóc vàng, cả hai đều trẻ trung và hấp dẫn. Liếc nhìn họ khiến Hannah cảm thấy cực kỳ buồn rầu.

Nàng thấy nhẹ nhõm khi chiếc đồng hồ quả lắc ở trong góc cho thấy đã đến tám giờ kém mười lắm. Kín đáo rời khỏi căn phòng, nàng đi vào đại sảnh. Thật nhẽ nhõm khi được ra khỏi căn phòng vẽ đông đúc ấy, và không phải mỉm cười khi mà nàng chẳng hề thấy muốn, nàng thốt ra một hơi thở dài nặng trĩu và dựa vào tường với đôi mắt nhắm lại.

“Miss Appleton?”

Mắt Hannah vụt mở ra. Đó là Lillian, Lady Westcliff, người đã theo nàng ra khỏi phòng.

“Trong kia hơi nhốn nháo, phải không?” Nữ bá tước hỏi với vẻ thông cảm thân mật.

Hannah gật đầu. “Tôi không thích những đám đông quá lớn.”

“Tôi cũng không,” Lillian thú nhận. “Niềm vui lớn nhất của tôi là được thư giãn trong một nhóm nhỏ cùng bạn bè mình, hay tốt hơn nữa, là được ở một mình với chồng và con gái. Bạn sắp đến thư viện đọc sách cho lũ trẻ, phải không?”

“Vâng, thưa phu nhân.”

“Bạn thật là tử tế. Tôi nghe nói rằng tối qua tất cả lũ nhóc đều thích điều đó kinh khủng. Tôi có thể đi cùng bạn đến thư viện không?”

“Vâng, thưa phu nhân, tôi rất vui.”

Lillian làm nàng ngạc nhiên bằng cách khoác lấy tay nàng, như thể họ là chị em hay bạn bè thân thiết vậy. Họ đi dọc đại sảnh với tốc độ chậm rãi. “Miss Appleton, tôi…oh, mặc kệ, tôi ghét sự trang trọng này. Chúng ta có thể dùng tên chứ?”

“Tôi sẽ rất vinh dự được bà gọi bằng tên, thưa phu nhân. Nhưng tôi không thể làm như vậy. Thế là không đứng đắn.”

Lillian trao cho cô một cái nhìn rầu rĩ. “Vậy được rồi. Hannah. Mình đã muốn nói chuyện với bạn cả tối – có vài chuyện cực kỳ riêng tư mà mình muốn thảo luận với bạn, nhưng nó sẽ không được phép đi xa hơn. Và mình chắc hẳn là không nên nói gì hết, nhưng mình phải nói. Nếu không thì đêm nay mình sẽ không thể ngủ được tí nào hết.”

Hannah điếng người. Không kể đến tò mò điên cuồng. “Thưa phu nhân?”

“Đồng tiền phạt mà bạn đã đòi của anh mình hôm nay…”

Hannah hơi trắng bệch. “Tôi đã làm sai sao? Tôi xin lỗi. Tôi đáng nhẽ không bao giờ -”

“Không. Không, không phải thế. Bạn chẳng làm sai điều gì ehets. Chính là thứ mà anh trai mình đưa cho bạn mới khiến mình thấy vô cùng…chà, ngạc nhiên.”

“Chú lính đồ chơi ư?” Hannah thì thầm. “Sao cái đó lại đáng ngạc nhiên cơ chứ?” Nàng đã không hề nghĩ nó có tí gì bất thường. Rất nhiều người đàn ông mang những kỷ vật theo cùng họ, như là những lọn tóc từ người họ yêu, hay vật may mắn hay tình cảm như đồng xu và mề đay.

“Chú lính đó đến từ một bộ đồ chơi mà Rafe có khi còn bé. Đã gặp cha mình rồi, bạn hẳn sẽ không ngạc nhiên khi biết rằng ông khá là nghiêm khắc với con cái. Ít nhất là những lúc ông có mặt, mà cảm ơn Chúa là không nhiều lắm. Nhưng cha luôn có những kỳ vọng vô lý quá đáng đối với các anh trai của mình, đặc biệt là Rafe, vì anh ấy là con cả. Cha muốn Rafe thành công ở tất cả mọi thứ, do đó anh ấy đã bị trừng phạt khủng khiếp nếu anh ấy chỉ giỏi hàng thứ hai thôi. Nhưng đồng thời, cha cũng không muốn bị qua mặt, nên ông chớp lấy mọi cơ hội để làm xấu hổ và làm mờ nhạt Rafe khi anh ấy là người giỏi nhất.”

“Oh.” Hannah nói dịu dàng, tràn đầy niềm thông cảm với cậu bé mà Rafe đã từng. “Mẹ cô không làm gì để ngăn cản sao?”

Lillian phát ra một âm thanh chế giễu. “Bà luôn là một sinh vật lố bịch quan tâm nhiều đến tiệc tùng và địa vị xã hội hơn bất kỳ điều gì khác. Mình chắc chắn bà tiêu phí nhiều suy nghĩ cho váy vóc và nữ trang của mình hơn nhiều cho bất kỳ đứa con nào. Nên bất cứ điều gì mà cha quyết định, mẹ còn hơn cả sẵn sàng tán đồng, chừng nào ông còn tiếp tục trả hóa đơn.”

