Kim Ký là một quán ăn ven đường, Hồ Thiên Long cố ý chọn quán ăn thoạt nhìn không sạch sẽ, lại ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn có chút mùi vị khác thường này, chính là vì muốn thấy tên Worle mặt người dạ thú lúc nào cũng mặc tây trang phải xấu mặt.
Đáng tiếc Hồ Thiên Long lại lần nữa thất vọng rồi, Worle là loại người nào? Vừa nghe tên Kim Ký có vẻ dân dã, anh ta đã đại khái hiểu ra, sau khi nghe ngóng liền nở nụ cười. Đúng là tên nhóc kia bày trò.
Cho nên lúc Worle tới đón Hồ Thiên Long, mặc một chiếc áo sơ mi cùng quần bò làm đồng chí tiểu Hồ căm hận không thôi. Hai người ngồi trên ghế băng, nhìn ruồi bay tới bay lui trên bàn dính mỡ.
Hồ Thiên Long cười thật sự giả tạo: “Ây dà thật có lỗi, loại địa phương này chắc tổng giám Walker Fei chưa tới bao giờ đi? Nhất định là không quen.”
Worle uống một ngụm nước, cười cũng không chân thành: “Đâu đâu, có cơ hội ở gần Hồ quản lý, tại hạ là vạn phần vinh hạnh.”
“Ha ha ha, tuy là bề ngoài không tốt lắm, nhưng hương vị món ăn không tồi đâu…” Vừa dứt lời, một người đàn ông to lớn như gấu bưng hai bát đến, “bộp!bộp!” hai tiếng: “Hai bát mỳ trứng cá to.”
Hồ Thiên Long thấy rõ móng tay “gấu lớn” nhúng vào bát nước.
Walker Fei cười châm chọc: “Tôi nghĩ hương vị không tồi chắc là vì họ bỏ thêm gia vị đặc biệt bên trong?”
“Gấu lớn” vừa nghe thế: “Vị khách này thật có mắt, đúng vậy, mỳ này là do tôi tự tay cán, tự tay kéo. Gia vị bên trong là tôi chế suốt đêm, chiêu bài bí phương đặt biệt của cửa tiệm, chỗ khác tuyệt đối không có!” Nói xong, hắn dùng ngón tay lau lau nước mũi.
Mặt Hồ Thiên Long tái mét, Worle cười đầy thâm ý: “Ừ, tôi thấy chỗ khác đúng là không có…”
Ông kia cho rằng được khích lệ, cười đến đắc ý: “hai người cứ từ từ ăn, tôi không làm phiền nữa.” Nói xong xoay người, dùng “chiêu bài bí phương độc môn” đi đón khách.
Worle cười đến tha thiết: “Hồ quản lý, ăn mì đi. Không phải nói là hương vị không tồi sao?”
Hồ Thiên Long cười mỉa, đẩy về phía trước: “Tôi không đói bụng, tổng giám Walker Fei ăn trước đi.”
Worle cười càng sáng lạn, lại đẩy về phía Hồ Thiên Long: “Cậu mời khách, cậu không ăn sao tôi dám ăn? Cậu cứ ăn trước đi.”
“Thôi anh ăn trước đi.”
“Ơ? Phải là cậu ăn trước…”
Bát mì có thêm “chiêu bài bí phương độc môn” kia cứ như vậy đẩy đến đẩy đi trước mặt bọn họ. Cuối cùng Hồ Thiên Long không cẩn thận, tay dùng sức, “chiêu bài bí phương độc môn” kia cứ vậy đổ ra ngoài, về phía trước nửa mét, trong phạm vi 360 độ quanh người, hệ số độ khó 3.8
cuối cùng “bẹp” một tiếng bay vào đầu người ngồi phía sau anh.
Tốt lắm, lần này họ không cần ăn bát mì “gia vị” này, có thể tạm bảo vệ cái mạng nhỏ rồi? Các người nhầm rồi, thật bất hạnh, ba người ngồi phía sau họ cũng không phải là người thường.
trong đó, người bất hạnh bị bát mì “gia vị” đập trúng chính là người mặc áo ba lỗ bó sát, tóc vàng húi cua, cơ thể to lớn. Bên trái hắn là một người đàn ông tóc đỏ, cũng như vậy, dáng người cũng rất cao. Người đàn ông ngồi bên phải buộc tóc đuôi ngựa, bên người mang theo một thanh đao lớn. Nhân tiện nhắc tới, ánh mắt mỗi người bọn họ đều lộ ra hung quang.
Kẻ tóc húi cua cơ bắp kia vỗ bàn đứng lên: “Đờ mờ mày! Nhóc con mày chán sống à
Hồ Thiên Long sợ tới mức mặt không còn chút máu, lùi lại phía sau: “Đại, đại ca, tôi không cố ý…”
ba người kia vừa thấy hắn lộ ra vẻ sợ hãi như con dê béo, lập tức lộ ra ánh mắt: thằng này có thể thịt.
Kẻ tóc húi cua cơ bắp, mặt dữ tợn: “Hừ! Không phải cố ý mà là cố tình phải không? Chỗ này lớn như vậy, trúng ai không trúng lại trúng vào đầu ông đây?! Gan lớn lông dài hả? Mày có biết ba bọn ta là ai không?!”
Hồ Thiên Long bị dọa không nhẹ, lắc đầu: “Không, không biết.”
Tóc húi cua cơ bắp kiêu ngạo đạp một chân lên ghế: “Các anh em, bổ sung kiến thức cho nó!”
