A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 4




Trên Bạch Đà Sơn có một nơi gọi là Vọng Phong Lâu, là nơi mà Âu Dương Khắc không thường lui tới nhất.

“Con đến đây làm gì?”

“Kim Quốc đang chiêu mộ rất nhiều cao thủ, nghe nói là muốn tìm một quyển bí tịch võ lâm, con cảm thấy thúc phụ cũng sẽ có hứng thú.”

“Ta không có hứng thú muốn biết!”

“Con muốn xuống núi một chuyến, đoạt quyển bí tịch này cho thúc phụ, xin mẫu thân nói lại với thúc phụ sau khi thúc ấy xuất quan.”

“Con bảo đám cơ thiếp kia là được rồi, ta cũng không gặp được ông ta.”

“Mẫu thân nói cũng đúng... Con xin cáo từ. Mẫu thân bảo trọng.”

Từ Vọng Phong Lâu ra ngoài, Âu Dương Khắc liếc mắt nhìn hang đá mà thúc phụ bế quan, đợi đoạt được quyển bí tịch này, có thể thúc phụ sẽ thực sự coi trọng mình.

Chọn bốn người cơ thiếp đi theo, đến giữa trưa thì Âu Dương Khắc đã đến Song Kỳ Trấn.

“Công tử sư phụ, đã hỏi thăm được, hôm qua A Tử cô nương đã tới đây, hôm nay vừa mới xuất phát không bao lâu.”

“Từ nơi này đi về hướng đông là nơi nào?”

“Nghe nói là một sơn trại, chuyên đánh cướp thương nhân và quan lại nhà giàu. Công tử, có cần nhanh chóng đuổi theo không?”

Âu Dương Khắc cưỡi ngựa, khẽ cười: “Không vội, trước tiên tìm một khách điếm để ở trọ đã.”

---

“Tên tiểu dâm tặc này, dám lấy một con ngựa rách nát đến lừa ta.” A Tử đi hơn nửa ngày, người yếu ngựa mệt bèn dừng chân nghỉ bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Nàng nhớ rõ tiểu nhị của khách điếm ở Song Kỳ Trấn đã nói với nàng, đi về phía đông có sơn tặc, vẫn nên đi đường vòng thì tốt hơn.

Một người đi đường cực kỳ nhàm chán, có mấy tên sơn tặc tới chơi đùa cũng không tồi mà.

Nhưng mà, đã đi hai canh giờ rồi, đừng nói là sơn tặc, ngay cả một con mèo cũng không nhìn thấy! Nhìn về phía trước là một vùng rừng núi vô tận, ngó lại phía sau cũng là một vùng rừng núi vô biên.

Bên dòng suối có một tảng đá trơn nhẵn ấm áp, nàng nằm lên trên, vừa vặn nhìn ngắm mây trời.

“Này, nha đầu, mau lấy bạc ra, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

Khi A Tử mở mắt ra thì trên cổ đã có thêm hai thanh đao.

Hai gã nam nhân cao lớn từ trên cao nhìn xuống nàng: “Có nghe thấy không?! Lấy bạc ra!”

Đúng là đi mòn gót giày không gặp được, ngồi không lại thấy sơn tặc đến. A Tử thả chân xuống, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Hai vị hảo hán... Đừng giết ta...Ta lấy ngân phiếu cho các vị...” Nói xong đưa tay vào trong tay áo tìm kiếm, ba cây ngân châm đồng loạt bay ra ngoài.

Cổ tay mỗi tên sơn tặc bị trúng một châm, lập tức đánh rơi vũ khí, đau đến nỗi lớn tiếng kêu gào.

“Ôi chao, hai vị đại ca, các ngươi làm sao vậy?” A Tử từ trên tảng đá nhảy xuống, gương mặt điểm đạm đáng yêu nhìn hai gã sơn tặc: “Xin lỗi hai vị đại ca, lần này ta ra ngoài không mang đủ bạc... Các ngươi lấy ngân châm có được không?”

“Trên châm có độc... Tiểu yêu nữ, mau đưa giải dược ra đây!” Sơn tặc Giáp dùng tay trái nhặt thanh đao trên mặt đất lên, hừ hừ nói.

Sơn tặc Ất ở bên cạnh nói: “Cô nương, coi như hai chúng ta rơi vào tay người, xin người đại nhân đại lượng, đừng phế bỏ cánh tay này của chúng ta...”