Sau một phút im lặng, sự khinh miệt biến mất khỏi tông giọng của Lillian, thay thế bởi vẻ u sầu. “Chúng mìnhhiếm khi thấy Rafe. Vì cha muốn anh ấy là một cậu bé nghiêm túc, chăm chỉ, anh không bao giờ được phép chơi với những đứa trẻ khác. Anh lúc nào cũng ở cùng gia sư, học hành hay được dạy các môn thể thao hay cưỡi ngựa…nhưng anh không bao giờ được cho một giây tự do. Một trong những niềm giải thoát hiếm hoi của Rafe là bộ lính đồ chơi bé xíu của anh ấy – anh ấy sẽ dàn trận và đánh nhau với chúng, và trong khi anh ấy học bài, anh ấy sẽ xếp chúng đứng thẳng trên bàn để bầu bạn với mình. Một nụ cười yếu ớt nở ra trên môi cô. “Và Rafe sẽ đi lang thang vào ban đêm. Thỉnh thoảng tôi nghe thấy anh lén lút đi dọc đại sảnh, và tôi biết anh ấy sẽ đi xuống gác hoặc ra ngoài, chỉ để có một cơ hội hít thở tự do.”

Nữ bá tước dừng lại khi họ đến gần thư viện. “Hãy dừng lại ở đây một tẹo – chưa đến tám giờ, và mình chắc là lũ trẻ vẫn đang tụ tập.”

Hannah gật đầu không nói lời nào.

“Một đêm,” Lillian tiếp tục, “Daisy bị ốm, và họ để con bé ở phòng trẻ. Mình phải ngủ ở một phòng khác để tránh trường hợp cơn sốt lây lan. Mình rất sợ hãi cho em gái, và mình thức dậy lúc nửa đêm kêu khóc. Rafe nghe thấy và đến hỏi xem có chuyện gì. Mình kể cho anh ấy nghe rằng mình lo lắng cho Daisy thế nào, và cũng về cả cơn ác mộng tồi tệ mình đã có. Nên Rafe đi về phòng mình, và quay lại với một trong những chú lính của anh. Một chú lính bộ binh. Rafe đặt nó lên bàn cạnh giường mình, và bảo là, “Đây là người khỏe mạnh và dũng cảm nhất trong tất cả đội quân của anh. Cậu ấy sẽ đứng gác cho em suốt đêm, và xua tan mọi lo lắng và giấc mơ xấu xí của em.” Nữ bá tước mỉm cười lơ đãng trước ký ức ấy. “Và nó đã có tác dụng.”

“Thật đáng yêu làm sao,” Hannah nói dịu dàng. “Vậy đó là ý nghĩa của chú lính đó ư?”

“Chà, không hẳn. Cô biết không…” Lillian hít một hơi thật sâu, như thể thấy thật khó tiếp tục. “Chính ngày tiếp theo, gia sư bảo với cha rằng ông ấy tin là lũ lính đồ chơi đang làm Rafe xao lãng việc học hành. Nên cha vứt hết chúng đi. Biến mất mãi mãi. Rafe không hề rơi một giọt nước mắt – nhưng mình đã thấy thứ gì đó khủng khiếp trong mắt anh ấy, như thể một điều gì đó trong anh đã bị hủy hoại. Mình lấy chú lính bộ binh khỏi bàn của mình và đưa nó cho anh ấy. Chú lính duy nhất còn lại. Và mình nghĩ -” Cô nuốt mạnh xuống, và một giọt lệ lung linh xuất hiện trong đôi mắt sẫm màu của cô. “Mình nghĩ anh ấy đã mang nó theo suốt chừng ấy năm như thể đó là một mảnh vụn của trái tim mà anh ấy muốn giữ an toàn.”

Hannah không hề nhận thức được nước mắt của chính mình cho đến khi nàng cảm thấy chúng lăn xuống cả hai bên má. Nàng vội vàng lau chúng đi, thấm chúng bằng ống tay áo. Họng nàng bỏng rát, nàng nuốt chúng xuống, và khi nàng nói, giọng nàng như rỉ sét. “Sao anh ấy lại đưa nó cho tôi?”

Nữ bá tước dường như hài lòng một cách kỳ cục, hay được làm an tâm, bởi dấu hiệu những cảm xúc của nàng. “Mình không biết, Hannah. Tìm ra dấu hiệu của điều đó là dành cho bạn. Nhưng mình có thể nói cho cô điều này: đó không phải là một hành động vô tình.”

Sau khi tự trấn tĩnh lại mình, Hannah đi vào thư viện trong trạng thái gần như đờ đẫn. Lũ trẻ đều ở đó, ngồi trên sàn nhà, ăn bánh bích quy đường và uống sữa ấm. Một nụ cười giật giật ở môi Hannah khi nàng thấy có thêm nhiều đứa trẻ cụm lại dưới cái bàn ở thư viện như thể nó là một pháo đài.

Ngồi xuống một cái ghế lớn, nàng kiểu cách mở một quyển sách, nhưng trước khi nàng kịp đọc một từ, một khay bánh quy được đặt trên lòng nàng, và một cốc sữa được trao cho nàng, và một trong những cô gái đặt một cái vương miệng bằng giấy lên đầu nàng. Sau khi ăn bánh bích quy và dành một đến hai phút để nuốt trôi, Hannah bảo lũ trẻ đang cười khúc khích im lặng và bắt đầu đọc.

“Ta là hồn ma của Món quà giáng sinh,” linh hồn nói.