Đầu tóc đỏ vung tay một cái: “Quyền hoàng!”
Kẻ tóc đuôi ngựa rút đao ra: “Thị Hồn!”
Tóc húi cua cơ bắp làm một tư thế tiêu chuẩn, khoe cơ thể: “Hồn Đấu La!”
Ba người bày ra đội hình siêu nhân đặc công, đồng thanh hô: “Bá Vương đầu đường, chính là bọn ta!”
Hồn Đấu La cười to đúng kiểu người xấu: “Hừ hừ, sợ rồi sao?! Sợ thì nhanh nhận lỗi với ông đây, bằng không ta mang bán mi sang Thái Lan!” Nói xong, tay không quy củ mà sờ lên gương mặt nhỏ của Hồ Thiên Long.
Worle nhảy lên, nói: “Tôi thấy vẫn là để tại hạ đưa chư vi đến Thái Lan đi!” Hét lớn một tiếng, anh một cước đá bàn tròn ngã ngửa, văng vào ba tên bá vương đầu đường kia/ Ba tên kia cũng phải đồ ngốc chờ bị đánh, lập tức ba người quây một người. Kể cũng lạ là ba tên kia chỉ là gối thêu hoa, đừng nhìn dáng vẻ khôi ngô cao lớn, mới chịu mấy đòn của Worle đã kêu cha gọi mẹ chạy chối chết.
Ông chủ Kim Ký hoảng sợ vội vàng mang đầu bếp chạy tới: “Ai u, cửa hàng tổ truyền của tôi! Băng ghế cổ của tôi ơi! Cái bàn bảo bối của tôi ơi! Bát mì bí phương độc môn của tôi ơi… các ngươi khổ quá…”
Worle không chịu nổi tên kia gào khóc thảm thiết bên tai mình, vô cùng hào phóng mà rút mười tờ Mao chủ tịch ra: “Không cần trả lại!”
Kim Sơn vừa thấy, a, là kẻ ngốc sao! Không nắm chặt không phải ngu sao? Vậy là gào càng hăng say: “Cậu không cần vũ nhục tôi như vậy! Chút tiền đó đã muốn đổi lấy bảo bối tổ truyền nhà tôi?! Không có cửa đâu!”
Trong lòng Hồ Thiên Long thầm kêu sảng khoái, không hổ là bạn bè của ông già Hồ Sưu nhà hắn, kỹ thuật moi tiền đúng là hạng nhất!
Worle quay đầu, nét cười trên mặt ngày càng lạnh: “Nếu ông cảm thấy tôi vũ nhục ông, tôi sẵn sàng lấy lại tiền.”
Có thể làm bạn bè của Hồ Sưu, Kim Sơn cũng là một lão hồ ly. vừa thấy tên ngoại quốc này là một kẻ khó chơi, nếu làm căng hơn khẳng định trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hắn cầm một vạn trong tay: “người trẻ tuổi lúc nào cũng xúc động, đại thúc ta đại nhân đại lượng, ta tha thứ cho cậu. Được rồi, lần sau đừng như vậy nữa.” Nói xong liền sai người đuổi khách.
Lúc Worle quay mặt nhìn Hồ Thiên Long, mặt đã hiền hòa hơn rất nhiều: “Cậu không sao chứ?”
Cảnh tượng sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp không xảy ra. Biểu hiện của Hồ Thiên Long có chút lãnh đạm: “À, không có gì. Hôm nay không ăn được rồi, để lần khác, tôi về trước đây.”
“Tôi đưa cậu về.” Worle bám riết không tha.
“Không cần, công ty ở ngay đây thôi.” Biểu tình rõ ràng có chút khinh thường.
Worle không rõ, chẳng lẽ hình tượng của mình kém như vậy? Rõ ràng giúp Hồ Thiên Long, đối phương không những không cảm kích mà còn tỏ ra càng chán ghét hơn.
Nếu không thể dùng thân phận thật sự đi hỏi, Worle chỉ có thể đi đường vòng cứu quốc, nói bóng nói gió.
countd1009:
Không phải hôm nay cậu nói đi ăn cơm với tên đáng ghét kia sao? Sao về nhanh vậy?
Ánh trăng kinh qua:
Đừng nói nữa! Cái tên không ra gì, thế mà lại mời mấy tên côn đồ đến làm tôi sợ, sau đó giả bộ đại hiệp ra tay cứu tôi. nghĩ chiêu này có thể thay đổi cách nhìn về hắn, hắn cho tôi là đồ ngu chắc?
countd1009:
Sao cậu biết do hắn mời tới? Không chừng người ta thật sự giúp cậu thì sao?
Ánh trăng kinh qua:
Xời! Tôi chưa bao giờ thấy tên côn đồ nào vô dụng như vậy, hắn căn bản chưa đụng tới mấy tên kia, bọn họ đã chạy trốn. Vậy còn không phải là đóng kịch à? Hơn nữa tên kia trong bụng toàn ý đồ, sao có thể có ý tốt giúp tôi được? Nhất định là hắn sắp đặt mấy tên cồn đồ đó đến làm tôi sợ, nhân dịp giễu cợt tôi, cuối cùng còn làm người tốt, vừa diễn vừa cười tôi ngu dốt! Coi tôi là tên nhóc ba tuổi dễ lừa như vậy chắc?
Worle lệ rơi đầy mặt, có miệng khó trả lời, anh làm người quá thất bại rồi? Oan uổng quá! Lúc này anh thật sự không sắp đặt, anh hùng cứu mỹ nhân là thật!