“Muốn thuốc giải thì cũng được.” A Tử ngồi lại trên tảng đá: “Bản cô nương đã đi hơn nửa ngày rồi, cực kỳ mệt mỏi, nếu có người xoa bóp chân cho ta thì tốt rồi...” Dứt lời liền duỗi chân ra, như có như không liếc hai tên kia.

Hai tên sơn tặc nhìn nhau, sau đó một người đó mỗi người đều mang vẻ mặt đau khổ cầm lấy một bên chân, dùng cánh tay không bị thương cẩn thận xoa bóp, hàm răng nghiến chặt, nhẫn nhịn đến đỏ mặt, giận mà không dám nói gì.

A Tử nói: “Hai vị đại ca, các ngươi không nên cảm thấy oan ức, chân của ta vậy mà còn có người muốn đến liếm đấy.”

Nhớ tới Du Thản Chi, trong lòng A Tử không khỏi cảm thấy chán ghét.

“Được rồi, được rồi, không cần bóp nữa!” A Tử ném thuốc giải cho hai tên kia: “Cút đi!”

Hai người kia uống thuốc giải rồi bỏ chạy như một cơn gió.

A Tử thầm than, thật vất vả mới tìm được chuyện vui lại để cho cái tên Du Thản Chi đáng ghét kia phá hủy.

Mình thực sự nợ hắn ta sao?

Nghỉ cũng nghỉ rồi, chơi cũng đủ rồi, tiếp tục đi thôi.

Đi không lâu thì đến một trạm dịch, có rất nhiều người, rất náo nhiệt.

Nơi rừng hoang núi độc này cũng có không ít người qua lại nha, A Tử ngồi xuống, gọi một ly trà.

Tiểu nhị tới đón tiếp, nói: “Vị cô nương này, muốn đi về phía đông sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu đi tiếp về phía đông chính là Thanh Phong Trạo, cô nương hay là quay lại đi.”

“Thanh Phong Trại? Ta thấy cũng chỉ có thể dọa trẻ con mà thôi.” A Tử nhướng mày nói: “Bản cô nương không sợ đám sơn tặc ngu ngốc đó.”

“Cô nương, lời này của cô, vẫn là đợi lúc ngươi tỉnh rồi nói đi.”

Tiếng cười của tiểu nhị trở nên chói tai, A Tử đỡ trán, trước khi ngất xỉu đã nghĩ, thuốc mê trong chén này cũng không cao siêu gì, mình thực sự quá sơ suất rồi...

Khi tỉnh lại thì cả người đã bị trói trên một cái giá hình chữ thập, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt ghê tởm của hai tên đã bóp chân cho nàng ở trước mặt.

“Tiểu yêu như, ngươi có nhận ra lão tử không?”

A Tử nghiêng đầu nói: “Vị đại ca ngày, giọng nói đúng là quen tai... Ngươi đến gần một chút để cho ta xem.”

“Xem ngươi cũng không dám giở trò gì.” Sơn tặc Giáp đến gần: “Nhìn rõ chưa?”

“Rõ rồi, thì ra là tên bóp chân.” A Tử vừa dứt lời đã cười ha ha.

“Tiểu yêu nữ, còn dám ngang ngược, ngươi có biết đây là nơi nào sao?”

“Thanh Phong trại mà thôi, cũng chỉ là một đám vô liêm sỉ dựa vào thuốc mê để bắt nạt một cô gái yếu đuối.”

“Ngươi có tin lão tử đánh chết ngươi không hả?”

Lời nói hung ác này khiến cho A Tử không nhịn được hơi co rụt lại: “Hừ, có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra, chúng ta đấu tay đôi!”

“Hừ, ngươi cho rằng lão tử sẽ rơi vào bẫy của ngươi sao?”

Lúc này có một tên lâu la đi vào: “Lão đại dặn dò, đưa nha đầu này tới phòng nghị sự.”

Hai tên sơn tặc cởi trói trên tay A Tử, một trái một phải, áp giải nàng đến một phòng khách. A Tử nhìn bốn phía, không nhịn được cau mày, trên tường đầy bùn đất, ghế tựa vứt lung tung, thứ duy nhất có vẻ dễ nhìn một chút là một bức bình phong phỉ thúy nhưng lại đặt ở nơi chỗ nào cũng lộ ra mùi vị nghèo túng này thực sự hoàn toàn không hợp.

Mười mấy sơn tặc hình thù kì quái đứng hai bên, chắp tay sau lưng hướng về một tên béo lùn đứng bên trên, có lẽ là thủ lĩnh.