“Hãy nhìn vào ta.”

Khi Scrooge tiếp tục chuyên du lịch của mình với linh hồn thứ hai, và họ đến thăm ngôi nhà xoàng xĩnh nhưng hạnh phúc của Cratchits, Hanna nhận thức được vóc dáng thon nạc, sẫm màu của Rafe Bowman đang bước vào phòng. Anh đi đến một góc tối và đứng ở đó, quan sát và lắng nghe. Hannah dừng lại một tẹo và nhìn về phía anh. Nàng cảm thấy một cái thắt đau đớn của tim, và một cơn thôi thúc của nhu cầu mãnh liệt, một cảm giác ngu ngốc kinh khủng khi nàng ngồi đó đội một cái vương miện bằng giấy. Nàng không hiểu vì sao Bowman lại đến mà không có Natalie để nghe phần tiếp theo của câu truyện. Hay tại sao chỉ ở trong cùng một phòng với anh không thôi cũng để để tim nàng bắt đầu đập rộn rã như một khung cửi tự động.

Nhưng hẳn phải là có gì đó liên quan đến việc nhận ra rằng anh không phải tên phóng đãng đồi bại, nhẫn tâm mà nàng đã từng tin anh như thế. Không hề, dù tí tẹo nào.

Và nếu điều đó hóa ra là sự thật…liệu nàng có bất kỳ quyền gì để phản đối cuộc hôn nhân của anh với Natalie?

Trong hai ngày kế tiếp Hannah tìm kiếm cơ hội để trả chú lính đồ chơi lại cho Rafe Bowman, nhưng với cái trang viên quá bận rộn và Lễ giáng sinh đang đến gần, sự riêng tư là cực kỳ hiếm có. Dường như việc tán tỉnh Natalie của Bowman đang chạy trơn tru: họ nhảy cùng nhau, đi dạo, và anh lật trang nhạc cho Natalie khi cô chơi đàn piano. Hannah cố gắng thật kín đáo, giữ khoảng cách bất kỳ khi nào có thể, duy trì vẻ im lặng khi nàng được yêu cầu tháp tùng họ.

Dường như là Bowman đang tạo ra một nỗ lực có tính toán để kìm giữ mình quanh Hannah, không hẳn là lờ nàng đi, nhưng không trao cho nàng bất kỳ sự chú ý đáng kể nào. Sự thích thú ban đầu của anh với nàng đã biến mất, mà chắc chắn là không có gì ngạc nhiên. Anh đã có vẻ đẹp óng ánh của Natalie nhảy múa trước mặt, cùng với sự chắc chắn của quyền lực và giàu có nếu anh cưới cô.

“Em thích anh ấy,” Natalie bảo nàng một cách riêng tư, đôi mắt xanh của cô sáng rực lên vì phấn khích. “Anh ấy rất thông mình và thú vị, và anh ấy nhảy thật tuyệt diệu, và em không nghĩ là em đã từng gặp bất kỳ ai hôn giỏi bằng một nửa.”

“Mr Bowman đã hôn em ư?” Hannah hỏi, cố giữ cho giọng mình bình thường.

“Phải.” Natalie toe toét ranh mãnh. “Em thực sự đã phải dồn anh ấy vào hành lang ngoài kia, và anh ấy cười lớn và hôn em dưới những vì sao. Không nghi ngờ gì anh ấy sẽ đề nghị em cưới anh ấy. Em tự hỏi anh ấy sẽ làm điều đó vào lúc nào và như thế nào nhỉ. Em thích được nhận lời cầu hôn trong ánh sáng trắng.”

Hannah giúp Natalie thay sang chiếc váy mùa đông làm từ len xanh nhạt, chiếc váy nặng nề và được xếp ly từng tầng, chiếc áo choàng có mũ trùm đầu phù hợp được viền lông trắng. Các vị khách sẽ tham dự một chuyến đi dạo lớn bằng xe trượt tuyết, dạo qua làn tuyết mới rơi đến một dinh thự ở Winchester để ăn tối và trượt pa-tanh. “Nếu thời tiết quang đãng,” Natalie thốt lên, “chúng ta sẽ về nhà dưới những vì sao – chị có thể tưởng tượng ra điều gì lãng mạn hơn không, Hannah? Chị có chắc là mình không muốn đi không đấy?”

“Khá chắc đấy. Chị muốn ngồi cạnh lò sưởi và đọc bức thư từ Mr. Clark.” Bức thư đã được chuyển đến vào rất sớm sáng nay, và Hannah háo hức được đọc nó trong riêng tư. Bên cạnh đó, điều cuối cùng nàng muốn là nhìn Natalie và Rafe Bowman rúc vào nhau dưới một cái chăn trong chuyến đi dạo dài lạnh lẽo.

“Em ước gì chị có thể tham dự bữa tiệc dạo chơi,” Natalie tiếp tục. “Không chỉ vì chị sẽ rất vui, mà chị có thể giúp em bằng cách bầu bạn với Lord Travers và làm anh ấy xao nhãng. Dường như là bất kỳ lúc nào em ở cùng Mr. Bowman, Travers lại cố xen vào. Điều đó phiền nhiễu khủng khiếp.”

“Chị cứ tưởng em thích Lord Travers.”

“Em có chứ. Nhưng anh ấy quá trầm lặng, điều đó khiến em phát điên.”

“Có lẽ nếu em dồn anh ấy vào góc, như em làm với Mr. Bowman -”

“Em cũng đã thử rồi. Nhưng Travers chẳng làm gì cả. Anh ấy nói anh ấy tôn trọng em.” Vẫn cau có, Natalie đã đi đến tham dự cùng cha mẹ cô và Mr. Bowman trong chuyến đi dạo bằng xe trượt tuyết.

Khi chuyến đi dạo đã khởi hành, móng ngựa nện xuống nền tuyết và băng, chuông rung lên trên dây cương, điền trang và vùng đất thật yên bình. Hannah chậm rãi đi dạo xuyên qua điền trang, tận hưởng sự thanh bình của đại sảnh vắng vẻ. m thanh duy nhất là những cuộc trò chuyện lầm bầm từ khoảng cách xa của những người hầu. Không nghi ngờ gì họ, cũng vui mừng khi đám đông khách khứa rời đi nốt ngày và đêm.

Hannah đến thư viện, cũng đang trống không và mời mọc, không khí cay cay với mùi hương giấy cừu và da thuộc. Ngọn lửa trong lò sưởi tỏa ra một ánh sáng ấm áp xuyên qua căn phòng.

Tự ngồi xuống một cái ghế cạnh lò sưởi, Hannah tháo giầy ra và rút một chân lên bên cạnh mình. Nàng rút bức thư từ Samuel Clark ra khỏi túi, phá dấu xi, và mỉm cười trước nét chữ đẹp đẽ quen thuộc của anh.

Thật dễ dàng vẽ ra cảnh Clark viết bức thư này, khuôn mặt anh lặng lẽ và trầm ngâm, mái tóc vàng hơi rối khi anh cúi xuống trên bàn. Anh hỏi thăm về sức khỏe của nàng và của Blandfords, và chúc nàng một kỳ nghỉ hạnh phúc. Anh tiếp tục miêu tả những sở thích mới nhất của anh trong chủ đề tính cách được di truyền như được mô tả bởi nhà di truyền họ người pháp Lamarck, và nó khớp với lý thuyết của chính Clark về những thông tin cảm giác được lặp lại có thể được tự trữ trong mô não, do đó giúp ích cho sự thích ứng tương lai của các loài sinh vật như thế nào. Như thường lệ, Hannah chỉ hiểu một nửa những điều đó …anh sẽ phải giải thích nó lại theo một cách mà nàng có thể tiếp thu dễ dàng hơn.

“Như em biết,” anh viết, “tôi mong muốn có sự bầu bạn tử tế, lý trí của em. Giá như em ở đây để nghe những ý nghĩ của tôi khi tôi giải thích chúng, tôi có thể sắp xếp chúng chính xác hơn. Chỉ vào những lúc như thế này, trong sự vắng mặt của em, tôi mới nhận ra rằng không có gì hoàn thiện khi em đi xa, Miss Appleton thân thương của tôi. Mọi thứ dường như đều lệch lạc.

Trong niềm hy vọng vui sướng nhất của tôi khi em trở lại, chúng ta sẽ sắp xếp lại những vấn đề riêng tư hơn của đôi ta. Trong quá trình làm việc của chúng ta em đã biết rõ nhân cách của tôi, và tính tình của tôi. Có lẽ giờ này sức quyến rũ nghèo nàn của tôi đã tạo ra vài ấn tượng nào đó với em. Tôi có rất ít sức quyến rũ, tôi biết. Nhưng em có quá nhiều, em thân yêu, mà tôi nghĩ rằng sức quyến rũ của em sẽ bù đắp cho sự thiếu hụt của tôi. Tôi vô cùng hy vọng rằng em có thể trao cho tôi vinh dự bằng cách trở thành bạn đồng hành, người giúp sức, và người vợ của tôi…

Còn nữa, nhưng Hannah gấp bức thư lại và nhìn chằm chằm vô hồn vào lò sưởi.

Câu trả lời sẽ là có, tất nhiên rồi.

Đây là những gì mình muốn, nàng tự bảo mình. Một lời đề nghị chính trực từ một người đàn ông tử tế, đứng đắn. Cuộc sống sẽ thú vị và trọn vẹn. Nàng sẽ tốt hơn khi trở thành vợ một người đàn ông xuất sắc như thế, khi trở nên thân quen với những con người trong vòng giao du có giáo dục của anh.

Vậy thì tại sao, nàng lại cảm thấy khốn khổ đến thế này?

“Sao nàng lại cau mày?”

Hannah giật mình ngạc nhiên khi nàng nghe thấy một giọng nói từ ngưỡng cửa thư viện. Mắt nàng mở to khi nàng nhìn thấy Rafe Bowman đứng đó với điệu bộ lơ đễnh thường thấy của anh, một chân hơi khụy xuống khi dựa vào khung cửa. Anh đang ở trong trạng thái quần áo lộn xộn, áo khoác mở nút, chiếc áo sơ mi không cổ mở ra ở cổ họng, không nhìn thất cà vạt đâu cả. Bằng cách nào đấy tình trạng lộn xộn này chỉ làm anh càng thêm đẹp trai, nổi bật sự nam tính sống động thoải mái mà nàng thấy thật xáo trộn.

“Tôi…tôi…Tại sao ngài lại đi loanh quanh mà không ăn mặc chỉnh tề?”Hannah xoay xở để hỏi.

Một bên vai anh nâng lên trong một cái nhún lười biếng. “Không có ai ở đây cả.”