“Tiểu yêu nữ, thấy Nhạc lão đại của chúng ta còn không mau quỳ xuống?!” Sơn tặc Giáp dùng sức ấn một cái, A Tử liền bị ép xuống, nàng thuận theo nghiêng người đi, đổi thành ngồi xuống.

Lúc này cái tên 'Nhạc lão đại' vẫn quay lưng về phía nàng cũng quay đầu lại, đến gần: “Nha đầu, nghe nói ngươi từ Bạch Đà Sơn tới đây, trên người có không ít bạc phải không?”

A Tử ngẩng đầu nhìn lên, dáng vẻ của người này, rõ ràng là Nam Hải Ngạc Thần hung thần ác sát Nhạc lão tam mà! Ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng giống hệt, chỉ là quần áo thay đổi, khoác áo khoác đen, trên đầu còn đội một cái mũ vừa cao vừa lớn.

A Tử đứng lên vỗ vỗ bả vai hắn: “Nhạc lão tam, ngươi cũng tới rồi sao? Thấy sư cô ta đây còn không mau quỳ xuống thỉnh an?”

“Tiểu yêu nữ này nói năng bậy bạ gì, Nhạc lão tam cái gì, sư cô cái gì? Ngươi còn nói bậy lão tử sẽ bẻ đầu ngươi xuống!”

“Ha ha ha! Nhạc lão tam, quả nhiên là ngươi! Ngay cả động tác cũng không đổi! Ha ha ha!” A Tử vỗ tay: “Nói cho ta nghe một chút, làm sao ngươi tới được đây? Sao lại trở thành sơn tặc rồi?”

“Lý nào lại vậy! Đè nàng xuống cho ta, đánh 20 roi!” Nhạc lão đại ngồi vào trên ghế thái sư, đập bàn nói.

Động tác của bọn sơn tặc rất gọn gàng, gương mặt A Tử nhanh chóng kề sát mặt đất bẩn thỉu. Tiếng roi đánh hai tiếng vào sàn nhà phía sau nàng kêu vang, coi như là thí nghiệm trước.

“Đừng đừng đừng... Nhạc lão đại.... Ngài đại nhân đại lượng.... Các ngươi muốn tiền đúng không.... Ta cho ác ngươi!”

Nhạc lão đại phất tay một cái, bọn lâu la liền thả A Tử ra.

A Tử từ từ móc ra mấy tờ ngân phiếu, run rẩy dâng lên: “Tất cả đều ở đây.”

Nhạc lão đại cầm ngân phiếu nhíu mày lại: “Nực cười, Bạch Đà Sơn hoành hành Tây Vực, phú giáp một phương, chỉ có từng này tiền?”

A Tử tới gần cười nói: “Lúc ta ra ngoài cái tên họ Âu Dương đó chỉ cho ta có từng này... Nếu không đợi ta trở về lại sai người đưa chút vàng bạc đến cho ngài.”

“Nực cười, thả ngươi ra thì ngươi còn quay lại sao?! Nói, ngoài chỗ này ra thì ngươi cất bạc ở đây rồi.”

A Tử đau khổ nói: “Ta thực sự không có mà...”

“Không phải là ngươi cuỗm được một nửa gia tài của Bạch Đà Sơn sao? Đừng cho rằng ta không biết!”

“Cái gì?!”

Thì ra, trong vòng trăm dặm quanh đây đều biết thiếu chủ Bạch Đà Sơn có một cơ thiếp, cuỗm của hắn một nửa gia tài rồi trốn ra, người này mười bảy mười tám tuổi, trên người mặt y phục màu tím, giỏi dùng châm độc, bắt được người sẽ được Bạch Đà Sơn trọng thưởng.

“Tiểu dâm tặc này... Dám tính kế ta!”

“Ngươi nói cái gì? Tiểu dâm tặc?!” Nhạc lão đại dùng một tay nắm lấy cằm của A Tử: “Ha ha ha, nữ nhân của Âu Dương Khắc quả nhiên rất xinh đẹp nha...”

“Thả... Thả ta ra!” A Tử dùng sức tránh thoát, đoạt lấy một thanh đao của một tên lâu la bên cạnh, đặt lên cổ mình: “Ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ chết cho ngươi xem! Âu Dương công tử đối xử với ta rất tốt, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta! Ngươi... Ngươi đồng ý thả ta ra, ta sẽ nói cho các ngươi biết bạc ở đâu!”