“Tôi ở đây.”

“Sao nàng không ở bữa tiệc trượt tuyết?”

“Tôi muốn một ít hòa bình và riêng tư. Sao ngài không ở bữa tiệc trượt tuyết? Natalie sẽ thất vọng lắm – cô ấy đang mong -”

“Phải, ta biết.” Bowman nói mà không chút hối hận. “Nhưng ta đã mệt mỏi với việc bị quan sát như một con rệp dưới kính lúp rồi. Và quan trọng hơn là, ta có phải vấn đề công việc phải thảo luận với em rể ta, người cũng ở lại.”

“Là Mr Swift ?”

“Phải. Bọn ta đã đi qua những hợp đồng với một công ty dược phẩm Anh lấy axit sulphuric và cung cấp sô da. Rồi bọn ta đã tiếp tục với chủ đề thú vị về sản xuất dầu cọ.” Anh bước vào phòng, tay nhàn nhã đút vào túi. “Chúng ta đã đều đồng ý rằng cuối cùng thì chúng ta cũng cần nuôi dưỡng nguồn lực của chính mình bằng cách lập một vườn dừa cọ.” Lông mày anh nhướn lên. “Muốn đi đến Congo với ta không?”

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh của anh. “Tôi sẽ không đi với ngài đến tận cùng của con đường cho xe ngựa nữa kìa, Mr Bowman ạ.”

Anh cười dịu dàng, ánh mắt quét qua nàng khi nàng đứng đối mặt với anh. “Nàng không trả lời câu hỏi lúc trước của ta. Sao nàng lại cau mày?”

“Oh, không có gì.” Hannah lóng ngóng dò dẫm trong túi váy của nàng. “Mr. Bowman, tôi có ý muốn trả cái này lại cho ngài.” Rút chú lính đồ chơi ra, nàng xòe tay. “Ngài phải lấy nó lại. Tôi nghĩ -” nàng do dự “- hai người hẳn đã trải qua rất nhiều trận chiến cùng nhau, ngài và cậu ấy.” Nàng không thể ngăn nhìn vào họng anh, nơi làn da trông thật mềm mại và vàng rực. Thấp hơn một tẹo, có một mảng lông tối màu nơi cái cổ mở ra mà áo sơ mi anh hé lộ. Một luồng hơi cảm giác nóng bỏng, lạ lẫm xuyên qua dạ dày nàng. Kéo lê ánh mắt mình lên trên, nàng nhìn vào đôi mắt cũng sống động và đen tối như gia vị đẹp lạ lùng

“Nếu ta lấy nó lại,” chàng hỏi, “ta có còn nợ nàng một vật bồi thường không?”

Một nụ cười giật giật lên nhưng không thực sự hiện ra. “Tôi không chắc lắm. Tôi sẽ phải cân nhắc điều đó.”

Bowman với tay ra, nhưng thay vì lấy chú lính khỏi tay nàng, anh lại khép bàn tay mình quanh tay nàng, bẫy mẩu kim loại mát lạnh đó giữa lòng bàn tay của họ. Ngón cái của anh di chuyển trong một cái lướt dịu dàng trên mu bàn tay nàng. Cái chạm ấy khiến nàng hít vào một hơi thở nhanh, mãnh liệt. Các ngón tay anh di chuyển lên để khép lại quanh cổ tay nàng, kéo nàng về phía anh. Đầu anh cúi xuống khi anh nhìn vào bức thư vẫn đang được nắm chặt trong các ngón tay nàng. “Gì thế?” anh hỏi điềm tĩnh. “Điều gì đang làm nàng lo lắng? Có gì rắc rối ở nhà à?”

Hannah lắc đầu hơi hoang dại và nặn ra một nụ cười. “Oh, chẳng có gì làm tôi lo lắng hết. Tôi vừa nhận được một tin rất tốt. Tôi – tôi hạnh phúc!”

Một cái liếc mỉa mai. “Ta thấy rồi.”

“Mr. Clark muốn cưới tôi,” nàng bật ra. Vì vài lý do, nói to những từ đó khiến một cơn hoảng loạn buốt giá chạy dọc người nàng.

Mắt anh nhíu lại. “Clark cầu hôn bằng thư ư? Anh ta không thể làm phiền mình bằng cách đến đây và hỏi nàng trực tiếp ư?”

Mặc dù đó là một câu hỏi hoàn toàn hợp lý, Hannah vẫn cảm thấy phòng thủ. “Tôi thấy nó rất lãng mạn. Đó là một bức thư tình.”

“Tôi có thể nhìn nó không?”

Mắt nàng mở tròn. “Điều gì khiến ngài nghĩ là tôi sẽ cho ngài xem một thứ gì đó riêng tư đến vậy và -” Nàng thốt ra một âm thanh bất lực khi anh lấy bức thư từ những ngón tay không chút sức lực của nàng. Nhưng nàng không hề cố giành nó lại.

Mặt Bowman không biểu hiện gì khi anh liếc qua những dòng chữ được viết ngay ngắn. “Đây không phải một bức thư tình,” chàng lầm bầm, ném nó khinh khỉnh xuống sàn nhà. “Đây là một bản báo cáo khoa học chết tiệt.”

“Sao ngài dám!” Hannah cúi xuống để nhặt bức thư lên, nhưng anh không để nàng làm thế. Chú lính đồ chơi cũng rơi xuống cùng, nảy trên nền thảm mềm khi Bowman túm lấy khuỷu tay nàng.

“Nàng sẽ không thực lòng cân nhắc nó đấy chứ, phải không? Cái lời biện hộ máu lạnh, thảm bại cho một lời cầu hôn đó?”

“Tất nhiên là tôi có.” Cơn tức giận của nàng bùng nổ không báo trước, được châm dầu bởi một khao khát sâu thẳm và phản bội nào đó. “Anh ấy là tất cả những gì mà ngài không phải, anh ấy đáng kính và tử tế và lịch thiệp -”

“Anh ta không yêu nàng. Anh ta sẽ không bao giờ đâu.”

Điều đó thật đau đớn. Thực tế thì, cơn đau cứ nhân đôi và lại nhân đôi cho đến khi Hannah hầu như không thở nổi. Nàng quằn quại một cách tức giận trong vòng ôm của chàng. “Ngài nghĩ thế vì tôi nghèo và tầm thường, một người đó như Mr. Clark không thể yêu tôi. Nhưng ngài đã sai rồi. Anh ấy nhìn qua -”

“Tầm thường? Nàng điên à? Nàng là cô gái ngọt ngào đến phát điên nhất mà ta từng gặp, và nếu ta là Clark, ta đã làm cả đống thứ điên rồ hơn là vuốt ve đầu nàng vào lúc này đây -”

“Đừng có chễ giễu tôi!”

“Ta đã quyến rũ nàng hơn mười lần.” Chàng cố tình dẫm lên bức thư. “Đừng có lừa dối ta, hay chính bản thân nàng. Nàng không hạnh phúc. Nàng không muốn anh ta. Nàng đang dàn xếp với chuyện này vì nàng không muốn mạo hiểm trở thành một bà cô già.”

“Đấy là một lời buộc tội tử tế đến từ anh đấy, đồ đạo đức giả!”

“Ta không phải một kẻ đạo đức giả. Ta đã thật lòng với tất cả mọi người, kể cả Natalie. Ta không hề giả vờ như đang yêu. Ta không giả vờ muốn cô ấy theo cái cách ta muốn nàng.”

Hannah đông cứng, trừng mắt nhìn anh trong sự im lặng sững sờ. Rằng anh đã thú nhận điều đó…

Nàng nhận ra rằng nàng đang thở quá nhanh, và anh cũng vậy. Các ngón tay nàng siết lại quanh ống tay áo anh, bên bắp tay cơ bắp rắn chắc. Nàng không chắc lắm về việc cái nắm tay của nàng là để giữ anh lại gần hay đẩy anh ra xa.

“Nói với ta rằng nàng yêu anh ta,” Bowman nói.

Hannah không thể nói.

Thêm sự khăng khăng dịu dàng. “Vậy hãy nói nàng khao khát anh ta. Nàng nên cảm thấy ít nhất là từng đấy đối với anh ta.”

Một cơn rùng mình chạy dọc khắp người nàng, lan ra đến tận đầu ngón tay ngón chân. Nàng hít vào hơi thở sâu nhất có thể, và xoay xở thốt ra một lời yếu ớt. “Tôi không biết.”

Nét mặt anh thay đổi, một nụ cười nửa miệng kỳ lạ nở ra trên môi anh, đôi mắt anh nóng bỏng và ranh mãnh. “Nàng không biết sao để nói xem mình có khao khát một người đàn ông không ư, tình yêu ngọt ngào của ta? Ta có thể giúp nàng việc đó.”

“Loại giúp đỡ đó,” Hannah nói với vẻ cộc cằn, “tôi không cần.” Nàng cứng người khi anh mang nàng đến gần hơn, đôi bàn tay to lớn trượt từ khủy tay nàng xuống đỡ dưới hai cánh tay nàng. Nhịp tim của nàng đã trở nên hoang dại, hơi nóng rộn rã trong mọi phần cơ thể của nàng.

Anh cúi xuống hôn nàng. Nàng thử một nỗ lực không thật tâm để vùng ra, làm miệng anh chạm vào má thay vì môi nàng. Bowman không có vẻ để tâm. Anh dường như hài lòng khi hôn bất kỳ phần nào của nàng mà anh có thể chạm đến, má nàng, cằm, quai hàm, thùy tai. Hannah trở nên cứng đờ, hổn hển khi những nụ hôn trượt và lướt qua khuôn mặt nóng bỏng của mình. Nàng nhắm mắt lại khi cảm thấy môi anh chạm đến môi nàng. Một cái vuốt ve mềm mại, thoảng qua nữa, và lần nữa, và cuối cùng anh khép miệng mình lại trên miệng nàng, sâu thẳm và vững chãi.

Anh thưởng thức nàng với lưỡi, dò dẫm chậm rãi, và cảm giác khoái lạc phá tan mọi suy nghĩ hay ánh sáng lý trí. Một cánh tay vòng quanh người nàng, và đầu anh ép lên, và anh hôn nàng thúc bách hơn. Bàn tay tự do của anh đi lên quai hàm nàng, nâng niu và nghiêng mặt nàng. Anh rút lại chỉ vừa đủ để chơi đùa với nàng, sự âu yếm gây đờ đẫn của miệng anh dỗ dành nàng mở ra, liếm bên trong hơi nóng yếu đuối ấy.