“Lão đại, chúng ta đưa nha đầu này cho Âu Dương Khắc hẳn sẽ được không ít tiền thưởng!”

“Lão đại, nếu như tên Âu Dương Khắc này không giữ lời thì sao? Ta thấy đã làm thì làm cho chót, chờ lấy được bạc xong thì giết quách nha đầu này đi!”

A Tử thầm nghĩ, các ngươi là đầu heo sao? Nói những lời này ngay trước mặt, coi như bản cô nương thực sự có bạc, lẽ nào sẽ ngốc đến mức đem tiền đưa cho các ngươi rồi để các ngươi giết?

“Ôi...”

“Nha đầu thối, ngươi than cái gì?”

A Tử ném một ánh mắt oán hận tới: “Nhạc lão đại ta thấy ngài đường đường là chủ một sơn trại, sớm muộn cũng có ngày bị đám thuộc hạ không có đầu óc này hại mất mạng.”

“Chuyện của Thanh Phong Trai chúng ta tự có người của Thanh Phong Trại đến quản, ngươi vẫn nên để tâm đến mạng nhỏ của mình đi!”

“Được, vậy bản cô nương nói cho ngươi biết, muốn bạc thì đi đến Tinh Túc Hải, tìm Tinh Túc Lão Quáí.”

“Tinh Túc Hải? Là nơi nào?”

A Tử liên tục thở dài: “Ôi trời, ngay cả Tinh Túc Hải cũng không biết thì làm sao có thể tiếp tục lăn lộ ở Tây Vực đây?”

Nhạc lão đại vò đầu: “Lão tử sinh ra ở Tây Vực nhưng chưa từng nghe thấy Tinh Túc Hải!”

Lúc này một tên lâu la nói: “Khởi bẩm lão đại, nghe nói Tinh Túc Hải là một ốc đảo trong sa mạc, hơn 100 năm trước, ở đó xuất hiện một giáo phái là phái Tinh Túc, Tinh Túc Lão Quái này chính là chưởng môn nhân của phái Tinh Túc.

Nhạc lão đại nghe xong đập bàn một cái: “Yêu nữ lớn mật! Lại dám đùa bỡn lão tử!”

A Tử giương cằm lên: “Hừ, các đời chưởng môn của phái Tinh Túc đều được gọi là Tinh Túc Lão Quái, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Cũng khó trách, phái Tinh Túc chúng ta làm việc khiêm tốn, bình thường cũng lười giao thiệp với đám phàm phu tục tử các ngươi.”

“Ngươi là người của phái Tinh Túc?”

A Tử nhíu mày nói: “Thế nào, sợ rồi?”

Nhạc lão đại cười gằn: “ Sao lão tử lại phải sợ một tên Tinh Túc Lão Quái giả thần giả quỷ? Nực cười. Ngươi nói một chút, chưởng môn của các ngươi có công phu sở trường gì?”

“Chưởng môn chúng ta ít giao du với bên ngoài, ít khi lộ diện trên giang hồ. Lão nhân gia gần đây đang luyện một môn công phu gọi là Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn công, đã luyện đến tầng thứ bảy.”

“Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn?”

“Chưa từng nghe tới chứ gì? Loại như ngươi mà cũng đòi nghe tới sao. Ta đến Bạch Đà Sơn lấy chút tiền tài vốn là làm quà chúc thọ cho Lão nhân gia, nếu như các ngươi thích thì tìm ngài ấy đòi đi.”

Lúc này tên lâu la biết Tinh Túc Hải còn nói: “Lão đại, đừng nghe nàng ta nói bậy, Tinh Túc Lão Quái gì chứ, căn bản chỉ là gạt người.”

Nhạc lão đại chớp chớp mắt: “Hừ hừ, chưởng môn của các ngươi có công phu tốt như vậy thì hẳn công phu của ngươi cũng không tồi?”

A Tử nói: “Ta học nghệ không tinh, chỉ học được một chút da lông, ví dụ như, ta có thể nhìn ra tử huyệt của Nhạc lão đại nhà ngươi nằm ở....” Nàng ghé sát vào bên tai Nhạc lão đai, nhẹ nhàng nói: “... Sau gáy của ngươi.”

“A?” Nhạc lão đại nghe xong, gương mặt biến sắc.

Trong lòng A Tử thầm nói, lần đánh cược này, may mà cược thắng: “Xương cốt phía sau gáy của ngươi nhô dài hơn người khác, vì thế là kì tài tập võ, ta nói không sai chứ?”