Cơn run rẩy ngày càng trầm trọng hơn, nhục cảm âm thầm tan chảy bên trong nàng như đường đun sôi. Khi chàng cố làm dịu nàng, những phần mong manh của cơ thể nàng bắt đầu rộn ràng bên dưới lớp quần áo, tất cả đống ren và đường may và áo lót siết và dính vào với sự chặt khít phát điên. Nàng hơi cựa quậy, chà xát vào những thứ đồ gò bó. Anh dường như hiểu được. Môi anh rời khỏi nàng, hơi thở ấm áp của anh phả lên đường cong ở tai nàng khi các ngón tay anh đi đến váy của nàng. Nàng nghe thấy tiếng rên nhẹ nhõm của chính mình khi cảm thấy anh mở cổ áo của nàng ra, và những lời thì thầm trấn an rằng anh sẽ chăm sóc cho nàng, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng, nàng phải thư giãn và tin tưởng, thư giãn…tất cả những điều đó trong khi bàn tay anh di chuyển rón rén dọc thân trước của nàng, kéo và cởi ra.

Anh lại hôn nàng, một sự mơn trơn mượt mà thiêu đốt khiến đầu gối nàng hoàn toàn mất hết sức lực. Nhưng cái ngả xuống chậm rãi đó dường như không thành vấn đề, anh đang ôm nàng vững chãi và hạ thấp nàng xuống sàn nhà trải thảm. Nàng thấy mình nằm sõng xoài vắt ngang người anh trong lúc anh quỳ xuống giữa đống vải vóc nhàu nhĩ thừa thãi của nàng. Quần áo của nàng rơi xuống trong trạng thái lộn xộn rối loạn, nút mở ra và váy được kéo lên. Nàng cố gắng trong đờ đẫn để khôi phục lại một thứ gì đó, ẩn nấp một thứ gì đó, nhưng cách anh hôn nàng làm nàng không thể nào suy nghĩ.Anh dịu dàng đặt nàng bên dưới mình,cánh tay anh tạo thành một chỗ dựa cứng cáp ôm lấy cổ nàng. Nàng buông thả một cách vô vọng trong khi khuôn miệng tinh quái của anh chiếm lấy miệng nàng hết lần này đến lần khác, thưởng thức hương vị của nàng.

“Làn da ngọt ngào nhất….” anh thì thầm, hôn cổ họng nàng, đẩy váy nàng mở ra. “Để ta nhìn nàng, Hannah yêu thương…” Anh kéo thân áo lót của nàng, để lộ một bộ ngực trắng ngà đã được chiếc áo nịt ngực dưới của nàng đẩy lên cao và đầy đặn. Đến lúc ấy Hannah mới nhận thức được rằng nàng đang ở trên sàn với anh, và anh đang bộc lộ ra những phần của nàng mà không người đàn ông nào từng thấy.

“Chờ đã- tôi không nên- ngài không nên-” Nhưng sự phản đối của nàng bị nhấn chìm khi anh cúi người trên đường cong lộng lẫy, đôi môi anh khép chặt một bên nhũ hoa co lại vì lạnh. Cổ họng nàng ngân nga tiếng rên rỉ thụt thít trầm thấp khi lưỡi anh lướt qua nàng với những cái vuốt ve mềm mại nguyên thủy.

“Rafe,” nàng rên rỉ, lần đầu tiên nàng gọi tên anh, anh thở một hơi run rẩy và anh khum lấy hai bầu ngực nàng.

Giọng anh trầm lắng và thô ráp. “ Ta đã muốn điều này ngay lần đầu tiên gặp nàng. Ta nhìn nàng ngồi đó với tách trà nhỏ trên tay, và không thể ngừng tự hỏi mùi vị của nàng ở đây như thế nào…cả ở đây nữa…” Anh lần lượt mút từng bên ngực, hai tay anh lướt khắp cơ thể quằn quại của nàng.

“Rafe,” nàng hổn hển. “ Đừng vậy mà, em không thề-”

“Không có ai ở đây,” anh thì thầm bênvùng da thịt tê dại. “Sẽ không có ai biết đâu. Hannah, tình yêu ngọt ngào… để ta chạm vào nàng. Hãy để ta chỉ cho nàng cảm giác thèm khát một người như ta thèm khát nàng là như thế nào…”

Và anh chờ đợi câu trả lời, thở vào làn da run rẩy của Hannah, một bàn tay ấm áp phủ lên ngực nàng. Nàng dường như không thể giữ yên được, hai đầu gối vặn vẹo, hông nâng lên trả lời cho một cảm xúc rộn ràng sâu thẳm và gắt gao. Nàng đã chìm đắm trong sự ngọt ngào, thèm khát và hổ thẹn. Nàng sẽ không bao giờ có được anh, nàng biết. Anh đi trên một con đường quá khác biệt so với nàng. Anh là điều cấm kỵ. Có lẽ đó chính là nguyên nhân cho sự hấp dẫn táo bạo này.

Trước khi ý thức được, nàng đã vươn lên và hướng đầu anh xuống mình. Anh đáp lại ngay tức thì, chiếm lấy miệng nàng bằng nụ hôn cưỡng đoạt và tàn phá. Đôi tay anh trượt bên dưới áo váy nàng, tìm kiếm làn da trắng mềm mại, vuốt ve nàng theo những cách làm nàng run rẩy. m thanh thút thít nghẹn ngào vang lên khi nàng cảm thấy anh đang kéo mép quần trong của nàng. Anh chạm vào vùng bụng phẳng lì, một ngón tay xoay tròn quanh rốn. Tay anh trượt lên những lọn xoăn mềm mại, khum lấy vùng riêng tư của nàng, và dịu dàng tách đùi nàng ra. Nàng thấy mình được vuốt ve, âu yếm, khẽ trải rộng ra, sự đụng chạm của anh cẩn thận và khéo léo giống như đang trang trí hoa văn lên cánh cửa sổ phủ đầy sương. Trừ việc bề mặt bên dưới ngón tay anh không phải là lớp kiếng lạnh giá mà là làn da mềm mại sống động,phấn khích và cháy bỏng với cảm giác tuyệt vọng điên cuồng.

Nàng mơ hồ thấy gương mặt mờ đi trong bóng tối của anh phía trên mình, biểu cảm của anh dữ dội vì thèm khát. Anh trêu đùa nàng, dường như đang thưởng thức cơn kích động run rẩy của nàng, làn da anh đỏ lên và bốc cháy. Nàng bám lấy anh, hông cong lên, đôi môi hé mở trong sự nài xin không lời. Một ngón tay của anh đẩy vào bên trong nàng, chỉ vượt qua lối vào của cơ thể nàng, làm cơ thể nàng giật mạnh lên trong kích động.

Rút ra, anh đưa ngón tay ẩm ướt tạo thành những vòng tròn liên tục và tinh quái xung quanh đỉnh cực khoái đau đớn của nàng. Anh đẩy hai chân nàng rộng ra hơn, và hôn lên hai đỉnh ngực nàng. Những tiếng thì thầm của anh đốt cháy da nàng. “ Nếu bây giờ anh muốn chiếm lấy em, Hannah, em sẽ cho phép anh chứ, em yêu? Em sẽ cho phép anh vào trong em, lấp đầy em… Nếu anh yêu cầu em cho phép anh trải mình trong em , và giải thoát cho em… em sẽ trả lời như thế nào, tình yêu ngọt ngào?” Anh bắt đầu xoa nắn nàng một cách nhẹ nhàng và giày vò. “ Nói đi,” anh thì thầm. “Nói đi em-”

“Vâng.” Nàng mụ mẫm bám lấy anh, hơi thở nàng biến thành những tiếng thút thít. “ Có”

Rafe mỉm cười, ánh mắt anh âm ỉ nung nấu. “Vậy thì đây là phàn thưởng dành cho nàng, tình yêu ngọt ngào.”

Anh vuốt ve nàng bằng nhịp điệu nhanh và điệu nghệ, miệng anh phủ lên nàng miệt mài hấp thu những tiếng khóc thét. Anh biết chính xác những gì mình đang làm, những ngón tay anh xấu xa và kiên quyết. Dường như nàng có thể chết ngất đi trong sự giải thoát mạnh mẽ. Nàng sững lại và cứng người ngay khi khoái cảm bắt đầu ập đến, tấn công ồ ạt, tăng thêm sức mạnh và bức bách, cho đến khi nàng trở nên vô vọng,hủy hoại và vỡ vụn.

Anh chậm rãi đặt nàng xuống, hôn và vuốt ve khắp cơ thể run rẩy của nàng. Ngón tay anh trượt vào bên trong nàng một lần nữa, lần này thì trượt vào nơi ẩm ướt ấy một cách dễ dàng. Cảm giác những thớ cơ kín đáo siết chặt dương như làm anh đau đớn. Nàng nâng mình lên theo bản năng để nhận lấy anh, khiến anh rên lên và rút ngón tay ra, để lại phần da thịt sưng phồng của nàng ghì chặt lại trong nỗi trống vắng.

Gương mặt Rafe đanh lại và ướt đẫm mồ hôi khi anh nhấc tay khỏi nàng. Anh chăm chú nhìn xuống nàng với sự đói khát không che giấu, mắt anh hẹp lại, ngực phập phồng nặng trĩu. Đôi tay anh run rẩy khi anh vươn tay định cài những chiếc móc trên cùng của áo coóc xê, hàng nút áo, lớp quần áo trong hỗn độn. Nhưng khi những đốt ngón tay của anh khẽ chạm vào làn da ấm nóng của nàng, anh đột ngột giật tay lại và đứng lên. “Không thể,” anh nói bằng giọng khàn khàn.

“Không thể chuyện gì?” nàng thì thầm.

“Không thể giúp em chỉnh lại quần áo.” Thở nặng nhọc. “ Nếu anh chạm vào em lần nữa… anh sẽ không ngừng cho đến khi em trần truồng.”

Đờ đẫn nhìn vào anh, Hannah nhận thức được rằng sự thỏa mãn, và mãn nguyện, chỉ có ở một phía. Anh bị khuấy động một cách nguy hiểm, đến giới hạn của sự tự chủ. Nàng kéo áo sơ mi lên cao che phủ hai bầu ngực của mình.

Rafe lắc đầu, vẫn tiếp tục nhìn vào nàng. Miệng anh mím lại nghiệt ngã. “ Nếu em muốn Clark làm những điều mà anh vừa làm với em, thì cứ việc đến và kết hôn với hắn.”

Rồi anh để lại nàng ở lại trong thư viện,như thể ở lại đây thêm bất cứ một phút giây nào nữa sẽ dẫn đến thảm họa cho cả hai người.